Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 161

Trời vừa rạng sáng, những chiếc lá trúc tía trong sân còn đọng một lớp sương mai mỏng manh.
Phàn Tiểu Linh sững sờ mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu óc căng đau.
Đêm qua vẫn là uống say à?
Nàng cau mày đưa tay lên xoa xoa trán, vừa hít thở liền phát hiện trên đệm chăn có mùi lạ, lập tức giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, may mắn xiêm y trên người nàng đều còn nguyên vẹn.
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của nàng là chiếc chăn sẫm màu phủ đầy hoa văn hình thoi và hình chim muông, còn tấm màn lụa thêu hoa văn hình hoa sen chỉ buông xuống một nửa gần đầu giường, màu vàng nhạt nắng sớm rót lên trên, tựa như hoa sen đậm màu phát ra ánh hào quang.
Phàn Tiểu Linh nghĩ rằng sau khi mình bị say bất tỉnh cho nên được tạm thời an trí vào trong phủ thành chủ, liền thở dài một hơi, chống đỡ giường ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?” Một âm thanh khàn khàn trong trẻo từ ngoài bức màn truyền đến.
Thân hình Phàn Tiểu Linh cứng đờ, quay đầu nhìn ra ngoài, xuyên qua lớp màn lụa vàng, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang ngồi trước bệ cửa sổ đối diện, mặc áo mãng bào, thắt lưng đai ngọc, mái tóc đen nửa buông nửa buộc bằng kim quan, không biết đã ngồi ở đó trong bao lâu, im lặng như pho tượng trong ánh ban mai.
Tạ Chinh?
Nàng đang ở trong phòng của hắn?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Phàn Tiểu Linh trống rỗng.
Sau khi say rượu thì đầu đau dữ dội, nàng bất đắc dĩ vươn tay ấn lên thái dương, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Nàng nhớ rõ mình giả say, được nha hoàn đỡ ra tiền sảnh, nhưng lúc nàng muốn tìm chỗ tỉnh rượu, lại tựa hồ thật sự đã say, hình ảnh cuối cùng trong đầu nàng chính là mình úp vào trong chum nước để rửa mặt, bị Tạ Chinh dùng một tay xách lên.
Hắn bắt gặp nàng đang say rượu?
Với quan hệ hiện tại giữa hai người, tại sao hắn không phân phó nha hoàn đưa nàng vào phòng khách nghỉ tạm, ngược lại đưa nàng về phòng của hắn?
Trong lòng Phàn Tiểu Linh có rất nhiều băn khoan, nhưng sao nàng hoàn toàn không nhớ tới chuyện sau khi say rượu, sợ có thể xảy ra hiểu lầm nào đó, chỉ có thể nói trước: “Thật có lỗi, tối hôm qua mạt tướng xuống say, mạt tướng... không gây rắc rối gì cho Hầu gia chứ?”
Cách một tấm màn lụa, nàng không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của người ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ ở đối diện, nhưng nàng có thể cảm giác được bầu không khí trong phòng đột ngột giảm xuống.
Phàn Tiểu Linh không biết là lời nói của mình làm hắn không vui, hay là tối hôm qua mình quả thật đã có chỗ thất lễ.
Nàng nghe thấy tiếng vang của đám hạ nhân sớm đi lại trong đình viện, lo lắng lát nữa ra khỏi phòng Tạ Chinh sẽ bị người khác nhìn thấy, bèn vén tấm lụa vàng đứng dậy, một bên vừa đi giày một bên vừa nói: “Nếu tối hôm qua thật sự có chỗ mạo phạm, ngày khác mạt tướng sẽ bồi tội với Hầu gia..."
Người nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cười lên: "Nàng có thể mạo phạm ta như thế nào?"
Có lẽ hắn đã thật sự ngồi ở đây cả đêm, giọng khàn khàn như bị cát rót vào cổ họng, nhưng lời nói lại sắc bén lạnh lùng, như thể hắn hận dáng vẻ lúc nào cũng vạch rõ ranh giới với hắn của nàng.
Đôi tay đang mang giày của Phàn Tiểu Linh ngừng lại, sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm giữa hai người bọn họ.
Sau khi nàng mang giày xong thì ngẩng đầu lên, không có tấm màn lụa kia ngăn cách ánh mắt, nàng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của hắn, khóe mắt có chút đỏ hồng vì thức đêm, hai tay buông thõng trước đầu gối, đầu ngón tay còn đầy vảy máu.
Mọi người đều có thể nhìn ra sự mệt mỏi của hắn vào lúc này, nhưng hết lần này đến lần khác hắn giống như một dây cung căng, khiến người ta sợ hãi bởi sự điên cuồng vặn vẹo tuôn ra từ vết nứt sau khi sự bình tĩnh giả tạo bị phá vỡ.
Nhìn thấy hắn như vậy, Phàn Tiểu Linh không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng đau âm ỉ.
Tạ Chinh trong ấn tượng của nàng luôn kiêu ngạo, coi trời bằng vung, ngay cả lúc trước khi hắn đang hấp hối được nhặt về, hắn cũng chưa từng lộ ra phân nửa tư thái yếu đuối.
Bây giờ, hắn lại khiến cho nàng cảm thấy, sự cao ngạo đầy gai nhọn và cay nghiệt kia, bất quá chỉ là băng mỏng ngưng tụ trên mặt hồ, chỉ cần một chút ánh nắng chiếu đến cũng có thể rạn nứt.
Tựa hồ ý thức được lời nói vừa rồi của mình quá mức sắc bén, Tạ Chinh trầm mặc một hồi, đứng dậy đi về phía cửa: "Muốn ăn cái gì?"
Giọng điệu rất tự nhiên, dường như bọn họ vốn là nên như vậy, chưa từng có bất kỳ mối hận thù bởi bậc trưởng bối mà bị ngăn cách.
Một số ký ức về quá khứ của hai người được đánh thức, Phàn Tiểu Linh tưởng rằng có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng giờ khắc này vẫn bị nỗi khổ sở lo lắng kia siết chặt.
"Tạ Chinh."
Người đã đặt tay lên chốt cửa, bởi vì câu nói này của nàng, đột nhiên ngừng cử động.
Phàn Tiểu Linh nhìn bóng lưng trong trẻo của hắn, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng lần nữa, trong giọng nói vẫn có chút khàn khàn: “Từ lúc chia tay ở Sùng châu, đến nay chúng ta vẫn chưa nói chuyện tử tế, không bằng liền mượn hôm nay nói đi."
Người quay lưng về phía nàng không phát ra tiếng động, nhưng cũng không có ý định đi ra ngoài, giống như đang đợi nàng nói tiếp.
Phàn Tiểu Linh nói: "Cái c.h.ế.t của Tạ tướng quân, ta xin lỗi."
Nói đến Tạ Lâm Sơn, Tạ Chinh vẫn im lặng như cũ, đưa lưng về phía Phàn Tiểu Linh, cũng khiến cho Phàn Tiểu Linh không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn vào lúc này, nhưng tay hắn trên chốt cửa rõ ràng là dùng quá sức mà gân xanh nhô lên.
"Lựa chọn ngày đó của huynh, cùng với những lời nói kia, ta đều không trách huynh. Trước khi chân tướng mười bảy năm trước vẫn còn chưa điều tra thấu đáo, ta sẽ không nói lại với huynh, để huynh tin tưởng ngoại tổ phụ cùng với phụ thân của ta. Huynh ngại thể diện của Đào Thái phó, từng nói sau này chỉ coi ta là sư muội đồng môn, nhưng ta lại không thực hiện thoải mái như Hầu gia vậy.”
Phàn Tiểu Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, trong mắt không ngăn được sự chua xót, nhưng vẫn gằn từng chữ, chân thành nói: “Về sau chúng ta vẫn là người xa lạ đi, hôm nay là ta làm phiền rồi.”
Khi mẫu thân của nàng còn tại thế, vẫn luôn nói nàn là người có tâm lớn, người có thể khiến nàng thật sự để trong lòng, mỗi khi mất đi đều muốn nửa cái mạng của nàng.
Nàng sẽ không tùy tiện để thích một người, lại không phải nói buông tay liền có thể buông tay?
Mối thù của phụ thân, cuộc tứ hôn, giữa bọn họ đã có quá nhiều sự ngăn cách, chung quy không trở lại được nữa.
"Răng rắc --"
Tiếng gỗ gãy từ cánh cửa phát ra, là Tạ Chinh bóp gãy chốt cửa.
Trái tim của Phàn Tiểu Linh vô thức nhảy theo một cái.
Nàng nhìn ngón tay m.á.u me của hắn tràn ra những hạt m.á.u nhỏ do bị dùng lực, nhưng hắn lại không cảm thấy đau, quay lưng về phía nàng hỏi: "Nếu như ta nói, ta hối hận rồi?" Con ngươi của Phàn Tiểu Linh hơi mở ra, nhất thời không kịp phản ứng được ý tứ trong lời nói của hắn: “Cái gì?"
Tạ Chinh xoay người lại, trong mắt chỉ còn lại một mảnh đen kịt, hạt m.á.u đỏ tươi chảy xuống đốt ngón tay tái nhợt mảnh khảnh, rơi xuống đất vỡ ra một đóa hoa m.á.u nho nhỏ, tựa như giọt lệ máu.
"Ta nói, ta hối hận."
Hắn nói chậm rãi, ngữ điệu lại nhàn nhạt bướng bỉnh.
Câu nói này khiến trái tim của Phàn Tiểu Linh tê dại, sau đó là vị chua xót vô tận dâng lên, thật lâu không nói nên lời.
Khung cửa ngăn ánh ban mai từ bên ngoài tràn vào, Tạ Chinh đứng đó, cả người như hòa vào trong bóng tối. Nơi Phàn Tiểu Linh đang đứng vừa vặn là đối diện với bệ cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, tràn đầy sức sống và ấm áp.
Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, dường như là một vực thẳm không thể vượt qua.
Một lúc lâu sau, Phàn Tiểu Linh mới nghe thấy chính mình khàn giọng hỏi: "Huynh hối hận, vậy thì sao?"
Tạ Chinh lẳng lặng nhìn nàng, trong con ngươi đen kịt không chút ánh sáng: “Chúng ta vẫn giống như trước, có được không?”
Hắn đã thử qua việc từ bỏ nàng, nhưng sự thống khổ dày vò lớn nhất đời này hắn từng trải qua, ước chừng cũng chính là những ngày này.
Ban đầu, hắn nghĩ mình dần dần sẽ quen, giống như khi còn nhỏ, hắn không thể chấp nhận được sự thật phụ mẫu của mình lần lượt qua đời, cho dù đau đớn đến đâu hắn cũng có thể vượt qua.
Một ngày không đủ, thì chính là một tháng, một tháng không đủ, chính là một năm... Nhưng ngay cả một tháng hắn vẫn không thể chịu nổi.
Có một nơi trong trái tim hắn rất trống trải, càng xa nàng càng cảm thấy trống rỗng, gần như phát điên lên.
Sự g.i.ế.c chóc và đau đớn vô tận không thể làm nguôi ngoai.
Nhiều lần, Tạ Chinh tự hỏi liệu mình có phải đã c.h.ế.t hay không.
Không, cái c.h.ế.t vẫn còn dễ chịu hơn loại dày vò như vậy.
Nàng dường như là một phần của cuộc đời hắn, nên một khi mất đi nàng, hắn sẽ lạc lối, như một xác không hồn.
Trong vô số ngày đêm, nàng và cảnh tượng về cái c.h.ế.t bi thảm của Tạ Lâm Sơn ở Cẩm châu mười bảy năm trước luân phiên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, khiến hắn phải vật lộn trong bóng tối vô tận cho đến khi m.á.u chảy đầm đìa.
Trong cuộc đời này của hắn, dường như hắn chỉ nên sống để trả thù, hắn không xứng đáng với niềm vui và sự thương hại nhỏ nhất trên thế gian này.
Nhưng hắn lại nhận được tình yêu thuần khiết và nồng nàn nhất từ nàng.
Chính nàng đã cho hắn biết, hóa ra trên thế gian này, không phải chỉ có đau khổ.
Nhưng phần bụng bị mở lấy sạch nội tạng của Tạ Lâm Sơn kia, cuối cùng chỉ có thể dùng kim khâu xiêu vẹo của y quan mà vá lại phần bụng, từng vết thương do đao cắt búa bổ sâu đến nỗi có thể thấy tận xương, cũng hành hạ hắn hết lần này đến lần khác không thể thở nổi.
Khi hắn bị nỗi thù hận và nỗi thương nhớ này giày vò sắp điên lên, hắn nhận ra là hắn cũng đang hận nàng.
Bậc trưởng bối của nàng đã hại c.h.ế.t phụ thân của hắn! Khiến hắn phải sống nửa đời thống khổ.
Nàng cho hắn biết thế nào là tình yêu, nhưng nàng lại khiến sợi tơ tình sinh ra ngày đêm tra tấn hắn, khiến hắn cả đời không yên!
Khi hận đến cực điểm, hắn cũng từng nghĩ đến việc sau khi báo xong đại thù, sẽ mang theo nàng cùng chết.
Nếu sống không thể cùng chăn, vậy thì sau khi c.h.ế.t sẽ cùng huyệt.
Hắn không còn phải tiếp tục chịu đựng đau đớn tra tấn như vậy nữa, có thể nắm tay nàng đi trên cầu Nại Hà cùng nhau đi đến kiếp sau.
Kiếp sau, giữa bọn họ có lẽ sẽ không có mối huyết hải thâm thù truyền kiếp như thế, có lẽ hắn có thể quen biết được nàng từ khi tóc còn để chỏm, thanh mai trúc mã... Nàng thích thư sinh, hắn liền trở thành thư sinh nhã nhặn, thi lấy công danh, đến khi nàng đến tuổi cập kê, hắn sẽ cưới nàng làm thê, sinh con dưỡng cái...
Thế nhưng chỉ là suy nghĩ một chút thôi.
Nếu như hắn sẵn sàng làm tổn thương nàng, lúc trước sẽ không chỉ nói đời này không gặp lại nàng nữa.
Lần này khi nhìn thấy lại nàng, biết được nàng đã đi qua quỷ môn quan một lần, sự hoảng hốt khiến hàm răng nghiến chặt, toàn thân run rẩy tức giận và cảm giác bất lực, đời này hắn không muốn trải qua lần nữa.
Tạ Chinh nhìn thiếu nữ mặc nhung trang đứng dưới ánh ban mai, ngay cả mái tóc cũng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng nhạt, giống như một vị thần minh lạc vào thế gian phàm trần.
Cảnh tượng Trịnh Văn Thường thay nàng uống ly rượu mời kia trong bữa tiệc tối qua lại hiện ra trước mắt hắn, lòng ghen tị từ tận đáy lòng hắn gào thét sinh trưởng như cỏ dại.
Có thể nàng chỉ là thần minh của riêng mình hắn hay không?
Rất lâu vẫn không nghe được câu trả lời của Phàn Tiểu Linh.
Tạ Chinh vô thức siết chặt năm ngón tay, vết thương trên đầu ngón tay truyền đến hơi đau khiến hắn tỉnh táo hơn, đôi mắt đen láy càng trở nên u ám.
Phàn Tiểu Linh đơn giản là bị choáng váng.
Giống như trước?
Làm sao để được giống như trước?
Giữa bọn họ có mối thù của phụ thân ngăn cách, cho dù thảm án Cẩm châu mười bảy năm trước rốt cuộc có thể được điều tra rõ, nhưng hoàng đế đã định hôn, hắn còn phải cưới công chúa, bọn họ lại làm bộ dạng này làm gì?
Phàn Tiểu Linh cũng đã nghe nói một số quan lại quyền quý sẽ nuôi ngoại thất, chẳng lẽ hắn lại muốn mình trở thành ngoại thất?
Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, một cỗ đau đớn sắc nhọn từ đáy lòng dâng lên, làm cho tầm mắt của nàng có chút mơ hồ, nàng cố nén sự chua xót muốn điên cuồng tuôn ra, hỏi lại: “Hầu gia cảm thấy, như thế nào mới có thể giống như trước?"
“Hầu gia có thể coi chuyện Cẩm châu không tồn tại được sao? Hay là để bệ hạ tứ hôn rồi thu hồi mệnh lệnh đã ban?”
Khi nàng nói đến câu cuối cùng, dù đã nghiến răng cố kìm một giọt nước mắt hồi lâu, nhưng cuối cùng nó cũng trào ra khỏi mắt nàng, nặng nề rơi xuống đất.
Tạ Chinh nghe được nửa câu đầu của nàng, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, nghe được nửa câu sau, đột nhiên hung hăng giương mắt: “Ai nói với nàng là hoàng đế tứ hôn cho ta?”

Bình Luận (0)
Comment