Hầu Môn Độc Phi

Chương 159

Trong Ức Dương hiên, bởi vì hoàng thượng từng hạ lệnh, ngày thường ngoại trừ cung nhân quét tước thì những người không liên quan đều không thể bước vào Ức Dương hiên, cho nên, trong Ức Dương hiên có vẻ càng thêm lạnh lùng, tuy rằng lạnh lùng, nhưng đêm nay Ức Dương hiên lại là đèn đuốc sáng trưng.

Thương Địch tắm rửa xong cũng không có lập tức đi ngủ, mà chỉ đổi lại một thân xiêm y rồi đi ra phòng, trong tay cầm một vò rượu, đây là hắn mới đào được dưới gốc cây mai trong Ức Dương hiên, vò rượu này là năm đó hắn cùng cậu chôn xuống, hôm nay hắn lấy ra chỉ vì một người, người đó là An Ninh.

Quen biết An Ninh càng lâu, nàng càng khiến hắn có thêm nhiều kinh hỷ, hắn vẫn nhớ rõ sau khi cậu gọi mình đến hoàng cung nói có chuyện mới bàn với hắn, nguyên lai là cậu điều tra được người đứng sau mỏ vàng Ngu sơn là An Ninh.

Nghĩ đến thất vong hôm nay của cậu, Thương Địch cúi đầu thở dài, hắn có thể nào giúp đỡ cậu đi tính kế Ninh Nhi đâu? Cho nên thời điểm cậu nhờ hắn ra mặt, hắn quả quyết từ chối.(Pe: anh này điển hình của trọng sắc khinh cậu r +.+)

Nhớ tới một cái nhăn mày một nụ cười của An Ninh,khóe miệng Thương Địch liền xuất hiện một nụ cười ôn nhui, càng tăng nhanh cước bộ...

Mà lúc này An Ninh sớm đã vào Ức Dương hiên, núp ở sau núi giả tính đột nhiên xuất hiện hù dọa Thương Địch một phen,thấy Thương Địch muốn đi ra ngoài, đang muốn mở miệng gọi hắn lại, nhưng lại có một giọng nói nhanh hơn nàng một bước...

"Thần vương điện hạ..."

Thanh âm nữ nhân truyền đến từ phía sau, thanh âm kia đối với Thương Địch không quá quen thuộc , Thương Địch dừng lại cước bộ đồng thời không khỏi nhíu nhíu mày, "Người không liên quan không được vào Ức Dương hiên, ngươi không biết sao?"

"Bản cung... Ta... Ta không phải cung nữ." Thanh âm kia mang theo vài phần buồn bã, nữ tử từ trong bóng đêm bước ra, nhờ ánh trăng chiếu rọi xuống làm rõ gương mặt của người nọ, nếu người trong cung nhìn thấy người nọ, chắc chắn sẽ quỳ trên mặt đất cung kính hành lễ, kêu nàng một tiếng: Uyển quý phi nương nương.

Sau khi An Ninh nhìn thấy gương mặt của người gọi Thương Địch , trong lòng liền cả kinh, dĩ nhiên là nàng ta? Đã trễ thế này, nàng ta tìm đến Thương Địch là muốn làm gì? Nghĩ đến phát hiện của nàng lúc trước ở tứ quốc tế, An Ninh không khỏi nhíu nhíu mày, không biết vì sao, trong lòng nàng lại cảnh giác lên.

Thương Địch quay lại nhìn nàng ta một cái, đây không phải là nơi mà ngươi nên đến."

"Vì sao thiếp không nên tới? Chàng không muốn nhìn thấy thiếp sao?" Uyển quý phi bước gần đến chỗ Thương Địch, ánh mắt không dời khỏi người Thương Địch một giây nào,ánh mắt mang theo vô tận luyến mộ(quyến luyến+ ái mộ), dù là ở trước mặt hoàng thượng nàng cũng chưa từng như thế, hôm nay khi nàng nghe thấy tin Thương Địch sẽ ngủ lại trong cung, lại nghe được tin tức hoàng thượng đang ở trong cung của hoàng hậu nương nương, mới vụng trộm từ cung quý phi vủa nàn đến đây, mục đích chính là muốn một mình ở cùng Thương Địch.

Trong mắt Thương Địch xẹt qua một tia âm trầm, "Quý phi nương nương có hồ đồ hay không? Ta có đồng ý có quan hệ gì với ngươi sao?"

Thái độ cường ngạnh không chút lơi lỏng, An Ninh đang đứng sau núi giả không tự giác cắn môi, xem ánh mắt Uyển quý phi nhìn Thương Địch làm cho nàng cực kỳ buồn bực, giống như thứ của mình mà bị người khác nhòm ngó nhờ thương, cái cảm giác kia thật rất khó chịu.

"Có quan hệ gì sao?" Uyển quý phi đột nhiên cười khinh ra tiếng, "Vì sao sau khi thiếp tiến cung, chàng liền không thèm nhìn thiếp lấy một cái? Thiếp biết, chàng hận thiếp vì lựa chọn lúc đó, nhưng lúc đó thiếp không còn cách nào khác, phụ thân muốn thiếp tiến cung làm phi, thiếp không thể không theo, chàng cũng biết, thiếp chỉ nguyện cùng chàng..."

"Đủ rồi!" Thương Địch lớn tiếng đánh gãy lời nói của Uyển quý phi, con ngươi thâm thúy giống như hòa cùng bóng đêm, nhìn Uyển quý phi hồi lâu, Thương Địch mới thản nhiên mở miệng, thanh âm không mang theo một tia gợn sóng, "Quý phi nương nương, ngươi sợ là hiểu lầm rồi, ngươi tiến cung làm phi, cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta vì sao phải hận ngươi?"

"Vì sao? Trước kia chàng đối với thiếp tốt như vậy,nhưng..."

"Quý phi nương nương, ta nghĩ ngươi thật đã hiểu lầm rồi, trước kia trong mắt ta chưa hề có bất kì nữ nhân nào, cho nên, suy nghĩ trong lòng ngươi , chỉ là tự mình suy diễn thôi." Thương Địch lạnh giọng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, không mang theo một tia ấm nào. Hắn nhờ trước kia cũng không hề có ấn tượng với Uyển quý phi.

Thân thể Uyển quý phi giật ḿnh, hiểu lầm? Ảo giác? Trong mắt hắn chưa từng có nữ nhân nào? Nhưng trước khi tiến cung một năm, sau khi hai người quen biết nhau, hắn đối nàng rõ ràng tốt như vậy, thật sự là do nàng hiểu lầm hắn sao? Chẳng lẽ tất cả đều là do nàng đơn phương tình nguyện?(Pe: con nhỏ này tưởng bở,tự tin thấy ớn)

"Hiện tại thì sao? Hiện tại vẫn không có ai lọt vào trong mắt ngươi sao?" Uyển quý phi híp mắt, thái độ của nàng lúc này có chút biến hóa so với lúc nãy.

"Hiện tại?" Thương Địch giống như nghĩ đến cái gì, gương mặt mới vừa rồi còn lạnh như băng, hiện giờ lại xuất hiện một nụ cười ôn nhu, nụ cười ánh Uyển quý phi xem ở trong mắt, cũng là một kích thích quá lớn với nàng, Uyển quý phi tốt xấu gì cũng là người sinh sống ở trong cung được bốn năm, ánh mắt này, biểu tình tình đại biểu cho cái gì, nàng làm sao lại không biết? Nhu tình tia,ấm áp kia, rõ ràng là vì nghĩ đến nữ tử mình yêu.

"Là ai? Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ sao?" Bàn tay trong ống tay áo không tự chủ nắm lại thành quyền, nàng mặc dù ở trong cung, nhưng cũng nghe nói chuyện xảy ra trong yến tiệc sinh nhật của của Thần vương, sau khi nghe thấy tin đó, trong lòng nàng tràn đầy ghen tị, nàng không nghĩ tới Thương Địch lại che chở An Ninh như vậy!

Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại đau đớn hai mắt của nàng.
Bình Luận (0)
Comment