Hầu Môn Độc Phi

Chương 58

An Ninh thật không ngờ Nam Cung Thiên Duệ sẽ ở ngoài phòng, phi khoát lên môt tấm áo choàng, An Ninh đi ra mở cửa,khoác một bộ cẩm y màu xanh nhạt, Nam Cung Thiên Duệ đưa lưng về phía nàng, tấm lưng kia, lộ ra vài phần phong sương, trong lòng An Ninh giật mình, vài năm này, Đông Tần quốc cùng Nam Chiếu quốc vẫn chiến hỏa không ngừng, hai năm này hắn ở quân doanh sống cũng không dễ dàng đi !

"Nam Cung tướng quân có việc gì không?" An Ninh bình tĩnh mở miệng, đi đến bên cạnh Nam CunThiên Duệ , cùng hắn sóng vai mà đứng.

"Ngươi sống tốt không?" Nam Cung Thiên Duệ không dám nhìn An Ninh, rốt cục hỏi ra câu hỏi vẫn luôn ghim trong lòng hắn bấy lâu, chính là một tiêng "Nam Cung tướng quân" giống như xuất hiện một khoảng cách giữa hai người, tưng có một thời gian nàng vẫn luôn gọi hắn là “Thiên Duệ ca ca”, chẳng lẽ giống như lời đồn của hai năm vừa qua, rằng nàng đã thật sự quên hắn sao?

Sống tốt ư? An Ninh khóe miệng gợi lên một chút châm chọc, bị mưu hại tánh mạng, bị mẹ con hai người kia hại trở thành ngốc tử để lợi dụng, đó chẳng lẽ gọi là sống tốt ư? Bất quá, cho đến hiện tại nàng chưa bao giờ hối hận, vô luận như thế nào, kế hoạch báo thù của nàng đều sẽ tiếp tục, mặc dù con đường phía trước khói thuốc súng tràn ngập, bụi gai trùng trùng, nàng vẫn như cũ sẽ không lùi bước, nàng chỉ vì báo thù mà sống!

Không đợi cho An Ninh trả lời,trong đầu Nam Cung Thiên Duệ hiện ra gương mặt trước mặt Thương Dực ăn đường hỏa thiêu tươi cười sáng lạn của nàng, như thế nào có thể không tốt dâu? Đường đường Thần vương đối nàng dụng tâm như thế, nàng nên hạnh phúc đi!

Vào lúc tối hôm qua An Ninh say rượu đã nói nàng thích ăn đường hỏa thiêu, nhưng cũng không dự đoán được vì câu nói đó mà Thương Địch lại tìm đường hỏa thiêu cấp cho nàng, xem vẻ mặt thỏa mãn của nàng khi bỏ những viên đường hỏa thiêu vào miệng , Nan Cung Thiên Diệu không nói ra được trong lòng là cái tư vị gì

Nụ cười thỏa mãn kia không phải chỉ vì hắn mà nở rộ sao?

"Sắc trời đã tối muộn, nhị tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi, Thiên Duệ cáo từ." Giống như sợ hãi lưu lại nhiều hơn một giây, thì có thể nhịn không được luống cuống lãm nàng gặp phiền toái, thân hình nhảy, ra tường viện, An Ninh nhìn bóng người bên cạnh biến mất , trong đầu suy nghĩ thâm trầm.

Sau khi rời đi cách xa Thính Vũ Hiên Nam Cung Thiên Duệ, kiền sờ sờ vật vẫn đặt ở trong lòng, khóe miệng gợi lên một chút chua sót, Ninh Nhi thích ăn đường hỏa thiêu, hắn chung quy không có đem tặng ra!

"Uống một chén như thế nào?"

Phía sau truyền đến thanh âm làm cho Nam Cung Thiên Duệ ngẩn ra, quay đầu, liền thấy Tô Cầm hướng hắn đi tới, như trước là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng ở trong mắt mọi người lại rất mê người.

Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày, trên mặt trồi lên một tia tức giận khi tâm tư bị người khác đoán được, nhưng sau một lát, khóe miệng lại dấy lên một chút tươi cười thoải mái, "Chỗ cũ!"

Hai người nhìn nhau, chỗ cũ, hai năm nhiều tiền, hai người bởi vì say rượu kết bạn, chỗ cũ, tự nhiên là hảo địa phương để uống rựu mua vui.

"Người nọ là An Ninh!" Tô Cầm đột nhiên mở miệng, khóe miệng cười coi như đã không còn bộ dáng thản nhiên, "Ngươi trong lòng của ngươi."

Nam Cung Thiên Duệ cười mà không nói, nhưng nụ cười chua sót này cũng đã trả lời vấn đề của Tô Cầm , Tô Cầm nhún vai, hắn vốn là đã đoán ra, nhưng sau khi tự mình chứng thật suy đoán, trong lòng hắn lại có một tia quái dị, đó là cảm xúc mà hắn chưa bao giờ có qua, sáp sáp , ngực đổ hoảng.

Trong đầu hiện ra bóng dáng An Ninh , Tô Cầm thở ra một hơi, nháy mắt lại khôi phục bản tính cà lơ phất phơ , ôm lấy cổ của Nam Cung Thiên Duệ , cười to nói, "Đi, uống rượu đi!"

Trong bóng đêm, hai bóng dáng càng lúc càng xa, biến mất ở trong đêm đen...

Mây ngày kế tiếp, không khí toàn bộ Hầu phủ phá lệ quỷ dị, Dương Mộc Hoan bị gia pháp, bị nhốt tại Quỳnh Hoa Viên, đại phu nhân một lần nữa lấy về quyền lực bị Dương Mộc Hoan đoạt đi, hạ nhân lúc trước lấy lòng tứ phu nhân , toàn bộ đã bị đại phu nhân giận chó đánh mèo, toàn bộ hạ nhân Hầu phủ đều thật cẩn thận, mỗi người đều cảm thấy bất an.

An Ninh bước vào Quỳnh Hoa viện, trước mắt lộ vẻ tiêu điều, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, Dương Mộc Hoan nay thất thế, sợ là mỗi người đều tự lo cho mình đi!

"Tiểu thư... Chúng ta tới nơi này làm cái gì?" Bích Châu bên cạnh nghi hoặc hỏi, hiện tại tất cả mọi người đều không muốn tới gần Quỳnh Hoa Viện đâu.

Nhưng An Ninh lại cười không nói, vào phòng, chỉ thấy tứ phu nhân Dương Mộc Hoan ghé vào trên giường, toàn bộ lưng lộ ở bên ngoài, miệng vết thương mặc dù trải qua xử lý, nhưng như trước huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, Dương Mộc Hoan trong miệng rên rỉ thống khổ, An Lan Hinh ngồi một bên mà chảy lệ nhìn thấy An Ninh đến, hai mắt khóc đỏ trồi lên một tia hận ý.

"Ngươi tới làm gì?" An Lan Hinh hung hăng trừng mắt An Ninh, nắm chặt bàn tay, nhằm phía An

NInh, không ngừng ở trên người nàng đánh, "Đều là ngươi... Đều là ngươi... nương ta không có muốn giết ngươi, ngươi đưa nương ta..."

An Ninh đem hận ý của nàng xem ở trong mắt, nghĩ đến nha đầu kia là đem sự thê thảm của mẫu thân nàng ta đổ hết lên đầu mình , tùy ý đẩy,An Lan Hinh ngã mạnh xuống dưới đất, An Ninh thản nhiên liếc nàng một cái,lạnh giọng mở miệng "Người ngươi nên hận không phải ta!"

An Lan Hinh chưa từng gặp qua bộ dáng như vậy của nhị tỷ tỷ, lúc trước nàng, đều là thản nhiên cười, sẽ không làm cho nàng sợ hãi, giờ phút này lãnh ý trên người nàng ta, làm cho trong lòng nàng ngẩn ra.

An Ninh không để ý đến An Lan Hinh, đi thẳng đến trước giường Dương Mộc Hoan, nhìn đến chén thuốc để bên cạnh , thân thủ cầm lên, "Dương di nương, đem dược uống lên đi! Uống lên vết thương mới có thể tốt."

Dương Mộc Hoan thân thể vi cương, thân thể suy yếu, chua sót cười ra tiếng đến, "Hảo? Tốt lắm lại như thế nào? Mặc dù là tốt lắm, thân hình ta cũng coi như bị phế đi."

Ngày ấy quất roi,dù không đoạt đi tính mạng cua nàng, đã là tốt lắm rồi, nghĩ đến chuyện tình ngày đó , con ngươi Dương Mộc Hoan căng thẳng, bình tĩnh nhìn An Ninh, "Ta không có muốn giết ngươi."

"Kia lại như thế nào? Tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi ra tay, ngày đó mọi người ở đây đều là nhân chứng." An Ninh không dao động, đem chén thuốc đưa đến bên môi của Dương Mộc Hoan , làm cho nàng uống xong .

Thanh âm An Ninh bình tĩnh làm cho Dương Mộc Hoan giật mình, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh hồi lâu, không chớp mắt, đột nhiên, nàng coi giống như hiểu được cái gì, ha ha cười lớn, "An Ninh, hảo một cái An Ninh, ta xem ngươi , chúng ta đều xem ngươi !"

Nữ tử trước mắt vẫn là cái An Ninh nhát gan yếu đuối bị đại phu nhân khống chế lơi dụng sao?

Nàng cũng từng muốn lợi dụng An NInh, lại thật không ngờ, nữ tử này sợ không phải người dễ dàng để người ta lợi dụng được .

An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, "Dương di nương nói cái gì, An Ninh nghe không hiểu."

"Không hiểu sao?" Dương Mộc Hoan nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng, "Nhị tiểu thư chắc đã nhớ lại thân thế của chính mình đi?"

An Ninh nắm nhẹ tay lại, "Nhớ lại thì đã có sao? Không nhớ lại lại như thế nào?"

Dương Mộc Hoan mở mắt ra, nhìn thấy trên mặt bình tĩnh cùng lãnh ý trong mắt của An Ninh, thân thể suy yếu, bắt lấy tay An NInh , "Cầu ngươi, giúp ta!"

"An NInh làm gì có bản sự để có thể giúp người khác?" An Ninh liễm hạ mi mắt, trong lòng cũng hiểu rõ, tứ phu nhân biết chính mình bị hãm hại, coi tính tình của nàng ta, cho dù có chết cũng phải làm cá chết lưới rách, huống chi, nàng bại tại trong tay đại phu nhân, có thể nào cam tâm?

Dương Mộc Hoan giật mình, nắm tay An Ninh thật chặt, lập tức nghe được thanh âm của An Ninh lại

truyền đến, "Có thể giúp ngươi , cũng chỉ có chính ngươi." Dứt lời, lập tức đối với Bích Châu phân phó nói, "Bích Châu, tam tiểu thư mệt mỏi, mang nàng đi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện nấu một chén cháo, cho nàng ăn, đừng để bị đói ."

"Không, ta không ly khai." An Lan Hinh kêu lên.

"Hinh Nhi, nghe nhị tỷ tỷ ngươi đi." Dương Mộc Hoan suy yếu mở miệng, An Ninh muốn ly khai Lan Hinh, nhất định là có một số điều không muốn Lan Hinh biết, hiện tại, nàng cũng chỉ có thuận theo An Ninh.

An Lan Hinh bị Bích Châu mang đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có An Ninh cùng Dương Mộc Hoan , Dương Mộc Hoan An Ninh hồi lâu không nói lời nào, dẫn đầu mở miệng, "Nhị tiểu thư... Có thể hay không nói cho di nương biết, ta phải như thế nào mới có thể giúp chính mình?"

An Ninh khóe miệng gợi lên một chút độ cong, "Di nương là người thông minh, cùng nương của ta ở chung nhiều năm, hẳn là hiểu được tính tình của nàng mới đúng, ngươi nay đã muốn là cái dạng này , hai ngày này, nàng cũng chưa đến xem ngươi sao?"

Xem nàng? Dương Mộc Hoan giống như bị điểm tỉnh , đúng, tiện nhân Lưu Hương Liên kia đem nàng hại thành cái dạng này, tất nhiên sẽ đến xem trò hay của nàng, chế ngạo cười nhạo nàng một phen, "Ý của ngươi là... Lấy ta làm mồi, đúng, lấy ta làm mồi! Ta nhất định phải làm cho lão gia thấy rõ bộ mặt thất của tiện nhân Lưu Hương Liên kia!"

An Ninh cười nhẹ, thấy rõ bộ mặt thật của Lưu Hương Liên ? Xem ra Dương Mộc Hoan vẫn không biết tính tình của nam nhân mà nàng đã theo nhiều năm này a!

Buông chén thuốc trong tay, lần này đến đây mục đích đã muốn đạt tới, An Ninh liền không hề ở lâu, phúc phúc thân, ôn thanh mở miệng, đáy mắt có hào quang chợt lóe mà qua, "Dương di nương khả bảo trọng, Ninh Nhi chờ xem biểu hiện của ngươi."

Dứt lời, xoay người xuất môn, Dương Mộc Hoan nhìn bóng dáng An Ninh, trong mắt quang mang dị thường chói mắt, điên cuồng cười lớn, "Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, ngươi cũng không thể

tưởng được đi! Ngươi cũng chẳng hay biết gì đi! Ha ha... Nàng nhớ ra rồi! Ngươi nếu biết đước , sợ rằng sẽ hộc máu đi a! Ha ha... Ta chờ , chờ nhìn kết cục của ngươi!"

Thanh âm phía sau dần dần bay xa, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, đại phu nhân nếu biết chính mình đã không phải An Ninh trước kia hội như thế nào?

Nàng cũng đang chờ ngày đó đến, ngày nào đó, nàng muốn đẩy hai mẹ con nàng ta xuống địa ngục !
Bình Luận (0)
Comment