Hầu Môn Độc Phi

Chương 107

"Ninh Nhi a, ta đi rồi, nếu Ly vương điện hạ tới tìm ta, con liền thay ta chiêu đãi một chút, Ly vương điện hạ là vương gia, thân phận tôn quý, con cũng không thể chậm trễ ." An Bình hầu gia nghiêm túc nói, lần trước sau khi Ly vương rời đi Hầu phủ , mặc dù không có lại đến,nhưng lại bảo người ta mang cho ông mấy phong thư, ý tứ trong đó rất rõ ràng bất quá , Ly vương đối với Ninh Nhi có ý, cá lớn này, ông dù thế nào cũng phải bắt được.

"Vâng, Ninh Nhi đã biết." An Ninh liễm mi, ôn nhu đáp, An Bình hầu gia đang đánh chủ ý gì, trong lòng nàng sớm đã sáng tỏ, để cho nàng tiếp đón Ly vương phải không? Chỉ cần Ly vương tới, nàng làm sao có thể keo kiệt "Tiếp đón" ?

An Bình hầu gia lại nhìn An Ninh liếc mắt một cái, thấy nàng dịu ngoan cúi đầu, liền yên tâm tiêu sái đi ra ngoài, Tần Ngọc Song cũng đắc ý giơ cằm lên, "Phúc Nhi, còn không mau quay về Vô Song các dọn dẹp một chút cho ta, đừng trì hoãn thời gian xuất phát của lão gia."

Nói xong, không để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của đại phu nhân, vặn vẹo thân thể thướt tha , vẻ mặt tươi cười rời khỏi đại sảnh.

Ba ——

"A... Phu... Phu nhân..."

Lục phu nhân ủy khuất kêu ra tiếng, ôm bên mặt bị đại phu nhân đánh, cắn chặt môi, thân thể lạnh run, lòng tràn đầy sợ hãi.

"Hừ, chỉ chút chuyện nhỏ ấy cũng làm không tốt, không bằng chết luôn đi." Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, một cước đá vào trên người lục phu nhân, lục phu nhân lảo đảo một cái , ngã xuống đất, ủy khuất lại đáng thương. Đại phu nhân cũng mặc kệ nàng có phải đáng thương hay không, bà để ý là kết quả của chuyện này, lại vẫn để cho tiện nhân Tần Ngọc Song kia chiếm được thượng phong, lần này đi U châu, sau khi trở về không biết lại có thêm chuyện gì gì nữa? Điều này làm cho trong lòng đại phu nhân thập phần bất an, không để ý đến lục phu nhân, bước qua thân thể của nàng, đi ra ngoài đại sảnh.

Người trong đại sảnh đều tự tan đi, chỉ lưu lại gương mặt cô đơn ủy khuất của lục phu nhân, co rúm lại nằm ở trên mặt đất, anh anh khóc, cùng với An Ninh vẫn đứng nhìn ở một bên.

"Muốn sống sót tại Hầu phủ này, rơi lệ là chuyện tuyệt đối không được , thu lại nước mắt, làm cho chính mình trở nên cường đại, đây mới là đạo lý đúng đắn nhất." An Ninh lạnh giọng nói, không biết là nói cho ai nghe .

Lục phu nhân nghe nói như thế, thân thể ngẩn ra, nghe tiếng nhìn lại, lại chỉ thấy một chút của bóng dáng màu trắng, biến mất ở cửa, nhưng lời nàng ấy mới vừa nói, cũng không biến mất ở bên tai nàng

Làm cho chính mình trở nên cường đại, đây mới là đạo lý đúng đắn nhất?

Hầu phủ này, nàng mới tiến vào bất quá vài ngày mà thôi, so với người bần hàn còn muốn thống khổ hơn, lúc trước tuy rằng bần cùng, không thể không vì muốn bạc để xem bệnh cho phụ thân mà lo lắng, nhưng nàng cũng không tuyệt vọng như thế, Hầu phủ này,nhìn như ngăn nắp lượng lệ, nhưng thật ra lại là một nơi ăn tươi nuốt sống người khác.

Đại phu nhân ức hiếp nàng, ngũ phu nhân đem nàng trở thành địch nhân, còn có lão gia... Nghĩ đến đủ loại chuyện tình, nước mắt lại rớt xuống , tại Hầu phủ này, nàng thân cô thế cô(chỉ có một mình), trước mặt là một chủ tử, nhưng thực tế là bị đại phu nhân không chế ngay cả một hạ nhân cũng không bằng, nàng như thế nào mới có thể trở nên cường đại?

Lão gia hôm nay mang theo ngũ phu nhân xuất hành,như vậy trong khoảng thời gian này nàng cũng không thể sống tốt, dù là đơn thuần, điểm này, nàng cũng hiểu được ,hôm nay nàng làm hỏng chuyện của đại phu nhân, đại phu nhân sẽ dùng cách gì để dạy dỗ nàng đây?

Quả nhiên như Tuyết Nhi đoán, An Bình hầu gia mới vừa đi bất quá là một nén nhang, đại phu nhân đã đem nàng gọi vào trong Cẩm Tú các , bảo Cố đại nương đưa cho nàng một bộ xiêm y của hạ nhân, bảo nàng thay, nói , lão gia không ở đây, nàng liền không phải lục phu nhân gì cả, ở quý phủ này , không nuôi người vô dụng, mấy ngày này nàng nếu không thể hầu hạ lão gia, như vậy liền làm hạ nhân, hầu hạ chủ tử.

Ngày này Tuyết Nhi sống so với nước sôi lửa bỏng sợ đều không đủ để hình dung, An Bình hầu gia rời đi Hầu phủ nhiều ngày, Ly vương cũng không giống như lời ông ta nói tìm đến ông, An Ninh mừng rỡ tự tại, ngày này, nàng vốn định đi bát trân các tìm Vân Cẩm biểu ca, nhưng nghĩ đến Hải Táp kia, liền lập tức đánh bay ý niệm này trong đầu, ngày hôm trước biểu ca âm thầm phái người đưa thư đến, nói cho nàng biết, từ sau ngày nàng rời đi bát trân các , Hải Táp liền luôn ở tại nơi đó chờ, hắn ở trong phòng kia của nàng, ngay cả ban ngày cũng không có rời đi.

An Ninh biết, hắn nhất định là chờ mình, không thể đi bát trân các, nàng liền mang theo Bích Châu đến Thiên Linh tự ở thành bắc.

Phong tục Đông Tần quốc, người nếu đã chết, không chỉ có một phần mộ, bình thường còn có thể ở trong chùa miếu an trí một linh vị, bên trong để những thứ lúc sinh thời người đó từng dùng qua, xem như là được phật tổ phù hộ, lấy siêu độ vong linh.

Vân Trăn sau khi chết , ngay cả phần mộ đều không có, An Bình hầu gia lại sẽ không an trí linh vị cho nàng ở trong chùa miếu , An Ninh sau khi trọng sinh, vụng trộm ở trong Thiên Linh tự an trí một cái, lúc trước mỗi lần đến, nàng đều là một người lặng lẽ đến, lúc này đây, nàng mang theo Bích Châu.

Trong chùa Thiên Linh, An Ninh đã bái Vân Trăn, đang muốn đi tìm phương trượng, nhưng khi đi ngang qua hậu viện của chùa , nghe được hai thanh âm đang cãi nhau, trong đó có thanh âm của một người mà nàng biết , An Ninh theo bản năng dừng lại cước bộ, ẩn nấp sau hòn núi giả, lẳng lặng nghe.

"Ngươi cũng xứng đến xem nàng!" Nam Cung Ngạn cắn chặt hàm răng, oán hận trừng mắt nhìn nam tử trung niên trước mặt, người này là kẻ thù cả đời của Nam Cung Ngạn ông, ông thật không ngờ, nhiều năm trôi qua như vậy,ông ta lại đến Đông Tần quốc, ông ta tới đây để làm gì? Trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng rất nhanh ông liền nghĩ tới đáp án, nhưng trong lòng cũng tràn đầy châm chọc, ông ta lại còn có mặt mũi tới nơi này!

Nam tử trung niên khẽ nhíu mày, "Nàng là thê tử của ta, ta đến xem nàng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"(hiển nhiên)

Trên thực tế, ông đã ở trong Thiên Linh tự hơn một tháng rồi,bởi vì nơi này có linh vị của nàng, mỗi ngày ông đều dành ra thời gian lớn nhất đến trước linh vị của nàng như vậy ông cũng đã thỏa mãn , nghĩ đến tơ bông tiểu trúc kia, từ sau ngày bị Thương Địch đuổi ra, bên trong tơ bông tiểu trúc liền ngày đêm có thị vệ nghiêm ngặt trông coi , nếu là nơi khác, ông muốn đến, liền không ai có thể ngăn được ông, nhưng nơi đó lại không giống, nếu là vì ngăn cản ông, mà khiến cho tơ bông tiểu trúc bị hư hại cái gì, đó là điều mà chính ông không muốn.

Nam tử trung niên này không phải người khác, đúng là hoàng đế Bắc Yến không thể nghi ngờ.

"Ha! Thê tử? Nếu không phải ngươi năm đó dùng hết tất cả thủ đoạn ti tiện bức bách nàng, nàng sẽ trở thành thê tử của ngươi?" Nam Cung Ngạn hừ lạnh một tiếng, tay nắm chặt thành quyền, ông hận không thể giết chết nam nhân đã phá hoại hạnh phúc cả đời ông đang đứng ở trước mặt này, nếu không phải ông ta, Chiêu Dương sẽ chính là thê tử của ông, nghĩ đến thế, trong mắt Nam Cung Ngạn hơn vài phần điên cuồng, "Nàng là của ta, vẫn đều là của ta!"

"Bức bách? Ngươi cho là với tính tình của nàng, ai có thể bức bách được nàng? Tuy rằng ngươi không muốn thừa nhận, nhưng người nàng yêu là ta." Thanh âm Hoàng đế Bắc Yến bình tĩnh vô ba, nhưng không có người nào biết nội tâm của ông đang rất hoảng loạn.

"Không, không phải như thế, nàng làm sao có thể yêu ngươi? Nàng thánh khiết như vậy, làm sao có thể yêu ngươi?" Nam Cung Ngạn hét lớn, ông cùng Chiêu Dương là thanh mai trúc mã, bắt đầu từ rất sớm, ông cũng đã yêu nàng, ông là đại công tử của Nam Cung thế gia, Chiêu Dương là công chúa, hai người từ nhỏ chơi cùng một chỗ, đó là thời gian vui vẻ nhất cả đời này của ông, ông từng thề, không phải Chiêu Dương công chúa không cưới, vì có thể xứng đôi với thân phận công chúa của nàng, ông không ngừng cố gắng, trở thành nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nhất Đông Tần quốc lúc ấy, được tiên hoàng coi trọng, sau khi Chiêu Dương cập kê, tiên hoàng cũng đã đem nàng gả cho ông, Chiêu Dương thân là đại tỷ, lại là người rất thông minh từ khi còn nhỏ, lúc ấy các hoàng tử khác đều rất ỷ lại vào nàng, nhất là Sùng Chính đế hiện tại,cảm tình của hai người vô cùng tốt, tiên hoàng lại đem nhiệm vụ dạy Sùng Chính đế giao cho Chiêu Dương, cho nên bọn họ liền ước định, ba năm sau sẽ thành hôn, nhưng là, kỳ hạn ba năm cũng sắp đến, mắt thấy ông có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua , thú Chiêu Dương làm vợ, nhưng nam nhân này lại xuất hiện phá hủy hết thảy.

Hắn ti bỉ, ông ta đoạt người yêu của người khác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

"Ngươi là kẻ xấu xa nhất, ta muốn giết ngươi!" Nam Cung Ngạn ra tay, chưởng phong sắc bén hàm chứa sát khí.

Hoàng đế Bắc Yến nhanh tay lẹ mắt ngăn cản một đòn này, hiển nhiên, Nam Cung Ngạn ở trước mặt hoàng đế Bắc Yến không có chút uy hiếp nào, con ngươi của hoàng đế Bắc Yến căng thẳng, khuôn mặt có một chút dao động, "Kẻ ác lại như thế nào? Trên tay ta lây dính máu tươi không ít, nói cho ngươi, năm đó ta mang Chiêu Dương đi, ngươi một đường đuổi theo ra bắc quan, nếu không phải Chiêu Dương cầu ta, ngươi giờ phút này sớm đã mồ yên mả đẹp rồi."

Thời điểm còn trẻ, ông chinh chiến sa trường, giết không ít người, ông không ngại trong tay mình có thêm một mạng của Nam Cung Ngạn này, nhưng ông đã từng đáp ứng với Chiêu Dương sẽ không giết Nam Cung Ngạn, nếu đã đáp ứng, ông sẽ không nuốt lời, năm đó như thế, hiện tại cũng như thế, dùng sức đem Nam Cung Ngạn đẩy ra, lực đạo to lớn làm cho thân thể Nam Cung Ngạn lui về phía sau vài bước mới đứng vững được.

"Ha ha... Chiêu Dương? Ngươi hiện tại giết ta thì như thế nào? Ngươi đem Chiêu Dương đoạt đi, cũng không dối xử tốt với nàng ,làm cho nàng tuổi vẫn còn trẻ đã phải rời khỏi nhân thế ngươi căn bản không xứng gọi tên Chiêu Dương." Nam Cung Ngạn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không cam lòng, không ai biết khi ông nghe được tin tức Chiêu Dương hương tiêu ngọc thì thống khổ như thế nào, một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy, đến Bắc Yến quốc của hắn ta, chỉ ngắn ngủn vài năm , liền buông tay nhân gian, vì sao cướp đi nàng, cũng không đối xử tốt với nàng? Lại làm cho nàng còn trẻ như vậy mà qua đời!

Thân thể hoàng đế Bắc Yến ngẩn ra, trong mắt rốt cục toát ra một tia thống khổ cùng hối hận, "Ta nợ nàng , ta sớm hay muộn sẽ trả, nhưng... Ngươi không có tư cách chỉ trích ta cái gì!"

Đây là chuyện của ông cùng Chiêu Dương , người khác không có tư cách nhúng tay, mặc dù đó là người từng là vị hôn phu của Chiêu Dương ,Nam Cung Ngạn cũng không có tư cách này!

"Không có tư cách? A... Ha ha..." Nam Cung Ngạn cười đến bi thương, thế nhưng cười chảy ra nước mắt, "Ta không có tư cách? Từng, ta từng là người có tư cách nhất, hiện tại ta nhưng lại không có tư cách?"

Mi tâm hoàng đế Bắc Yến hơi nhíu, “Thời điểm mà Chiêu Dương gả cho ta , nàng cùng ngươi liền không còn có quan hệ gì cả, chớ có tự cho mình là vị hôn phu của Chiêu Dương , ngươi sớm đã không phải ."

Chiêu Dương hoàn toàn là người của ông , dù nàng đã chết, cũng chỉ có thể là của ông !

Chỉ là, mình nợ nàng rất nhiều, nhiều đến mức dù có lấy mạng ra trả cũng không thể trả hết được

"Hừ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế Bắc Yến quốc, là có thể khống chế hết thảy, ngươi là hoàng đế thì như thế nào? Trí nhớ về Chiêu Dương trong lòng ta sớm đã mọc rễ vững chắc, ngươi có bản lĩnh liền đem trí nhớ của ta xóa đi, ha ha... Ngươi nói không có vấn đề gì liền không có vấn đề gì sao? Chỉ cần ta không chết ta vĩnh viễn đều có thể tùy thời tưởng niệm nàng, điểm này ngươi không thể khống chế." Nam Cung Ngạn giống như cố ý muốn kích thích ông ta , cười càn rỡ.

Hoàng đế Bắc Yến hừ lạnh một tiếng, trong lòng sinh ra sát ý, nhưng rất nhanh, sát ý kia liền chậm rãi biến mất, không vì cái gì khác , đơn giản là hắn nhớ tới lới hứa với Chiêu Dương, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ, Chiêu Dương a Chiêu Dương, ta nay nhớ kỹ hứa hẹn với ngươi như vậy,nhưng ta lại làm ra việc thương tổn đến ngươi, người ta không thể tha thứ nhất chỉnh là bản thân ta,không phải sao?

Thở dài một hơi, thân hình cao lớn của hoàng đế Bắc Yến hơn vài phần cô đơn cùng tiêu điều, không hề để ý tới Nam Cung Ngạn đang kêu gào, đi thẳng vào một căn phòng trong viện ,căn phòng này chính là căn phòng đặt bài vị của Chiêu Dương trưởng công chúa ở Thiên Linh tự.

Nam Cung Ngạn vẫn kêu gào như trước , trong miệng không ngừng nỉ non hai tiếng "Chiêu Dương" điên cuồng cười to, cười đến vẻ mặt toàn là lệ.

An Ninh đem toàn bộ đoạn đối thoại của hai người mới vừa rồi vào tai không xót chữ nào, nội tâm là khiếp sợ , nàng từng mơ hồ biết Chiêu Dương trưởng công chúa là vị hôn thê của Nam Cung Ngạn, nhưng không có dự đoán được, Nam Cung Ngạn đối với Chiêu Dương trưởng công chúa lại thâm tình như thế, một nam nhân không biết là đang cười hay đang khóc kia , làm sao còn có nửa phần khí thế của gia chủ Nam Cung gia ?

Mặt khác người nọ... An Ninh nhìn về phía căn phòng kia, trong đoạn đối thoại mới vừa rồi, nàng nghe ra người nọ đó là hoàng đế Bắc Yến không thể nghi ngờ , trong lòng không khỏi sinh ra một tia tò mò, ruốt cuộc bọn họ cùng Chiêu Dương trưởng công chúa đã từng xảy ra những chuyện gì?

Nghĩ đến Thương Địch, cùng với cừu hận mà Thương Địch đã từng nói là phát sinh như thế nào?

Nam Cung Ngạn ở tại chỗ đợi hồi lâu, sau vài canh giờ mới rời đi, mà hoàng đế Bắc Yến sau khi vào căn phòng kia liền không có đi ra nữa, thời điểm hắn lại đi ra, đã là chạng vạng , An Ninh cố ý ở lại, nàng không đi, là muốn thừa dịp hoàng đế Bắc Yến rời khỏi thì đi bái kiến vị Chiêu Dương trưởng công chúa được toàn bộ dân chúng Đông Tần quốc tôn kính kia.

Trong phòng, chỉ đặt một cái bài vị của Chiêu Dương trưởng công chúa , An Ninh nhìn linh vị kia, trong đầu hiện ra bóng dáng Thương Địch, địa vị của Chiêu Dương trưởng công chúa ở trong lòng Thương Địch, nàng là biết đến, sợ là không có ai so với nàng quan trọng hơn, công chúa từng gả xa đến Bắc Yến quốc, sau khi ở Bắc Yến quốc vài năm liền hương tiêu ngọc vẫn, ruốt cuộc trong vài năm đó đã xảy ra chuyện gì,khiến cho vẫn còn trẻ tuổi như vậy liền qua đời?

Bên trong hậu cung vẫn luôn tranh đấu tàn khốc , nhưng Chiêu Dương trưởng công chúa cũng là một nữ tử trí tuệ , vì là người thiện lương không đi hại người khác, nhưng tự bảo vệ mình cũng có thể , nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của hoàng đế Bắc Yến.

"Ta nợ nàng , sớm hay muộn sẽ trả."

Hoàng đế Bắc Yến này chỉ sợ cũng thật tình yêu Chiêu Dương trưởng công chúa!

An Ninh quỳ gối ở trước linh vị, lạy ba lạy, đang muốn đứng dậy, lại nghe phía sau truyền đến một thanh âm.

"Ngươi là ai?" Thanh âm nam nhân hùng hậu mà hữu lực, mang theo vài phần khí thế uy nghiêm.

An Ninh giật mình, ý thức được người đến là ai, trấn định lại, đang muốn mở miệng, lại nghe thanh âm kia nói tiếp, "Là ngươi!"

"Ngài... Biết ta?" Mi tâm của An Ninh nhăn thêm vài phần, giương mắt chống lại tầm mắt của người tới, không dấu vết đánh giá ông một lần, tóc đen con ngươi đen, thân hình cao ngất, cặp mắt kia sáng ngời, là một nam nhân trung niên, năm tháng trôi qua càng làm tăng thêm sức quyến rũ của hắn, không chỉ có anh tuấn, trong ngoài con người cũng tỏa ra một cổ khí thế uy nghiêm,ông đứng ở trước mặt, An Ninh cảm giác được một loại áp lực vô hình, giống như là đối mặt nguy nga nhìn không tới đỉnh núi của núi cao, dù trên người ông chỉ là một bộ xiêm y bình thường, cũng che dấu không được quý khí tự nhiên phát ra từ trên người ông

Nhất là gương mặt kia, nàng hiểu rõ, nam nhân này cùng Thương Địch có bảy phần giống nhau!

Uy nghiêm của hoàng đế Bắc Yến thu liễm vài phần, nhìn thoáng qua An Ninh, lập tức ngồi ở một bên,bên cạnh ông vặn là môt bộ trà cụ, không trả lời vấn đề của An Ninh, hoàng đế Bắc Yến bắt đầu pha trà, mỗi một động tác đều gống như làm trăm ngàn lần, cực kỳ quen thuộc, nhất là ánh mắt hắn khi pha trà, chuyên chú, nhập tâm, lại tràn ngập nhu tình, giống như đang tưởng niệm về cái gì đó.

Một màn này làm cho An Ninh nghĩ tới một đêm ở cùng Thương địch trong tơ bông tiểu trúc kia,không biết vì sao, hai cái bóng dáng nhưng lại dần dần trùng hợp, giống nhau như vậy, chính là, một người tuổi còn trẻ, một người lớn tuổi thôi!

Trong khoảng thời gian ngắn, An Ninh nhìn xem đến ngây người, thời gian trôi qua từng giây từng phút, An Ninh quên phải rời khỏi, càng quên mất nghi vấn mới vừa rồi của nàng.

"Ngồi xuống uống với ta một chén đi!" Đợi cho trà nấu tốt, âm thanh hùng hậu hữu lực kia lại vang lên, An Ninh giật mình, nhìn hai ly trà trên bàn, liễm liễm mi, nhưng vẫn đi qua ngồi xuống.

An Ninh cũng không bởi vì người trước mắt là hoàng đế Bắc Yến mà bó tay bó chân, từ trên người hoàng đế Bắc Yến, nàng cảm nhận được vài phần thân thiết, ông có ý tốt mời nàng uống trà , nàng làm sao có thể cự tuyệt ý tốt của người ta ?

Hương trà lượn lờ, An Ninh lại lại một lần nữa giật mình , nàng uống qua trà do Thương Địch nấu, kinh vì thiên nhân, giờ phút này hoàng đế Bắc Yến nấu trà, đồng dạng làm cho trong lòng nàng âm thầm tán dương, rõ ràng thủ pháp pha trà đều tuyệt hảo giống nhau như đúc , nhưng hương trà lại là hai vị khác nhau, nhưng cả hai hương vị đó đều khiến người khác tán thưởng không ít.

Hoàng đế Bắc Yến nhìn biểu tình trên mặt An Ninh, liền hiểu được suy nghĩ của nàng, gương mặt cương nghị hơi mỉm cười, uy nghiêm cũng theo đó nhạt dần, cầm lấy ly trà trong tay, nhưng không có uống, mà đứng dậy đi đến trước linh vị của Chiêu Dương trưởng công chúa , đem trà rót xuống đất "Mặc dù so ra kém nàng nấu , nhưng miễn cưỡng có thể uống được."

Hoàng đế Bắc Yến giống như lầm bầm lầu bầu, An Ninh nhìn hành động của ông, trong lòng nghi hoặc càng đậm.

"Nàng... Là chết như thế nào?" An Ninh đột nhiên hỏi ra tiếng, nàng thực muốn biết Chiêu Dương trưởng công chúa chết như thế nào, nam nhân này rõ ràng thực yêu nàng, lấy năng lực của ông, nếu là thật tâm muốn bảo hộ một nữ nhân, dù thân ở trong nơi hoàng cung ngươi lừa ta gạt, kia cũng không phải việc khó.

Nghĩ đến Thương Địch và cừu hận của hắn,trong lòng An Ninh lại trồi lên một tia thương tiếc, người ngoài đồn rằng, Chiêu Dương trưởng công chúa là chết bệnh, nhưng An Ninh lại cảm thấy không phải đơn giản như thế.

Thân thể hoàng đế Bắc Yến rõ ràng cương một chút, cả người nhanh chóng ngưng tụ một cỗ lệ khí, áp lực cường đại làm cho tay của An Ninh run lên, trong lòng lộp bộp một tiếng, chính mình không nên hỏi sao? Chính là lúc này, lệ khí trên người hoàng đế Bắc Yến chậm rãi biến mất, trên gương mặt anh tuấn thoáng qua một biểu cảm nào đó mà chính An Ninh cũng không biết, giống như tự trách, giống như hối hận, giống như đau lòng...

Hoàng đế Bắc Yến trầm mặc không nói, giống như không có ý muốn trả lời câu hỏi của An Ninh, An Ninh thở dài một hơi, thời điểm nàng hỏi ra vấn đề này, cũng đã là mạo hiểm , hơi thở vừa rồi trên người hoàng đế Bắc Yến, sắc bén như vậy làm cho người ta phải sợ hãi, rõ ràng là đang cho nàng đáp án, nàng nếu lại tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, chắc chắn sẽ lại chọc giận hắn , thế thị tự tìm phiền toái .

Chậm rãi uống ly trà, An Ninh nghĩ, mau uống xong nhanh chút, sau đó sớm rời đi, đang lúc nàng buông ly trà, hoàng đế Bắc Yến lại một lần nữa mở miệng, "Có thể giúp ta một việc được không?"

Ngữ khí hỏi, hoàn toàn làm cho người ta không cảm giác được uy nghiêm cùng áp lực của hắn, giống ngư là đang thỉnh cầu một vị bạn hữu.

An Ninh nhìn bóng dáng đang đứng trước linh vị của Chiêu Dương trưởng công chúa kia, "Bá phụ mời nói, An Ninh có thể làm được, tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực."

Hoàng đế Bắc Yến này rõ ràng là biết nàng, tuy rằng nàng không biết ông ta làm sao mà biết nàng , nhưng nếu nàng hỏi thì sẽ giống như hai câu hỏi trước, không có câu trả lời.

"Ta ngày mai, sẽ rời đi Đông Tần, sau khi ta rời khỏi,muốn nhờ ngươi chăm sóc cho một người." hoàng đế Bắc Yến trầm giọng mở miệng, bên trong giọng điệu có một tia bất đắc dĩ.

An Ninh giật mình, chăm sóc cho một người? Trong đầu hiện ra một bóng dáng, trong lòng nàng ẩn ẩn có đáp án, "An Ninh tự nhiên không phụ sự nhờ vả của người."

"Ha ha..." An Ninh vừa mới nói xong, hoàng đế Bắc Yến liền sang sảng cười ra tiếng, xoay người nhìn tiểu nha đầu bất quá mới mười lăm tuổi , trong mắt quang mang sáng vài phần, "Ta còn chưa nói người nọ là ai, ngươi liền đã biết, quả nhiên không hổ là người hắn nhìn trúng !"

Trí tuệ bực này, đứng ở bên người hắn, đúng là xứng đôi! Trong khoảng thời gian ông đến Đông Tần, cũng không hề nhàn rỗi, đối với cô nương này, ông tuy rằng không có ra mặt, nhưng gặp qua không chỉ một lần, nha đầu kia thông minh nội liễm, sẽ có một ngày có thể giúp được hắn!

An Ninh liễm mi, tim đập nhanh, người hắn nhìn trúng ? Hắn là chỉ Thương Địch sao?

"Ngươi đi đi! Ta ở lại một mình bồi nàng, chờ sau khi ta rời đi, ngươi nếu lần sau lại đến Thiên Linh tự, liền thuận đường thay ta đến xem nàng đi!" Hoàng đế Bắc Yến xoay người, lại chuyên chú nhìn linh vị kia, trong thanh âm có một tia thở dài.

"Tốt, lần sau đến, ta sẽ đến xem nàng, vậy An Ninh xin cáo từ trước ." An Ninh phúc phúc thân,xem như hành lễ, nàng biết, “nàng”trong miệng hoàng đế Bắc Yến lúc này là chỉ Chiêu Dương trưởng công chúa, cuối cùng nhìn thật sâu bóng dáng anh tuấn kia một cái, lập tức đi ra phòng.

Sắc trời đã tối muộn, một đêm này An Ninh cũng không có hồi Hầu phủ, nhờ Thiên Linh tự an bài một căn sương phòng tạm thời ở lại, nàng không ngừng hồi tưởng về chuyện của hoàng đế Bắc Yến, thật lâu sau cũng không thể ngủ được, nhìn Bích Châu đang nằm trên tháp ngủ say, liền khoác một cái áo choàng đơn giản, đi ra phòng.

An Ninh ở trong hậu viện của Thiên Linh tự , bất tri bất giác lại đi tới bên ngoài căn phòng để linh vị của Chiêu Dương trưởng công chúa, nghe được bên trong hình như có thanh âm của nam nhân , An Ninh thở dài một hơi.

Một đêm này, đèn trong phòng không hề tắt, vẫn truyền ra thanh âm nam nhân ôn nhu nỉ non, giống như đang nói chuyện với người yêu của mình...

An Ni đi đến trước linh vị của imẫu thân, linh vị cũng không giống Chiêu Dương trưởng công chúa,một mình nàng một phòng, trong Thiên Linh tự này chắc cũng chỉ có một mình Chiêu Dương trưởng công chúa mới có đãi ngộ đặc biệt này, những người khác đều đặt trong một đại viện.

Thời điểm An Ninh đến, bên trong đại điện lại có một người, An Ninh có chút giật mình, đã là nửa đêm, nhưng lại có người ở trong này tế bái, chẳng lẽ là giống nàng?

An Ninh đi vào, theo bản năng nhìn thoáng qua người nọ, một phụ nhân trung niên, một thân tố y, búi tóc cẩn thận đến cực điểm, An Ninh chỉ nhìn đến bóng dáng của nàng, liền cảm thấy phụ nhân này thập phần cao quý, nhất định là xuất thân từ nhà giàu.

Phụ nhân quỳ gối trước một bài vị, hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm nghiền, thật sự thành kính, An Ninh nghĩ, phụ nhân này chắc là đang tế bái trượng phu của nàng đi! Phụ nhân bất quá mới hơn ba mươi tuổi, liền mất trượng phu, quả nhiên là làm cho người ta thương tiếc.

An Ninh thu hồi tầm mắt của mình, mạnh, ánh mắt của nàng cũng ngẩn ra, không vì cái gì khác , đơn giản là nàng nhìn thấy linh vị mà người phụ nhân kia đang tế bái nhưng cũng không khắc chữ, chỉ cần là một bài vị đều sẽ có chữ , điều này làm cho trong lòng An Ninh giật mình không nhỏ, thời điểm nàng lập linh vị cho mẫu thân, cũng không có viết tên lên, nàng vì không muốn người khác phát hiện ra, tuy rằng không có ghi hai chữ "Vân Trăn" nhưng vẫn có dòng "Mẫu thân chi mộ" , mà lin vị mà phụ nhân này bái, ngay cả một chữ cũng không có.

Trực giác nói cho nàng biết, phụ nhân này cùng chính mình cũng giống nhau, không muốn để cho người ta biết linh vị này là thuộc về ai , thậm chí phụ nhân này so với nàng giữ bí mật càng sâu.

Tò mò trong lòng An Ninh dâng lên, liễm liễm mi, cơ hồ là theo bản năng , An Ninh mở miệng, "Phu nhân, đêm càng sâu, phu nhân sớm trở về phòng nghỉ tạm, đừng mệt mỏi thân mình."

Phụ nhân trung niên mở mắt ra, mới vừa rồi lúc An Ninh vào cửa , nàng liền đã phát hiện có người đi vào, nhưng không có dự đoán được An Ninh lại mở miệng nói chuyện.

Trên mặt phụ nhân trồi lên một nụ cười, đứng dậy, nhưng vì là quỳ quá lâu, hai chân có chút run lên, lúc này, lại có chút lực bất tòng tâm, suýt nữa ngã đi xuống đất, An Ninh theo bản năng tiến lên từng bước, thân thủ đỡ lấy thân thể của phụ nhân trung niên, "Phu nhân, cẩn thận chút."

Lúc tới gần, An Ninh rốt cục thấy được gương mặt của phụ nhân, trong lòng ngẩn ra...
Bình Luận (0)
Comment