Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 155

Phàn Tiểu Linh nghe được tiếng cười khẽ kia, trong lòng không hiểu vì sao run nhẹ.
Nhưng nàng che giấu rất tốt, trên mặt không có một tia cảm xúc, duy trì tư thế hành lễ bình tĩnh trả lời: "Hầu gia."
Sau khi dứt lời, lại là một khoảng im lặng kéo dài.
Nụ cười trên khóe miệng Tạ Chinh không giảm đi, nhưng mà ngay cả một người mù có ở đây, sợ là cũng có thể cảm giác được khí áp lạnh lẽo đột ngột bao quanh.
Không khí trong phòng dường như mỏng manh dần.
Hà phó tướng chú ý tới sự vi diệu giữa hai người, thầm nghĩ có chuyện không ổn, ông ta muốn giúp Phàn Tiểu Linh, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì để thuyết phục Tạ Chinh rời đi.
Cũng may, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Là thân binh của Tạ Chinh, vừa vào sân liền ôm quyền bẩm báo: “Hầu gia, tên phản nghịch Tùy Nguyên Hoài đã bị hành quyết đền tội, thị thiếp và nhi tử độc nhất của hắn cũng đã được bắt về! "
Con ngươi màu m.á.u đỏ ngòm của Phàn Tiểu Linh hơi co lại, hai tay ôm quyền cũng siết chặt lại.
Du Thiển Thiển và Du Bảo Nhi đã bị bắt tới?
Loạn thần tặc tử phải bị tru di cửu tộc!
Trong lòng nàng nhất thời mê mang, vô thức nhìn Tạ Chinh.
Tạ Chinh không biết vì sao khi nghe tin này thì cau mày, nhưng trên khuôn mặt hắn không còn cảm xúc gì nữa, truy nã dư nghiệt phản tặc là ưu tiên hàng đầu, cuối cùng hắn nhìn Phàn Tiểu Linh một chút, nhìn vào đôi mắt đỏ như m.á.u của và vết thương được quấn băng ở eo của nàng, dừng lại vài hơi.
Hắn nhếch đôi môi mỏng mấp máy, nhưng cuối cùng không hề nói gì mà quay người rời đi.
Hà phó tướng nhìn theo bóng lưng Tạ Chinh đi xa, vội vã muốn đuổi theo, nhưng vừa rồi Tạ Chinh thất thố ép hỏi thật sự khác thường, Hà phó tướng không nhịn được hỏi Phàn Tiểu Linh một câu: “Ngươi cùng Hầu gia là người quen cũ sao?"
Bây giờ tình thế đã như vậy, Phàn Tiểu Linh không muốn người khác hiểu lầm mình có quan hệ gì với Tạ Chinh, nên chỉ nói: “Không dám trèo cao Hầu gia, chỉ là từng may mắn được Đào Thái phó thưởng thức, được lão nhân gia ngài ấy thu làm nghĩa nữ."
Hà phó tướng gật đầu nói: "Thì ra là thế."
Trong lòng ông ta vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến thù hận của phụ thân giữa hai người, Hà phó tướng cũng không dám đoán lung tung, cũng không thể hỏi Phàn Tiểu Linh nữa, đành dặn dò nàng chăm sóc vết thương cho tốt, rồi đuổi theo Tạ Chinh.
Nhưng Phàn Tiểu Linh đã gọi ông ta lại, hỏi: "Hà tướng quân, gia quyến của phản tặc phải bị xử trí thế nào?"
Ở Lư thành lúc này, ngoài Tạ Chinh, Hà phó tướng là người có quyền quyết định.
Nàng đoán Hà phó tướng hẳn sẽ rõ Du Thiển Thiển và Du Bảo Nhi sẽ bị xử trí như thế nào.
Hà phó tướng nói: "Tất nhiên là trảm lập quyết."
Nghe được câu trả lời này, trái tim của Phàn Tiểu Linh càng thêm thắt lại.
Nàng biết phản tặc đáng chết, vô số tướng sĩ bởi vì bọn chúng mà tử trận nơi sa trường, bách tính của toàn bộ tây bắc cũng bởi vì bọn chúng mà ly tán khắp nơi.
Nhưng mẫu tử Du Thiển Thiển chưa bao giờ làm điều gì xấu xa, Du Thiển Thiển cũng không tự nguyện đi theo tên phản tăc kia, vì vậy tội không đến mức như vậy.
Nàng khẽ mím môi hỏi: "Không còn khả năng nào khác sao?"
Hà phó tướng nhìn nàng một cách kỳ lạ, nói: "Dư nghiệt của phản tặc, làm sao không nhổ cỏ tận gốc? Những cơ thiếp trong phủ Trường Tín vương chưa từng sinh nở qua, ngược lại có thể bị lưu đày hoặc bán đi. Tại sao Phàn đô úy lại hỏi những điều này?"
Phàn Tiểu Linh nói trước: "Mới tòng quân trong thời gian ngắn, đối với những luật định này còn chưa quen thuộc, thuận miệng hỏi một chút."
Sau khi Hà phó tướng đi rồi, Phàn Tiểu Linh nằm lại trên giường, thất thần một hồi lầu.
Làm thế nào nàng mới có thể cứu được Du Thiển Thiển và Bảo Nhi?
-
Sau khi Tạ Chinh đi ra khỏi sân, liền hỏi một câu: "Đôi mắt của nàng ấy vì sao bị thương?"
Thân binh đi theo bên cạnh hắn cũng vừa mới tới Lư thành, bọn họ cũng không biết Phàn Tiểu Linh xảy ra chuyện gì, vội vàng đáp: "Thuộc hạ sẽ đi thăm dò."
Trời đã chạng vạng tối, gió thổi lồng đèn treo dưới mái hiên đung đưa, một khóm trúc trồng bên bức tường thấp kéo theo những bóng đen hỗn độn.
Sắc mặt tái nhợt của Tạ Chinh dưới ngọn đèn không thể tăng thêm chút sắc ấm nào, hắn trầm giọng ra lệnh: “Tìm đại phu giỏi nhất chữa trị vết thương cho nàng, tìm Tạ Ngũ, xem hắn còn sống hay không.”
Tất nhiên hắn có thể đoán được một thân thương thế của nàng, đều là từ chiến trường mang xuống.
Nhưng có thể để nàng bị thương như vậy, tình hình chiến cuộc đến tột cùng là thê thảm cỡ nào?
Nếu như hắn không nhận được thư của Tạ Thất chạy đến, liệu nàng có c.h.ế.t ở đây không?
Sau khi thân binh lĩnh mệnh lui ra, Tạ Chinh chắp hai tay ra sau lưng, lẳng lặng đứng trong hiên một lúc, đột nhiên đ.ấ.m mạnh một quyền vào bức tường đá, gạch cứng của bức tường vỡ vụn, sỏi rơi vãi trên mặt đất.
Da trên tay cũng bị xé rách, m.á.u đỏ tươi chảy ra.
Những thân binh đi theo khác đều sửng sốt trước sự biến cố đột ngột này, nhưng không ai dám nói gì.
-
Khi Hà phó tướng vội vã đi tới, ngỗ tác đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi.
Ông ta thò đầu nhìn t.h.i t.h.ể phủ vải trắng, chỉ vén một góc khăn trắng lên trên đầu, hỏi ngỗ tác: "Ngươi xác định người này là Tùy Nguyên Hoài?"
Ngỗ tác cung kính trả lời: "Hồi tướng quân, Tùy Nguyên Hoài khi còn nhỏ đã bị trận hỏa hoạn ở Đông Cung thiêu đến hủy dung mạo, nhiều năm trôi qua như thế, nghe nói chưa từng rời khỏi vương phủ, sức khỏe yếu đều phải nhờ vào bát thuốc mới có thể kéo dài tính mạng, bởi vì khuôn mặt rất xấu xí dọa người, hạ nhân trong phủ rất ít người gặp qua hắn."
“Tiểu nhân đã xem xét thấy trên cơ thể người c.h.ế.t có vết bỏng cũ, năm ngón tay thon dài không có vết chai, xác nhận được sống trong an nhàn sung sướng, bựa lưỡi sẫm màu, còn có mùi thuốc đắng, chính là dấu vết do uống thuốc lâu dài, không còn nghi ngờ gì cho nên tiểu nhân kết luận người này là Tùy Nguyên Hoài.”
Hà phó tướng nhìn khuôn mặt cháy đen không thể nhận ra kia, nhưng không nhìn ra manh mối nào, sau đó quay đầu nhìn người ngồi trên ghế thái sư đang trầm lặng như sương: “Hầu gia, ngài nghĩ như thế nào?"
Quanh người Tạ Chinh đang quẩn lấy một tia khí tức u ám, nghe được vậy chỉ ngước mắt lên nói: "Dư nghiệt phản tặc đã đền tội, tất nhiên là mọi người đều vui mừng."
Chính là ý tứ xác nhận đây là t.h.i t.h.ể của Tùy Nguyên Hoài.
Với cái gật đầu của Tạ Chinh, Hà phó tướng thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến nay, phản tặc gây họa loạn tây bắc, xem như triệt để được thanh trừ.
Ông ta thận trọng hỏi: "Vậy thì thiếp thất và nhi tử độc nhất của Tùy Nguyên Hoài kia..." "Áp giải về kinh thành, chờ triều đình xử trí."
Thấy sắc mặt Tạ Chinh rất khó coi, Hà phó tướng dò hỏi: "Hầu gia hình như không được vui?"
Tạ Chinh cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Mấy chục vạn đại quân của Đường tướng quân bao vây thành Sùng châu, phản tặc trong thành làm sao đến được Lư thành?"
Khi nói đến lúc Phàn Tiểu Linh và Trịnh Văn Thường mang viện binh đến trợ giúp, ông ta đã né tránh nguyên do vì sao phản tặc lại thoát khỏi sự bao vây trấn áp của Sùng châu, sau khi ông ta nói ra sự thật, Tạ Chinh lại cười lạnh, phân phó cho thuộc hạ: "Mang người vào."
Người bị hai thân binh lôi vào chính là một tên phụ tá dưới trướng của Tùy Nguyên Hoài, mặc dù đã trói lại nhưng khi nhìn thấy Tạ Chinh, hắn ta vẫn dập đầu như giã tỏi van xin tha thứ: “Hầu gia, tiểu nhân thật sự bất đắc dĩ bị ép buộc mới ở lại trong phủ của Trường Tín vương, tiểu nhân vốn chỉ muốn kiếm sống, mới đến làm phụ tá cho phủ Trường Tín vương, sau khi Trường Tín vương tạo phản, tiểu nhân đã muốn chạy trốn, nhưng có thể do Trường Tín vương sợ tiểu nhân làm lộ bí mật, cho nên đã nói người rời phủ đều sẽ bị diệt khẩu, lúc ấy tiểu nhân mới không dám chạy thoát.”
Một thân binh bên cạnh Tạ Chinh quát hỏi: "Tùy Nguyên Hoài có thể dẫn quân phản tặc trốn khỏi thành Sùng châu, lý do đằng sau là gì, nói thật ra hết!"
Tên phụ tá kia vội vàng nói: "Là Ngụy Nghiêm cấu kết với Tùy Nguyên Hoài! Tiểu nhân vô tình nghe Tùy Nguyên Hoài cùng quân sư đã âm mưu về chuyện này, người của Ngụy Nghiêm trong quân sẽ bí mật giúp bọn họ ra khỏi thành."
Lư Đại Nghĩa là người được Ngụy Nghiêm tiến cử gia nhập vào trong quân.
Tất cả các bằng chứng dường như đều chỉ hướng Ngụy Nghiêm cấu kết với phản tặc.
Hà phó tướng không ngờ rằng trận chiến khốc liệt gần như quét sạch toàn bộ quân của Lư thành lại là một cuộc đấu tranh chính trị, đôi mắt ông ta đỏ hoe vì tức giận, phẫn nộ quát lên: "Đồ khốn! Hạ đại nhân thật sự đã bị đám bại hoại kia âm mưu hại chết!”
Ông ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tạ Chinh: "Khẩn cầu Hầu gia sau khi vào kinh thành, thay Hạ đại nhân và các tướng sĩ đã tử trận ở Lư thành đòi lại công đạo!"
Tạ Chinh giấu nửa khuôn mặt trong ánh nến, đáp: "Món nợ m.á.u này, bản hầu sẽ lấy."
Sau khi nghe những lời này của Tạ Chinh, Hà phó tướng nghĩ đến cái c.h.ế.t oan uổng của Hạ Kính Nguyên, không nhịn được lấy tay áo lau nước mắt.
Tạ Chinh chỉ nói: "Tướng quân xin nén bi thương."
Ánh mắt hắn rơi vào trên t.h.i t.h.ể phủ vải trắng, ánh mắt lạnh như băng.
Người c.h.ế.t không phải là Tùy Nguyên Hoài.
Nhưng sau đó, trên đời sẽ không còn người là "Tùy Nguyên Hoài" này.
Mặc dù chân tướng của Cẩm châu mười bảy năm trước rất khó phân biệt được, nhưng cọc huyết án ở Lư thành lại đủ để hoàn toàn hạ bệ Ngụy đảng.
Nhưng chính vì bằng chứng quá mức hoàn hảo, hắn lại biết thân phận thật sự của Tùy Nguyên Hoài, hắn càng ngày càng nghi ngờ chân tướng đằng sau trận huyết án này.
Tùy Nguyên Hoài cũng có thù với Ngụy Nghiêm như mình, sao có thể hợp tác với Ngụy Nghiêm?
Đây có thể là một trận huyết án khác tương tự như thảm án ở Cẩm châu mười bảy năm trước.
Chỉ là kẻ đầu têu cũng đã biết rõ hắn hận Ngụy Nghiêm thấu xương, cho nên mới cố ý đưa chứng vào trong tay hắn, để hắn đi làm chuôi đao lấy đầu Ngụy Nghiêm kia!
Tạ Chinh dùng đầu ngón tay bóp mạnh bẻ gãy tay vịn bằng gỗ ở một bên ghế thái sư.
Đời này của hắn không thể dung thứ nhất, chính là cái loại lấy tính mạng của ngàn vạn tướng sĩ làm quả cân "mưu kế" đấu tranh triều chính!
-
Đại quân do Đường Bồi Nghĩa thống lĩnh đến giờ tuất mới tới nơi.
Sau khi vào thành, biết được mặc dù Lư thành được giữ vững, nhưng tin tức Hạ Kính Nguyên bỏ mình đã khiến nam nhân cao tám thước như Đường Bồi Nghĩa trực tiếp ‘Ô’ một tiếng khóc lóc thảm thương, quỳ gối xuống linh đường vừa mới được bố trí xong, tự trách mình: “Là mạt tướng vô năng, mạt tướng có lỗi với đại nhân, phụ lòng phó thác của đại nhân!"
Hà phó tướng và các tướng lĩnh khác từng làm việc dưới trướng của Hạ Kính Nguyên đều nhao nhao khuyên Đường Bồi Nghĩa nén bi thương.
"Đường tướng quân, chớ tự trách, chuyện này không thể trách ngài, là do Ngụy Nghiêm cấu kết với phản tặc, lòng dạ thật đáng chém!"
Hà phó tướng sau khi bi ai, đã mở miệng oán giận, đem chuyện tên phụ tá của Tùy Nguyên Hoài đã khai ra nói với mọi người.
Các võ tướng xuất thân trên chiến trường đều là những người nặng huyết tính, nghe xong hai trận khổ chiến hôm nay đã c.h.ế.t đi rất nhiều huynh đệ, chính là do bọn gian thần tính toán, đều lên tiếng mắng chửi, thề phải thảo phạt Ngụy Nghiêm.
Lý Hoài An theo quân đi đến Lư thành, giữa tiếng mắng mỏ ồn ào, hắn ta lặng lẽ nhìn quan tài của Hạ Kính Nguyên ở giữa linh đường, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Mọi việc đang tiến đến âm mưu lật đổ Ngụy Nghiêm, chỉ là trong lòng hắn ta bỗng dưng chùng xuống hoang mang.
Người nằm trong cỗ quan tài gỗ kia là một vị quan tốt, cũng là một bậc trưởng giả đáng kính.
Nhưng ông ta đã c.h.ế.t trong kế hoạch hạ bệ Ngụy Nghiêm.
Con đường hắn ta và gia tộc lựa chọn, có phải thật sự đã sai rồi hay không?
Một vị tướng quân vỗ mạnh vào vai hắn ta, Lý Hoài An nghiêng người, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe vô cùng đau khổ của đối phương: “Lý đại nhân, ngài nhất định phải viết thư cho bệ hạ để lấy lại công đạo cho Hạ đại nhân và các tướng sĩ đã tử trận ở Lư thành."
Lý Hoài An nhìn vào đôi mắt chân thành và đau đớn ấy, rất lâu sau hắn ta mới thốt ra được câu “Chuyện thuộc bổn phận, vốn phải nên như vậy.”
Tự thấy hổ thẹn hay không?
Có.
Chỉ là hắn ta và Lý gia không còn đường lui.
Bên ngoài linh đường truyền đến một trận rối loạn, những tiếng khóc ồn ào và tiếng mắng chửi cũng dần lắng xuống.
Lý Hoài An ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tạ Chinh đạp lên màn đêm dày đặc từ bên ngoài đi tới, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trên mặt hắn, phảng phất bị bao phủ một tầng băng sương.
Hắn vừa đến, tất cả mọi người đều tự giác im lặng.
Lý Hoài An chỉ vô thức nhìn sang, nhưng tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tạ Chinh.
Sự lạnh lùng trong mắt hắn khiến lưng hắn ta không hiểu vì sao trở nên lạnh toát.
Cứ như thể hắn ta đã là một con mồi phải c.h.ế.t trong mắt sói hoang.
Hắn ta cố gắng trấn tĩnh lại, cau mày nhìn lại lần nữa, cố gắng tìm hiểu điều gì đó, nhưng Tạ Chinh đã đi ngang qua người hắn ta.
Hạ nhân đưa tới nén hương đã thắp, Tạ Chinh nhận lấy, trước linh cữu của Hạ Kính Nguyên cúi đầu ba lạy, sau khi cắm nhang vào lư hương trước linh vị, ngước mắt nhìn thoáng qua linh vị của Hạ Kính Nguyên, vẫn không nói một lời rồi bỏ đi.
Hắn đến bất ngờ, cũng rời đi bất ngờ, nhưng không ai dám nói xen vào cái gì.
Sau khi tiếng khóc lóc và mắng chửi phê phán Ngụy Nghiêm bị cắt ngang, cả phòng chật kín những hán tử thân cao bảy thước, cũng không ai tiếp tục khóc lóc sướt mướt nữa, Hà phó tướng an bài người thay phiên nhau trông coi linh đường, để cho các tướng lĩnh mệt mỏi rong ruổi đuổi tới lui xuống nghỉ ngơi trước.
Một mình Lý Hoài An đi đến nơi ở tạm thời, nhớ lại ánh mắt Tạ Chinh nhìn mình, lông mày vô thức nhíu lại.
Có phải hắn đã biết điều gì đó không?
Đi đến một con đường nhỏ phía trước, hắn ta nhìn thấy người tựa hồ đã đợi rất lâu ở đình thủy tạ bên cạnh, hắn ta hơi giật mình, sau đó chắp tay, hành lễ trước mặt hắn nói: “Hầu gia."

Bình Luận (0)
Comment