Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 140

Sau khi Công Tôn Ngân rời đi, Tạ Chinh im lặng ngồi trước chiếc bàn thấp.
Hắn tắm xong cũng không lau khô tóc, sợi tóc còn ướt vương vãi trên trán, chiếc mũi cao cao dưới ánh nến đổ bóng xuống, đôi môi mỏng khẽ mím, lộ ra một chút quật cường cùng cuồng dã.
Ngón tay thon dài của hắn cầm lấy bức tượng người xấu xí cao ngạo kia lên nhìn một lúc lâu, sau đó mới dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai lần.
Dưới gầm bàn thấp còn có một cái bao lớn, là do thân binh từ Yến châu mang đến.
Hắn mở nút thắt ra, bên trong có hai bộ xiêm y, đôi giày ngắn chưa từng mang, còn có một túi kẹo trần bì.
Đó là bao y phục mà lúc trước Phàn Tiểu Linh đã nhờ Triệu thợ mộc mang cho hắn.
Ngày mưa trở quẻ, những thứ bên trong đã có hơi ẩm ướt.
Tạ Chinh mở túi giấy dầu đựng kẹo trần bì, kẹo bên trong có phần chảy ra, có viên còn dính vào nhau.
Hắn làm như không thấy, cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, không để kẹo từ từ tan ra, mà lại dùng kẽ răng nhai nát nuốt xuống.
Nuốt một viên, lại lấy một viên tiếp theo cho vào miệng nhai tiếp.
Vị chua chua ngọt ngọt của kẹo trần bì lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ăn xong gần như không còn vị ngọt mà chỉ chua chua, đăng đắng.
-
Sùng châu.
Đêm mưa nặng hạt, ngọn đèn hạt đậu ngăn đi hơi nước lạnh lẽo bên ngoài lều trướng.
Phàn Tiểu Linh ngồi khoanh chân trên giường quân dụng, ngẩn người nhìn chiếc rương trống không bên cạnh.
Nàng đã lấy tất cả xiêm y bên trong ra và đặt chúng lên giường, nhưng vẫn không tìm thấy bức tượng mà nàng đã khắc gần xong.
Tuy trong quân trướng này chỉ có một mình nàng ở, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn gọi các thập trưởng, các ngũ trưởng dưới trướng đến bàn bạc điều gì đó, nàng luôn thu vén rất chu toàn đồ vật cá nhân.
Xiêm y để thay đổi được đặt trong một rương, bức tượng kia khi rảnh rỗi nàng sẽ mang ra khắc, khắc xong lại bỏ vào trong rương đựng xiêm y của chính mình.
Lúc trước nàng tùy tiện tìm một bộ xiêm y thay đổi để đi gặp Hạ Kính Nguyên, nàng vẫn chưa phát giác ra được.
Lúc này trời tối người yên, nàng muốn đem bức tượng kia chạm khắc cẩn thận hơn, nhưng lại không tìm được.
Ngoài lều trướng trướng truyền đến tiếng bước chân, theo sau là tiếng đóng ô giấy dầu, một lúc sau, Triệu đại nương một tay cầm ô giấy dầu đã ráo nước, một tay cầm bát thuốc đi vào, lấy khuỷu tay mở cửa lều trướng ra, lẩm bẩm: “Mưa to đến phát sợ!"
Bà đặt chiếc ô giấy dầu dựa ở bên cạnh lều trướng, trên tay cầm bát thuốc đi về phía Phàn Tiểu Linh, thấy nàng đã lôi hết xiêm y trong rương ra, không khỏi hỏi: “Tại sao lại lấy hết đống xiêm y này ra thế?"
Phàn Tiểu Linh nghĩ hai ngày nay khi nàng hôn mê đều là do Triệu đại nương chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình, vì vậy nàng vội vàng hỏi: "Đại nương, khi ngài thay cháu thu dọn xiêm y, ngài có nhìn thấy bên trong rương có một bức tượng làm bằng gỗ không?"
Triệu đại nương lắc đầu: “Không nhìn thấy cháu có bức tượng gỗ nào cả.”
Thấy nàng thất hồn lạc phách, bà lại hỏi: "Sao vậy?"
Phàn Tiểu Linh chỉ lắc đầu, đôi mắt hạnh đen dưới ánh nến lộ ra một chút mê mang cùng khó hiểu.
Được rồi, tại sao bức tượng đột nhiên biến mất?
Mặc dù Tạ Ngũ là thân binh của nàng, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ chạm vào đồ đạc cá nhân của nàng.
Trong hai ngày nàng hôn mê, người duy nhất bước vào quân trướng này chỉ có Tạ Chinh, khi đó đã cải trang thành Tạ Ngũ.
Bức tượng, là hắn lấy đi sao?
Triệu đại nương nói: “Nhân lúc thuốc còn nóng đem uống trước đi, lát nữa đại nương còn phải trở về bên Triệu thúc của cháu giúp ông ấy sắc chút thuốc.”
Vết thương ở tay của Phàn Tiểu Linh vẫn chưa lành, mấy ngày nay bà ở lại doanh trại lo liệu cuộc sống hàng ngày cho nàng, ban ngày khi rảnh rỗi lại tìm đến bên nhóm quân y giúp sắc thuốc, hoặc giúp đỡ những tướng sĩ bị thương nặng giặt xiêm y đã thay.
Sau trận chiến này, thương vong trong quân rất nhiều, ngay cả đại phu thú y Triệu thợ mộc cũng được gọi đến để băng bó và chữa trị cho các thương binh.
Lúc đầu ông còn ước lượng trong lòng, sợ y thuật của mình không được, sẽ làm hại đến các thương binh kia, sau mới biết các quân y mới chiêu mộ vào chữa bệnh cho thương binh đều không hiểu dược tính dược liệu.
Sau khi hỏi thăm một chút, mới biết đều là lang trung vùng nông thôn, thậm chí có người chỉ là những người hái thuốc biết chút ít thảo dược, trong lòng Triệu thợ mộc không khỏi lộp bộp.
Nhưng cũng hiểu rằng điều này là không có cách nào khác, thương binh phải tính theo ngàn, mà quân y đi theo chỉ có mấy người, rất nhiều vết thương cần phải chữa trị kịp thời, nhóm quân y làm sao có thể giải quyết hết được?
Chỉ đành bắt những người có chút hiểu biết về y thuật và dược lý trong vòng trăm dặm kéo tới trong quân để chữa trị cho các thương binh.
Mặc kệ y thuật như thế nào, nhưng có đại phu dù sao cũng đỡ hơn không có.
Dựa trên kinh nghiệm điều trị vết thương trầm trọng của Tạ Chinh, Triệu thợ mộc đã thành công cứu không ít thương binh trở về, được đặc cách thăng chức thành quân y chính thức.
Trong quân xưa nay luôn đối xử nhã nhặn với các quân y, Triệu thợ mộc cũng không còn phải làm việc của công tượng hay đại phu thú y nữa, còn có lều trướng riêng của mình.
Phàn Tiểu Linh lấy lại tinh thần, hai ngày trước nàng đã hôn mê bất tỉnh, Triệu đại nương đành phải trông coi nàng cả đêm, bây giờ nàng tỉnh rồi, khắp nơi không cần Triệu đại nương chăm sóc, sau khi nhận lấy bát thuốc, nàng nói: "Trời mưa to thế, trong doanh tối bưng như vậy sợ không dễ đi, cháu để Tiểu Ngũ đưa ngài tới đó, ngài làm xong có thể ở chỗ Triệu thúc nghỉ ngơi, đừng quay lại với cháu."
Quân trướng của nàng cách trướng của thương binh một đoạn, để lão nhân gia chạy tới chạy lui sẽ bị giày vò đến hốt hoảng.
Phàn Tiểu Linh hiểu mong muốn của Triệu đại nương là làm điều gì đó cho những thương binh kia.
Nhi tử của phu thê Triệu đại nương đã hy sinh trên chiến trường, bà nhìn thấy các tướng sĩ trong trại thương binh kia, có lẽ là nhớ tới nhi tử đã tử trận của mình, còn khóc rất nhiều, cho nên trực tiếp coi những thương binh kia như con cái của mình mà đối đãi, bận rộn trước sau, không lúc nào nhàn rỗi.
Có lẽ là để bù đắp cho sự tiếc nuối của bọn họ năm đó biết nhi tử của mình tử trận trên trên sa trường, lại không làm được gì cả.
Triệu đại nương có chút không yên lòng: “Vậy ban đêm con ở một mình có được không?"
Phàn Tiểu Linh bưng bát nói: "Tay cháu chỉ là bị thương kinh mạch ngoài da, xương cốt bình thường, không có gì nghiêm trọng."
Triệu đại nương do dự một chút rồi nói: "Vậy được, nếu con cần gì cứ kêu Tiểu Ngũ tới gọi đại nương."
Phàn Tiểu Linh đồng ý, lại gọi Tạ Ngũ tới, để hắn ta đưa Triệu đại nương đễn chỗ Triệu thợ mộc bên kia.
Sau khi rèm trướng được đóng lại, ngăn cách màn mưa với bóng tối vô tận, cả người Phàn Tiểu Linh lại rơi vào im lặng.
Nàng đang bưng bát thuốc, khi cúi đầu xuống, hình như có nước rơi vào trong nước thuốc màu đen, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Nàng uống một hơi cạn sạch, không màng nước thuốc đắng đến mức khiến bụng co thắt, đặt bát thuốc xuống chiếc ghế thấp cạnh giường, nàng nhét xiêm y trên giường trở lại rương, lấy chăn mỏng tung ra phủ trùm bản thân mình, trực tiếp ngủ thiếp đi.
-
Chiến báo g.i.ế.c được Trường Tín vương mang đến kinh thành, lại từ khâm sai mang thánh chỉ phong thưởng đến Sùng châu, đã là chuyện của nửa tháng sau.
Khi khâm sai vào đến doanh trại, Phàn Tiểu Linh là người duy nhất có quân chức từ giáo úy trở xuống, nhưng lại cùng ở trong đội ngũ nghênh đón khâm sai.
Thánh chỉ đến như đích thân thiên tử tới, quan viên văn võ đều phải mặc quan phục.
Hạ Kính Nguyên bị thương nặng chưa lành, lại ráng chống đỡ mặc bộ nhung giáp nặng nề kia dẫn đầu đám thuộc cấp đứng ở cửa đại doanh nghênh đón khâm sai, khuôn mặt ông ta gầy gò đến mức xương gò má nhô ra, hai má hóp lại, thậm chí còn hiện một màu xám xịt ốm yếu, khiến tất cả tướng lĩnh dưới quyền đều sinh ra ý không đành lòng. Trái tim của Phàn Tiểu Linh cũng chìm xuống, cơ thể của Hạ Kính Nguyên không chỉ bị thương bởi trúng tên, mà khi ông ta giao thủ với Trường Tín vương, đã thay Đường Bồi Nghĩa ngăn cản một giáo đầu sư tử của Trường Tín vương, tổn thương đến nội tạng, thương thế lúc này mới không thấy tốt lên.
Khi Hạ Kính Nguyên viết tấu chương gửi đến kinh thành, đã nói rõ mình bị trọng thương, sợ là không thể đảm nhiệm được chức chủ tướng tiến đánh Sùng châu, lần này đạo thánh chỉ này mang tới, cũng không biết là ý chỉ ra sao.
Đứng một bên ở phía sau, nàng nhìn thấy một nhóm người từ bên ngoài doanh trại đi tới, người cầm đầu mặc một bộ quân phục nàng chưa từng thấy qua, trên mặt tuy có nếp nhăn, nhưng mặt trắng không có râu, kỳ quái không thể tả.
Khi đối phương nhìn thấy Hạ Kính Nguyên, cao ngạo nhướng mi mắt, nói: "Châu mục Tế châu Hạ Kính Nguyên tiếp chỉ—"
Giọng nói the thé và chói tai.
Lúc này Phàn Tiểu Linh mới kịp phản ứng được, người này hẳn phải là thái giám phục vụ bên người hoàng đế trong truyền thuyết.
Hạ Kính Nguyên dẫn theo một đám người quỳ xuống, Phàn Tiểu Linh sợ mình thất lễ sẽ rước lấy tai vạ cho ông ta, vì vậy không dám dò xét người thái giám tuyên chỉ kia nữa, chỉ rủ mắt nhìn mảnh đất trước chân mình.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Phản tặc Sùng châu làm loạn giang sơn, lừa gạt con dân ta, châu mục Tế Châu Hạ Kính Nguyên giúp đỡ xã tắc, diệt trừ phản tặc, lòng trẫm rất an ủi, nay được biết, khanh bị thương nặng như vậy, đặc biệt phong làm Hoài Hóa đại tướng quân, ban thưởng ngàn lượng, tạm thời giao binh quyền cho Tuyên Uy tướng quân Đường Bồi Nghĩa, cho phép trở về Tế châu bảo dưỡng."
Lời vừa dứt, sắc mặt của những người đang quỳ trước cửa đại doanh đều khác hẳn.
Đạo thánh chỉ này là phong cho Hạ Kính Nguyên một chức cao nhưng là chức suông, lại tước bỏ binh quyền của ông ta.
Đường Bồi Nghĩa đang quỳ ở phía sau bên trái của Hạ Kính Nguyên, ông ta là được Hạ Kính Nguyên một tay đề bạt lên, rất tôn trọng Hạ Kính Nguyên, nghe rõ được đạo thánh chỉ này có chút sốt ruột, lại muốn nói gì đó với Hạ Kính Nguyên, nhưng lại trở ngại thái giám kia còn chưa tuyên chỉ xong, chỉ có thể quỳ gối tại chỗ mà lòng như lửa đốt.
Viên thái giám kia tiếp tục tuyên đọc: "Tuyên Uy tướng quân Đường Bồi Nghĩa đã có công lớn trong việc xây đập ngăn chặn phản tặc, đội hữu quân doanh trên chiến trường Sùng châu càng là xuất kỳ chế thắng*, có tài của đại tướng, đặc biệt phong làm Vân Huy tướng quân, thưởng năm trăm lượng.”
*xuất kỳ chế thắng: kế sách khác thường giành chiến thắng, người khác muốn ngăn chặn cũng không được.
"Các tướng lĩnh dưới trướng cũng dũng mãnh phi thường, Vương Đại Khánh c.h.é.m đầu phản tặc tiên phong, được đặc cách phong làm Du Kỵ tướng quân, thưởng một trăm lượng; Cẩu Tứ c.h.é.m đầu giáo úy phản tặc, được phong làm Trí Quả giáo úy..."
Đạo thánh chỉ này rất dài, hầu như ban thưởng cho tất cả võ tướng đang quỳ trước cửa doanh trại, Phàn Tiểu Linh mới ý thức được mình cũng được gọi tới đây là vì để cùng nhau phong thưởng.
Hạ Kính Nguyên đã viết chiến báo về các quân công lập được dâng lên hoàng đế, ông ta biết rõ hoàng đế sẽ phong thưởng người nào, cho nên mới sớm gọi tất cả những người này đến.
Chỉ là chậm chạp vẫn chưa đọc đến tên của Phàn Tiểu Linh.
Khi nàng quỳ đến đầu gối có chút tê dại, rốt cuộc nghe được thái giám kia đọc đến tên mình: “ Hữu quân doanh đội trưởng Phàn Tiểu Linh…”
Phàn Tiểu Linh khẽ giật mình, theo bản năng nhìn về phía thái giám, không khéo đối phương cũng vừa vặn nhìn lại nàng.
Đôi mắt kia tựa như đang cười, lại không hiểu vì sao khiến Phàn Tiểu Linh giật mình, nàng không giải thích được cảm giác đó, nhưng toàn thân cảm thấy khó chịu, vội vàng cúi đầu.
Thái giám kia tiếp tục tuyên đọc: "Giết c.h.ế.t Trường Tín vương, lập xuống kỳ công, phong làm Kiêu Kỵ đô úy, bạc thưởng ba trăm lượng. Khâm thử!"
Phàn Tiểu Linh không biết Kiêu kỵ đô úy này là chức quan bao lớn, nhưng nghe bạc thưởng còn nhiều gấp ba lần so với võ tướng Vương Đại Khánh dưới trướng Đường Bồi Nghĩa, thầm nghĩ chức quan này chỉ sợ không nhỏ.
Sau khi thái giám đọc xong thánh chỉ, liền thu lại vẻ mặt vênh váo tự đắc, mỉm cười nhìn Hạ Kính Nguyên, nói: "Hạ đại nhân, tiếp chỉ đi."
Khóe mắt cũng liếc qua về phía Phàn Tiểu Linh.
Hạ Kính Nguyên mặc dù đang mang bệnh, nhưng giọng nói vẫn vang dội: "Hạ Kính Nguyên tiếp chỉ!"
Thái giám đem thánh chỉ giao cho Hạ Kính Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười có vẻ thân thiện nhưng khiến người khác nhìn ra không có ý cười, nói: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”
Hạ Kính Nguyên nhìn thánh chỉ trong tay, trong mắt mang theo vài phần tang thương, cười nói: "Là bệ hạ đoái thương*."
*đoái thương: nghĩ đến thương hại
Ngay lập tức, Đường Bồi Nghĩa ôm quyền phát giận, nói: "Đại nhân, mạt tướng không đảm đương nổi chức vị chủ tướng này, còn xin đại nhân tiếp tục chưởng binh!"
Hạ Kính Nguyên quát: "Chớ có nói bậy! Ngươi là đang muốn kháng chỉ sao?"
Đường Bồi Nghĩa muốn nói điều gì khác, nhưng nhìn thái giám đang mỉm cười như xem kịch, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
Lúc này Hạ Kính Nguyên mới nói với viên thái giám đến tuyên chỉ: “Công công đường xa đến đây, một đường vất vả, trong quân đã chuẩn bị lậu trướng, nếu không chê, trước tạm xuống tu chỉnh một chút."
Thái giám cười nói: “Không vất vả không vất vả, Hạ đại nhân là quăng cốt chi thần* ở tiền tuyến cúc cung tận tụy mới vất vả, nhưng mặc kệ đại nhân là thần tử, vẫn là nô tài cho bệ hạ nhà ta, ăn lộc của vua, liền phải phân ưu cho vua phải không?"
*quăng cốt chi thần: thần tử của đế vương
Hạ Kính Nguyên hiểu ý bóng gió trong lời nói của viên thái giám, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, ông ta chỉ nói: "Lời của công công nói rất đúng."
Viên thái giám kia nhìn Hạ Kính Nguyên, nụ cười trên mặt càng sâu: "Hạ đại nhân hiểu được là tốt rồi."
Chờ sau khi thuộc hạ dẫn đám người thái giám tuyên chỉ rời đi, Đường Bồi Nghĩa không thể chịu đựng được nữa, thay Hạ Kính Nguyên bất bình: "Đại nhân, sao bệ hạ có thể trực tiếp tước bỏ binh quyền của ngài?"
Ông ta nửa giận nửa oán, cúi đầu thấp xuống nói: "Thuộc hạ không có tư cách tiếp quản công việc của ngài! Thuộc hạ cũng không thể tiếp quản Sùng châu!"
Hạ Kính Nguyên chỉ nói: "Hồ đồ!"
"Đại nhân……"
Đường Bồi Nghĩa còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Hạ Kính Nguyên cắt ngang, nói: “Binh quyền này, nếu không phải rơi vào trong tay ngươi, cũng chính là người do triều đình phái đến. So với người sau, ta càng hi vọng ngươi tiếp quản quân Tế châu."
Ông ta nói và vỗ vai Đường Bồi Nghĩa.
Đường Bồi Nghĩa, một nam nhân cao tám thước, đôi mắt đỏ lên, nói: "Nếu không phải ngài đó đại nhân vì cứu thuộc hạ..."
Hạ Kính Nguyên đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Bồi Nghĩa, xác thật ta đã già rồi."
Đường Bồi Nghĩa nhìn nửa tháng qua mái tóc của ông ta đã hoa râm đi không ít, cùng với dáng người cũng gầy gò, ánh mắt chua xót, rốt cuộc không thể nói ra một lời cự tuyệt.
Phàn Tiểu Linh nhìn mà cũng cảm thấy khá khó chịu.
Từ xa xưa, số phận của võ tướng tựa hồ chính là có mới nới cũ.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, dù nàng được phong chức, lại có bạc thưởng, nhưng một chút lại không thấy vui vẻ.
Hạ Kính Nguyên bảo đám người giải tán, nhưng không vì cớ sự gì mà nàng vẫn đứng ngay tại chỗ không đi.
Hạ Kính Nguyên nhìn thấy nàng, dường như cũng không suy nghĩ gì nữa, nói: “Đi theo thế bá một chút đi."
Phàn Tiểu Linh "Vâng" một tiếng, đi theo sau Hạ Kính Nguyên nửa bước.
Hạ Kính Nguyên vì bị thương nên bước chân chậm chạp, mặc dù mặc nhung giáp, nhưng phần nho nhã trên người vẫn không ép xuống được.
Đi một hồi, xung quanh yên tĩnh lại, ông ta chậm rãi nói: “Ta không giấu giếm việc cháu g.i.ế.c Trường Tín vương, hiện tại toàn bộ triều đình đều biết đến cháu, từ nay về sau, cháu càng phải cảnh giác nhiều hơn, trong tối không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cháu."
Phàn Tiểu Linh nói: "Tiểu Linh hiểu."
Hạ Kính Nguyên thở dài một tiếng: “Thừa tướng không thể dung thứ cho ta được nữa, không biết khi nào lại ra tay với tỷ muội của cháu, tránh là không thể tránh khỏi, để cho tất cả mọi người đều biết đến cháu, Thừa tướng bên kia muốn hạ thủ cũng phải kiêng kỵ."
Ông ta dừng lại một chút, rồi nói: "Đảng của Lý Thái phó đã tra ra được phụ mẫu của cháu, ông ta muốn hạ bệ Ngụy Nghiêm, trước mắt sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ cháu. Lý Hoài An lấy thân phận đốc quân ở lại trong quân, kẻ này dù khiêm tốt lễ phép, tính tốt công bằng, nhưng dù sao cũng là người Lý gia, cho nên không dễ cả tin."
Phàn Tiểu Linh có thể cảm nhận được ý tốt của trưởng bối trước mặt, trong lòng rất cảm kích, thành khẩn nói: "Tiểu Linh đã nhớ kỹ."
Lúc này Hạ Kính Nguyên mới nhìn sang nàng nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt ông ta lộ ra một chút từ ái và thương tiếc của trưởng bối đối với vãn bối: "Đi một con đường như vậy thật khổ cho cháu."
Phàn Tiểu Linh nghĩ đến cái c.h.ế.t của phụ mẫu mình, cùng với mười bảy năm ô nhục của ngoại tổ phụ, còn có cảnh chia tay với Tạ Chinh ngày hôm đó, đôi mắt hạnh đen tuyền yên lặng của nàng nhưng lại toát ra ngọn lửa mới, kiên định nói: “Không khổ."

Bình Luận (0)
Comment