Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 9

Chương 9: Ông chủ thật lắm quy tắc!

“À ông chủ à! Hình như ông đã hiểu lầm gì đó rồi… Tôi…”

Mỹ Huệ chưa nói hết câu thì Tống Vinh Hiển đã đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Từ nay cô sẽ là người hầu riêng của ông chủ.” Quản gia Kim đến chỗ Mỹ Huệ nói.

“Tôi sao? Sao lại là tôi? Tôi…”

“Cô không muốn sao? Cô chỉ mới vào làm, cô may mắn mới có được công việc ai cũng muốn. Đích thân ông chủ chọn nên cô hãy làm cho tốt.” Quản gia Kim gặng giọng nói xong rồi cũng đi theo Tống Vinh Hiển.

Mỹ Huệ thật không ngờ cô không những bị đuổi việc mà còn được có việc làm tốt nhất. Nhưng Mỹ Huệ không hiểu vì sao ông chủ lại chọn cô. Chẳng phải Mỹ Huệ vừa làm ông ấy tức giận hay sao, chỉ xém chút nữa, ông chủ đã giết chết cô. Cho dù đó có là công việc hàng trăm người muốn nhưng cô thì không dám. Nghĩ lại cảnh đêm qua, Mỹ Huệ lại rùng người, hầu hạ tên ác ma đó chẳng khác gì bước vào nơi âm ti. Nhưng dù sao cũng không thể không làm được, Mỹ Huệ tự quyết tâm phải hầu hạ thật tốt ông chủ, không thể để bị đuổi việc.

“Sao còn đứng đó.”

Nghe tiếng quản gia Kim hối thúc, Mỹ Huệ chạy đến. Vào phòng bếp, Mỹ Huệ đứng cạnh bàn ăn không biết nên làm gì.

“Mau đi lấy thức ăn.” Quản gia Kim nhìn Mỹ Huệ nói.

Mỹ Huệ lập tức hiểu ý, chạy đến bàn bếp. Nhìn trên bàn bếp, Mỹ Huệ đã nhìn thấy sẵn một đĩa súp tôm. Cầm đĩa súp lên, đi đến bàn ăn. Vì đã từng có kinh nghiệm làm ở nhà hàng nên Mỹ Huệ biết cách phục vụ đúng cách. Thấy Mỹ Huệ đem thức ăn lên bàn không có chút lỗi, quản gia Kim vẻ mặt hài lòng. Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ đặt đĩa súp lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn cô không chớp. Mỹ Huệ chỉ đặt đồ ăn lên bàn mà bị biết bao người nhìn, cô gặp ánh mắt của Tống Vinh Hiển liền quay lại tập trung sắp xếp đồ ăn kèm. Trong phòng ăn có cả hai mươi người mà chỉ có một mình Mỹ Huệ theo sau là hai người giúp cô phục vụ đồ ăn sáng cho ông chủ. Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, Mỹ Huệ không dám để bất kì sai sót nào, cứng nhắc đưa đồ ăn lên bàn. Sau khi đồ ăn được đem lên hết, Mỹ Huệ cúi đầu đi vào nhà bếp.

“Chờ một chút.” Quản gia Kim nói.

Mỹ Huệ đứng lại.

“Mau đứng cạnh ông chủ.” Quản gia Kim lại ra lệnh.

Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển đang đưa thìa súp vào miệng mà có chút lo sợ. Tối hôm qua Mỹ Huệ đã đắc tội với hắn, vậy mà hắn còn đề cử cô, cô không biết tại sao nhưng chắc chắn không phải là mục đích tốt.

Mỹ Huệ đứng bên cạnh Tống Vinh Hiển. Tống Vinh Hiển đưa tay lấy ly nước táo. Hắn uống cạn trong một lần. Mỹ Huệ nhìn thấy mà hoảng hốt. Nhìn quản gia Kim đang nhìn vào ly nước, ra cho dấu cho Mỹ Huệ. Mỹ Huệ ngơ ngốc một chút rồi hiểu ra vấn đề. Cầm bình nước táo rót vào ly, Mỹ Huệ cẩn thận không để giọt nước nào rơi ra ngoài và không để nước tràn. Rót đúng hơn nửa ly, Mỹ Huệ đặt bình nước về chỗ cũ. Mười phút sau, Tống Vinh Hiển đã kết thúc bữa ăn, hắn chậm rãi lau miệng rồi đứng lên. Hắn đi ra khỏi phòng bếp. Mỹ Huệ định dọn dẹp bàn ăn thì lại thấy quản gia Kim ra hiệu đi theo. Mỹ Huệ chỉ vào bàn ăn ám chỉ việc cô còn dọn dẹp thì quản gia Kim trừng mắt. Mỹ Huệ thấy vậy liền lập tức đi theo Tống Vinh Hiển. Đi ra khỏi phòng bếp, Mỹ Huệ quay lại nhìn quản gia Kim thì thấy ông đang kêu những người hầu gái khác dọn dẹp bàn ăn. Mỹ Huệ trề môi, đúng là ông chủ sao thì nhân viên vậy, đáng sợ như nhau.

Mỹ Huệ đuổi kịp Tống Vinh Hiển, từng bước đi theo hắn. Ra đến sân thì có một chiếc xe BMW màu đen đang chờ. Quản gia Kim từ lúc nào đã đứng trước chiếc xe. Đứng trước cửa xe thì Tống Vinh Hiển không lên xe mà đứng đó. Mỹ Huệ nhìn hắn khó hiểu.

“Mau mở cửa cho ông chủ.” Quản gia Kim nói.

Nghe quản gia Kim nói vậy, Mỹ Huệ mới nhanh chóng đi đến mở cửa xe. Sau khi mở cửa xe, Tống Vinh Hiển mới bước lên. Tống Vinh Hiển ngồi ngay ngắn trên xe thì Mỹ Huệ mới đóng cửa. Chiếc xe nổ máy rồi chạy đi. Mỹ Huệ đứng đó lắc đầu. Công việc người hầu riêng này thật rắc rối, không biết cô phải hầu hạ hắn đến việc gì nữa.

“Mau đi theo tôi.”

Quản gia Kim vừa nói vừa đi vào trong nhà. Mỹ Huệ theo quản gia Kim bước vào phòng bếp. Thấy quản gia Kim quay lại nhìn mình, Mỹ Huệ đứng nghiêm lại.

“Kể từ bây giờ, tất cả mọi việc từ nấu đồ ăn, phục vụ ông chủ, ủi đồ, quét dọn lầu ba,… Tất cả mọi thứ ông chủ sai đều phải làm. Không phải để ông chủ phải chờ lâu, không để ông chủ phải tự làm như mở cửa xe, pha nước tắm cô đều phải phục vụ. Ông chủ lâu lâu mới về nên cô cũng không phải làm nhiều việc. Nhưng ngày mà ông chủ về, cô phải hầu hạ thật tốt. Ông chủ rất bận, luôn ở bên ngoài lại không có ai chăm sóc nên khi về biệt thự, cô không được làm ông chủ tức giận. Ông chủ mỗi ngày sẽ ăn sáng lúc bảy giờ. Ông chủ rất ít khi ăn trưa, ăn tối nên không cần phải nấu. Nhưng nếu ông chủ muốn ăn thì tất nhiên phải làm,…”

Mỹ Huệ đứng suốt nửa tiếng để nghe quản gia Kim nói cách phục vụ ông chủ. Mỹ Huệ nghe mà đầu óc muốn rối tung. Hầu hạ mà cũng phải cần tuân theo rất nhiều quy tắc như không được cãi lời ông chủ cho dù ông chủ có đúng hay sai hay nói những điều vô lý. Không được chạm vào ông chủ kể cả một cọng tóc. Rất nhiều thứ để tuân theo, Mỹ Huệ thật sự cảm thấy ông chủ của cô là một người vừa đáng sợ vừa phiền phức. Bài giảng của quản gia Kim kết thúc. Ông còn để lại hai câu cuối vừa mừng vừa sợ. Câu thứ nhất:

“Nếu không tuân theo những điều trên. Nhẹ nhất sẽ bị trừ 80% lương, nặng nhất sẽ bị đuổi việc.”

Câu thứ hai là: “Lương của cô sẽ được tăng hai lần lương bình thường.”

Câu thứ hai làm cho Mỹ Huệ phấn khích muốn đi làm hơn. Tiền lương đối với cô là tất cả. Đang vui mừng thì… Bỗng những hầu gái đẩy lên những chiếc xe, bên trên là chén, bắt, đĩa, nĩa,…

“Lúc ông chủ không có ở nhà. Cô sẽ được học những kĩ năng cần thiết của người hầu gái. Tôi sẽ là người dạy cho cô.”

Mỹ Huệ biết may mắn lắm mới được quản gia Kim đích thân chỉ dạy. Nhưng Mỹ Huệ cũng biết rằng nếu cô không phải là hầu gái riêng của ông chủ thì quản gia Kim sẽ không để tâm gì đến cô. Tất cả mọi việc đều là vì ông chủ.

“Được rồi. Mau tới đây.”

Quản gia Kim đứng bên bàn ăn kêu Mỹ Huệ tới.

“Trong một bữa ăn, cô phải làm đủ ba món. Khai vị, món chính và món tráng miệng và tất nhiên những món ăn đó phải đúng đẳng cấp của nhà hàng sang trọng. Trong mỗi bữa ăn luôn có những đồ ăn kèm. Trừ buổi sáng, chỉ cần phục vụ món chính là được. Lâu lâu cũng nên có món tráng miệng. Tôi sẽ đích thân cùng cô xuống bếp cho đến khi cô làm tốt.”

Nghe đến đây, Mỹ Huệ trở nên lo lắng. Ba món ăn đối với cô là rất nhiều, mỗi ngày cô chỉ ăn bánh mì ngọt, cô không biết nấu những món ăn đắt tiền, thậm chí còn không biết món nào cả.

“Tôi sẽ đưa ra menu và hướng dẫn cô nấu.” Dường như hiểu được Mỹ Huệ, quản gia Kim nói. “Bây giờ tôi sẽ dạy cô cách sắp xếp bàn ăn.”

Quản gia Kim nói xong thì lấy những chén đĩa trên xe sắp xếp chúng lên bàn ăn. Chỉ trong chốc lát, những đồ vật ấy được xếp gọn gàng, đẹp đẽ.

Bình Luận (0)
Comment