Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 165

Tạ Chinh dường như không có ý định để Đường Bồi Nghĩa và những người khác biết hậu nhân của Thái tử Thừa Đức vẫn còn tại thế.
Để tránh khỏi lộ ra tin tức, tạm thời bố trí mẫu tử Du Thiển Thiển ẩn náu trong một biệt viện ở ngoại ô, Trường Ninh nghe nói mấy người Bảo Nhi đang ở Tế châu, nháo muốn đi gặp Bảo Nhi, Phàn Tiểu Linh nghĩ hai đứa trẻ ở cùng nhau, có bạn chơi cũng tốt, sau khi thông báo với Tạ Chinh, liền dẫn Trường Ninh đến biệt viện một chuyến.
Hai đứa trẻ được trùng phùng, ngược lại nằm ngoài dự đoán của Phàn Tiểu Linh, bọn chúng không lập tức cùng chơi đùa, mà là hốc mắt đỏ hoe, không nói nên lời.
Phàn Tiểu Linh trêu chọc Trường Ninh: "Không phải nháo muốn tới thăm Bảo Nhi sao? Sao thấy được rồi lại không nói lời nào?"
Trường Ninh nắm lấy góc áo của mình, mấp máy môi nhìn Du Bảo Nhi cũng đang đứng bên cạnh Du Thiến Thiển: “Ta không có lừa ngươi, ta nói sẽ để cho a tỷ với tỷ phu đi cứu ngươi đúng không?"
Phàn Tiểu Linh cùng Du Thiển Thiển đều là cười ha ha, chỉ có Du Bảo Nhi khẽ gật đầu với Trường Ninh: "Ta biết."
Du Thiển Thiển nói với Phàn Tiểu Linh: "Trẻ nhỏ lâu không gặp nhau đều lạnh nhạt, cứ để bọn nhỏ cùng chơi với nhau một lúc đi, sau sẽ dần quen."
Nàng ta mời Phàn Tiểu Linh vào trong nhà ngồi, để mặc cho Trường Ninh và Bảo Nhi ở bên ngoài chơi.
Sân rất lớn, ngoài sân lại có thủ vệ nên không sợ có chuyện gì.
Trường Ninh cúi đầu dùng mũi giày dúi xuống đất, không quá vui lắm.
Cũng không phải bởi vì cái gì khác, mà là bởi vì Du Bảo Nhi vốn cao bằng bé, nửa năm không gặp đã cao hơn bé nửa cái đầu.
Bé lắc lắc một đống đồ chơi trong tay, kín đáo đưa hết cho Du Bảo Nhi, nói: "Đây là con bướm và châu chấu mới mà Triệu đại thúc đã thắt cho ta, đều cho ngươi hết."
Du Bảo Nhi không biết đã chọc đến chuyện gì làm bé không vui, hỏi: “Sau khi người kia mang ngươi đi, không có đánh ngươi chứ?”
Nói đến lúc đó bé bị Tùy Nguyên Thanh dẫn ra chiến trường, lúc này Trường Ninh mới hăng hái lên một chút, ngồi ở trên bến đá, khoa tay múa chân ra hiệu: “Hắn thật hung dữ, hắn đặt ta lên một con đại mã, cao hơn ta mấy trượng, ban đêm tối mù còn mang theo ta chạy vào trong núi, người c.h.ế.t rất nhiều, tiếng khóc của quỷ núi cũng theo gió…”
Sắc mặt của Du Bảo Nhi không tốt lắm: "Hắn dẫn ngươi đi lên chiến trường?"
Cuối cùng Trường Ninh cũng nhớ ra nơi đám người kia đánh nhau được gọi là chiến trường, vội vàng gật đầu: “May mà tỷ phu tới cứu ta, tên lưu manh kia đánh không lại tỷ phu ta, liền ném ta lên trời, hắn lấy cây thương có cái miệng to bằng cái bát muốn đ.â.m vào ta, liền bị tỷ phu ta dùng binh khí dày hơn cả cây cột đánh lùi!"
Vừa nói, bé vừa giang hai cánh tay ra hiệu nó dày đến mức nào.
Du Bảo Nhi tưởng tượng đến cảnh Tạ Chinh cầm một cây cột lớn trên lưng ngựa làm binh khí, nhíu mày, mới nói một câu như mong muốn của bé: "Tỷ phu của ngươi thật lợi hại."
Trường Ninh vội ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ kiêu ngạo: “A tỷ của ta lợi hại nhất, tỷ phu của ta lợi hại thứ hai. Về sau ngươi đừng sợ nữa, nếu có người xấu tới, ta sẽ bảo vệ ngươi! A tỷ của ta bây giờ đã là tướng quân, dưới tay phụ trách rất nhiều người! Tiểu Ngũ thúc thúc, tiểu Thất thúc thúc, còn có mấy người tiểu Tần thúc thúc... "
Khi Phàn Tiểu Linh và Du Thiển Thiển đang nói chuyện trong phòng, bọn họ nhìn ra ngoài một chút, thấy hai đứa trẻ ngồi trên bậc thềm, loay hoay với một đống đồ chơi nhỏ, không biết là đang nhỏ to nói cái gì.
Dư Thiến cười nói: “Trước kia Bảo Nhi không sợ người lạ, trong quãng thời gian bị giam trong phủ Trường Tín vương, cũng không biết đã phải chịu khổ gì, lúc ta gặp lại nó, nó liền không thích cười nữa, cũng không thích nói chuyện, nghe nói đã tìm bạn chơi cho nó, nhưng nó cũng không để ý, nhìn thấy nó có thể lại chơi đùa cùng với Ninh Ninh, ta mới yên tâm.”
Phàn Tiểu Linh nói: "Có lẽ là đã bị dọa."
Du Thiển Thiển nói: "Cả đời này của ta, cũng không còn cầu gì khác, thứ quan tâm duy nhất, cũng chỉ có Bảo Nhi."
Phàn Tiểu Linh nghe được nàng ta đang lo lắng cho tình cảnh sau này của Du Bảo Nhi, liền trấn an: "Đừng sợ, hiện tại Bảo Nhi đã không phải là dư nghiệt của phản tặc, cậu nhóc chính là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, không ai dám làm bất cứ điều gì với Bảo Nhi."
Du Thiển Thiển cười khổ nói: "Vị trong cung kia, có thể dung nạp được hậu nhân của Thái tử Thừa Đức sao?"
Lời này cũng chính là điều Phàn Tiểu Linh đang hỏi.
Trước mắt Lý gia đã liên thủ với Tề Mân, muốn tiểu hoàng đế thoái vị, chỉ sợ tiểu hoàng đế đã coi hậu nhân của Thái tử Thừa Đức là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Phàn Tiểu Linh chỉ im lặng một lúc, sau đó nói: "Muội sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các người."
Phàn Tiểu Linh không có ấn tượng tốt với vị hoàng đế trong cung kia, ngày trước khi chưa bình định được phản loạn, vì để cho Tạ Chinh yên tâm cưới trưởng công chúa, hoàng đế không ngần ngại muốn dồn một võ tướng của mình vào chỗ chết.
Có vẻ như trung thành hay không không quan trọng, miễn là chỉ cần cản đường, liền trừ bỏ.
Đối với Tề Mân này, để vì có thể hạ bệ Ngụy Nghiêm, hắn ta và Lý gia đã nghĩ ra một độc kế xem tính mạng của ngàn vạn tướng sĩ như trò đùa, Phàn Tiểu Linh không cảm thấy đến khi hắn ta thượng vị được sẽ trở thành một hoàng đế tốt.
Có lẽ là bởi vì trong khoảng mười mấy năm qua, nàng chỉ là một tiểu dân chỉ cắm đầu vì ấm no của bản thân, tuy Phàn Tiểu Linh kính sợ hoàng quyền, nhưng cũng không phải là ngu trung.
Hôm đó sau khi trở về, nàng đã đặc biệt đi tìm Tạ Chinh, Tạ Chinh đang xử lý đống công văn chất đống trên bàn, nàng liền ngồi sang một bên ngẩn người.
Tạ Chinh hỏi nàng: "Có tâm sự à?"
Phàn Tiểu Linh hỏi: "Huynh nói cho ta biết, nếu hoàng đế muốn g.i.ế.c Bảo Nhi thì sao?"
Tạ Chinh cười lạnh nói: "Hiện tại tự thân của hắn còn khó đảm bảo được."
Hắn cho Phàn Tiểu Linh xem một bức thư từ kinh thành gửi tới.
Phàn Tiểu Linh vất vả nghiền ngẫm từng chữ một, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong đó, nàng trừng mắt lớn nói: "Người của Lý gia muốn Tề Mân chính thức lộ diện lên triều đình rồi?" Trong thư viết, không phải ai khác, chính là quan viên Khâm Thiên giám đêm qua nhìn thiên tượng, nhìn ra Đế Tinh có dị động.
Mà những cựu thần điệt mạo* trong triều, đều nhao nhao nói trong đêm bản thân mình nằm mộng thấy tiên đế, tiên đế nước mắt chảy ngang, nói không chịu đựng được hậu nhân của Thái tử Thừa Đức lưu lạc chốn dân gian.
*điệt mạo: vốn có nghĩa là một người ở độ tuổi tám mươi hoặc chín mươi.
Bây giờ toàn bộ kinh thành đều đang lưu truyền Hoàng trưởng tôn vẫn chưa chết, còn nói lũ lụt và hạn hán nghiêm trọng trong những năm qua đều là do đức hạnh của thiên tử không xứng với kỳ vị này.
Bách tính từ lâu đã có bất mãn với việc Ngụy Nghiêm đoạt lấy hoàng huyền, tiểu hoàng đế luôn tạo cho quần thần cùng với thế nhân ấn tượng là người nhu nhược vô năng, trước mắt vừa vặn có chỗ để tháo nước, bách tính ầm ĩ kêu gọi để cho hậu nhân của Thái tử Thừa Đức kế vị mới là chính thống.
Trước đó hoàng đế còn phải dựa vào Lý gia để trấn áp Ngụy Nghiêm, nhưng hiện tại Lý gia đã tách khỏi hắn ta, chút thực quyền trên tay của hắn ta, muốn cậy vào ai cũng không cậy được.
Tạ Chinh nói gần như chắc chắn: "Ngụy Nghiêm cũng đang bày thế cục, thời khắc Lý gia phơi bày chân tướng, chính là thời điểm Ngụy Nghiêm thu lưới."
-
Kinh thành, hoàng cung.
Trên bậc thang bên dưới long án của ngự thư phòng, tấu chương đã sớm ném văng khắp sàn, tất cả đồ dùng có thể đập, sớm đã bị đập nát.
"Phản! Tất cả đều muốn phản!"
Xung quanh không có gì để đập phá, hoàng đế Tề Thăng tức giận đến mức còn lật long án đổ lên đất, chiếc long bào rộng bị kéo lê trên mặt đất khiến hắn ta vô tình giẫm phải, ngã xuống một cái, trán hắn ta đập vào trên bậc thang mà chảy máu.
Cơn thịnh nộ hôm nay, hoàn toàn trái ngược với sự ngây ngất của hắn ta khi tấu chương vạch tội Ngụy Nghiêm của Lý gia được đưa ra.
Hóa ra Lý gia bắt đầu muốn lật đổ Ngụy Nghiêm, không phải vì nhận ý của hắn ta, mà đã sớm có dị tâm!
Thái giám đang chờ ở một bên sợ hãi tiến lên đỡ hắn ta: "Bệ hạ, bệ hạ thế nào rồi?"
Tề Thăng xua tay với thái giám tiến lên đỡ hắn ta, vẻ mặt âm hiểm chỉ vào thái giám nói: "Trẫm biết, các ngươi chưa bao xem trẫm là thiên tử chân chính, trẫm đều biết..."
Thần sắc của hắn ta hung ác tựa như muốn ăn thịt người.
Thái giám lúc ngã xuống cũng không thèm để ý đến cái lỗ bị đồ sứ vỡ trên mặt đất đ.â.m thủng, vội vàng quỳ xuống đất bày tỏ lòng trung thành: “Bệ hạ, tấm lòng của lão nô đối với bệ hạ là chân thành, có thiên địa chứng giám!"
Tề Thăng không để ý tới, chỉ gần như là tự nhủ: "Tạ Chinh hắn dám cự tuyệt ý chỉ của trẫm, Lý gia cũng muốn đem con rối khác tới thay thế trẫm..."
Hắn ta vừa nói, thần sắc đột nhiên trở nên hung ác, cuồng loạn nói: "Trẫm mới là chân long thiên tử! Ngoại trừ trẫm, ai cũng đừng nghĩ tới ngồi được lên long ỷ kia!"
Thái giám kinh ngạc nhìn dáng vẻ thất thố của Tề Thăng, thậm chí có một khắc còn hoài nghi Tề Thăng đã điên rồi.
Nhưng Tề Thăng lại kéo long bào đã tuột một nửa ống tay áo, đi đi lại lại trong ngự thư phòng, hắn ta còn không thèm quan tâm đến kim quan trên đầu có bị lệch hay không, chỉ thì thào lẩm bẩm: "Vẫn còn một cách... Vẫn còn một cách...”
Thái giám nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn ta mà kinh hồn táng đảm, lại nghĩ tới những lời bàn tán trong triều đình và ở dân gian kia, muốn lặng lẽ rời khỏi ngự thư phòng và đã đi gần tới cửa, Tề Thăng đi tới đi lui trong đại điện chẳng biết khi nào đã chú ý tới động tác của ông ta, nghiêng đầu nhìn ông ta: "Ngươi đi đâu đó?"
Thái giám toát mồ hôi lạnh, tốt xấu gì ông ta đã hầu hạ tại ngự tiền nhiều năm như vậy, nói chuyện cũng không lắp bắp: "Lão... lão nô thấy bệ hạ phiền muộn, muốn đi pha một bình trà mang đến cho bệ hạ."
“Thật sao?” Tề Thăng tựa hồ không tin, hắn ta cầm lấy bảo kiếm Long Tuyền treo trên giá kiếm bên cạnh, lê mũi kiếm trên bậc thang đi thẳng về phía lão thái giám.
Lão thái giám bị dọa đến hồn phi phách tan, bắp chân mềm nhũn không thể đi nổi nữa, xui lơ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Lão nô thật muốn pha trà cho bệ hạ…”
Tề Thăng nhìn ông ta cười nói: "Đi pha trà thì đi pha trà, ngươi run như vậy làm gì?"
Mũi kiếm sắc bén đ.â.m vào giữa hai chân thái giám, lão thái giám lập tức hét lên một tiếng, Tề Thăng cảm thấy ác ý trong lòng đang gào thét như tìm được lối thoát, mỗi một lỗ chân lông trên khắp người đều đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Tâm tình của hắn ta vô cùng tốt, lại đ.â.m một kiếm vào trên người của lão thái giám, nhìn thấy m.á.u nhuộm đỏ long bào màu vàng tươi của hắn ta, hắn ta vui vẻ cười nói: “Thật là đẹp mắt, chẳng trách tám trăm thân kỵ dưới trướng Tạ Chinh lại muốn được gọi là Huyết y kỵ.”
Lão thái giám đau đến toàn thân co quắp, cố gắng dùng cả tay chân bò ra ngoài, nhưng Tề Thăng sau lưng như tìm được món đồ chơi mới lạ, trực tiếp cầm thanh Long Tuyền kiếm trong tay chặt xuống, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, tựa như cắt dưa đốn củi bình thường, chỉ mang theo lệ khí c.h.é.m vào trên người lão thái giám.
Mới đầu lão thái giám còn bày tỏ lòng trung thành xin khoan dung, nhưng ngay sau đó cả một câu van xin hoặc cầu tình cũng không thốt ra được.
Gạch lát nền bên trên đại điện đều dính đầy bọt m.á.u và thịt nát.
Tề Thăng chặt đến khi hai tay mình bủn rủn mới dừng lại, hắn ta nhìn t.h.i t.h.ể bị chính mình chặt nát thành một đống thịt nhão, vứt kiếm trong tay, gọi tiểu thái giám tiến vào thu dọn sạch sẽ, còn mình thì ngồi lại trên long ỷ lấy lại hơi.
Các tiểu thái giám tiến vào đại điện nhìn thấy giữa đại điện một đống m.á.u thịt, sắc mặt đều đại biến, nôn khan liên tục.
Nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ, Tề Thăng tựa hồ cảm thấy rất thú vị, cuối cùng vui vẻ cười nói: "Cao công công có dị tâm đối với trẫm, c.h.ế.t còn chưa hết tội! Người nào lại có dị tâm đối với trẫm, đây là kết thúc!"
Một đám tiểu thái giám mặt như màu đất vội quỳ xuống bày tỏ lòng trung.
Tề Thăng nhìn một màn này vô cùng hài lòng, cảm thấy toàn thân thoải mái, đây chính là hương vị quyền lực mà hắn ta khao khát!
Cuối cùng sẽ có một ngày, Lý gia cùng Tạ gia cũng sẽ quỳ xuống trước mặt hắn ta, vẩy đuôi như chó mừng chủ!
Chỉ là trước mắt, hắn ta còn phải nhẫn nhịn một đoạn thời gian.
Sau khi phát tiết lệ khí xong, Tề Thăng cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hắn ta tràn đầy âm trầm nói: "Người đâu, hầu hạ trẫm thay xiêm y."

Bình Luận (0)
Comment