Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 27

Chương 27: Vương Quý phi họa Tạ Hoàng hậu.

Nói xong, Tạ Bảo Lâm lặng lẽ buông tay ra, xoay người trở lại thượng vị, vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn không ra chút nào sơ hở nào.

Tạ Các lão im lặng hồi lâu, lúc này mới từ từ nói: "Nương nương, Tạ gia hôm nay so với trước đây khó khăn hơn rất nhiều, lão thần chưa từng để nương nương biết được, chính là sợ nương nương trong lòng lo lắng bất an. Nương nương cũng biết huyết mạch của Tạ gia lại bạc nhược yếu kém, trong khi hôm nay Tạ Trinh căn cơ còn bất ổn, nếu như vào lúc này lại mất chỗ dựa trong hậu cung, chỗ dựa không có, chỉ sợ đối với Tạ gia thập phần bất lợi. Mà thế lực Tạ gia nếu ngày càng suy tàn, vậy nương nương, địa vị của người làm sao có thể vững chắc?" Hắn dừng lại một lát, lại nói: "Nghe nói nương nương đã bắt đầu điều dưỡng thân thể, lão thần chỉ hy vọng nương nương lấy đại cục làm trọng."

Một đoạn lời nói như vậy rốt cuộc cũng kết thúc, Tạ Bảo Lâm nghe xong đáy lòng đã tràn đầy vết thương, nàng vốn cho rằng vết thương trong lòng mình đã lành lại, nào ngờ hôm nay mới phát hiện nó đã dần dần trở nên thối rữa từ bên trong. Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng nâng chén trà lên, nhẹ lung lay một chút, ánh mắt liền rơi vào nước trà trong suốt bên trong, nói khẽ: "Lục muội tới đây, là có ý gì?"

Tạ Các lão lúc này có chút nói không nên lời, chủ ý cũng không phải là hắn đưa ra, nhưng hắn lại là người chấp nhận a. Hôm nay Tạ Bảo Lâm hỏi tới, Tạ Các lão thật đúng là không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Bổn cung còn nhớ, Lục muội đã có một mối hôn sự được ước định từ khi còn nhỏ, năm trước người nọ cũng đã thi đậu tiến sĩ. Chẳng lẽ Tạ gia hôm nay lại muốn đổi ý?" Tạ Bảo Lâm đôi mắt khẽ nâng, giọng nói trong thoáng chốc liền lạnh xuống.

Tạ Các lão không nói lời nào, dĩ nhiên là đến phiên Tạ Trinh, hắn nói: "Tạ gia tất nhiên sẽ không đổi ý."

Tạ Bảo Lâm rõ ràng nghe được ý tứ trong lời nói này có phần không đúng, Tạ gia sẽ không đổi ý, chẳng lẽ là nhà thế gia đã đính hôn cùng với Tạ Bảo Dung kia muốn đổi ý? Khó trách ngày ấy Tạ Bảo Dung đến đây, thoạt nhìn khí sắc cũng không khá lắm, nét mặt lại còn có chút mệt mỏi, có lẽ, không, chắc chắn là ở bên trong đã phát sinh biến cố rồi. Chẳng qua là nàng tạm thời còn chưa nghe được bất cứ tin tức gì.

"Tạ Trinh." Tạ Bảo Lâm giờ phút này đã mất đi tâm trạng thưởng thức trà ngon, liền lập tức đặt chén trà xuống, trầm giọng nói, "Bổn cung hôm nay chỉ khuyên ngươi một câu, nếu như ngươi thật sự muốn chấn hưng Tạ gia, thì không nên đem sự hưng vong của toàn bộ gia tộc đều trông chờ vào hôn nhân của nữ nhi Tạ gia. Giang Nam trị thủy, nếu ngươi bắt buộc phải đi, bổn cung cũng sẽ không ngang ngược ngăn cản, ngươi chỉ cần cẩn thận là tốt rồi, bổn cung chúc ngươi mã đáo thành công. Nói đến thế thôi, nhị vị mời về cho."

Tạ Trinh còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Tạ Các lão ngăn lại.

Tạ Các lão cúi đầu hành lễ nói: "Nương nương, lão thần cáo lui."

Tạ Trinh cũng đành phải miễn cưỡng nghe theo.

Thẳng đến khi đã đi thật xa cung Phượng Nghi, Tạ Trinh rốt cuộc nhịn không được nói: "Tổ phụ, nàng hôm nay sao có thể..."

"Sao có thể như thế nào?" Tạ Các lão hỏi.

Tạ Trinh cúi đầu, cung kính đáp: "Sao có thể bỏ mặc gia tộc không lo, cũng không để ý đến?"

"Tạ Trinh, ngươi phải biết rõ, hôm nay ta đứng về phía ngươi, không phải là bởi vì người sai là nàng." Tạ Các lão thanh âm già nua chậm rãi nói, "Ngươi nên suy nghĩ sâu xa một chút. Đạo lý bảo hộ gia tộc, nàng dĩ nhiên minh bạch hơn ngươi, nhưng vị trí của nàng, làm cho nàng cùng ngươi có suy nghĩ bất đồng. Ngươi không thể bởi vì như thế, liền đối với nương nương vô lễ."

Tạ Các lão giương mắt nhìn về hướng cành cây vì bị chim bay qua mà chấn động rơi xuống một chiếc lá cây màu xám, tiếp tục nói: "Về phần con nối dõi, cũng không thể quá mức ép buộc nàng."

***

Kể từ sau khi Tạ Các lão cùng Tạ Trinh rời khỏi, đầu Tạ Bảo Lâm liền mơ hồ cảm thấy có chút đau, lúc này cũng không có tâm trạng dùng cơm trưa, nàng tự nhốt mình trong tẩm điện, không chịu bước ra ngoài dù chỉ một bước.

Thời điểm tin tức này truyền tới chỗ của Vương Lệnh Nghi, Vương Lệnh Nghi chỉ mới vừa ăn xong một ít thịt cá, còn chưa kịp ăn canh. Nghe vậy, Vương Lệnh Nghi ngay cả canh cũng uống không trôi, chỉ muốn càng sớm càng tốt đi đến cung Phượng Nghi nhìn xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

Mà lần trước Hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện nhìn thấy một màn kia, Vương Lệnh Nghi cũng không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào. Bắt đầu kể từ ngày hôm đó, nàng cũng liền chủ động tránh né hiềm nghi, tính đến hôm nay, nàng đã rất nhiều ngày không nhìn thấy Tạ Bảo Lâm rồi.

"Hợp Khương." Vương Lệnh Nghi để xuống thìa bạc vừa mới cầm lên, kêu một tiếng.

Hợp Khương bước chân nhẹ nhàng đi đến, mỉm cười hỏi: "Người muốn dùng thêm chút đồ ăn a?"

Lời này nghe qua cũng không mấy dễ chịu. Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ ở trong mắt Hợp Khương, chẳng lẽ nàng ngoại trừ ăn ra sẽ không còn chuyện gì khác để làm sao?

"Bổn cung có chút không muốn ăn, đúng lúc hôm nay thời tiết rất tốt, bổn cung muốn một mình đi ra ngoài hóng gió một chút." Vương Lệnh Nghi phân phó nói, "Không cho phép đi theo."

Hợp Khương lúc này mới cảm thấy có điểm kì lạ. Trước đây vào khoảng thời gian sau giờ ngọ, đều là thời gian Quý phi ngủ trưa a, một giấc ngủ hai canh giờ, đều đặn mỗi ngày như vậy, cho dù có chuyện đại sự gì cũng không thể ở chỗ này quấy rầy nàng. Hôm nay Quý phi lại tình nguyện từ bỏ việc ngủ trưa, muốn một mình đi ra ngoài tản bộ, Hợp Khương có đầy đủ lý do để hoài nghi Vương Lệnh Nghi đây là muốn làm chuyện gì mờ ám không dám cho để cho người khác biết.

Làm chuyện không dám để cho người khác biết, sau đó lộ ra, bị người ta phát giác nàng làm chuyện sai trái, sau khi tất cả sự thật được phơi bày, tình huống của Quý phi liền sẽ trở nên thập phần khó khăn nguy hiểm, trong nội cung khắp nơi bỏ đá xuống giếng, cuối cùng Quý phi thê thê thảm thảm, thân tàn ma dại, ngay cả muốn uống một ngụm nước ấm cũng uống không được.

Nghĩ như vậy, Hợp Khương lúc này liền rơi xuống hai hàng nước mắt nói: "Nương nương, số người quá khổ."

Vương Lệnh Nghi nhìn nàng khóc đến tê tâm phế liệt, thân thể liền không khỏi trốn về phía sau một chút, có chút bỡ ngỡ nói: "Bổn cung ra ngoài đi dạo."

"Người đi chỗ nào a." Hợp Khương khóc đến thở không ra hơi.

Vương Lệnh Nghi cầm khăn tay của mình đưa cho Hợp Khương, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là đi ven hồ Liêm Minh dạo một vòng, ngươi còn khóc cái gì, nhìn ngươi khóc a, thực nên gọi Dong Tây đến nhìn xem một chút."

Hợp Khương lập tức ngừng khóc: "Tại sao lại muốn Dong Tây nhìn a?"

"Một miếng ngọc bội tốt như vậy, lại còn được làm hết sức tinh tế tỉ mỉ, chắc hẳn quý giá vô cùng, ngươi cứ như vậy mang cho nàng?" Vương Lệnh Nghi lộ ra nét vui vẻ nhàn nhạt.

Hợp Khương sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, nghẹn ngào nói: "Nô tỳ... nô tỳ trước kia cố gắng tiết kiệm nên mới dư ra được chút ít ngân lượng, liền sai người đi mua, nương nương, người nhất định phải tin nô tỳ."

"Ta cũng không có nói gì, ngươi run nhiệt tình như vậy làm gì?" Vương Lệnh Nghi ngồi dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thanh âm còn uyển chuyển còn cố ý kéo dài một chút, "Đừng đi theo."

Hợp Khương vừa nhấc chân lên chưa kịp bước đi đã phải ngoan ngoãn dừng lại.

***

Vào giữa tháng chín tiết trời trong kinh thành đã thập phần mát mẻ, bất quá bây giờ mới vừa sau giờ ngọ vài khắc, ánh mặt trời lên cao cũng xem như ấm áp, Vương Lệnh Nghi cũng không mặc bao nhiêu kiện y phục. Hồ Liêm Minh ở phía nam cung Hoa Dương, đi thẳng về phía nam, sau đó vòng về hướng đông liền có thể đến nơi cần đến.

Vào thời điểm này, phần lớn mọi người đều đã ngủ trưa, bên ngoài cũng không có một bóng người. Vương Lệnh Nghi một mình đi dọc theo bờ hồ, cảm thấy không được ngủ trưa thật sự không có tí sức lực nào. Bất quá nàng lại tưởng tượng, đi dạo một chút, liền có thể vừa vặn đi dạo đến nơi đó của Tạ Bảo Lâm, tâm trạng cũng tốt lên một chút.

Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ nàng cũng không phải muốn đi tìm Tạ Bảo Lâm a.

Mà vào giữa trưa, nàng đi đến cung Phượng Nghi cũng có điểm không thích hợp, chỉ sợ người khác nhìn thấy còn tưởng là Vương Quý phi nàng ngay cả một phần cơm ăn cũng không hết a. Nếu không đi đến cung Phượng Nghi, làm sao có thể vô tình gặp được Tạ Bảo Lâm? Vương Lệnh Nghi vừa đi, trong đầu liền nhịn không được mà suy nghĩ.

Nàng đột nhiên phúc chí tâm linh(*), chợt nhớ đến chuyện lần trước Tạ Bảo Lâm xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở thư phòng cung Phượng Nghi. Lần đó cung nhân cung Phượng Nghi rõ ràng cũng không biết việc Tạ Bảo Lâm tiến vào thư phòng nha! Vương Lệnh Nghi cảm giác mình đã tìm được điểm mấu chốt của vấn đề. trong lòng nàng bắt đầu xuất hiện rất nhiều cảm giác hào hứng cùng vui vẻ.

(*) Phúc đến thì lòng cũng sáng.

Tạ Bảo Lâm lần đó khẳng định cũng không dám mạo hiểm bước qua trước mặt phần đông cung nhân ở trước viện, nói cách khác, Tạ Bảo Lâm có lẽ là trực tiếp từ hậu viện đi vào.

Càng tới gần tường cao ngói đỏ ở hậu viện cung Phượng Nghi, Vương Lệnh Nghi trong lòng càng hồi hập, tim đập thình thịch càng đập càng lợi hại.

Bất quá, Vương Lệnh Nghi tới tới lui lui nhìn tới nhìn lui mất ba vòng, xác nhận trên tường hậu viện cũng không có bất cứ cái cửa nhỏ nào có thể đi qua. Vương Lệnh Nghi không cần phải nói trong nội tâm càng suy đoán lại càng cảm thấy hào hứng, Tạ Bảo Lâm tất nhiên có tiểu mật đạo của riêng nàng. Vương Lệnh Nghi xoa tay, thập phần kích động, nàng hôm nay dĩ nhiên sẽ khám phá ra mật đạo bí mật của Tạ Bảo Lâm a.

Nàng ngược lại cúi người tìm kiếm ở những vùng lân cận trên mặt đất, trên mặt đất có một viên gạch xanh hơi lỏng lẻo khác thường, Vương Lệnh Nghi liền dùng chân giẫm mạnh lên đó, nhìn thử xem rốt cuộc có phải nó có thể hoạt động hay không. Nàng đưa tay gõ gõ lên thân cây, nhìn thử xem có phải nó sẽ xuất hiện ánh sáng hay không a. Lại cầm bụi cỏ kéo kéo, nhìn thử xem có phải sẽ có mật đạo dẫn vào bên trong hay không.

A? Tay Vương Lệnh Nghi vốn đang kéo bụi cỏ liền tạm thời dừng lại.

Lại nói tiếp, phía sau bụi cỏ tưởng chừng như không có gì nào ngờ lại đang che giấu một cái hang chó được sắp xếp hết sức gọn gàng ngăn nắp, dường như kích cỡ cũng rất vừa vặn, có thể để cho một người tiến vào a.

Mà Tạ Bảo Lâm nàng cao cao tại thượng như vậy, làm sao sẽ chui chuồng chó a!

Đối với cái hang chó đột nhiên xuất hiện này, Vương Lệnh Nghi hiển nhiên không thể nào chấp nhận được. Nàng nhanh chóng cầm lấy một đống cây cỏ thật to thật dài chặn lại trên cửa hang, cẩn thận che kín lại, như thể nàng chưa từng phát hiện ra nó, sau đó Vương Lệnh Nghi ngồi dậy vỗ vỗ chút bụi dính trên ống tay áo, lắc đầu cười phản bác chính mình: "Tạ Bảo Lâm làm sao sẽ chui lỗ chó a? Ta thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi."

Sau một khắc nàng xoay người lại cố gắng tìm kiếm một lối khác có thể dẫn vào bên trong.

Trong thời gian một chén trà không hơn không kém, Vương Lệnh Nghi mặt đen quay trở lại bụi cỏ trước mặt, nhìn chằm chằm vào cái hang chó đã bị trùm lại kia, lâm vào trầm tư.

Nàng cũng không chần chờ quá lâu. Nàng trước tiên đi một vòng quan sát khắp nơi, đưa mắt nhìn về phía xa xa, phát hiện bốn phía cũng không có người nào qua lại, nội tâm cảm thấy yên ổn vài phần, sau đó ra vẻ lơ đãng mà dùng chân đá văng đống cây cỏ kia ra chỗ khác, lại lần nữa quay đầu kiểm tra xem tình huống xung quanh, sau đó... cắn răng chui vào.

Chuyện đầu tiên Vương Lệnh Nghi  làm sau khi đi vào, lại là đưa tay cầm cây cỏ bị đá ra ở phía ngoài đem đặt về vị trí cũ. Đến khi đã sắp xếp không sai biệt lắm, Vương Lệnh Nghi mới ngồi dậy, phủi phủi đầu gối cùng bụi bặm dính trên váy, rồi sau đó ngẩng đầu.

Vị trí của cái hang chó này là nằm ở bên trong rừng trúc. Cho nên cho dù có một người tiến vào, cũng không dễ dàng phát hiện.

Tạ Bảo Lâm lúc này tất nhiên đang ở tẩm điện, bên ngoài tẩm điện cung nhân vẫn đang chuyên tâm hầu hạ, người qua lại khẳng định không thiếu. Vương Lệnh Nghi cho dù thủ đoạn cao thâm đến như thế nào, chỉ sợ nhiều người như vậy cũng không thể đối phó được. Bất quá không đi đến tẩm điện của Tạ Bảo Lâm cũng không có vấn đề gì, trái phải thư phòng của Tạ Bảo Lâm chính là nơi duy nhất không có người nhìn vào a.

Vương Lệnh Nghi thoải mái nhàn nhã, thong thả dạo chơi, tự do tự tại giống như đang tản bộ ở cung Hoa Dương của mình.

Loại cảm giác này kì thật rất vi diệu.

Bất quá Vương Lệnh Nghi đành phải suy nghĩ sâu xa hơn một chút, nàng cũng không thể đứng bên ngoài này lâu, liền bước lên bậc thang trước thư phòng của Tạ Bảo Lâm. Cửa thư phòng như cũ vẫn không có lên khóa, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra.

Thư phòng vẫn sạch sẽ giống như trước đây. Trên chiếc bàn vuông kia còn để một quyển sách, xem bộ dạng chắc là chưa kịp xem hết. Nàng xoay người đóng cửa lại.

Nhắc tới cũng kì quái, lúc trước bởi vì Vương Lệnh Nghi xưa nay đều yêu thích mùi hương nồng đậm một chút, bởi vậy nàng đối với mùi hương nhàn nhạt liền rất khó phát hiện. Nhưng hôm nay ở trong thư phòng của Tạ Bảo Lâm lại không như vậy. Thư phòng Tạ Bảo Lâm cũng không có đốt hương, nhưng Vương Lệnh Nghi lại nghe được một cỗ mùi hương như có như không nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí.

Có lẽ nàng ở trong thư phòng của Tạ Bảo Lâm một thời gian khá lâu nên đã nảy sinh thói quen, hoặc cũng có thể là... là Vương Lệnh Nghi đối với cái mùi hương này bắt đầu sinh ra mẫn cảm.

Vương Lệnh Nghi nhịn không được lấy tay sờ quyển sách kia, đầu ngón tay nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn cổ kia của Tạ Bảo Lâm. Lúc bước đến đứng trước bàn viết, nàng lặng lẽ mở ra giấy Tuyên Thành, đem mực cẩn thận nghiền nát, cuối cùng cầm lên một chiếc bút Lang Hào có đầu bút rất nhỏ.

Nàng hạ bút, những nét đầu tiên viết ra cũng thật trôi chảy, đơn giản nhưng lại hết sức sinh động, trong khoảng thời gian ngắn liền vẽ ra được một bức mỹ nhân đồ.

Đó là Tạ Bảo Lâm.

Không phải Tạ Bảo Lâm vận cung trang Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cao cao tại thượng không thể chạm đến, cũng không phải Tạ Bảo Lâm đầy bụng tài hoa lúc làm thơ đối chữ, mà là người đã từng xuất hiện ở trong mộng của nàng a, một Tạ Bảo Lâm tựa lưng vào bức tường bên cạnh suối nước nóng, một bờ vai trắng nõn trong hơi nước mơ hồ, một Tạ Bảo Lâm thoáng quay đầu nhìn lại.

Hết chương 27.

Bình Luận (0)
Comment