Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 52.2

Tiêu ma ma cảm giác sau lưng lạnh buốt, thế tử đã rơi vào tay chủ tử, là ma ma có kinh nghiệm đương nhiên biết nên làm như thế nào, mới có thể ngăn chặn hậu hoạn.

Nếu lúc này tra các nàng đều không có thai, tương lai sau này cho dù các nàng dẫn nhi nữ tìm tới cửa, chủ tử Tần vương phủ cũng không tin tưởng.

Dao Dao, ta không có, ta thề, ta thật sự không có...

- Ta thấy ngươi tinh lực vô dụng, phải cấm dục dưỡng thân, nửa tháng sau lại nói.

- Dao Dao...

Một lát nữa ta sai người đun chén dược cho ngươi bồi bổ.

Triệu Đạc Trạch cúi đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn Khương Lộ Dao:

Đang tân hôn mà, hoàng thượng cũng chỉ cho nghĩ nửa tháng.

- Ngươi chỉ nhớ thương việc này?

- Không làm việc này, còn có thể làm cái gì?

- Có phải chúng ta nên đến Dương gia bái phỏng? Còn có một số chuyện, chúng ta mượn cơ hội giải quyết từng chuyện đi.

Triệu Đạc Trạch nhíu mày, muốn nói lại thôi, Khương Lộ Dao hỏi:

Thế nào?

- Từ khi ngoại tổ phụ qua đời, ta cũng không thể gặp ngoại tổ mẫu, các vị thẩm thẩm cả ngày ở Phật đường, giống như giếng cạn cây khô, chỉ thủ tiểu biểu đệ, kỳ thật các nàng cũng không vui khi thấy ta...Rốt cuộc ta vẫn là cốt nhục của phụ vương, có lẽ ngoại tổ mẫu oán hận phụ vương, ta...Cũng rất lâu rồi không đến Dương gia.

Từ Nghiễm Lợi bị xử trảm, ngươi cũng không qua?

Ừ, ngoại tổ mẫu chỉ truyền tin, nói người rất cao hứng.

Khương Lộ Dao ôm phía sau Triệu Đạc Trạch, gương mặt cọ cọ lưng hắn, thấp giọng nói:

A Trạch, ngươi còn có ta.

- Ngoại tổ mẫu cùng các vị thẩm thẩm không thường gặp mặt ta, nhưng là các nàng rất đau ta, rất quan tâm ta...

Ta biết, ta biết.

Khương Lộ Dao cười nói:

Năm đó Dương gia quá oan, quá thảm, ngoại tổ mẫu không muốn gặp người, cũng rất bình thường, các vị thẩm thẩm thủ tiết nhiều năm, nhất định tâm như tro tàn, ta biết làm quả phụ không dễ dàng, nhưng mà, ngươi là ngoại tôn duy nhất của Dương gia, nói như thế nào, chúng ta cũng nên đi bái kiến, dù không thể gặp ngoại tổ mẫu, ở trước cửa phòng của người cúi đầu vài cái cũng được.

- Ta là sợ nàng cảm thấy ngoại tổ mẫu vắng vẻ nàng...

Ta có thể vì chút chuyện nhỏ này mà so đo cùng trưởng bối? Bọn họ là trưởng bối của ngươi, ta biết nặng nhẹ.

Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, ngã vào lòng Triệu Đạc Trạch, kiêu ngạo nói:

Nói cho ngươi biết, ta am hiểu nhất là dỗ lão nhân gia, ngươi xem tổ mẫu của ta cũng rất lợi hại, còn không phải bị ta dỗ đến nổi đau nhất là ta sao? Có thứ tốt đều cho ta, trước khi ta xuất giá, người còn rơi lệ, dặn dò ta thường trở về.

Ta biết nàng có khả năng.

Triệu Đạc Trạch sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi của nàng, hy vọng nàng có thể khiến ngoại tổ mẫu quên đi thống khổ năm đó.

Hắn cũng không gặp ngoại tổ mẫu nhiều, chỉ nhớ rõ ngoại tổ mẫu là một lão thái thái khô gầy, ánh mắt tĩnh mịch.

Cũng bởi vì Dương gia hiu quạnh, tràn ngập bi ai, thống khổ, Triệu Đạc Trạch càng thêm hận những người đã hại ngoại tổ phụ.

Đối với Tần vương, Triệu Đạc Trạch không có cách nào ngừng oán trách.

Khương Lộ Dao thấy ánh mắt Triệu Đạc Trạch táo bạo cùng phẫn nộ, ôm chặt thân thể hắn:

Kẻ thù đã chết, mẫu thân cùng Dương gia sẽ vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo.

- Dao Dao...

Khương Lộ Dao thuận theo tùy ý hắn ôm, Khương Lộ Dao gắt gao ôm hắn, tận lực dùng mềm mại mềm hoá táo bạo...... Dương gia rốt cuộc là như thế nào?

Triệu Đạc Trạch làm như vậy còn chưa đủ sao?

Kẹp giữa Dương gia cùng Tần vương, thống khổ nhất chính là Triệu Đạc Trạch, vì trên người hắn có huyết mạch của Dương gia, bị hoàng thượng nghi kỵ cùng biến thái"sủng ái".

Mà Tần vương, mặc kệ nói như thế nào, đối với Triệu Đạc Trạch mà nói đều có một phần khúc mắc khó gỡ.

Nếu không thể giải khai khúc mắc giữa Dương gia cùng Tần vương phủ, Triệu Đạc Trạch càng thêm khó xử, thân nhân lạnh nhạt ngăn cách chính là thương tổn, so với thù địch thọc đao càng sâu hơn.

Triệu Đạc Trạch nhìn thì có vẻ cái gì cũng không để bụng, nhưng thật ra hắn rất khát vọng quan ái, chớ trách phụ thân nói hắn như dã thú bị nhốt, chỉ có thể xé bỏ chính mình mới giảm bớt táo bạo......

Ngày mai chúng ta đi Dương gia, sau đó đi gặp phụ thân ta, được không?

- Ừ.

Phụ thân ta dưỡng một con Lục Đầu nguyên soái, ngươi giúp ta trộm, thế nào?

- Không được, Quắc Quắc không phải là mệnh của nhạc phụ sao?

Sai, ta cùng ca ca, tẩu tử cùng ngươi, mới là mệnh của phụ thân ta, Quắc Quắc chỉ là thú chơi tùy hứng mà thôi, ta nói cho ngươi nghe, đã rất nhiều lần ta cố ý hành Quắc Quắc đến bệnh, phụ thân ta tức giận đến dậm chân, nhưng từ trước đến nay không bao giờ vì Quắc Quắc mà đánh ta.

-...

Triệu Đạc Trạch một tay ôm Khương Lộ Dao, một tay che mắt, nhạc phụ, làm người khác cảm giác thật ấm áp.

Sao hắn có thể quên nhạc phụ từng cõng hắn? Từ nhỏ đến lớn, Khương nhị gia là người duy nhất cõng hắn.

Nàng muốn Quắc Quắc làm gì? Cũng không dưỡng, đừng làm khó dễ nhạc phụ.

- Hừ, ngươi thật sự hướng về phụ thân của ta.

Khương Lộ Dao bĩu môi, chọc chọc ngón tay vào ngực Triệu Đạc Trạch:

Không thường gõ phụ thân ta, sao biết hắn ở bên ngoài gặp phải chuyện gì?

- Cho dù nhạc phụ chọc phải chuyện gì, ta cũng sẽ hỗ trợ, nàng đừng khi dễ nhạc phụ.

-...

Thật ra Triệu Đạc Trạch chính là hiếu tử, chỉ là chân tâm che dấu rất sâu, chỉ cần có người duỗi tay giúp hắn, hắn sẽ hồi báo thiệt tình.

Nam nhân ngốc, Khương Lộ Dao cũng không biết nên làm gì với hắn bây giờ.

Dương gia một môn quả phụ nhìn thấu án oan năm đó, biết địch nhân lớn nhất là ai, cho nên nhắm chặt môn phủ mặc kệ tục sự.

Chỉ có Triệu Đạc Trạch nhìn không thấu, nhìn không thấu, liều mạng tìm người trả thù...

Trả thù tất cả ai đã thương tổn Dương gia, hoàng đế cao cao tại thượng có thể chịu đựng hắn lâu như vậy, chỉ sợ chỉ vì hắn không có chạm đến đến điểm mấu chốt của hoàng thượng.

Có lẽ Từ Nghiễm Lợi là điểm mấu chốt cuối cùng của hoàng đế, lẽ ra, hoàng thượng không nhất định phải từ bỏ Từ Nghiễm Lợi.

Cũng không phải vì Triệu Đạc Trạch bức ép, mà là hắn chọn thời cơ quá tốt, còn có Tiêu Duệ Hoa cùng các hoàng tử quạt gió thêm củi.

Nếu không chỉ dựa vào Triệu Đạc Trạch một mình nhảy nhót lung tung, có lẽ hắn đã sớm bị hoàng thượng tìm lý do trị chết.

Khương Lộ Dao càng nghĩ càng minh bạch, đau lòng hắn càng ngày càng nhiều, nếu Tần vương không đau hắn, nhạc phụ cũng là phụ thân.

Khương Lộ Dao thầm hạ quyết định nhất định phải mang Triệu Đạc Trạch thường xuyên đi tìm Khương nhị gia chơi đùa.

Ngươi này sao lại xem phụ thân ta tốt, chờ đến lúc hắn chọc phải phiền toái, ngươi sẽ không nghĩ như vậy, ngươi có biết hay không ta vì phụ thân hao tốn ít nhiều tâm tư? Ngươi nghĩ trước kia phụ thân ta sẽ nghe lời như vậy? Vì muốn phụ thân tiến bộ, bảo đảm an toàn, ta quả thực là...

- Vôi, bản đồ kinh thành, các loại tác chiến kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Triệu Đạc Trạch tươi cười càng dày đặc:

Về sau, hãy giao cho ta, ta bảo đảm nhạc phụ bình an.

- Đây chính là ngươi nói.

Bảo đảm bảo hộ nhạc phụ đại nhân một giọt nước cũng không lọt.

Triệu Đạc Trạch hôn má Khương Lộ Dao:

Hắn là phụ thân tốt, Dao Dao, nàng rất có phúc khí.

- Ừ, ta biết.

- Thú được nàng, ta cũng có được nhạc phụ tốt, nàng chính là phúc tinh của ta.

Triệu Đạc Trạch ôm chặt Dao Dao tuyệt đối không buông tay, nếu Khương Lộ Dao cho hắn khát cầu, cũng đừng mơ tưởng rời đi, còn có Khương nhị gia, hắn còn chờ Khương nhị gia giáo hắn làm phụ thân tốt là như thế nào.

Nếu Dao Dao có hài tử, hắn nhất định rất đau, rất đau bọn chúng, cho bọn chúng thứ tốt nhất, nhìn bọn chúng lớn lên....

Tần vương phủ chủ trạch.

Tần vương phi cách mành che nhìn thân sinh nhi tử vây quanh thỉnh giáo Triệu Đạc Dật.

Khóe miệng hơi nhếch lên, ở cùng Triệu Đạt Dật tài hoa hơn người càng lâu, đối với nhi tử của nàng cũng có chỗ lợi, tỷ như nhị tử của nàng ở binh doanh làm sai việc, mới vừa rồi Triệu Đạc Dật đã đáp ứng với Tần vương phi, sẽ chiếu cố đốc xúc đệ đệ hướng tới.

Binh doanh có Triệu Đạc Dật chiếu cố, con đường làm quan cùng binh pháp sẽ có tiến bộ.

Vì Triệu Đạc Dật có được hảo cảm của rất nhiều vị tướng quân, hơn nữa còn được ẩn sĩ cao nhân phá lệ thu làm đồ đệ truyền thụ trận pháp.

Vị ẩn sĩ cao nhân kia vốn định dạy dỗ Triệu Đạc Trạch, đáng tiếc Triệu Đạc Trạch không có hứng thú, tùy hứng hồ nháo......

Mà Triệu Đạc Dật lại có thiên phú dị bẩm, vì vậy Triệu Đạc Dật có thêm một sư phó khó lường.

Chủ tử, nô tỳ đã đem chuyện Khương gia không đem Thương Hải Minh Châu làm của hồi môn truyền ra ngoài.

- Ừ.

Chủ tử, người xem thế tử phi?

- Không dễ đối phó, chỉ là còn có thế tử, nàng cũng không tạo ra sóng gió quá lớn.

Tần Vương phi chậm rãi nói:

Hôm nay ta xem thường nàng, chỉ biết thế tử phi là người tranh cường háo thắng, không ngờ da mặt nàng còn rất dày, lại rất dối trá, ở trước mặt thái phi...

Có chủ tử ở đây, nàng còn không thành thành thật?

- Nhìn thử xem, nàng có thể chơi chiêu thức gì, chỉ dựa vào hôm nay ở trước mặt thái phi giả ngu nịn nọt, bán da mặt, ta cũng có biện pháp ứng phó.

Thương Hải Minh Châu chính là bảo bối của tiên vương phi, cũng là chí bảo của Dương gia, phu thê Vĩnh Ninh hầu thế tử để lại như vậy, cho dù người ngoài không nói, Dương gia lão thái quân cũng bất mãn với thế tử phi.

Tần vương phi khẽ cong khóe miệng, Khương nhị gia càng không có kiến thức, càng hại thảm Khương Lộ Dao, có chút bảo bối không phải Khương gia có thể có được.

Chủ tử.

Nha hoàn từ bên ngoài đi vào phòng, thấp giọng nói nhỏ bên tai Tần vương phi:

Thế tử phi dùng một trăm lượng đem tất cả nha hoàn thông phòng của thế tử gia phát gả đi...

- Cái gì?

Tần Vương phi hỏi lại:

Đều phát gả?

- Đều phát gả, có mấy người không vui, ma ma hồi môn của thế tử phi để cho người nhà lãnh các nàng về, tự chủ xứng người. Lý ma ma quản sự tiền viện đang ở ngoài cửa, khóc la muốn gặp chủ tử, khuê nữ của nàng là nha đầu được thế tử gia sủng nhất, trước kia hạ nhân trong vương phủ đều nghe Lý ma ma nói, thế tử đã hứa hẹn với khuê nữ của nàng sẽ nâng làm di nương, nếu nàng có thể sinh hạ nhi tử, liền thỉnh phong trắc phi...

- Nam nhân nói những lời ở trên giường, cũng có thể tin?

Tần vương phi bĩu môi nói:

- Nếu thế tử gia đã nói như vậy, sao nàng không tìm thế tử gia? Tìm ta làm chi?

- Không biết thế tử phi dùng thủ đoạn gì dỗ thế tử gia, thế tử gia ngay cả mặt cũng chưa lộ, Lý ma ma không thể thấy được thế tử.

Ngươi đi nói với nàng, chuyện trong phòng thế tử, ta quản không được.

Tần vương phi vẫn luôn không đụng tay vào chuyện của thế tử, đương nhiên sẽ không vì nha đầu thông phòng mà phá lệ, chậm rãi nói:

Ngươi lặng lẽ chỉ cho nàng, người duy nhất có thể khiến khuê nữ của nàng lưu lại bên người thế tử là người của thái phi.

- Chủ tử cao minh, năm đó Lý cô nương được thái phi thưởng cho thế tử gia, hiện giờ thế tử phi đem người này bán đi, cũng phải xem thái phi có đồng ý hay không...

Nàng làm rất dứt khoát lưu loát, đáng tiếc mọi việc làm quá mức, sẽ không tốt, năm đó ta vào cửa cũng phải chậm rãi mới có thể bài trí các vị di nương? Tân nương tử vào cửa liền dám làm như vậy, thật sự chưa từng nghe qua, tuy đám nha đầu này không phải quật cường trinh liệt, nếu không...Vương phủ không thể nháo ra mạng người. Tuy nha hoàn là ti tiện, nhưng không phải a miêu a cẩu.

Thế tử phi không có tâm từ bi bằng người.

Tần vương phi rũ mắt, sờ sờ chuỗi ngọc trên cổ tay, người hầu hạ bên người đương nhiên sẽ tự hiểu nên làm sao mới có thể khiến nàng vừa lòng.

Có chút lời nói không cần phải nói quá rõ ràng.

Vương phi điện hạ...

- Làm sao vậy?

Tần vương phi nhướng mày, sau khi Khương Lộ Dao vào cửa, không có một ngày yên ổn.

Thân gia lão gia, Vĩnh Ninh hầu thế tử tới cửa, dẫn theo một đám người, nô tài thấy, hình như sắp phát sinh chuyện xấu.

Hắn uống quá nhiều? Đến Tần vương phủ nháo sự?

Nghe nói là vì của hồi môn cùng sính lễ, hắn muốn cùng Tần vương điện hạ, cùng vương phi điện hạ giảng đạo lý...

Tần vương phi sửng sốt một lúc lâu, giảng đạo lý? Khương nhị gia càng ngày càng có bản lĩnh, nàng muốn nhìn xem hắn có thể nói ra đạo lý gì.
Bình Luận (0)
Comment