Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 122

Khi quân Yến công thành, binh lực chủ yếu bên trong thành đều phân ở bốn cửa thành lớn, chỉ có vài trăm gia binh ở lại phủ chủ thành.
Nữ tử tưởng rằng Tùy Nguyên Thanh muốn cầm kiếm chạy khỏi phủ, tay chân mềm nhũn đi ra khỏi thư phòng, hoảng sợ không biết làm sao trở về phục mệnh, lại nghe thấy phía trước có tiếng la hét gào khóc thảm thiết như quỷ kêu sói gào.
Nàng ta giật mình, chiếc khăn voan đang cầm trên tay rơi xuống đất cũng không buồn nhặt lên, nàng ta ôm váy chạy nhanh về phía phát ra tiếng khóc, khi bước vào tiền sảnh, nàng ta nhìn thấy cả một căn phòng toàn là người chết, suýt chút nữa nàng ta đã ngất đi ngay tại chỗ mà không kịp đảo mắt.
Khi nhìn thấy phụ mẫu mình đều nằm trên vũng máu, nàng ta đã mất sức lực ngã xuống đất, nỗi đau buồn và sợ hãi tột cùng khiến nàng ta không thể khóc được, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài như hạt châu, rất lâu sau mới có thể lấy lại được sức lực, đau buồn kêu lên: "Phụ thân - mẫu thân -"
Nàng ta nhìn dòng m.á.u nhớp nháp chảy ra từ thanh kiếm tựa như nhìn ác quỷ, Tùy Nguyên Thanh đang đứng giữa đại sảnh, nghẹn ngào: "Tại sao... tại sao huynh lại g.i.ế.c phụ mẫu của muội? Với công phu của huynh, huynh có thể chạy đi, huynh chạy ra khỏi phủ chủ thành không phải là tốt rồi sao..."
Tùy Nguyên Thanh lạnh lùng nhìn nữ tử mảnh mai tựa như muốn ngất đi, kéo kéo khóe môi.
Người biểu muội này của hắn ta, không biết là được nuôi dạy quá ngây thơ, hay thuần túy là quá ngu xuẩn.
Hoặc là, Lưu gia biết rõ những thế gia quyền quý khi cưới thê đều chỉ cưới những quý nữ được bồi dưỡng tỉ mỉ làm chủ mẫu, mà cưới mỹ nhân đương nhiên phải ôn nhu tỉ mỉ, tâm tư đơn thuần mới tốt, cho nên mới nuôi nữ nhi trong nhà thành dáng vẻ yếu đuối gian dối như vậy.
Theo một nghĩa nào đó, nữ tử trước mặt này sớm đã bị gia tộc ruồng bỏ.
Thật tội nghiệp, nàng ta vẫn còn khóc thương như thế cho những bậc phụ mẫu lúc nào cũng có thể tặng nàng ta cho người khác như món đồ chơi vậy.
Hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta, dùng bàn tay dính đầy m.á.u sờ lên mặt nàng ta, hỏi lại nàng ta: "Bọn chúng đều muốn mang đầu của ta đi đầu hàng, vì sao ta không thể g.i.ế.c bọn chúng?"
Gò má tuyết trắng của Lưu Uyển Nhi đều là dấu tay dính đầy m.á.u của hắn ta, nàng ta mở to miệng, lại không nói được lời nào, lông mi thật dài khẽ động, nước mắt lăn dài trên má, càng làm cho nàng ta trông mỏng manh đáng thương hơn.
Nàng ta rất xinh đẹp, không có nam nhân nào trên đời lại không mềm lòng trước một vẻ đẹp như vậy.
Nhưng Tùy Nguyên Thanh không hiểu vì sao, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt ngoan lệ lạnh lùng của Phàn Tiểu Linh khi nàng đ.â.m đao vào người hắn ta.
Trước đây hắn ta cũng thích mỹ nhân như Lưu Uyển Nhi, ngoan ngoãn đáng thương, giống như dây leo, chỉ có thể khô héo khi lìa khỏi cây, cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức để bám lấy hắn ta.
Nhưng đã nhìn thấy nhiều mỹ nhân giống như vậy, hắn ta khó nhớ rõ khuôn mặt của ai, khí chất giống nhau, dịu dàng giống nhau, bên cạnh nhiều thêm một người hay ít đi một người, hắn ta cũng không chắc là nhớ được.
Những người quyền quý tranh giành mỹ nhân đơn giản cũng là vì mỹ mạo hơn người kia, nhưng hồng nhan luôn dễ già, bất quá ba năm đến năm năm nữa lại sẽ có mỹ nhân mới dịu dàng như nước rơi vào tầm mắt của những người quyền quý.
Ai còn nhớ rõ mỹ nhân mấy năm trước bọn họ tranh đến bể đầu mẻ trán kia là bộ dáng như thế nào?
Tựa như hoa khôi trong thanh lâu, khi già rồi, sẽ có người mới leo lên.
Đã thấy qua nhiều mỹ nhân liên miên bất tận, ngược lại chỉ có mèo con cắn người khiến hắn ta nhớ nhung mãi không thôi.
Tùy Nguyên Thanh rút tay về, nhìn nữ tử nằm gục trên đất, bởi vì khóc quá thảm thiết, eo lưng đều run lên vì khóc. Chạm vào nữ tử, hắn ta nói: "Ngươi là đứa trẻ ngoan, đã nói sự thật cho ta biết, ta sẽ không g.i.ế.c ngươi."
Hắn ta thu kiếm lại, đứng dậy đi tới cửa, lại dừng bước, nghiêng đầu nói: “Từ nay về sau ngươi không còn là nữ nhi của Lưu phủ nữa, đi ẩn cư giữa nhân gian, tự mình sống thật tốt. "
Lưu Uyển Nhi ngơ ngác nhìn bóng lưng Tùy Nguyên Thanh rời đi, lại nhìn phụ mẫu c.h.ế.t không nhắm mắt ở trong phòng, mười mấy năm qua nàng ta chưa từng gặp phải biến cố như vậy, ngoại trừ khóc ra, trong đầu nàng ta chỉ còn lại sự hoảng sợ và mờ mịt.
Nàng ta thậm chí không để ý đến nam nhân vừa rồi đã g.i.ế.c song thân của mình, gần như theo bản năng vịn cửa đứng lên, khóc lóc vịn vách tường đuổi theo: "Biểu ca..."
-
Giữa trưa nắng gay gắt, Tùy Nguyên Thanh cũng đã lâu không ra khỏi thư phòng, đi qua cửa treo hoa liền dừng lại, hắn ta híp mắt nhìn mặt trời hình tròn treo lơ lửng trên bầu trời.
Ánh sáng mạnh khiến đôi mắt hắn ta mất đi màu sắc trong chốc lát, toàn bộ thế gian chìm trong bóng tối.
Hắn ta mím môi cười uể oải, như thể bình thản chấp nhận số phận của mình.
Thế gian này còn so một cách sống khác, gọi là... sống cho đến chết.
-
Quân Yến châu phía dưới cửa thành khiếu chiến đã lâu, nhưng không thấy Tùy Nguyên Thanh ra ứng chiến, ngược lại chờ được lại là tấm miễn chiến bài của đối phương treo trên cửa thành.
Quân Yến châu phía dưới càng mắng càng dữ dội, nhóm tiểu tốt Sùng châu phía trên cửa thành đều đầy bụi đất, ánh mắt thậm chí có thể nói là có phần c.h.ế.t lặng, so với tra tấn bao vây ngày qua ngày, bọn họ bây giờ còn hy vọng quân Yến châu khẩn trương một chút, thống khoái hạ thủ đánh đổ Khang thành.
Sau khi Tạ Chinh và Công Tôn Ngân trở về doanh trại, Công Tôn Ngân đã tức giận đến mức vung mạnh chiếc quạt trong tay mình: "Con rùa đen rút đầu Tùy Nguyên Thanh kia, ngày đó trên chiến trường hẻm núi Nhất Tuyến còn dám cuồng vọng khiêu chiến với ngươi, bây giờ lại làm người cụp đuôi như thế! Thật không biết xấu hổ!"
Tạ Chinh nói: "Hắn chưa bị kích động ra ứng chiến, nhất định biết rõ ta ở đây là muốn hắn hao tổn, phải chờ Sùng châu bị phá trước. Nhưng sau ngày hôm nay, sĩ phản tặc bên trong Khang thành sẽ mất hết sĩ khí, nếu trong quân có người sinh hai lòng, có thể để bọn họ tự đau đầu nổi loạn một trận, trong thời gian ngắn tất sẽ không chủ động tấn công."
Công Tôn Ngân nguôi giận, nói: "Được rồi được rồi, ngươi là muốn đi Sùng châu đúng không?"
Hắn ta chậc chậc hai tiếng: “Đã nói là sau ba ngày, lúc này chỉ mới hai ngày rưỡi mà đã không ngồi yên rồi?”
Tạ Chinh chỉ thản nhiên nói: “Bản hầu có chút việc riêng cần giải quyết, Tùy Nguyên Thanh đã biết ta ở đây, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi ta đi, ngươi tìm người giả dạng ta ở lại trong lều trướng là được." Công Tôn Ngân không khỏi nghi hoặc: "Ngươi đi gặp nàng ấy không phải là chuyện riêng rồi sao? Còn có chuyện riêng phải xử lý?"
Tạ Chinh nói: "Ta đã sai người chế tạo binh khí cho nàng ấy."
Lần trước Phàn Tiểu Linh giao thủ với Thạch Hổ, hắn đã sớm nghe Tạ Ngũ nói qua, bởi vì nàng không có binh khí thuận tay, suýt chút nữa đã bị nghiền nát.
Gần như lúc xuống núi, hắn đã sai người tìm thợ rèn chế tạo binh khí, vốn là muốn tạo bất ngờ cho Phàn Tiểu Linh, nhưng nàng lại có ý lớn muốn đến chiến trường Sùng châu tòng quân.
Đếm ngày tháng, binh khí kia hẳn là làm xong, lần này hắn đi lấy, vừa vặn có thể đưa cho nàng.
Công Tôn Ngân nhớ tới lần trước tự chuốc lấy nhục nhã, lần này chỉ nghe vài câu, lập tức nói: "Được rồi được rồi, ngươi đi nhanh đi!"
Ngoài trướng có một thân binh cầm thư tín tiến đến: "Hầu gia, Hải Đông Thanh đưa thư trở về."
Hải Đông Thanh đã bị Phàn Tiểu Linh mang đi, Hải Đông Thanh đột nhiên đưa thư trở về, tám phần là tin tức về Phàn Tiểu Linh bên kia.
Tạ Chinh giơ tay nhận lấy, sau khi đọc lướt qua, vẻ mặt vốn là ấm áp trong nháy mắt chìm xuống, ném thư vào chậu than dùng để đốt những bức thư tín quan trọng, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị ngựa!"
Công Tôn Ngân trong lòng như có móng mèo cào, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhưng Tạ Chinh căn bản không có trả lời hắn ta, chỉ là vén rèm bước nhanh rời đi.
Công Tôn Ngân thoáng thấy trên tờ giấy viết thư trong chậu than còn chưa bị đốt xong, lại bị gió thổi bay ra ngoài, hắn ta không nhịn được tò mò nhặt lên xem một chút.
Mặc dù phần lớn giấy viết thư đã bị lửa than đốt cháy nhưng có thể nhìn thấy được dòng chữ "Lý Hoài An có ý đồ xấu với phu nhân" ở cuối vẫn còn nguyên vẹn.
Công Tôn Ngân cười "phì" một tiếng, không kìm được hả hê nói: "Tạ Cửu Hành a Tạ Cửu Hành, quả báo này của ngươi cũng đến quá sớm!"
-
Phàn Tiểu Linh ở Sùng châu xa xôi, vừa mới theo đại quân theo luyện chạy quanh núi hơn mười dặm, nhóm tiểu binh phía dưới ngã nhào như mì luộc, có binh lính phát hiện trước mặt có dòng sông, liền mang một thân mồ hôi nhễ nhại bẩn thỉu nhào tới, la ó ra bờ sông tắm rửa.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Phàn Tiểu Linh cũng ra rất nhiều mồ hôi, nhưng nàng là một cô nương gia, lúc này vẫn có nhiều bất tiện, nàng không thể đi theo xuống sông tắm rửa, cho nên chỉ đứng dưới bóng cây uống vài ngụm nước.
Trước đây, nàng nghĩ rằng Đào Thái phó đã trực tiếp giúp nàng có được chức vị đội trưởng, kỳ thật cũng khá phô trương, sau khi chia xong quân trướng, mới biết chí ít phải là đội trưởng mới có quân trướng riêng của mình, nàng lại cảm thấy Đào Thái phó đã dụng tâm lương khổ.
Nàng đến tìm Đào Thái phó để nói lời cảm tạ, nhưng Đào Thái phó lại nói nếu để nàng làm thập trưởng thì chỉ có chín người, ngoại trừ Tạ Ngũ thì chỉ còn lại tám người, nàng nhắm mắt cũng xoay sở được.
Nàng đã biết một cộng một bằng hai, lại đi học những thứ như vậy chắc chắn sẽ rất lãng phí thời gian, cho nên mới để cho nàng bắt đầu từ đội trưởng.
Nàng phải học cách quản ngày càng nhiều người hơn, hiện tại có mười mấy người, sau này sẽ là mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí hơn vạn người.
Có quá nhiều người, nàng không thể tự mình đi quản giáo từng người một, cho nên nàng phải đề bạt những người nàng có thể dùng được.
Điều này liên quan đến một thứ phức tạp hơn – thu mua lòng người.
Lúc trước Tạ Chinh cũng đã nói, Phàn Tiểu Linh không am hiểu trong việc này, nàng đã quen với việc đi thẳng về thẳng, đột nhiên khiến nàng phải suy nghĩ nhiều khúc ngoặt như vậy, quả thật có chút làm khó cho nàng.
Tuy nhiên trên chiến trường, những tiểu binh tầng thấp nhất trước tiên chỉ muốn tìm cách sống sót rồi mới muốn nghĩ đến tiền đồ và tiền tài vật ngoài thân.
Những người ở đây tâm tư tương đối đơn giản.
Phàn Tiểu Linh bây giờ giống như một đứa trẻ mới tập đi, lại bước đi trên con đường gập ghềnh này.
Trước đó nàng đã luận võ cùng với Quách bách hộ, cũng coi như gặp họa được phúc, trong quân cũng có được uy danh, ít nhất trong trăm người dưới trướng Quách bách hộ, không có người nào dám coi thường nàng.
Các ngũ trưởng, thập trưởng dưới trướng nàng cũng rất kính trọng nàng.
Tạ Ngũ nói với nàng, trong số những người này, có thể có một số người sau này sẽ trở thành thân tín của nàng, hoặc có lẽ cũng không có ai có thể dùng được.
Nàng phải tự mình suy nghĩ ai có dùng được không, dùng được thì dùng như thế nào, không dùng được thì người đã ở trong tay mình rồi, vậy thì phải xử trí làm sao...
Phàn Tiểu Linh hiện tại ban ngày đi thao luyện, có thời gian rảnh thì phải đến chỗ của đào Thái phó học binh thư, buổi tối khi ngủ, hoặc là suy nghĩ về những điều mình không hiểu trong binh thư, hoặc là nghĩ về đạo dùng người.
Nhưng không biết có phải bởi vì nàng quá mệt mỏi quá không, thường thường nghĩ chưa tới hai hơi liền hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lúc này rảnh rỗi, Phàn Tiểu Linh nhìn chằm chằm mấy người dưới trướng không đến bờ sông, lại bắt đầu suy nghĩ chuyện lựa chọn thân tín, bỗng nhiên đột nhiên nhảy mũi hắt hơi một cái mà không hề báo trước.
Tạ Ngũ đứng bên cạnh Phàn Tiểu Linh, vội vàng hỏi: "Đội trưởng, ngài bị lạnh à?"
Phàn Tiểu Linh xua tay nói: "Tục ngữ có câu, nhảy mũi chỉ có 'một cái nghĩ hai cái mắng ba cái nhắc', có lẽ Ninh Ninh đang nghĩ tới ta."
Nói xong, nàng lại hắt hơi một cái nữa.
Phàn Tiểu Linh c.h.ế.t lặng.
Tạ Ngũ nghĩ đến bức thư mà mình đã để Tạ Thất gửi về, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

Bình Luận (0)
Comment