Hầu Gái Của Riêng Anh

Chương 10


-Vương …vương thiếu, không cần tôi không cần anh chịu trách nhiệm gì hết.
Vương Chấn Phong cười tà mị
-Nếu không chịu trách nhiệm, một trong hai ta sẽ bị bắt bỏ tù mất.
-Thiếu gia, là tôi điên rồi, tôi mộng du. Xin lỗi anh tôi không kiện anh cũng không bắt bỏ tù anh nữa
Vương Chấn Phong nhếch môi. Anh kề sát tai cô :
-Anh không lo em kiện anh. Mà lo em háo sắc như vậy có ngày anh sẽ bỏ tù em mất.
Lâm Thinh Thinh không biết nên la lên hay không, dù sao cũng đang ở trong lòng địch. Vương Chấn Phong siết cô trong tay , Lâm Thinh Thinh cảm nhận được hơi thở anh nóng hổi ngay sát mặt cô.
-Thưa cậu, tới giờ phải đi học rồi ạ
Lâm Thinh Thinh thở phào khi nghe quản gia Từ gõ cửa, nhưng Vương Chấn Phong không hề bận tâm, cứ thế một lần nữa hôn cô. Nụ hôn lần này khác hẳn lần trước, vẫn là sự đàn áp, nhưng cô cảm thấy sự dịu dàng trong đó. Rất cẩn trọng và nhẹ nhàng anh ôm chặt cô.
Không hiểu sao Lâm Thinh Thinh không phản kháng cũng không đồng tình,trong vòng tay anh , trong nụ hôn đầy cảm xúc đó. Ngọt ngào ….
Lâm Thinh Thinh không biết liệu lúc này cứ ngồi như vậy có phải là cách không, rõ ràng Vương Chấn Phong không phải bạn trai cô, cũng không ngỏ một lời nào cho thấy anh yêu thương cô cả, thế mà tại sao anh luôn có những cử chỉ, những quan tâm nhẹ nhàng tới mức này. Tại sao luôn làm cô cảm giác như mình chỉ là một thứ đồ chơi như vậy.

Cạch…
-Xin lỗi….
Quản gia Từ mở cửa, Lâm Thinh Thinh giật mình đẩy Vương Chấn Phong ra. Quản gia từ lúng túng không biết xử sự ra sao , vẻ ngại ngần hiện rõ trên mặt.
Anh bỏ cô ra, lúc đầu chỉ địnhtrêu chọc thôi nhưng không hiểu sao sự việc lại diễn biến ra khỏi tầm kiểm soát của anh.Mỗi khi gần Lâm Thinh Thinh thì lại như thế, Vương Chấn Phong thở ra bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình, tim anh như ngừng đập.
Lâm Thinh Thinh không nói gì lẳng lặng ra khỏi phòng. Điều đó làm Vương Chấn Phong nhói đau.
-Thưa cậu sắp trễ học rồi ạ.
Anh gật đầu với quản gia rồi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương Vương Chấn Phong thấy có một nỗi lo, một cái gì đó cứ thôi thúc anh nhưng lại bị lý trí giữ lại, Vương Chấn Phong nhớ tới nỗi cô đơn trống trải đêm qua, có lẽ lặng lẽ bế cô sang đây là sai.
-“Phải làm sao với em đây?”
Từ lúc đó tới trường cả hai không nói với nhau lời nào, cô chìm trong đống suy nghĩ rối tinh mà chẳng hề biết anh đang vô cùng khổ sở bởi trái tim dần dần không còn nghe lời.
-Này, đồ quê mùa
Đang ngồi ngẩn trong lớp Tịnh Mỹ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cô ta nhìn Lâm Thinh Thinh, vẫn nét hống hách thường ngày
-Hôm nay tới lượt cô vệ sinh hồ bơi của trường đó
Lâm Thinh Thinh không thèm trả lời , chỉ nghĩ chắc chắn cô ta định hành hạ cô cho bỏ ghét. Tốt nhất không nên gây rắc rối nữa, cô ngoan ngoãn đi tìm bể bơi.
Ngôi trường quá rộng, phải mất hơn 15 phút sau Lâm Thinh Thinh mới tìm ra bể bơi trong khu nhà thể thao. Trong bể sạch trơn xung quanh cũng chẳng có lấy miếng rác nào. Rõ ràng Tịnh Mỹ đang chơi khăm cô.
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
Ngay khi định quay ra Lâm Thinh Thinh nghe tiếng ghi ta nho nhỏ , tiếng nhạc phát ra từ khu vườn trường bên cạnh bể bơi.
Tới nơi cô ngớ người, không ngờ ngôi trường này lại có nơi như thế , xung quanh cỏ xanh non mát rượi, dưới gốc cái cây to ngả bóng mát xuống từng khóm hoa ,có một người đang ngồi trên cành cây , trên tay anh ta những nốt nhạc nhẹ nhàng ngân nga như mơn man vuốt ve từng ngọn cỏ.
-Anh…An…h ta….
Cô trố mắt nhìn ,bước vài bước lại gần. Tiếng đàn ngưng bặt, xung quanh yên tĩnh, vẫn khuôn mặt ấy đang nhìn cô mỉm cười
-Chúng ta lại gặp nhau rồi….

Lâm Thinh Thinh ngớ người. Không biết anh ta đã đứng trước mặt, dưới ánh nắng quả thật anh ta càng giống Chấn Phong ,giữa hai người này có một sự tương đồng đến kỳ lạ.
Anh ta đang mỉm cười với cô , Lâm Thinh Thinh cũng cười. Anh ta đi trước lại ngồi dưới gốc cây xanh lá, cô cũng theo sau, dường như trong con người đó có một ma lực , từ ánh mắt nụ cười đều làm người khác phải chú ý.
Tiếng đàn lại ngân nga từ cây ghi ta trên tay anh ta, Lâm Thinh Thinh lặng im ngồi nghe , tiếng đàn và khung cảnh làm tâm hồn cô lâng lâng ,ánh mắt không rời khỏi người bên cạnh. Nốt nhạc cuối cùng kết thúc bài hát mà cô không biết. Đến khi giọng anh ta phá tan không gian tĩnh lặng
-Em cúp học à?
Lâm Thinh Thinh luống cuống không biết giải thích thế nào, ánh mắt đối diện vẫn đang chăm chú nghe câu trả lời
-À…K..Không phải …thật ra…
Anh ta ngắt lời cô mắt hướng về phía khu nhà thể thao :
-Có vẻ em vẫn được hâm mộ lắm nhỉ?
Không hiểu ý câu nói, Lâm Thinh Thinh lơ ngơ nhìn theo ánh mắt anh ta. Ba tên con trai hôm qua đang ngó nghiêng tìm kiếm gì đó. Chắc chắn là tìm cô rồi. Lại định bắt cô “xuống tóc” đây mà, thảo nào khi không bọn Tĩnh Mỹ lại bắt đi vệ sinh hồ bơi.
Lâm Thinh Thinh vội xoay mặt đi khi một trong ba tên đó nhìn thẳng về phía này. “Không biết có thấy mình không” , đang lẩm bẩm cô cảm thấy bị lôi đi, thì ra anh chàng bên cạnh đang kéo cánh tay cô.
Cô nhớ tới Chấn Phong, không những giống về diện mạo mà giống cả cái cách tùy tiện lôi kéo người khác nữa. Rồi Lâm Thinh Thinh nhận ra thật vô lý khi cứ mang hai người, hai cá thể khác nhau ra so sánh.
Sau một hồi thì giờ cả hai đang ở thư viện, nhìn khuôn viên rộng với nhiều bàn ghế, những kệ sách cao tận trần nhiều vô kể nhưng không có ai ở đây.
Đi loanh quanh tới một kệ sách, có vẻ đây là kệ sách văn học ,có những quyển truyện không nằm trong chương trình học nhằm để học sinh giải trí.
-Anh chọn được sách rồi, em chọn được chưa?
Lâm Thinh Thinh vớ đại một quyển trên kệ chạy theo người ấy. Hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ.

Anh ta cúi nhìn quyển sách của cô tự nhiên mỉm cười. Lâm Thinh Thinh nhăn mặt nhìn vào tên quyển sách mới “tá hỏa”, cô lấy phải quyển “Ngưu Lang và Chức Nữ” cô ngượng đỏ mặt. Người kia vẫn không nhịn cười cố lắm anh ta mới nói được
-Quá nhiều nước cho một chuyện tình!
-Sao?
Sực nhớ ra chuyên tình của đôi trai gái này liên quan chặt chẽ đến “Tháng 7 mưa ngâu” Lâm Thinh Thinh bật cười
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh

Bình Luận (0)
Comment