Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 117

Gió núi thổi đến khiến lá trên cây xào xạc, người trước mặt khẽ cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa hai người không đến nửa thước, lúc nói chuyện thậm chí có thể nghe rõ ràng cả tiếng hít thở của đối phương.
Phàn Tiểu Linh nhìn gương mặt lộ ra vẻ lệ khí của người trước mặt, theo bản năng cảm thấy rất nguy hiểm, lực đạo của hắn đè lên vai nàng thật sự rất mạnh, nàng cố gắng thoát ra, nhưng không những không thể tránh thoát, ngược lại càng khiến hắn siết chặt hơn, xương cốt có chút đau nhức.
Nàng cau mày nói: “Huynh đang nói bậy bạ gì vậy?"
Tạ Chinh lạnh giọng hỏi nàng: "Không phải nàng muốn đi Tế châu tòng quân sao?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Ta là muốn đi tòng quân, nhưng không phải như huynh nghĩ."
Tạ Chinh giận đến tột đỉnh, ngược lại cười ra tiếng, nói: "Không phải như ta nghĩ, vậy vì sao còn sợ ta biết, không nói một lời liền rời đi?"
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu dữ dội của hắn, trong lòng Phàn Tiểu Linh dâng lên một chút xấu hổ, bỏ đi không lời từ biệt quả thật là thiếu suy nghĩ, nhưng có một số chuyện nàng thật sự không biết nên nói như thế nào trước mặt hắn.
Nàng hơi mím môi dưới, nói: "Thật xin lỗi."
Tạ Chinh nhìn cô nương trước mặt luôn có vẻ mặt thẳng thắn không bao giờ nói dối, trong nháy mắt hắn cũng có tâm muốn bóp c.h.ế.t nàng, tay hắn siết chặt bả vai nàng phát run, khuôn mặt hung dữ kéo người ấn vào trong lồng n.g.ự.c của mình, không muốn để cho nàng nhìn thấy đôi mắt ngày càng thêm hung ác đáng sợ của mình.
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Phàn Tiểu Linh, trước khi đi nàng nên đ.â.m ta hai đao, để cho ta bị thương không thể bò dậy được mới tốt."
Nỗi tức giận đen kịt cuộn trào trong lòng hắn, nỗi sợ hãi sâu thẳm rằng hắn rồi sẽ là người duy nhất còn lại trên đời này chui ra từ những kẽ hở trong xương, từng chút một thấm vào m.á.u thịt, khiến tay hắn phải ôm chặt lấy nàng cũng không ngăn được co giật.
Cái gì kiêu ngạo, cái gì cứng rắn, tất cả đều tan tành như lớp băng mỏng dưới ánh mặt trời.
Tại sao nàng không muốn đi cùng với hắn?
Tại sao tất cả mọi người đều không cần hắn?
Năm đó là phụ nhân kia, bây giờ nàng cũng vậy.
Mọi thứ mà nàng cảm thấy là rào cản giữa bọn họ, hắn đều đã giải quyết hết thảy.
Nhưng nàng đại khái vẫn không muốn hắn!
Hắn đã trao hết cả trái tim cho nàng, nhưng nàng chẳng thèm ngó ngàng tới!
Trong một khoảnh khắc, Tạ Chinh cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, bởi vì hắn không thể kiểm soát cơ thể của mình, hắn nhìn thấy mình cúi đầu xuống, cách một lớp xiêm y, quyết tâm cắn vào bả vai của Phàn Tiểu Linh.
Phàn Tiểu Linh đau đớn rên rỉ một tiếng, nhưng răng hắn vẫn cắn chặt, trong mắt phượng hiện lên một tầng tơ máu, hai tay ôm chặt người trong lòng, mặc cho nàng có giãy giụa thế nào cũng không buông tay, giống như một con sói hoang cắn xé con mồi sắp c.h.ế.t của mình.
Phàn Tiểu Linh đau đớn mắng: "Huynh nổi điên gì thế?"
Người đang cắn nàng cuối cùng cũng buông ra, môi hắn dính đầy máu, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, cúi đầu nhìn nàng lẩm bẩm: “Phàn Tiểu Linh, tại sao nàng không thể thích ta?”
Lời nói này là đang hỏi nàng, không bằng nói là lời cầu xin.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc rối bù lòa xòa trước trán.
Vào thời khắc này, biểu cảm trên khuôn mặt hắn yếu ớt chưa từng thấy.
Lửa giận trên mặt của Phàn Tiểu Linh đình trệ, Tạ Chinh trong ấn tượng của nàng luôn luôn kiêu ngạo, từ khi nào lại có bộ dáng bụi trần thấp bé như vậy, trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: "Ta làm sao không thích huynh được?"
Nàng giơ tay khẽ vuốt tóc hắn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: “Nếu như ta không thích huynh, sẽ không tới đây tìm huynh, cũng sẽ không vì sợ huynh c.h.ế.t mà thay huynh lên chiến trường."
Khi tay nàng đặt lên đỉnh đầu của hắn, phần lớn địch ý trên người hắn đều tiêu tan, hắn kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi nhếch khóe môi giễu cợt: “Người nàng thích là người kia, là người mà nàng cho là Ngôn Chính."
Phàn Tiểu Linh không ngờ tới hắn đột nhiên lại đi vào chỗ bế tắc đó, nàng nói: "Lúc huynh là Ngôn Chính, ta thích huynh. Huynh là Tạ Chinh, ta cũng thích huynh."
"Huynh không có gì cả, ta sẽ mổ lợn nuôi huynh, huynh so với ta lợi hại hơn nhiều, ta cũng đang học hỏi để trở nên tốt hơn, cho nên ta mới đi tòng quân."
Tạ Chinh triệt để ngơ ngẩn, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, lông mi đen nhánh dày như lông quạ cong lên, dưới ánh mặt trời lộ ra lông tơ, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng lộ ra mấy phần nhu thuận.
Giống như một đứa trẻ chưa bao giờ được cho kẹo, bỗng một hôm được cho kẹo, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng mà là sững sờ cùng mờ mịt.
Một lúc sau, hắn cẩn thận nhìn nàng, nói: "Nàng đây là dỗ dành ta?"
Phàn Tiểu Linh ảo não, có thể thấy hắn như vậy, nhưng trong lòng ngăn không được có chút đau lòng.
Nàng vẫn luôn cho rằng hắn là thiên chi kiêu tử, muốn gì cũng có được, nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy những gì hắn có được dường như rất ít.
Cho nên mỗi lần mất đi, đều giống như cưỡng ép hắn lột sạch m.á.u thịt, có thể phải trả giá bằng nửa cái mạng.
Nàng nói: "Ta không dỗ dành huynh, ta chỉ nói cho huynh biết, ta cũng thích huynh, mặc kệ huynh là Ngôn Chính hay là Tạ Chinh."
"Ta đã từng cự tuyệt huynh, chính là vì cảm thấy chúng ta ở cùng với nhau sẽ không có kết quả tốt. Bởi vì khi huynh là Ngôn Chính, chúng ta có thể lo lắng chỉ là củi gạo dầu muối, bất quá huynh có thể chép sách viết văn bát cổ để kiếm bạc, ta cũng có thể mổ lợn bán thịt để kiếm bạc, dù gặp khó khăn gì cũng hỗ trợ nhau sẽ vượt qua được trở ngại đó."
"Nhưng khi huynh là Vũ An hầu, bất luận huynh gặp phải một chút khó khăn gì ta cũng không biết phải giúp huynh thế nào, huynh đang bận việc gì hay lo lắng chuyện gì, ta cũng không biết. Mẫu thân ta đã nói, ở đời này phu thê phải quan tâm, hỗ trợ nhau mới vượt qua được lâu dài. Những người đã thành phu thê mà không hòa thuận với nhau, hầu hết bọn họ đều không thể đi với nhau hết đời đã cạn sạch tình xưa."
“Ta muốn nhất đao lưỡng đoạn, nhưng huynh nói với ta, chúng ta sẽ cùng nhau đi Yên Sơn ngắm mặt trời mọc, đi săn ở Huy châu, sợ ta bị ức hiếp, cầu xin Đào tiên sinh thu ta làm nghĩa nữ, ta cũng không phải người làm từ tảng đá, ta cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ không buông bỏ được.”
"Ta không biết liệu sau này mình có hối hận khi chọn con đường này hay không, nhưng ít nhất bây giờ ta nguyện ý buông tay để đi thử sức trận này."
Nàng nghiêm túc nhìn hắn: "Ta sẽ trở thành người giống như huynh, đường đường chính chính đi cùng huynh."
Mặt trời thiêu đốt trên cao, nhưng đôi mắt đen của Tạ Chinh không tỏa ra một tia sáng nào, chỉ phản chiếu hình bóng của Phàn Tiểu Linh, giống như một mảnh mực đen dày đặc, cố gắng triệt để nuốt chửng nàng.
Hắn gắt gao ôm nàng vào lòng, âm thanh trầm khàn nói: "Bất kể nàng lấy thân phận gì đi cùng với ta, đều vẫn là đường đường chính chính."
Phàn Tiểu Linh nói: "Điều ta muốn đi tìm, là sức mạnh để song vai sánh bước cùng huynh, sức mạnh này không nằm ở tình cảm sâu sắc của huynh đối với ta, mà nằm ở bản thân ta. Chim ưng lợi hại như vậy, cũng không thể chở một con chim ưng khác cùng nhau bay, phải không?" Tạ Chinh nghe hiểu được ý của nàng, nhưng chính vì đã hiểu, môi mỏng hắn mới mím lại càng chặt hơn, đứng thẳng người nói: “Chiến trường không phải trò đùa, không cẩn thận sẽ phải mất mạng, cho dù là có bản lĩnh một địch vạn, cũng luôn có lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không để cho nàng đi mạo hiểm."
Trên sa trường có thể mang đến quân công, nhưng chôn vùi dưới cát vàng là muôn vàn xương trắng.
Phàn Tiểu Linh nhìn hắn nói: “Ta cũng sợ chết, ta không nỡ bỏ Ninh Ninh, cũng không nỡ bỏ huynh, nhưng nếu ta không tự mình đi con đường này, nói không chừng sau này sẽ có người ép ta vào hiểm cảnh. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ khi ở trấn Lâm An, hai lần ám sát trong nhà kia, ta không ngờ địch nhân của ta lại là một kẻ quyền thế ngập trời như vậy, ngay cả huynh suýt chút nữa đã mất mạng trong tay ông ta."
"So với việc được bảo vệ cẩn thận như một chiếc bình hoa bằng sứ, một khi rơi xuống đất liền bị vỡ nát, ta thà rèn luyện một cơ thể mình đồng da sắt. Ta đã nói, ta là muốn sóng vai đồng hành cùng huynh, kia cũng chính là kẻ thù của ta, vì đại thù của phụ mẫu ta, ta cũng nên làm như vậy. Ta thích huynh, nhưng không thể cả đời đều ỷ lại vào huynh, nếu không như vậy thì không phải là ta nữa. "
Tạ Chinh không thể phản bác lại những lời này của nàng, cuối cùng nhượng bộ nói: "Ở trong quân Yến châu không tốt sao?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Vậy thì cũng không khác gì khi chúng ta ở trên núi trước đó."
Hai người nhìn nhau, một người mắt phượng trầm lặng, một người mắt hạnh trong veo rõ ràng.
Cuối cùng Tạ Chinh cũng buông lỏng lời nói: "Được, nàng có thể đến Tế châu tòng quân, nhưng nhất định phải mang theo Tạ Ngũ cùng Tạ Thất."
Phàn Tiểu Linh biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm, vì vậy nàng gật đầu, sau đó nói: "Huynh đưa ta về đi, nếu không Đào lão tiên sinh và Ninh Ninh chờ đợi sẽ sốt ruột."
Nàng còn chưa quen gọi Đào Thái phó là nghĩa phụ, nàng quay người muốn đi về phía con ngựa đen lớn đang gặm cỏ, nhưng một tay đã bị giữ lại.
Nàng có chút hoang mang liếc nhìn hắn: "Ngôn Chính?"
Những mảnh ánh nắng rơi xuống từ những kẽ hở trên tán lá của những tán cây, tạo nên những vệt sáng xen lẫn bóng tối trên mái tóc và khuôn mặt như ngọc của nam tử trẻ tuổi.
Con ngươi đen như mực của hắn dán chặt vào người nàng, không nói lời nào nhưng dường như đang âm thầm cầu xin nàng điều gì đó.
Phàn Tiểu Linh không hiểu ý của hắn, liền hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Hắn chậm rãi nói: "Nàng nói, nàng thích ta."
Phàn Tiểu Linh trước tiên là sửng sốt một chút, sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, nghĩ đến những gì hắn đã làm với nàng trước đây, nhất thời hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Loại chuyện này, hắn đã làm với nàng rất nhiều lần, nhưng với nàng thì đây là lần đầu tiên.
Khác với lần trước khi hắn bị bệnh, sau khi hắn hôn mí mắt nàng, nàng lại ngây ngốc hôn lại trán hắn một cái.
Lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giống như bẹp một ngụm vào mặt Trường Ninh, lần này bởi vì nàng hiểu ý đó là gì nên không làm gì cả, chỉ là bị hắn nhìn chằm chằm, nhịp tim có chút căng thẳng, giống như có một con nai trong ngực.
Nàng chưa từng thấy người khác hôn như thế nào, nhưng mỗi lần Tạ Chinh hôn nàng, hắn đều trực tiếp áp tới.
Vì vậy, vấn đề có nên nhắm mắt đưa chân hay không, không nằm trong sự cân nhắc của Phàn Tiểu Linh.
Vóc dáng của nàng ở trong đám nữ tử được coi là cao gầy, nhưng Tạ Chinh vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu.
Với vẻ mặt căng thẳng, nàng kiễng chân lên nhanh chóng chạm vào đôi môi đẹp đẽ của hắn.
Không giống như Tạ Chinh mỗi lần hôn nàng xong trên môi đều có cảm giác vừa sưng vừa đau, Phàn Tiểu Linh bất ngờ phát hiện ra rằng đôi môi của hắn khá mềm.
Vậy tại sao trước đây môi nàng lại đau như vậy?
Chẳng lẽ là do bị cắn?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Phàn Tiểu Linh liền cảm thấy là cơ hội để quân tử báo thù, vết răng trên vai vẫn còn đau nên cũng không khách khí cắn môi hắn một chút.
Lực không phải nặng lắm, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được người trước mặt hít một hơi.
Phàn Tiểu Linh vừa thấy được rồi liền thu tay, vội vàng lui ra ngoài: "Được rồi, chúng ta trở về đi..."
Tạ Chinh dường như vẫn chưa hoàn hồn, khuôn mặt hắn đờ đẫn trong giây lát, hàng mi dài đen nhánh khẽ run lên, hắn có dung mạo xinh đẹp khổ hạnh, bởi vì hắn có kinh nghiệm nơi sa trường, lại có chức vị cao, một thân phong thái của người bề trên, ngày thường mới khiến cho mọi người cảm thấy uy nghiêm không thể nhìn gần.
Rất hiếm khi hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, bớt đi mấy phần hung dữ độc đoán, dung mạo khiến người kinh diễm càng trở nên mạnh mẽ hơn, trái tim của Phàn Tiểu Linh điên cuồng nhảy lên hai lần.
Làm sao mà nam nhân lại có bộ dáng đẹp mắt như vậy?
Tạ Chinh giơ tay sờ lên môi dưới bị Phàn Tiểu Linh cắn, sau đó lại liếc nhìn Phàn Tiểu Linh, ánh mắt không rõ ràng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đưa ngón tay đặt lên môi thổi một tiếng huýt sáo, con ngựa đen to lớn đang gặm cỏ ở phía xa chẳng mấy chốc đã tung bốn vó chạy về.
Hắn leo lên lưng ngựa, vươn tay về phía Phàn Tiểu Linh, Phàn Tiểu Linh nhẹ nhàng chạm vào hắn, cả người liền bị kéo lên lưng ngựa.
Phàn Tiểu Linh tò mò hỏi: "Tiếng huýt sáo này có thể gọi Hải Đông Thanh, còn có thể điều khiển ngựa sao?"
Vừa nói, nàng vừa nhìn ngón trỏ vừa huýt sáo của hắn, phát hiện có một vòng vết sẹo do vết thương không rõ để lại, giống như vết cắn, nhưng so với vết cắn còn tệ hơn.
Người ngồi sau trả lời: “Tiếng huýt sáo dài ngắn, âm điệu cao thấp khác biệt, chỉ lệch một chút đã khác biệt.”
Suốt quãng đường còn lại, hai người không nói nhiều với nhau, Phàn Tiểu Linh thỉnh thoảng hỏi hắn một hai câu, hắn trả lời rất đơn giản, cứ như đang suy nghĩ viển vông vậy.
Mãi cho đến khi có thể nhìn thấy đuôi quân Tế châu trên con dốc thoai thoải phía trước, Tạ Chinh mới đột nhiên ghìm chặt dây cương.
Phàn Tiểu Linh cho rằng hắn sợ trực tiếp đưa nàng trở lại quân sẽ quá phô trương, đang định xuống ngựa thì cánh tay của hắn đã bị nắm lấy.
Nàng bối rối quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đôi mắt đen láy của hắn lại khóa chặt trên người nàng, rõ ràng hắn cách nàng rất gần, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn nàng, nhưng lại không có áp xuống nữa.
Ý đồ không thể rõ ràng hơn.
Phàn Tiểu Linh khẽ nghẹn ngào, lúc nàng hôn hắn, nàng còn đang suy nghĩ, vì sao người này khi muốn người khác hôn mình, lại là bộ dáng sống c.h.ế.t không chịu mở miệng, nhưng nếu không hôn, hắn có thể lập tức trở mặt sang tính tình như cẩu liền?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ mỗ: Nàng rất là thích ta, mỗi lần đều là nàng hôn ta.
Phàn nào đó: A ~

Bình Luận (0)
Comment