Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 181

Phàn Tiểu Linh mở tờ giấy viết thư ra, sau khi đọc những gì được viết trên bức thư, bất giác cau mày.
Trưởng công chúa giúp tra những việc liên quan đến Thập Lục hoàng tử, nhưng vị Thập Lục hoàng tử đã c.h.ế.t từ nhiều năm trước, Giả quý phi cũng cùng tiên đế cưỡi hạc về tây sau khi Thập Lục hoàng tử qua đời không lâu, cung điện ban đầu sớm trở thành sủng phi của Tề Thăng, cung nhân trong cung cũng đã đổi từng đợt, muốn tìm được người biết rõ chuyện năm đó thật sự rất khó.
Trưởng công chúa đã bí mật điều tra nhiều ngày, mới tra được một cung nữ trong lãnh cung chính là cung nữ năm đó bên cạnh Giả quý phi, bất quá mười bảy năm trước đã phát điên, bị đuổi đến lãnh cung để tự sinh tự diệt.
Người của Trưởng công chúa dựa vào việc đưa đồ ăn xiêm y mà liên lạc được cung nữ điên kia, mơ hồ nhận ra cung nữ kia là đang giả điên, nhưng lại rất cảnh giác, không chịu buông lỏng cảnh giác với người của Trưởng công chúa.
Người của Trưởng công chúa tìm thời cơ thích hợp hỏi thăm Thập Lục hoàng tử, cung nữ kia rõ ràng kích động dị thường, mượn chuyện giả ngây giả dại nói một câu: “Chết rồi, đã c.h.ế.t hết rồi, ta cũng sẽ chết… Ngụy Nghiêm tư thông hậu phi, người biết đều phải chết…”
Người của Trưởng công chúa chưa kịp hỏi thêm được gì nữa, ma ma quản sự lãnh cung đã vào tới trong viện.
Người ở trong cung từng người đều rất tinh quái, người của Trưởng công chúa thỉnh thoảng lại đột nhiên chạy vào lãnh cung, thậm chí còn mang đồ tốt cho cung nữ bị điên, đương nhiên sẽ bị nghi ngờ.
Người của Trưởng công chúa phải hiếu kính không ít cho ma ma quản sự lãnh cung kia, còn nói dối là tình cờ đi ngang qua lãnh cung, nhìn thấy cung nữ điên kia bưng bát cơm thiu bốc mùi ăn, thấy không đành lòng, lúc này mới tiếp tế giúp đỡ.
Mặc dù ma ma quản sự lãnh cung không truy cứu cái gì, chỉ là vì an toàn, người của Trưởng công chúa cũng không dám trong thời gian ngắn lại đi lãnh cung thăm dò tin tức.
Phàn Tiểu Linh nhìn Tạ Chinh nói: "Kế hoạch hiện tại, trước tiên phải chúng ta cần biết rõ ràng Ngụy Nghiêm tư thông với vị hậu phi nào..."
Tạ Chinh biết nàng nghi ngờ điều gì, sau khi Thái tử Thừa Đức và Thập lục hoàng tử qua đời, Ngụy Nghiêm nâng đỡ Thập Cửu hoàng tử không có căn cơ kế vị, thân mẫu của Thập Cửu hoàng tử mới là khả nghi nhất.
Hắn nói: "Không thể nào là thân mẫu của tiểu hoàng đế, thân mẫu của tiểu hoàng đế chỉ là một cung nữ, bị tiên đế uống say tình cờ sủng hạnh, sau khi sinh hạ ra hắn liền khó sinh mà đi."
Nguyên nhân lớn nhất khiến Ngụy Nghiêm nâng đỡ Tề Thăng kế vị, chính là hắn ta còn nhỏ tuổi lại không có ngoại thích, dễ dàng bị khống chế.
Điểm đột phá duy nhất, chỉ còn có cung nữ điên trong lãnh cung kia.
Ánh mắt của hắn sắc lạnh như tuyết: "Ta sẽ tự mình lẻn vào lãnh cung một chuyến."
Phàn Tiểu Linh nhớ lại ngày đó khi nàng vào cung nhận sắc phong, khi ở bên ngoài Ngọ môn nhìn thấy thành đài cao hơn mười trượng, nói: "Hoàng cung được canh giữ nghiêm ngặt, không có chiếu chỉ không dễ vào cung, ta nghe Đường tướng quân nói, không lâu sau trong cung sẽ mở tiệc ăn mừng, không bằng khi đó lại thăm dò lãnh cung, cũng miễn phải đánh rắn động cỏ."
Tạ Trung lo lắng cho an nguy của Tạ Chinh, vì vậy cũng gật đầu nói: "Vân Huy tướng quân suy nghĩ chu toàn, trước Hầu gia tạm bố trí một chút, đợi đến cung yến hôm đó hãy đi."
Tạ Chinh nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu, không nói một lời đi vào trong sân.
Phàn Tiểu Linh nhìn bóng lưng lạnh lẽo quạnh quẽ của hắn, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
Ban đầu, cảm thấy việc Ngụy Nghiêm một tay thiết kế ra thảm án Cẩm châu vẫn còn phải chờ thương thảo lại, thêm vào chuyện tư thông hậu phi này, tựa hồ như là ván đã đóng thuyền.
Nàng từng cho rằng Ngụy Nghiêm và Tạ Chinh đơn thuần chỉ là kẻ thù mà thôi, nhưng chuyến đi đêm nay đến lăng viên của Tạ thị, khiến nàng nhận ra được cảm tình của Tạ Chinh đối với Ngụy Nghiêm thật ra rất phức tạp.
Mỗi khi chân tướng của năm đó được đào sâu hơn, tựa hồ như đem thanh đao kề vào trái tim hắn lại đẩy thêm một tấc.
-
Bôn ba hơn nửa đêm, đám người Phàn Tiểu Linh và những người khác trở lại đều trễ bữa tối.
Tạ Trung sai nhà bếp chuẩn bị cơm nước, Chu Hữu Thường có bệnh cũ trên người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh dùng cơm, nhưng Tạ Chinh đã trở về phòng thì không ra nữa, chỉ lệnh cho thuộc hạ đi ra ngoài chăm sóc Phàn Tiểu Linh.
Tạ Trung ra lệnh cho hạ nhân đưa một phần vào phòng của Tạ Chinh, nhưng vẫn bị trả lại y nguyên.
Tạ Trung hiểu tính khí của Tạ Chinh, bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẫy lui Huyết y kỵ đi đưa cơm, nói với Phàn Tiểu Linh: "Tướng quân dùng cơm đi, cứ để cho một mình chủ tử yên tĩnh một chút."
Phàn Tiểu Linh nhớ đến bóng lưng cô đơn của Tạ Chinh đứng trước ngôi mộ của phu thê Tạ tướng quân khi nàng vừa đến lăng viên, nói: "Để cháu đưa đến cho huynh ấy đi."
Trong mắt Tạ Trung thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Tạ Chinh đối với nàng đặc biệt như thế nào, trên mặt lại lộ ra ý cười nhẹ nhõm: "Vậy làm phiền tướng quân."
Đối mặt với ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của Tạ Trung, Phàn Tiểu Linh bưng khay thức ăn, chỉ có thể vội vàng hỏi phòng Tạ Chinh ở đâu để che giấu sự bối rối của mình.
-
Trăng sáng sao thưa, đèn lồng dưới mái hiên đổ bóng trúc lên cửa và trên bậc thềm đá.
Phàn Tiểu Linh nhìn căn phòng được thắp sáng một mảnh ấm áp, một tay bưng khay gỗ khắc hoa, một tay khác giơ lên gõ cửa phòng.
Âm thanh lạnh lùng không kiên nhẫn của Tạ Chinh từ trong phòng truyền đến: "Đã nói không cần đưa cơm, lui ra ngoài!"
Phàn Tiểu Linh nói: "Là ta."
Căn phòng yên lặng một lúc, giọng nói khàn khàn lạnh lùng tiếp tục: “Cửa không cài chốt.”
Phàn Tiểu Linh mở cửa đi vào, thoạt nhìn bên ngoài không có người, chỉ có bên trong tịnh thất truyền đến tiếng nước, nàng vốn muốn đi tới an ủi Tạ Chinh vài đôi lời, nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, đưa lưng về phía tịnh thất bên kia nói: "Ta đặt thức ăn lên bàn cho huynh, huynh tắm xong nhớ ra ăn đấy."
Bên trong tịnh thất lại không truyền đến âm thanh nào nữa, thậm chí không có tiếng nước. Phàn Tiểu Linh hoang mang, sợ Tạ Chinh xảy ra chuyện, chỉ có thể gọi lại một tiếng: "Tạ Chinh?"
Vẫn không có ai trả lời.
Phàn Tiểu Linh quay đầu nhìn chằm chằm bên kia, nói: "Nếu như huynh không lên tiếng, ta sẽ đi tìm người vào trong xem đấy nhé?"
Cuối cùng, một giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn từ bên trong vang lên: "Giúp ta đem xiêm y sạch bên giường vào đi."
Bên tai của Phàn Tiểu Linh nhiễm lên một tầng hồng nhạt, nàng xoay người nói: "Ta kêu Trung bá giúp đưa tới cho huynh."
Trong tịnh thất vang lên tiếng nước xối xả, người bên trong nói: "Quên đi, ta tự mình đi ra lấy."
Ngay lập tức vang lên một âm thanh bị bóp nghẹt, sau đó là một số loại đồ gốm bị đập vỡ, cách một tầng rèm vải, Phàn Tiểu Linh có thể ngửi thấy mùi rượu.
Tại sao bên trong tịnh thất lại có rượu?
Phàn Tiểu Linh lo cho Tạ Chinh uống say, lúc đi tắm không cẩn thận té ngã, sợ hắn đạp phải mảnh sứ vỡ, cũng không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng vén rèm đi vào: "Huynh không sao chứ?"
Nhìn thấy rõ tình hình bên trong, Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy tay chân không biết để đâu.
Tiết trời se lạnh, cả tịnh thất đều bị bao phủ bởi một tầng sương khói mơ hồ, Tạ Chinh dựa vào thành bồn tắm, gương mặt trong trẻo âm trầm lộ ra mấy phần say xỉn, trên vai còn có một vết đỏ, đôi mày tuấn tú của hắn không chút kiên nhẫn nhíu lại, hiển nhiên vừa rồi đã ngã xuống va vào thành bồn tắm.
Bên ngoài bồn tắm có một vò rượu bị vỡ, xét theo lượng rượu đổ ra thì có lẽ Tạ Chinh đã uống gần hết, bên cạnh còn có một vò rượu rỗng úp ngược.
Hắn cư nhiên uống hai vò rượu, ngửi mùi rượu vẫn là Thiêu đao tử, khó trách thoạt nhìn có chút say.
Thấy hắn không bị thương, trái tim của Phàn Tiểu Linh liền cũng trở lại bình thường, nhưng bộ dạng này của hắn... Cũng hơi quá mê người rồi.
Một nửa mái tóc dài của hắn bị nước làm ướt, dính vào vai hắn lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn, cảm giác tuấn mỹ và cường tráng cùng tồn tại, dễ khiến người ta liên tưởng đến một con mãnh thú trong rừng, vừa nguy hiểm vừa mạnh mẽ.
Lông mi dài như quạt, trên đó còn dính những giọt nước nhỏ li ti, trên vai gần cổ có một dấu răng mà trước khi ra cửa nàng đã cắn lên, điều này đột nhiên khiến người ta có ảo giác con dã thú xinh đẹp cáu kỉnh này cũng có thể được thuần hóa.
Dù biết không phải lúc, nhưng Phàn Tiểu Linh vẫn cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, vội vàng quay lưng lại: “Ta… Ta đi gọi Trung bá...”
Dưới chân nàng vừa mới đi một bước, sau lưng liền vang lên một giọng nói khàn khàn: "Không cần."
Tạ Chinh đè lên cái trán hơi đau đớn, trên mặt biểu lộ càng ngày càng mất kiên nhẫn, hắn sinh ra được bộ túi da tốt như vậy, cho dù làm ra vẻ mặt tức giận cũng rất đẹp, hắn nói: "Tự ta có thể làm được."
Dòng nước d.a.o động, hắn dùng sức đứng lên bên cạnh mép bồn tắm, nhưng dáng người rõ ràng không vững, thiếu chút nữa lại ngã xuống, may mà Phàn Tiểu Linh nghe thấy động tĩnh, kịp thời đỡ lấy.
Cảm nhận được phần lớn sức lực của hắn đè lên người nàng, Phàn Tiểu Linh tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Chưa từng thấy huynh bướng bỉnh như vậy!"
Bởi vì hắn không mặc áo, Phàn Tiểu Linh cố gắng ngẩng đầu lên hết mức có thể, không dám nhìn lung tung.
Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ướt trên trán Tạ Chinh rơi xuống cổ nàng, cảm giác mát lạnh khiến nàng vô thức rụt cổ lại.
Cho rằng xiêm y của hắn vẫn còn ở bên ngoài, Phàn Tiểu Linh đè bả vai hắn lại, muốn đẩy hắn trở lại bồn tắm trước: “Trước huynh cứ đợi ở bên trong đó đi, ta đi lấy xiêm y sạch tới cho huynh."
Nam nhân say chếnh choáng hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, không biết có nghe rõ được lời nàng nói hay không, khi nàng xoay người chuẩn bị rời đi, hắn lại kéo ôm nàng vào lồng ngực.
Giọt nước trên người hắn thấm qua xiêm y của Phàn Tiểu Linh, tâm của Phàn Tiểu Linh thoáng chốc nhấc lên, nhưng hắn chỉ vùi đầu vào hõm cổ của nàng, một lúc sau mới khàn giọng nói: “A Linh, ta chỉ có nàng.”
Đây là lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy, trong lúc nhất thời Phàn Tiểu Linh không biết nên đáp lại gì với xưng hô quá mức thân mật như vậy.
Khoảng cách quá gần, toàn thân hắn lại nóng rực, Phàn Tiểu Linh cảm giác từ một bên cổ đến nửa bên tai đều tê dại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, giống như giẫm trên mây bồng bềnh.
Phàn Tiểu Linh cứng người một lúc, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, an ủi: “Ta vẫn luôn ở đây.”
Lòng bàn tay tiếp xúc vào phần da thịt không mịn màng sau lưng hắn, có thể cảm nhận rõ ràng độ cong nhẹ của vết thẹo nhô lên.
Nghĩ đến một trăm lẻ tám roi mà Tạ Trung nói hắn từng gánh chịu kia, ánh mắt của Phàn Tiểu Linh khẽ động, dỗ dành nói: "Huynh ngồi xuống đi, ta giúp huynh tẩy lưng."
Đây là điều mà ngày thường Phàn Tiểu Linh sẽ không bao giờ chủ động đề cập đến, Tạ Chinh tỏ vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, bởi vì sau khi uống rượu, đầu óc suy nghĩ của hắn trở nên đờ đẫn, đuôi mắt có chút ửng đỏ, khuôn mặt lạnh lùng vốn có của hắn thậm chí còn lộ ra một cỗ mê mị c.h.ế.t người, nhưng không biết sự tỉnh táo còn lại khiến hắn nhớ đến điều gì, hắn bắt lấy tay của Phàn Tiểu Linh, đặt lên môi hôn một chút, nói: “Lần sau đi.”
Sau đó, hắn khẽ lắc đầu dưới cơn đau nhức vì chút rượu còn sót lại, cố gắng tự đứng lên bằng cách chống đỡ trên thành bồn tắm, nhưng lại bị sức mạnh rất lớn của Phàn Tiểu Linh đã giữ chặt vai hắn, nàng đã đi đến phía sau hắn, thấy được mặc dù đã kết vảy, nhưng vết thẹo vẫn chồng chất ở phía sau lưng.
Phàn Tiểu Linh sững sờ.
Tận mắt nhìn thấy những vết roi vặn vẹo chồng lên nhau đó, nàng biết được cái gì là ‘không còn một khối thịt lành’ từ trong miệng Tạ Trung đã nói.
Lúc trước nàng cũng từng bôi thuốc cho vết thương ở lưng của hắn, khi hắn nghèo túng như một cẩu hoang đầu đường, vết thương trên người cũng không dày đặc dữ tợn như bây giờ, Phàn Tiểu Linh khó có thể tưởng tượng được khi toàn thân hắn đẫm m.á.u là bộ dáng như thế nào.
Tim bị siết chặt vô cùng đau đớn.
Vết đao kéo nghiêng hết toàn bộ phần lưng, chính là vết đao lúc trước hắn rạch để tế m.á.u cho thanh đao, lần đầu tiên bị rạch ra, vết thẹo đặc biệt rộng và khủng khiếp.
Khi Phàn Tiểu Linh dùng đầu ngón tay xoa lên, nàng không tự giác run lên một chút.
Cổ họng nàng nghẹn lại, khàn giọng hỏi hắn: “Một thân thương tổn này của huynh, đến cùng là muốn giấu ta đến bao giờ?”

Bình Luận (0)
Comment