Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 62.6 - Chương 62.63

Chương 62:

Mỹ Huệ hơi cau mày. Cô nửa tin nửa ngờ với lời nói của Tống Vinh Hiển. Không phải cô không tin hắn, mà chỉ là cô thấy Rose còn rất trẻ, không thể làm hại người khác được.

"Chính là cô ta còn trẻ nên có rất nhiều người bị mắc lừa." Tống Vinh Hiển nghiến chặt răng nói. "Nữ vương không hề đơn giản như em nghĩ đâu. Cô ta còn trẻ như thế mà có thể một tay đưa Tứ Linh trở thành hắc bang mạnh nhất, có thể thấy cô ta tàn nhẫn, quỷ kế, gian xảo đến mức nào."

Khi thấy Mỹ Huệ còn chưa tin, hắn lại nói tiếp.

"Anh như thế này mà vẫn không đấu nổi cô ta." Hắn thở dài sầu não.

Cô bất ngờ. Thật sự Rose lợi hại như vậy sao? Chả trách ông chủ lại ghét cô ấy đến thế. Bây giờ thì cô tin rồi, thấy Tống Vinh Hiển ngày ngày nói xấu, tranh đấu với nữ vương, có thể tin lời hắn nói.

"Vậy nên anh muốn em không qua lại với nữ vương nữa." Hắn lo lắng nhìn cô. "Được không?"

Nhìn thấy ánh mắt của Tống Vinh Hiển vô cùng lo lắng cho mình, Mỹ Huệ cũng không muốn để hắn thất vọng liền ngoan ngoãn gật đầu. Thấy vậy, hắn cười hài lòng bế cô đứng dậy.

"Anh định làm gì?" Mỹ Huệ hoảng hốt đánh hắn một cái rõ đau.

"Anh chỉ đưa em vào ngủ thôi." Hắn cười xấu xa. "Em càng ngày thể hiện rõ tính vũ thê."

Cô đỏ mặt lại tiếp tục giơ tay đánh hắn.

"Đi ngủ thôi." Hắn nhanh chóng hướng về phòng ngủ, cười gian xảo.

"Chỉ mới tám giờ thôi, ngủ gì chứ?" Mỹ Huệ hét lên. Cái tên họ Tống biến thái kia! Mau thả cô xuống!

Trong một quán Bar giữa trung tâm New York hào nhoáng.

"Nữ vương à, người muốn uống không?" Gia Ân đưa một chai rượu tới trước mặt Rose.

"Không được. Nữ vương chưa đủ tuổi." Đình Phong ngồi bên cạnh Rose giận dữ lấy chai rượu đem sang chỗ khác.

"Nữ vương không uống. Vậy để em uống thay người nha." Trương Hùng nãy giờ ngồi bực bội vì vào bar nhưng chỉ được uống nước suối. Khi thấy Đình Phong đẩy chai rượu sang phía mình, cậu nhanh tay chụp lấy. Nhưng chưa đưa vào miệng ngụm nào thì đã bị Thiên Thiên ngồi bên cạnh giật lấy rồi uống. Trương Hùng khóc trong lòng.

"Này Thiên Thiên à, hôm nay là sinh nhật cậu, mình chúc cậu luôn xinh đẹp và hạnh phúc. Gia Ân đã hơi ngà ngà say, giơ chai rượu lên nói. Sau khi nói xong, cậu liền hướng sang Trương Hùng dạy đời.

Còn Rose thì lén lún giấu Đình Phong uống rượu nhưng vẫn bị anh bắt được. Nhưng cô vẫn không chịu thua, cùng cãi tay đôi với anh.

Thiên Thiên nhìn cảnh có hơi hỗn loạn này thì cười khổ. Bỗng, cô nhận thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô liền đứng dậy đi đến chỗ Tuấn Kiệt, ngồi bên cạnh anh.

"Tôi thật không ngờ lão đại không đuổi việc cô." Nhìn thấy Thiên Thiên, Tuấn Kiệt nhếch mép cười.

"Không biết tôi nên vui hay buồn đây." Thiên Thiên nhấp một ngụm rượu. Cô biết Tống Vinh Hiển sẽ không giữ cô lại mà không có mục đích gì. Có thể Mỹ Huệ đã xin hắn, nhưng với tính cách của hắn thì dù hắn yêu cô đến mức nào, giữ gián điệp bên cạnh là điều không thể, trong khi cô lại là cánh tay đắc lực của nữ vương. Trừ phi hắn có mục đích khác nên mới giữ cô lại. Nhưng mà dù sao ở lại biệt thự cũng tốt, Mỹ Huệ ở đó một mình chắc sẽ cô đơn lắm, có cô bên cạnh, Mỹ Huệ sẽ còn người để trò chuyện.

"Nhưng mà sao anh lại đến nơi này uống rượu một mình thế?" Thiên Thiên nhìn Tuấn Kiệt hỏi. Cô thấy anh có một chút buồn bã.

"Tại sao tôi phải nói cho cô biết." Anh cũng nhấp một ngụm rượu. Khi ở biệt thự, lúc chưa biết thân phận của Thiên Thiên, anh và cô cũng từng tiếp xúc nói chuyện vài lần. Không hiểu vì sao mỗi lần nói chuyện với cô, anh đều cảm thấy rất thoải mái. Còn bây giờ Thiên Thiên là ai, anh đã biết rõ, vì thế anh không muốn tiếp xúc với cô nữa.

"Anh thật vô tình." Thiên Thiên bĩu môi. "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Anh cứ thoải mái mà uống, tiền rượu sẽ do nữ vương thanh toán." Cô rất nhanh vui vẻ trở lại.

Tuấn Kiệt nghe vậy liền cau mày. Anh nhìn thấy Đình Phong cùng nữ vương ngồi ở bàn đằng xa lại nhếch mép cười.

"Tôi không cần." Anh lạnh lùng nói. Nhưng mà lại có một chút ngạc nhiên. "Hôm nay là sinh nhật cô?" Anh hơi cau mày.

"Chắc vậy." Thiên Thiên có chút bối rối.

"Ý cô là sao?" Cảm nhận được thái độ kì lạ của cô, Tuấn Kiệt nhăn mặt hỏi.

"Thật ra tôi bị mất trí nhớ hai năm trước, ngay cả tên của tôi cũng do nữ vương nói cho biết. Tôi cũng không biết hôm nay có phải sinh nhật tôi không nữa?" Cô buồn rầu nói. Thật ra cô cũng không muốn nói chuyện của mình cho anh biết, nhưng mà mỗi khi nói chuyện với Tuấn Kiệt, cô luôn có cảm giác vô cùng yên tâm, luôn muốn đem toàn bộ câu chuyện của mình mà nói cho anh.

"Tại sao cô lại mất trí nhớ?" Anh nghi ngờ.

"Nữ vương nói rằng tôi bị tai nạn giao thông."

Tuấn Kiệt nghe vậy không hỏi nữa. Hiện giờ Thiên Thiên không nhớ gì cả, mọi chuyện đều do nữ vương nói cho cô biết, mà lời nói của nữ vương anh không thể tin tưởng ngay được. Nữ vương là người rất đa mưu, có thể mọi chuyện cô ta đều nói dối Thiên Thiên. Tuấn Kiệt đăm chiêu suy nghĩ. Hôm nay là sinh nhật Thiên Thiên, cô ấy lại bị tai nạn hai năm trước và cũng họ Lưu. Trùng hợp vậy sao? Bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật của người ấy...

"Này, cô còn cái tên nào khác ngoài Lưu Thiên Thiên không?" Tuấn Kiệt hoài nghi.

"Tôi..." Cô ấp úng. Đúng là cô có một tên khác nhưng tên này nữ vương căn dặn không được tiết lộ với bất kì ai.

"Lưu Thiên Ngọc!" Bỗng, anh bất ngờ nói.

Thiên Thiên càng trở nên bối rối, tim cô đập càng lúc càng nhanh. Tại sao anh ta lại biết tên này? Anh ta từng quen biết mình sao? Nếu mình thừa nhận, anh ta có thể nói sự thật về mình? Cô rất muốn biết về mình trước khi mất trí nhớ, cô đã từng hỏi nữ vương nhưng đều bị người lảng tránh.

"Anh..." Thiên Thiên lắp bắp. Cô thật sự rối. Cô có nên thừa nhận hay không?

Tuấn Kiệt nhìn biểu hiện của cô mà ấp ủ hi vọng. Nếu đúng như vậy thì thật là rất tốt.

"Không phải. Tôi chỉ có tên Lưu Thiên Thiên thôi." Cô lên tiếng. Cô không thể tin tưởng Tuấn Kiệt hoàn toàn được. Bây giờ nếu cô muốn biết được sự thật thì nên hỏi nữ vương, cô tin người sẽ không thể giữ kín mãi với cô được.

Tuấn Kiệt nghe vậy liền có chút thất vọng. Nhưng anh vẫn không tin lời nói của Thiên Thiên. Anh chắc chắn cô đã giấu anh chuyện gì đó. Anh quyết định sẽ tìm ra sự thật.

***

Mỹ Huệ cả thân thể đau nhức liếc nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh nhìn mình.

"Anh nhìn cái gì?" Cô lườm.

"Nhìn cơ thể em." Tống Vinh Hiển không biết xấu hổ, thẳng thừng nói.

Mỹ Huệ tức giận lấy mền che thân thể đang lõa thể.

"Anh là đồ chết tiệt, đồ biến thái." Cô mắng không thương tiếc.

"Lúc trước anh cũng không biến thái thế đâu." Hắn bĩu môi. "Chính em là người khiến anh trở nên biến thái như thế này."

"Anh..." Cô đỏ mặt. "Không nói với anh nữa, em rửa mặt đây." Nói rồi, cô cố gắng lấy chiếc váy rơi dưới nền nhà. Nhưng mà, tay cô lại không đủ dài.

"Anh mau nhắm mắt lại đi." Cô hung hăng nói. Tống Vinh Hiển cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn vâng lời.

Thấy hắn đã nhắm mắt lại, cô nhanh chóng nhảy xuống giường nhặt đồ rồi chạy vào nhà tắm, khóa cửa lại. Nhưng cô đâu ngờ mọi hành động của cô đều bị tên biến thái kia cố tình hé mắt nhìn thấy hết. Sau khi cô vào nhà tắm, hắn mới mở to mắt ra, rồi cười hả hê.

Chương 63:

Mỹ Huệ đi vào biệt thự. Căn biệt thự được trang trí, quét dọn để đón Tết rất hoành tráng và đẹp đẽ nhưng giờ lại không có một bóng người, vừa vào cổng, cô không thể nghe thấy gì ngoài sự im lặng, Mỹ Huệ bỗng dâng lên một sự cô đơn khó chịu.

Mỹ Huệ quay về biệt thự để lấy một thứ để quên. Sau khi lấy thứ đó xong cô liền đi ngay.

"Sao cô lại về đây?"

Vừa xuống khỏi lầu ba, Mỹ Huệ đã nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng mình. Cô cau mày quay lại thì thấy Mỹ Linh. Tại sao cô ta lại ở nơi đây? Cô ấy cũng bỏ quên đồ giống mình sao? Hay ngay từ đầu, cô ấy đã không về nhà đón Tết? Chẳng lẽ cô ta không có gia đình? Mỹ Huệ nghi ngờ. Nghĩ kĩ thì Mỹ Huệ chưa từng nghe ai nói về gia cảnh của Mỹ Linh cả, và cũng chẳng có ai biết rõ gì về cô ta, có thể nói mọi thứ về Mỹ Linh là một ẩn số với mọi người ở biệt thự này. Có người nói Mỹ Linh là người tình của Tống Vinh Hiển, bởi vì ở biệt thự cô ta chẳng làm gì nhiều nhưng lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp. Cả quản gia Kim và hầu gái Ly rất ít khi giao việc cho cô, hai người họ đối xử với cô ta rất tốt và Mỹ Huệ cũng thấy vậy.

"Tôi về lấy đồ." Mỹ Huệ trả lời. Cô lúc trước không tin vào những lời đồn vô căn cứ đó, nhưng với thái độ ghen ghét của Mỹ Linh đối với cô bữa tối hôm trước, Mỹ Huệ nửa tin nửa ngờ. Nhưng hiện giờ cô muốn tin tưởng Tống Vinh Hiển, cô không muốn chỉ vì một lời đồn mà ảnh hưởng đến tình yêu của bọn cô. Vì vậy, cô gạt lời đồn đó sang chỗ khác, không để tâm đên chuyện đó nữa. Nếu thật sự Mỹ Linh là người tình của Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ cũng không quan tâm, cô không quan tâm đến quá khứ, cô chỉ biết hiện tại, người mà ông chủ yêu chỉ có mình cô.

"Cô đón Tết cùng ông chủ sao?" Mỹ Huệ định bỏ đi, nhưng Mỹ Linh lại nói tiếp. Cô đứng khựng lại. Làm sao mà cô ta biết chuyện này?

"Vậy thì sao chứ?" Mỹ Huệ quay lại đối mặt với cô ta. Hiện giờ cô không cần phải trốn tránh, dù sao căn biệt này chỉ có cô và cô ta, Tống Vinh Hiển cũng đã tuyên bố cô là người phụ nữ của hắn rồi.

"Cô mặt dày thật đấy?" Mỹ Huệ nhướng mày, gương mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

"Cô có ý gì?" Mỹ Huệ nhăn mày.

"Cô dụ dỗ ông chủ đuổi việc quản gia Kim và khiến Hoàng Ba tội nghiệp phải xuống cấp. Còn cô bây giờ thì sung sướng, dùng thân thể để quyến rũ ông chủ." Mỹ Linh nghiến chặt răng nói.

"Cô nói gì?" Mỹ Huệ hỏi lại lần nữa. Quản gia Kim bị ông chủ đuổi việc? Nhưng tại sao? Cô không quan tâm việc Mỹ Linh bôi xấu mình, cô chỉ quan tâm về chuyện của quản gia Kim.

"Cô đừng ở đó ngây thơ nữa. Quản gia Kim bị đuổi việc không phải vì cô sao?" Mỹ Linh hét lên. Cô ta trông như rất hận Mỹ Huệ.

Mỹ Huệ đứng đơ người. Cô nhanh chóng quay đầu bỏ đi, bây giờ cô không còn tâm trạng để cãi nhau với Mỹ Linh nữa. Cô ta thấy cô đi khỏi thì liền cười khinh bỉ.

Mỹ Huệ thẩn thờ ngồi vào chiếc xe dừng trước cổng biệt thự. Thấy cô, Tống Vinh Hiển mỉm cười rồi khởi động xe chạy đi.

"Em còn bỏ quên gì nữa không?" Hắn hỏi.

Mỹ Huệ lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô không biết có nên hỏi Tống Vinh Hiển về chuyện quản gia Kim hay không? Thật sự hắn vì cô mà đuổi việc ông ấy?

"Hiển!" Mỹ Huệ gọi nhỏ nhưng đủ để nam nhân bên cạnh nghe thấy. Hắn nhìn cô một cái để ra hiệu hắn đã nghe thấy, rồi quay lại tập trung lái xe. "Có phải anh vì em mà đã đuổi việc quản gia Kim." Cô cúi mặt xuống nói. Nếu là sự thật thì cô cảm thấy cô cùng có lỗi với ông ấy.

"Không có?" Tống Vinh Hiển vừa nghe Mỹ Huệ hỏi bất giác run người. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tay nắm chặt vô lăng trả lời. Đây là lần đầu tiên hắn nói dối mà cảm thấy thấy hồi hộp, sợ hãi bị phát hiện đến như thế. Cho dù lúc trước bị phát hiện nói dối, hắn cũng sẽ lạnh lùng thừa nhận.

Mỹ Huệ lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không có? Vậy là Mỹ Linh nói dối cô sao? Ông chủ không thể nào nói dối cô được.

"Bởi vì mẹ anh cũng đã già lú lẫn rồi, quản gia Kim ông ấy đã tự nguyện đi theo bà ấy để chăm sóc. Nhưng mà ai đã nói với em chuyện này?" Hắn vẫn bình tĩnh lựa lời mà nói.

Mỹ Huệ nghe vậy thì tin tưởng Tống Vinh Hiển hoàn toàn, cô không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà bà chủ đã già lú lẫn ư? Không thể nào, cô thấy bà chủ vẫn còn rất trẻ trung và xinh đẹp dù đã lớn tuổi, và ấy vẫn còn trong rất sung sức. Làm sao mà bà chủ lại lú lẫn được chứ? Bà ấy đã bao nhiêu lần thông minh mà tìm cách lừa gạt cô mà? Tại sao ông chủ lại có thể nói xấu mẹ mình như thế?

"Không ai hết. Là do em tự dưng suy nghĩ thế thôi." Dù Mỹ Linh đã nói dối cô, nhưng cô cũng không thể khai cô ta ra được. Cô sợ nếu hắn biết có thể sẽ phạt cô ta.

Thấy Mỹ Huệ không nghi ngờ gì, Tống Vinh Hiển cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Sau này đừng suy nghĩ như vậy nữa."

"Vâng." Cô gật đầu. Hắn đưa một tay ra vuốt nhẹ đầu cô. Mỹ Huệ bất giác tim đập mạnh. Chính cô cũng không ngờ mình lại yêu ông chủ. Lúc trước cô đã rất ghét hắn, vậy mà lại bị rơi vào lưới tình lúc nào không hay biết, mà trong khoảng thời gian ngắn lại yêu hắn rất sâu đậm rồi, cô có , cảm giác càng ngày, cô càng yêu hắn nhiều hơn, không thể xa rời hắn được.

Về đến chung cư, Mỹ Huệ đã thấy Tuấn Kiệt đứng trước cổng căn hộ. Nhìn thấy cô, anh lộ ra vẻ chán ghét. Vì cô gái này mà anh phải đón Tết trong cô đơn.

"Thật may, tôi đang định tìm cậu." Thấy Tuấn Kiệt, Tống Vinh Hiển nói.

"Ông chủ, ngài có việc gì cần phân phó?" Vừa vào nhà, anh đã lập tức hỏi.

Hắn ngồi xuống ghế, lén nhìn Mỹ Huệ một cái. Thấy cô đã vào phòng ngủ thì mới an tâm mà nói.

"Cậu điều tra cho tôi, chiều hôm nay hầu gái nào đã ở biệt thự cùng Huệ."

"Hầu gái ở biệt thự sao?" Tuấn Kiệt cau mày. "Theo như tôi biết thì hình như Tết năm nào Mỹ Linh cũng ở lại biệt thự."

"Mỹ Linh?" Hắn sầm mặt. "Lại là cô ta sao?"

Tuấn Kiệt thắc mắc nhìn hắn. Mỹ Linh cô ta đã làm gì với Trương Mỹ Huệ sao?

"Huệ, anh có việc gấp đi một lát. Anh sẽ về ngay thôi." Bỗng Tống Vinh Hiển đứng dậy, hắn nói lớn để Mỹ Huệ trong phòng có thể nghe thấy.

"Anh đi..." Mỹ Huệ nghe thấy lời của ông chủ liền chạy ra. Nhưng mà hắn đã đi mất rồi. Cô trề môi buồn bã. Gần tối rồi mà anh ấy lại đi đâu cơ chứ? Ngày Tết mà cũng phải làm việc sao? Đúng là làm boss thật khổ. Nhưng mà anh ấy có về ăn cơm không nhỉ?

***

Biệt thự Loen.

Tống Vinh Hiển ngồi chéo chân trên một chiếc ghế. Hắn giờ đây như một ác quỷ thực thụ, ánh mắt tỏa ra hơi khí lạnh lẽo nhìn người con gái đang quỳ trước mặt.

"Ông chủ, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nhiều chuyện nữa. Xin ngài đừng đuổi việc tôi." Mỹ Linh sợ hãi cầu xin. Nếu bây giờ cô rời khỏi đây thì chắc chắc sẽ trở thành người vô gia cư mất. Cô ta không muốn như vậy.

"Lời ông chủ đã quyết, cô có nói cũng vô ích." Tuấn Kiệt ở bên cạnh nhắc nhở.

Mỹ Linh nghe vậy thì không cam lòng đứng dậy. Tay chân cô mềm nhũn cả ra, cô gắng để lấy lại được bình tĩnh. Cô biết rằng dù cầu xin đến mấy thì Tống Vinh Hiển cũng sẽ không rút lại lời nói. Cô đành phải cam lòng mà chịu.

"Tống lão đại, tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận vì quyết định này." Mỹ Linh nhìn hắn đầy căm hận.

Bình Luận (0)
Comment