Hầu Môn Độc Phi

Chương 152

Chính là nàng không biết khi vừa ra ngoài liền rơi vào ma trảo của Phi Phiên.

Hai người cứ như vậy náo loạn, không khí trong phòng mới trở nên vui vẻ một chút, An Ninh nghe thanh âm bên ngoài truyện đến khóe miệng giơ lên chút ý cười, thật đúng là một cặp oan gia, Phi Phiên cho dù là nam tử nhưng trước mặt Bích Châu cũng phải hóa nhu hòa, Bích Châu ngày thường nhu thuận chỉ đứng trước mặt Phi Phiên mới hóa cọp mẹ.

"Thực hâm mộ cô nương Bích Châu có một nam tử như vậy trân trọng." Lục phu nhân than nhẹ một tiếng, tầm mắt hướng ra bên ngoài, Phi Phiên công tử kia hướng Bích Châu thật đúng là che trở bảo vệ, ngày thường nàng hiếm thấy Phi Phiên công tử, nay vừa thấy đã biết võ công của hắn vô cùng tốt, mới vừa rồi Bích Châu véo Phi Phiên công tử, nếu không có một phần yêu tồn tại công tử sao lại để nàng ta tùy ý khí dễ? Hắn chính là cố ý a!

An Ninh giật mình, tự mình tiến lên đem chùy thủ trong tay nàng tiếp nhận, vứt trêm mặt đất, sau đó giúp Lục phu nhân đến bên giường nằm xuống, "Ngươi thả lỏng cơ thể, hôm nay không cần quay về An Bình hầu phủ, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi chu toàn."

"Cám ơn tiểu thư." Lục phu nhân cảm kích hướng An Ninh cười, trong nụ cười đó hàm chứa vài phần chua xót.

An Ninh xem ở trong mắt, Lục phu nhân tuy rằng giết Lưu nhị công tử, đâm chết Lâm đại thiếu gia nhưng nàng cũng không truy cứu, nhớ ngày đó Tuyết nhi tiến vào An Bình hầu phủ lá gan cũng không lớn hơn Bích Châu bây giờ là mấy, nhưng hôm nay trên tay nàng lại dính đầy máu tươi, hết thảy đều là bắt buộc, tất cả đều do Đại phu nhân bức bách a!

Các nàng có chung kẻ thù, giờ phút này cũng có chút thương cảm cho nhau.

Ngày hôm nay ở kinh thành diễn ra một đại sự, Lâm đại thiếu gia cùng Lưu nhị thiếu gia chết trong rừng rậm phía thành Tây, sáng sớm thợ săn vào núi săn thú đã phát hiện ra hai cái xác, xác chết bị tàn phá không chịu nổi, giống như bị dã thú cắn qua.

Tin tức nhanh chóng truyền về Lâm gia đúng lúc Lâm phu nhân đang dùng điểm tâm.

“Ngươi nói cái gì? Con ta hắn......." Lâm phu nhân nghe được tin tức ầm ầm đứng dậy, nhất thời không chú ý hình tượng, chưa nói xong, ánh mắt lộn xộn cả người liền ngất đi.

Người chủ sự Lâm gia, Lâm Thanh hai mắt nhíu lại, nghĩ tới tin tức vừa rồi, "Người đâu? Thi thể đâu? Có phải hay không đúng sự thật?"

"Lão gia, Nhị vị thiếu gia đã được đưa về đến đây, còn đang ngoài cửa, nhưng là.... .... nhưng là.... ......" Gia đinh ấp úng, vừa nghĩ tới thi thể kia, một trận trong lòng lại bốc lên, bỗn chữ “nhìn thấy ghê người” cũng không thể hình dung cho hết.

Quả thực vô cùng thê thảm a!

Gia đinh còn chưa nói xong, Lâm Thanh liền hướng ngoài cửa đi đến, mà Lưu phu nhân cũng vội vàng theo sau, lúc này, nàng vẫn không tin mới vừa rồi nghe đến là sự thật, con trai của nàng sao đã chết?

Hai người đi đến cửa nhìn hai cỗ thi thể bị vải trắng che đậy, Lâm Thanh không có xốc vải trắng lên, nhìn miếng ngọc bội lộ ra ngoài là lúc trong lòng lộp bộp thân thể lảo đảo.

Đó là Tương nhi a! Ở Lâm gia mỗi người đều có một miếng ngọc bội như vậy nó biểu hiện cho thân phận của bọn họ, đây là hắn tự tìm người chế tác, sao hắn lại không nhận ra? Dù ngọc bội dính đầy vết máu nhưng chỉ liếc một cái hắn liền có thể nhận ra.

"A.... ....... Nhi a!... ...... .... Con của ta.... ........ Ngươi tỉnh tỉnh a, tỉnh lại a.... ...." Bên này Lưu phu nhân xốc lên miếng vải trắng, bên dưới đúng là con trai nàng, nàng nhất thời khóc rống lên, bao nhiêu kì vọng giờ phút này toàn bộ đều là hụt hẫng.

Lầm này bọn họ tới kinh thành là để tìm Bảo nhi, nhưng Bảo nhi không có tìm thấy mà hắn lại.... ..... như thế này làm sao có thể chấp nhận? Nàng trở về Vệ Thành làm sao hướng lão gia công đạo.

Lục phu nhân hướng vào thi thể phía trước, khóc lóc như đứt từng khúc ruột, rốt cục không chịu nổi mà ngất đi.

Lâm đại thiếu gia tử, làm cho nhiều người trong kinh thành trầm trồ khen ngợi, Lâm đại thiếu gia làm hại nhiều người con gái, lại ức hiếp dân chúng, bọn họ đã sớm mong ngóng ngày này, không nghĩ tới ngày này lại đến sớm như vậy.

Thời điểm Lâm Thanh nhận lại thi thể Lâm đại thiếu gia phát hiện bên dưới khố hắn bị tàm phá, trong lòng không khỏi hoài nghi cái chết của hắn còn có ẩn tình, chính là hắn cho người âm thầm điều tra, nhưng lại thủy chung không thu được kết quả.

An Ninh không hủy hoại hoàn toàn hai thi thể, đó là cấp cho Lâm gia một cái cảnh cáo(chắc là vậy), nàng chính là muốn nhìn, sau khi Lâm lão gia biết con hắn chết thì có phản ứng như thế nào.

Nhớ ngày đó trăm mạng người Vân gia....., mạng của Lâm đại thiếu gia này coi như điểm báo vận rủi của Lâm gia mới chỉ bắt đầu.

Cẩm Tú Các mười lăm ngày sau được một người thần bí đưa tới hộp gấm, đại phu nhân đã không còn khóc lóc thê thảm mà thay vào đó là trầm mặc, điều này chứng tỏ nội tâm của nàng bị đả kích, cùng đau khổ càng nhiều, An Ninh nhớ rõ ngày mình đi gặp đại phu nhân, hai bên tóc đã chuyển màu hoa râm, cả người tựa hồ già đi hai mươi tuổi.

An Ninh xem ở trong mắt, một ngày này nàng đến nơi giam giữ An Như Yên, An Như Yên so với đại phu nhân lại càng thêm nghiêm trọng, khi đưa nàng ta vào phòng này cũng còn có chút nở nàng nhưng bây giờ chỉ còn da bọc xương, giống như khô héo đi vậy.

Mà Dĩnh Thu, mười đầu ngón tay đều bị cắt bỏ, cánh tay dị thường làm cho người ta sợ hãi, cả người đầy máu tươi nằm trên mặt đất vẫn không nhức nhích, nhưng An Ninh biết Dĩnh Thu vẫn chưa chết, nàng dùng dược đặc chế để nuôi dưỡng vết thương không bị thối rữa, miệng vết thương nhìn giống như mới, Dĩnh Thu cùng An Như Yên đều giống nhau không có sự cho phép của An Ninh muốn chết cũng không dễ dàng.

An Như Yên nhìn đến An Ninh, trong mắt như trước nồng đậm hận ý, thời khắc này hận ý theo suy yếu của nàng ta mà trở nên vô lực nằm trên mặt đất, ở trước mặt An Ninh bỗng trở nên nhỏ bé, như một con kiến có thể tùy ý giết chết.

"Mới có năm ngày, mười ngày, đầu ngón tay của Dĩnh Thu liền bỏ đi, nên đến phiên tỷ tỷ nga!" An Ninh dịu dàng mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng như đàm luận thời tiết bình thường, quả nhiên khi nàng dứt lời trong mắt An Như Yên ngoài hận ý còn có chút sợ hãi.

Mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng chứng kiến cảnh Dĩnh Thu bị kẹp đầu ngón tay, hơn mười ngày, tuy là Dĩnh Thu nhưng nội tâm nàng cũng chịu tra tấn không kém, nhất là khi An Ninh nói xong Dĩnh Thu sẽ đến lượt nàng, nàng mỗi ngày đều khổ sở nhìn thời gian trôi qua, nàng biết hôm nay dao găm trên người Dĩnh Thu nhưng có lẽ ngày mai, cũng là ngày kia, một bộ phận nào đó của nàng bị cắt bỏ.

Nàng không thể không thừa nhận An Ninh cao minh, tra tấn thế này so với chính thân thể đau đớn càng thêm khổ sở.

An Ninh vừa lòng nhìn An Như Yên sợ hãi, khóe miệng giơ lên chút ý cười, không ở lâu liền xoay người dời khỏi phòng, mới ra khỏi cửa đá, Thương Địch liền tiến lên đón, An Ninh trong lòng vui vẻ, nhìn hắn tới gần, mặc cho bàn tay hắn bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé, hai người nhìn nhau cười, không nhiều lời, nhưng so với thiên ngôn vạn ngữ càng trở nên rõ ràng hơn.

An Ninh lại một lần nữa đi chùa tế bái mẫu thân, lại đặc biệt nhìn đến Chiêu Dương trưởng công chúa, từ phòng đặt linh vị Chiêu Dương trưởng công chúa đi ra một người quen thuộc, An Ninh ngẩn ra, là nàng, lần trước ở trong chùa cũng gặp phu nhân này.

"Thât đúng là khéo, không nghĩ đến lần này lại gặp cô nương." Hai người đều nhìn thấy nhau, lúc này vị phu nhân kia liền tiến lên chào hỏi An Ninh.

An Ninh cũng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, "Lần trước phu nhân mới đi, lần này phu nhân cũng muốn đi tế bái sao?"

Nghĩ đến nơi đặt linh vị kia, An Ninh liễm liễm mi.

"Uh, đã tế bái qua, đang muốn trở về! ta liền đi trước một bước." Sở Sở cũng không có ở lâu, chính là chào hỏi An Ninh xong liền rời đi.

An Ninh cười gật đầu, nhìn vị phu nhân kia lên một chiếc xe ngựa, đợi cho xe ngựa biến mất mới thu hồi ánh mắt, hai người hai lần gặp nhau ở chùa, đều không có tìm kiếm thân phận của nhau, đối với vị phu nhân kia là ai trong lòng An Ninh cũng tò mò, vị phu nhân kia dịu dàng mềm mại, cao quý thanh lịch, khí chất đó hồn nhiên thiên thành, hình như xuất thân từ nhà giàu, An Ninh không khỏi suy nghĩ nhà giàu nào lại dưỡng ra một vị phu nhân như vậy?
Bình Luận (0)
Comment