Hầu Môn Độc Phi

Chương 45

Thần thái trên mặt An Ninh khiến cho người ta cảm thấy đẹp mắt, trong khoảng thời gian ngắn, lại làm cho Vân Cẩm nhìn ra được, hắn biết, mẫu thân của An Ninh là bác của hắn - Vân Trăn. Khi còn trẻ, cùng Chiêu Dương trưởng công chúa trở thành "kinh thành song tuyệt".

Chiêu Dương trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại, quý khí bức người, còn Vân Trăn lại điềm tĩnh thanh nhã, xinh đẹp động lòng người. Mà giờ phút này An Ninh cũng có vài phần phong thái của bác Vân Trăn năm đó, không chỉ có thế, đôi mắt nàng tràn đầy tự tin, càng thêm làm cho người ta lóa mắt, sâu sắc cảm thấy trong ánh mắt An Ninh như ẩn như hiện kiên định cùng cừu hận, Vân Cẩm không khỏi nhíu mày, "Ninh Nhi, ngươi vì sao phải... giúp ta?"

Đối với An Ninh, trong lòng hắn tin tưởng nàng, không biết vì sao, một nữ tử còn chưa cập kê có thể khiến cho hắn có cảm giác an toàn. Giống như chỉ cần có nàng ở đây, sự tình gì cũng đều có thể giải quyết, nhưng nàng vì sao phải vì Vân gia báo thù? Tuy rằng nàng có một nửa huyết thống của Vân gia, nhưng chung quy vẫn là người của An Bình hầu phủ.

An Ninh giật mình, giúp hắn? Giúp hắn chẳng qua là giúp chính mình thôi. Chống lại ánh mắt tìm kiếm của Vân Cẩm, con ngươi An Ninh trở nên xa xăm, "Bởi vì ta là nữ nhi của nương."

Kiếp trước, nàng quên cừu hận, kiếp này, nàng không bao giờ làm cho mẫu thân thất vọng nữa, có lẽ, vực lại Vân gia cũng là hy vọng của mẫu thân!

Vân Cẩm nhận thấy được đau xót trong mắt nàng, trong đầu hiện ra bóng dáng của bác Vân Trăn. Hai năm trước, Vân gia bị giết, hai năm rưỡi trước đó, bác Vân Trăn qua đời, khi đó An Ninh mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi, nàng còn nhỏ như vậy sao có thể chịu được nỗi đau xót khi mất mẹ?! Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Cẩm sinh ra một tia thương tiếc, đồng thời có chút hối hận, thân là biểu ca, khi đó hắn lại không có liếc mắt xem qua nàng một chút, an ủi vỗ nhẹ bả vai An Ninh, "Từ nay về sau, huynh muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi."

An Ninh giấu đi đau xót trong mắt, thần sắc nháy mắt trở nên rõ ràng, "Vậy thỉnh biểu ca cần phải hoàn thành chuyện lương điếm thật tốt."

Vân Cẩm gật đầu, kiên định hứa hẹn, "Nhất định không phụ kỳ vọng của Ninh Nhi!"

Huynh muội hai người nhìn nhau cười, An Ninh biết, Vân Cẩm sẽ giúp đỡ nàng không ít, mà Vân Cẩm cũng hiểu được, trí tuệ cùng mưu lược của An Ninh, sợ là hắn cũng không thể vượt qua, nghe lời An Ninh , nhất định sẽ không sai!

An Ninh dặn dò Vân Cẩm thêm một chút, trở lại Hầu phủ đã là buổi chiều, vừa về đến Thính Vũ hiên, liền nhìn thấy Bích Châu vẻ mặt kích động, tay bưng chén trà ẩn ẩn run run, giống như đang bị kinh sợ. An Ninh còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền nhìn đến ở phía dưới tường cao, nam tử một thân trang phục cao lớn, hai tay ôm một thanh kiếm để trước ngực, cả người lộ ra một cỗ nồng hậu hiệp khách vị nhân, thân hình cao lớn, nhưng lại có khuôn mặt trẻ con, nếu nói là tuấn mỹ thì có lẽ dùng "đáng yêu" để hình dung sẽ đúng hơn. Sắc mặt nam tử âm trầm, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, An Ninh trong lòng chợt hiểu rõ, đây là đầu sỏ dọa Bích Châu sợ hãi đi!

Người này là ai? Đến Thính Vũ hiên của nàng làm gì?

"Ngươi là... do Thương Địch phái tới ?" An Ninh tinh tế suy nghĩ, theo suy đoán, cơ hồ cảm nhận được người này không tình nguyện đến đây , thản nhiên nhíu mày, "Nếu đúng là như thế, vậy mời trở về nói cho Thần vương rằng, ta cảm ơn ý tốt của hắn, nhưng ta thật sự không có khả năng mang theo một pho tượng lớn như vậy để hộ vệ bên người!"

Nam tử bỗng giật mình, nhíu nhíu mày, tựa hồ thật không ngờ nữ tử này cũng dám cự tuyệt ý tốt của chủ tử.

Vào lúc canh ba tối hôm qua, vốn dĩ hắn ở khuê phòng châu danh kỹ vũ ngàn dặm xa xôi uống rượu, nghe điệu hát dân gian, lại đột nhiên nhận được tin tức khẩn cấp, vì thế chỉ có thể vội vàng bỏ lại mỹ nhân kiều diễm trong lòng, một đường suốt đêm chạy như điên, làm sáu con tuấn mã chạy mệt mà chết, bằng thời gian ngắn nhất đuổi trở lại kinh thành. Vốn tưởng rằng chủ tử có nhiệm vụ lớn gì giao cho hắn, lại không ngờ chủ tử vội vàng đưa hắn triệu trở lại kinh thành là để hắn nhanh chóng làm hộ vệ bên ngưới nữ tử này!

Đây không phải là đang nói hắn rất vô dụng sao?

Hắn Phi Phiên ở trong bát tuấn, xem như nổi tiếng, các loại nhiệm vụ ám sát, hắn đều thành thạo, Vậy... nhìn nử tử mặc nam trang trước mắt, khuôn mặt lại xanh mét, nếu để cho đồng bạn khác biết nhiệm vụ của hắn là bảo hộ một tiểu thư khuê phòng, chẳng phải thanh danh của hắn sẽ bị phá hủy hay sao!

Không biết phân biệt! Phi Phiên trong lòng hừ lạnh.

Nổi lên một cỗ hờn dỗi, đang muốn đưa người nhảy qua tường cao, lại nghĩ đến cái gì, thân thể đột nhiên ngẩn ra, con ngươi hơi đổi, nếu hắn cứ như vậy trở về, chẳng khác nào là nhiệm vụ thất bại, "Bát tuấn" từ khi được tạo ra tới nay, vô luận là thành viên nào, cũng đều chưa từng thất bại, nếu hắn trở về, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của đồng bạn.

Nghĩ đến phân phó của chủ tử, khuôn mặt Phi Phiên rối rắm lại một chỗ, nội tâm giãy dụa vạn phần, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người An Ninh, rốt cục bất chấp tất cả coi như không có gì, đối với An Ninh chắp tay hành lễ, "Chủ tử phân phó, Phi Phiên một tấc cũng không được rời khỏi tiểu thư!"

"Ngươi không phục ta!" An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt bình tĩnh như nước, thản nhiên nói ra tâm tư Phi Phiên giờ phút này, nam nhân này tâm không cam, tình không nguyện, nàng làm sao có thể nhìn không ra, nếu suy nghĩ kỹ, người này là cao thủ không thể nghi ngờ, nhưng lòng dạ chỉ sợ là so với võ công của hắn còn cao hơn.

Quả nhiên, thân thể Phi Phiên cương cứng, giương mắt chống lại ánh mắt của An Ninh, nhưng bị thâm sâu không lường được trong mắt nàng làm cho kinh sợ, ánh mắt như vậy, hắn chỉ thấy qua trên người chủ tử, thần thái trấn định thong dong trước mắt kia lại là một tiểu nha đầu.

"Thuộc hạ không dám không phục." Phi Phiên cúi đầu, trầm giọng mở miệng.

Không dám không phục? Trong lòng hắn rõ ràng chính là không phục ! An Ninh nhìn kỹ nam tử trước mắt, khóe miệng ý cười lại càng nồng đậm, nhíu mày, "Vậy tốt lắm, ngươi đã muốn ở lại bên người hộ vệ cho ta, ta cũng sẽ không chối từ."

Cũng được! Nếu quả thật là muốn làm hộ vệ bên người của nàng, thì phần ngạo khí này trên

người hắn sớm hay muộn cũng phải hảo hảo thu thập một phen, không phục nàng? Nàng thật ra có biện pháp làm cho hắn không phục cũng phải phục!

Phi Phiên sắc mặt cứng đờ, khóe miệng không khỏi co rút, mặt lại thêm trướng hồng, muốn ở lại? Nghe ngụ ý của nàng, cứ như hắn rất muốn làm hộ vệ bên người nàng.

An Ninh xem ở trong mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng, cúi mặt xuống, "Thần vương đã nói cho ngươi biết, về sau ngươi chỉ có một chủ tử hay chưa?"

Thân thể cao lớn bỗng giật mình, Phi Phiên rất không tình nguyện mở miệng, "Thần vương đã dặn, từ hôm nay trở đi, chủ tử của Phi Phiên chỉ có một mình tiểu thư!"

"Tốt lắm, nếu như vậy, từ nay sau, ngươi chỉ có thể tuân thủ quy củ của ta, điểm này, ngươi có ý kiến gì không?" An Ninh thản nhiên mở miệng, ý bảo Bích Châu rót cho mình một ly trà, ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng mân mê.

"Tiểu thư phân phó, Phi Phiên nhất định vâng theo." Phi Phiên áp chế không phục trong lòng, hắn xưa nay luôn vâng theo một mình Thần vương, hắn sẽ nhìn xem, Hầu phủ tiểu thư này có năng lực làm cho hắn vâng theo hay không!

"Ngươi tên là Phi Phiên? Khinh công như thế nào?"

"Cũng có chút hơn người!" Nhắc tới đến khinh công, trên mặt Phi Phiên nhất thời tự tin tràn đầy, ở trong bát tuấn, Phi Phiên hắn khinh công không người nào có thể là đối thủ, đây vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn.

"Tốt lắm, vậy về sau không có sự cho phép của ta, ngươi cứ theo dõi bảo hộ ta ở một nơi bí mật gần đây là được!" An Ninh buông chén trà, thản nhiên mở miệng, "Ta nghĩ, dù ta có gặp nguy hiểm, lấy khinh công thượng thừa của ngươi, nhất định cũng có thể xuất hiện kịp thời đi!"

Những lời này không thể nghi ngờ là một bạt tai thật mạnh đem tự tin trên mặt Phi Phiên xoá sạch, tay nắm chặt, vẻ mặt căm phẫn, "Như này..."

Đợi ở chỗ tối? Nhưng chủ tử rõ ràng đã căn dặn một tấc cũng không được rời khỏi nàng, điều này làm cho Phi Phiên rốt cục nhịn không được, nhưng là, hắn vừa phun ra một chữ, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tinh tế. An Ninh liếc hắn một cái, ý bảo hắn tránh đi, Phi Phiên trong lòng vạn phần không cam lòng, nhưng khi người tới vừa bước chân vào Thính Vũ hiên, hắn lắc mình một cái, nhanh chóng biến mất.

An Ninh nhìn người đang đi đến, khẽ nhíu mày, "Dĩnh Thu tỷ tỷ không ở Cách viên chiếu cố đại tỷ , đến Thính Vũ hiên là có việc gì?"

Dĩnh Thu để ý đến trên người An Ninh là nam trang, ánh mắt chợt lóe, "Đại phu nhân cùng đại tiểu thư nhớ tới nhị tiểu thư , phân phó nô tỳ đến thỉnh nhị tiểu thư qua đó gặp mặt."

Nhớ tới nàng ? An Ninh trong lòng trồi lên một tia châm chọc, trên mặt như trước thân thiện, "Làm phiền Dĩnh Thu tỷ tỷ, ngươi đi về trước bẩm báo nương cùng tỷ tỷ một tiếng, Ninh Nhi rất nhanh sẽ qua đó."

"Động tác nhanh một chút, đừng để cho khách nhân đợi lâu!" Dĩnh Thu thản liếc An Ninh một cái, ánh mắt hiện vài phần không có ý tốt, lập tức xoay người rời khỏi Thính Vũ hiên.

An Ninh đem thần sắc của nàng toàn bộ xem trong mắt, khóe miệng cười khẽ, xem ra lại là điều gì không tốt đợi nàng a!

Khách nhân? Vậy ngoài đại phu nhân cùng An Như Yên còn có những người khác sao? Sẽ là ai? Hai mẹ con này lại có chủ ý gì?

"Phi Phiên, có thể hay không đi theo ta, hôm nay cho ta thấy bản lĩnh của ngươi đi".

An Ninh đối với phía sau phân phó, cúi mặt xuống, biến hoá kỳ lạ thoáng hiện, nàng thật ra muốn nhìn, đại phu nhân cùng An Như Yên rốt cuộc là muốn làm như thế nào!
Bình Luận (0)
Comment