Hầu Như Mật Ngọt

Chương 18


"Của con! Của con!" Vỹ Chu Đào chồm lên nắm cổ tay anh đang duỗi xa kéo lại; sức anh đặc biệt lớn, hai tay cô dùng lực cũng không thành công; cô đổi giọng nài nỉ: "Cậu trả con đi mà."
"Không giành nữa sao? Thiếu kiên nhẫn vậy?"
"Um..

cậu mạnh!" Vỹ Chu Đào bỏ tay ra khỏi gáy tóc Tần Quốc Trường, bàn tay nhỏ vô thức trượt trên cơ ngực săn chắc.

Người cảm nhận rõ nhất là anh, lửa nóng trong người đang yên ổn đột nhiên bị thổi phừng lên, có thứ dục vọng mãnh liệt nào đó không an phận muốn vẫy vùng.
Vỹ Chu Đào phóng xuống đất, ôm cánh tay anh giành lại túi giấy, đoạt lấy thành công, khoé môi xinh xắn nhoẽn ra cười tươi: "He he."
Cũng vì Tần Quốc Trường mềm lòng không đùa bỡn cô nữa, nếu không một tí sức lực bé bỏng này chẳng thể làm gì anh.
"Thích mùi xịt bồn cầu tới vậy à?" Tần Quốc Trường ngẩng mặt cười rạng ngời, đáy mắt thâm trầm quấn lấy cô không tha, giọng anh trầm thấp khàn khàn: "Hửm? Thích thì tôi mua thêm cho em, dù sao cũng rất rẻ."
"Không phải xịt bồn cầu đâu mà!!!"
"Ha ha."
Tầng ánh sáng bạc mỏng manh chiếu rọi khu vườn ngập trong màu xanh rỗng, kì thực mùa đông năm nay không lạnh..

Từ khi dọn đồ đạc sang khuôn viên nơi Tần Quốc Trường sống, Vỹ Chu Đào hầu như bị anh quấy rầy cả ngày, việc làm đơn thuần thường ngày nhất là lau dọn sàn nhà mà cô cũng quên sạch.

Cho tới khi được điều thêm vài người tới, công việc chính của cô hiện tại là quản gia cũng vừa là hầu cận của anh.
Nghe qua thì có vẻ bận rộn, thực chất là bận thật!
Trước kia, nhiều nhất thì cô chỉ đi lởn vởn theo Kim Nhu, khi nào bà cần thì tới đấm bóp, khi nào nhàn rỗi thì đi dạo, đi phụ đồng nghiệp.

Hiện tại, cô phải thức sớm hơn Tần Quốc Trường, làm bữa sáng, gọi anh dậy, tắm gội cho anh, đưa anh ra cổng.

Xong xuôi thì đến dọn phòng của anh, giặt giũ quần áo của anh, chuẩn bị bữa trưa mang đến công ty.


Vẫn chưa xong, mang đến công ty cư nhiên phải gặp mặt, mỗi lần như thế anh lại đòi đấm bóp, có hôm quá bận không kịp rời tay thì cô phải đút cho anh ăn, giúp anh dọn phòng làm việc.

Về nhà một lần nữa cô vẫn phải làm bữa tối, phải tắm sạch trước khi anh về, sau cùng là lên giường đấm vai, làm gối ôm cho anh.
Vỹ Chu Đào cảm thấy cực kì cực kì mệt mỏi, công việc cô gánh vác tuy có vui vẻ nhưng hôm nào cũng vui vẻ thế này có ngày cô kiệt sức ngất tại chỗ thôi.
Mà quả quyết một chuyện là chị gái đồng nghiệp làm cùng khuôn viên với cô nấu ăn đặc biệt ngon hơn Tần Quốc Trường cũng không muốn, bắt buộc cô phải quản lí cả hành tung của anh từ sáng đến chiều tối.
"Haizz, sao mà nhứt lưng quá vậy nè trời."
"Chu Đào, phát lương!"
"Á." Vỹ Chu Đào bật dậy ngay lập tức, không còn nhứt mỏi, mặt mày sáng sủa như mặt trời, lon ton một mạch chạy ra phòng khách.

Điểm đặc biệt hơn là Tần Quốc Trường không hạn chế quần áo trên người cô, cho phép cô muốn mặc gì thì mặc, đặc ân này duy nhất một mình cô được hưởng (vì cô là gối ôm của anh).

Bộ pijama hồng nhạt gọn gàng trên thân cô vừa vặn khiến cô thành một cô bé gái, chiếc bụng được ăn no không ý tứ phình lên tròn xoe cưng mắt.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy Tần Quốc Trường cầm đóng phong bì trắng, thắc mắc hỏi: "Ủa không phải bà chủ phát lương hả cậu?"
"Tôi không phải chủ sao?" Tần Quốc Trường cộc lốc trả lời, hất cằm ra hiệu cô xếp hàng: "Mau lên!"
"Dạ.." Nghe thế nào cũng cảm thấy hơi sai, tuy vậy cô vẫn đi ra sau đứng cuối cùng.
Tần Quốc Trường không thủ tục như Kim Nhu, nhìn thấy mặt ai thì phát luôn cho người đấy, cũng không bắt kí tên hay chỉ điểm chưa tốt mà trừ lương; phong bì tiền cứ thế tùy tiện rơi vào tay người làm.
Đến lượt Vỹ Chu Đào, cô hỏi: "Cậu chủ không cho kí tên lỡ có thiệt hại thì sao? Lỡ có người thiếu thì sao?"
"Ở đây bao nhiêu người làm?" Tần Quốc Trường hỏi vặn.
"Dạ con luôn là năm."
"Có dư có thiếu ai không?" Anh thuận tay cầm cây bút bi trên bàn, tư thế ngồi chéo chân thoải mái, lưng dựa ra sau, tùy tiện vẽ lên phong bì trong lúc Vỹ Chu Đào nôn ra chữ "à", "Nhưng mà lỡ bà chủ cần có giấy tờ đàng hoàng mà cậu không ghi chép lại, sau này khó nói chuyện.."
"Não tôi là USP, em không cần lo." Tần Quốc Trường đưa phong bì trắng vẽ hình trái tim nghệch ngoạc cho cô.

Vỹ Chu Đào nhất thời chưa chú ý, lại hỏi: "Du Ếch Pi là cái gì vậy cậu?"
"..." Tần Quốc Trường im lặng vài giây mới đáp: "Là máy chụp ảnh."
"Máy chụp ảnh hả?"

Anh "ừ" nhẹ: "Em muốn chụp ảnh không?"
"Dạ? Dạ không!" Cô xoa xoa má, lắc đầu, cười cười: "Lúc nãy con đi tắm, mặt con ngố muốn chết."
Chợt, trong đầu Vỹ Chu Đào logic được lời của anh.

"Là..

là não cậu là máy chụp ảnh.

Ví dụ cậu nhìn con, con tạo kiểu, xong rồi cậu chụp bằng cách nào? Con muốn xem ảnh thì xem ở đâu vậy cậu?"
Khoé môi Tần Quốc Trường nhếch lên cười một tiếng thấp trầm, thả người thoải mái, vỗ vỗ lên đùi ra hiệu Vỹ Chu Đào ngồi lên.
Cô cầm phong bì tiền tới, ngoan ngoãn ngồi lên làm thú nhồi bông cho anh trong lúc tay anh trống vắng.
Vòng tay rộng rãi ấm áp bao bọc lấy thân thể nhỏ, Vỹ Chu Đào tựa hồ đã thân thuộc hơn bất kì cảm giác nào.

Cô ngồi im thinh thít, lưng thoải mái dựa vào ngực anh, "Cậu chủ không thấy con nặng hả?"
"Một tay xách em lên còn được." Tần Quốc Trường đáp.

"Hồi trước cậu cũng xách con lên, xách cổ áo vậy nè.." Vỹ Chu Đào nắm gáy áo của mình lên làm minh hoạ, cười ngốc: "..

con sợ muốn chết mà cậu say, cậu đâu biết đâu, cậu chủ đè con, con sợ."
"Sợ lắm sao?"
Cô gật gật, cười tủm tỉm.
Tần Quốc Trường dịu dàng vuốt tóc cô, đầu hơi nghiên nhìn góc mặt bầu bĩnh của cô, khẽ khàn đủ hai người nghe: "Vậy phải ngoan, nghe lời, không thì tôi lại xách lên như thế."
Cô gật đầu.

Yên tĩnh một lúc.

Vỹ Chu Đào ngồi trong lòng anh, hai tay cũng bị ôm chặt, vẻ mặt thành thật ngoan ngoãn, đôi lúc bắt được ánh mắt Tần Quốc Trường nhìn cô chăm chú, cô híp mắt cười tươi: "Sao cậu chủ nhìn con hoài!"
"Xinh!"
"Lâu lâu con cũng thấy đẹp đẹp.

Nhưng mà cũng có lúc á nha, con không có buồn nhưng mà mặt con buồn, con cười mà cũng không thấy vui lên nữa!" Vỹ Chu Đào tâm sự, sợ nhất là những lúc đó không điều chỉnh được vẻ mặt, cô sợ người khác sẽ hiểu lầm, "Cậu chủ thấy con cười là con vui á, chứ không phải mặt con buồn là con không vui đâu."
"Thế bây giờ đang vui?" Tần Quốc Trường cười dịu dàng: "Vì sao lại vui?"
Vỹ Chu Đào rụt cổ cười khúc khích như trẻ con, tủm tỉm môi, chỉ chỉ vào phong bì tiền.
"Có lương là sẽ vui sao?" Mặc dù không thật sự nở nụ cười, nhưng ánh mắt anh cong cong phần đuôi, đáy mắt bắt sáng nhốt trọn thân ảnh Vỹ Chu Đào vào trong, cực kì vui vẻ.
Cô gật mạnh đầu: "Cuối tháng con xin bà chủ đi ra ngoài sống cho nên là phải có nhiều tiền."
"..." Tần Quốc Trường vẫn nhớ việc này, cố ý không nhắc đến nhưng như không Vỹ Chu Đào nói ra, anh lặng im giây lát.
"Cậu chủ."
"Ừm?"
Vỹ Chu Đào đảo mắt nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai đang ở gần mới ghé sát vào tai anh, thì thầm: "Con hỏi chuyện này cậu chủ đừng cười con nha!"
"Em cứ nói." Khác với bộ dạng lấp liếm của cô, anh bình thản nói chuyện như ngày thường.
Cô thì thào: "Con đi á, con đi luôn tới khi nào con giỏi con mới về.

Xong rồi cậu chủ có..

có gọi ai làm gối thịt cho cậu không?"
"..." Tần Quốc Trường nhìn vào khoảng không, chờ cho Vỹ Chu Đào nói hết lời, xuất hiện gương mặt mong chờ trước mắt, anh gật đầu không đáp.
Dù không lộ ra mặt, ánh mắt của cô thoáng qua tia thất vọng, điệu bộ cố gắng kiên cường lọt vào mắt anh trở nên thật ngốc, cô lại hỏi: "Vậy cậu có khen người ta xinh không?"
"Nếu cô ấy xinh."
"Vậy lỡ không xinh mà cậu cũng ôm nữa hả?" Vỹ Chu Đào cực kì thất vọng, lại nhớ ra một chuyện, nói: "Mà đâu phải! C-cậu có mắt nhìn mà, cậu biết ai xinh mà."
"Tất nhiên!" Tần Quốc Trường cười nhàn nhạt.
Lồng ngực Vỹ Chu Đào nhói lên nhiều nhịp đau, cô xoay mặt đi, má môi xụ xuống không kiềm được thất vọng.
Tần Quốc Trường nghiên người ra trước ngắm nhìn, lập tức Vỹ Chu Đào xoay đi hướng khác, vuốt mặt dụi mắt, cố tỏ ra bình thường.

"Không thích tôi ôm người khác sao?" Anh cười cười, thả tay cô ra, siết eo cô ngồi đối mặt với anh, khoé môi hơi cong cong câu hồn: "Hửm?"
Vỹ Chu Đào không nhìn cũng biết mắt mình đã ướt đẫm, sống mũi cay xé, ngực nghẽn lại nghẹn ngào.

Nửa ngày sau mới chậm chạp gật nhẹ.

"Vì sao lại không thích?" Tần Quốc Trường nâng tay miết khoé mắt ướt át, khiến giọt lệ nóng rơi xuống gò má ửng hồng, anh mỉm cười: "Vì sao? Nói xem nào?"
Cô đưa tay áo dụi dụi, khụt khịt mũi, nghèn nghẹn giọng: "Cậu không biết đâu um.." Dứt lời, nước mắt cô lại không kiềm được lăn dài xuống, đáng thương chôn mặt vào lồng ngực anh.
"Ha ha." Tần Quốc Trường cười thành tiếng trầm thấp quyến rũ, tay to lớn vuốt ve tấm lưng nhỏ mềm, dịu dàng hạ cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng dỗ ngọt: "Thôi nào, Đào nhỏ ngoan, có gì tôi không hiểu được, hửm? Ngoan, nín khóc."
Vỹ Chu Đào cọ cọ mắt vào áo anh, thút thít ôm chặt eo anh, mềm yếu bấu vào lưng anh như mèo con quào: "Cậu chủ có hiểu đâu ô..

ô..

cậu hiểu là cậu hức..

cậu đâu có tìm người khác để ôm ô ô.."
"Rồi rồi, tôi hiểu rồi! Ngoan nào, vừa cười đó sao khóc nhanh thế này." Nụ cười trên môi Tần Quốc Trường sâu thêm, để bày tỏ thành ý, anh nắm tay nhỏ hôn lên mu bàn tay, "chụt" một tiếng nhỏ nhẹ; Vỹ Chu Đào ngạc nhiên, ngừng khóc, ngước mặt nhìn anh.

"Đùa em đấy, tôi hiểu mà." Tần Quốc Trường luồn tay xuống túm hai chân cô, một tay ôm ngang hông, nhẹ nhàng bế lên như bế bé gái, ấn đầu cô lên vai.

Anh đứng lên, vừa đi vừa vuốt ve: "Về phòng ngủ nhé, về phòng nói chuyện tiếp, ở đây khóc nhè người khác nhìn thấy thế nào cũng bảo Đào nhỏ mít ướt."
Vỹ Chu Đào khụt khịt ngạt mũi, mắt phủ tầng lờ mờ, gương mặt đỏ hoe hệt như trẻ nhỏ khóc nhè, những lúc được tự do ôm lấy Tần Quốc Trường thế này luôn là công việc cô thích nhất, thích đến mức mỗi ngày chỉ mong anh mệt mỏi mọi lúc để ôm cô cả ngày.
Cạch.

Tần Quốc Trường mở cửa phòng, mở đèn, khoá cửa.

Nhẹ nhàng thả cục bông mềm nằm xuống giường, cẩn thận kéo gối kê dưới đầu cô.
Vỹ Chu Đào thích sự ân cần này muốn điên, mỗi khi được anh săn sóc như này cô cũng đã tưởng tượng đến việc hôn anh, nhưng cô không có can đảm, chỉ sợ bản thân vốn dĩ là một món đồ..

Bình Luận (0)
Comment