Hậu Duệ Rồng

Chương 2

Dịch: pastelxduck
Biên: pastelxduck

Không thể bị tìm thấy được, mình phải nhanh hơn nữa.

Thở hổn hển, Leiv chạy tới cái cây gần nhất rồi đưa lưng về phía nó. Rắc! Cô dựa lưng mình gần cái cây hơn nữa, cảnh giác lắng nghe những tiếng động phát ra quanh khu rừng. Gió rít nhẹ nhàng qua những tán cây, đu đưa mái tóc cô với một cơn mát lạnh. Mặt trời đã lên tới đỉnh nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào của mây. Leiv nhắm mắt lại, dựa theo bản năng của mình mà hình dung lại nơi mình vừa rời khỏi; con đường thẳng từ đông sang tây.

Thận trọng kiểm tra lại vũ khí và ba lô, cô tự nhủ rằng chừng đó sẽ đủ để qua khỏi cuộc rượt đuổi này. Leiv đưa tay ra đằng sau để có thể cảm nhận được chất gỗ của cây cung cha cô đã làm cho: những cạnh gỗ phong trơn nhẵn, âm ấm thoải mái khi chạm vào. Dây cung căng chặt, ống tên của cô chứa đầy những mũi tên mới tinh được để dành chỉ cho- giây phút này. Một túi đeo vắt ngang vai trữ sẵn thuốc mỡ và băng cho trường hợp bị thương và một con dao găm giắt trong bọc chỗ đai lưng. Không giống những thợ săn khác, Leiv không đem theo kiếm, không việc gì cần tới nó cả khi mà trọng lượng của nó sẽ làm chậm tốc độ của cô lại. Với những người có thân hình như Leiv, việc vác theo một thanh kiếm - ít hay nhiều - cũng sẽ chỉ cản trở cô. Vươn tay xuống đôi ủng, nơi cô giấu hai con dao găm nhỏ, mỗi chiếc một cái: vị trí phóng hoàn hảo nhất.

Rắc!Lại một cành khô khác bị đạp gãy dưới đôi ủng của người đang đuổi theo cô.

Bình tĩnh nào Leiv, hít thật sâu vào.

Vẫn nhắm mắt, Leiv cố nhớ lại hình ảnh cái hang ở phía đông. Nếu cô có thể chạy đến đó, nó sẽ trở thành một nơi ẩn náu tuyệt vời cho tới khi kẻ đuổi theo cô rời đi. Nhìn thoáng qua bóng người đàn ông đang lùng sục cô cách đó vài cái cây, cô hít vào một hơi thật sâu và chạy qua cái cây bên cạnh. Thu người lại hết cỡ sau cái khiên cây, cô khéo léo liếc lại một lần nữa để đảm bảo ông ta chưa nhìn thấy cô. Ông ta không hề chú ý đến những chuyển động của cô, vì thế cô hướng tới chỗ cái hang. Leiv quay đầu và nhận thấy người đàn ông đó đã biến mất, không một dấu vết. Khựng lại, cô đảo mắt quanh khu rừng, nhưng không tìm thấy gì.

Đi đâu rồi?

Yên lặng, Leiv trở lại chỗ hồi nãy. Cô bước rón rén, đầy thận trọng trong khi những ngón tay siết chặt con dao găm được giấu, tiếp tục tiến về phía trước. Cẩn thận đặt những bước chân nhẹ nhàng qua cánh rừng mà không làm gãy cành khô hay tạo bất cứ một tiếng động nào luôn là thử thách khó khăn nhất. Mỗi một nhánh cây hay vỏ cây rơi xuống luôn chế giễu bạn bằng cách nằm rải rác mọi nơi và ngụy trang bản thân với bụi bẩn. Leiv vừa quay đầu lại vừa không ngừng liếc sang hai bên, hoài nghi con mắt của mình. Là người đó biết bay hay ông ấy thật sự tài giỏi như mọi người thường nói.

Rắc!

Leiv giật mình, đập vào mắt cô là khuôn mặt người đã đuổi theo cô nhiều giờ qua. Không chút do dự, Leiv rút con dao găm ra khỏi bọc. Cô lao tới và nhắm con dao về phía ngực của người đàn ông nhưng ngã về trước và đâm vào cái cây đằng sau ông. Lấy lực bật ngược lại khỏi cái cây, Leiv nhanh chóng đút dao vào túi rồi đổi hướng lao về phía người đàn ông. Ông ta giang tay ra, sẵn sàng tóm lấy cô, nhưng thân hình cô đột ngột thụp xuống, trượt qua chân ông. Bám lấy lưng người đàn ông, cô treo ngược mình lên trên, trong tích tắc, quắp chân quanh người ông ta trong khi tay đưa ngang cổ ông, cố cắt đứt mạch máu cổ. Song việc đó chả có ích gì, ông ta mạnh hơn cô gấp nhiều lần. Nắm chặt lấy Leiv bằng hai tay, ông ta hất ngược cô về phía trước, rời khỏi người ông ta và tiếp đất bằng lưng. Không khí trong ngực như bị ép hết ra ngoài, Leiv rên lên khi gượng đứng dậy.

Quá khỏe. Mình không thể tay không một chọi một được. Chắc chắn mình sẽ thua.

Khoảng cách. Cô cần một khoảng cách để có thể tấn công từ xa. Não cô bắt đầu nghĩ ra hàng loạt những kịch bản khác nhau để tìm cách chống lại ông ta và cuối cùng cũng nghĩ ra một cách có thể thành công. Như muốn ngất xỉu vì kiệt sức, Leiv hất ngược mình lên trên cây và phải thở nặng mấy hơi vì việc này. Bị lừa, người đàn ông thả lỏng cánh tay mình trong giây lát, tạo điều khiện cho Leiv thoát ra một cach nhanh chóng rồi chạy đi. Cô không quay đầu lại để biết người đó còn cách cô bao nhiêu. Cô đã tạo ra được một khoảng cách nhỏ giữa họ, biết rằng nhanh nhẹn là ưu thế của cô. Rút con dao găm ra khỏi bọc, cô cắm nó vào một cái cây gần đó. Tiếng bước chân nặng nề của ông ta ngày càng gần hơn, Leiv nhanh chóng tăng tốc độ của mình.

Nhanh như tên bắn rẽ ngược về phía bên phải, Leiv nở một nụ cười chế giễu với người đằng sau mình, cua tròn rồi vòng ra sau lưng ông ta. Ông khựng lại trong giây lát, nhìn cô thắc mắc: tại sao cô lại tăng tốc gấp đôi rồi lại trở về chỗ cũ? Leiv chỉ nhìn ông, mỉm cười chạy nước rút thẳng về phía trước.

Khi cô tới gần cái cây cô đã găm con dao lên, yên tâm rằng cô đã có đủ khoảng cách để người đàn ông không nhận thấy những gì cô đã lên kế hoạch và tăng tốc khi bước chân ông tới gần cô hơn. Đằng trước, con dao nhô lên khỏi cái cây: cô thầm cầu nguyện rằng mình đã cắm con dao đủ sâu để chịu được trọng lượng của cô. Khi Leiv đã tới đủ gần, cô lấy đà nhảy lên bằng chân trái và dùng chân còn lại để đạp lên cán dao, lực đẩy quăng cô ngược lên cành cây, giúp cô chụp lấy một nhánh cây trên đầu rồi treo mình lên. Ngồi trên cây, Leiv rút cung mình ra và với ra sau để lấy một mũi tên từ ống đựng. Với cây cung trên tay, cô nắm một mũi tên và kéo căng dây cung với hai ngón tay, chờ đợi người đàn ông lọt vào tầm ngắm.

Trong chốc lát, nỗi lo lắng dường như tăng lên gấp bội và cuộn chặt trong lồng ngực Leiv, cô sợ rằng kế hoạch mình đã thất bại. Nhưng cuối cùng, mục tiêu của cô đã vào vị trí, đang không ngừng nhìn từ trái sang phải tìm kiếm con mồi của mình. Hít một hơi thật sâu để ổn định, Leiv nhả tên, cho nó phóng thẳng vào ngực người đàn ông.

Ông ta nhìn lên cây khi Leiv đang leo xuống, giựt mạnh con dao găm ra thân cây và cất nó vào túi lần nữa. Leiv rảo bước về phía người đàn ông, khuôn mặt cô như tỏa nắng với vẻ tự hào biết chắc mình là người chiến thắng, tất cả các buổi huấn luyện của cha đã được trả giá xứng đáng. Hôm nay là sinh nhật của Leiv, và đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà cô nhận được: một cuộc đi săn thành công.

Người đàn ông nhặt mũi tên dưới đất lên, quay nó vòng tròn bằng ngón tay. "Nếu chúng ta gắn các đầu mũi tên thật lên trên đó, con có thể giết ta đó," ông ta đi tới chỗ Leiv.

Giả vờ bĩu môi, Leiv khoanh tay lại. "Con nghĩ thứ con nhận được đúng hơn phải là một câu chúc mừng đi kèm với giải thưởng của con đấy."

"Con nghĩ rằng mình xứng đáng ư?" Ông trêu chọc cô, cắm mũi tên vào lại ống tên của cô.

"Tất nhiên!" Leiv chỉ tay về phía cái cây cô đã leo lên hồi nãy. "Nhìn chiều cao của nó xem. Ba có nghĩ ba sẽ leo lên được cái cây đó với độ tuổi già chát như ba không?"

Sửng sốt, ông nhanh chóng đặt tay trước ngực. "Ouch! Thật đau làm sao! Con nỡ nào đụng tới vết thương của ông già này chứ, làm sao người ta có thể sống nổi sau khi nghe một điều đáng buồn như vậy?"

"Thôi ba ơi, đừng làm bộ nữa. Không tin được là ba lại làm thợ săn thay vì đi khắp nơi với một đoàn kịch đó!" Leiv cười lớn.

Ông cười và lấy phần thưởng cho cô từ ba lô của mình: một món quà sinh nhật. Cô bé nhỏ xíu mà ông từng ẵm trong lòng giờ đã không còn nữa; hôm nay cô đã mười bảy tuổi, trở thành một thiếu nữ có thể được rước đi bởi một chàng trai bất cứ lúc nào. Nếu theo lẽ thường thì đã có rất nhiều chàng trai độc thân tới tán tỉnh cô. Ánh mắt ông chợt sẫm lại khi nghĩ đến đó. Chỉ có một lý do duy nhất khiến những người hâm mộ đó vẫn luôn tránh xa đó là do tiếng tăm của ông trong giới thợ săn với những câu chuyện rùng rợn và tin đồn về những nhiệm vụ của ông. Nhưng điều đó cũng không hẳn là xấu: nó có nghĩa là thời gian Leiv ở cạnh ông sẽ kéo dài thêm chút nữa.

Mạnh mẽ và dũng cảm là những từ ông dùng để miêu tả cô công chúa nhỏ của mình. Từ năm mười hai tuổi, Leiv đã biết rằng Eli không phải là cha ruột của cô và cô được tìm thấy trong cánh rừng. Sau khi thừa nhận mình bị bỏ rơi, Leiv cũng không bị trắc trở bởi nỗi đau mà vẫn bước tiếp. Vài năm chỉ như chốc lát, chưa gì cô đã trưởng thành rồi, tuy không cao bằng ông nhưng ít nhất cũng đã tới ngực. Đôi mắt cô vẫn lấp lánh những mảng màu xanh lục nhạt. Mái tóc cô màu nâu hạt dẻ, mềm mại trượt xuống làn da nhợt nhạt của cô. Cô có một khuôn mặt hiền lành, nhưng mỗi khi cô cảm thấy bị đe dọa, một mặt nạ sẽ nhanh chóng bao phủ lấy nó.

Dường như không thể kìm nén niềm vui của mình, Leiv lấy món quà từ tay ông và chậm rãi mở nó ra. Cô thở hổn hển khi nhận thấy đó là một con dao găm tuyệt đẹp, lấp lánh do những chi tiết phức tạp trên lớp kim loại phản sáng. Lướt qua lưỡi sắt mỏng dài, cô nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác con dao trong tay. Những mảng vàng lấp ló giữa mảng đồng đen và thiếc, bày ra những đường chạm khắc tinh tế trườn dọc xuống đuôi dao. Cô xoay tròn nó trước mắt mình.

"Nó đẹp quá!" Cô reo lên, lấy con dao cũ ra khỏi bao, thay thế nó bằng con dao mới. Cô đưa cái cũ cho cha cô rồi vòng tay ôm lấy eo ông, siết ông thật chặt. Eli bật cười, đáp lại cái ôm của cô con gái, họ đứng một lúc lâu, cùng cảm nhận cái hạnh phúc đó.
Khi Leiv lách mình ra khỏi vòng tay ấm áp của ba, cô đột nhiên quỵ xuống, bàn tay túm lấy ngực. Hơi thở trở nên rời rạc, cô từ từ trượt xuống đất. Eli quỳ xuống, nỗi hoảng loạn nhanh chóng bao trùm khuôn mặt ông.

"Con sao thế Leiv?" Eli hỏi, kéo cô vào lòng ông. Ông nhìn xuống cô gái mạnh mẽ của ông đang bất lực ôm ngực.

"Tim con, nó cứ như bị cái gì đè lên ấy... con bị làm sao vậy?" Leiv thì thào trong khi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đau đớn. Đôi mắt cô chập chờn khép lại như thể cô đang cố đấu tranh với ý thức của mình.

"Cố lên Leiv, hãy giữ mắt con mở! Leiv!" Eli bối rối đứng dậy, bế cô con gái quý báu của ông trong tay, chạy thục mạng, cầu nguyện cho cô vẫn còn tỉnh.

"Leiv! Cố lên nào con yêu..."

Nhưng đã quá muộn. Không gì có thể ngăn mí mắt dần khép lại, bóng tối bao trùm lấy Leiv.

Bình Luận (0)
Comment