Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 201

Đến cửa cung, dưới sự theo dõi của mọi người, Phàn Tiểu Linh không thể tự nhiên đường hoàng lên xe ngựa của Tạ gia được.
Nàng giao Tạ Chinh đang trong tình hình ngày càng không được tốt lắm cho người tiến lên đón hắn là Tạ Thập Nhất, Tạ Thập Nhất liếc nhìn thấy Tạ Chinh có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Tướng quân, chủ tử đây là...”
Thời gian cấp bách, Phàn Tiểu Linh chỉ thấp giọng căn dặn: "Lập tức đưa huynh ấy trở về Tạ gia, sau đó phái người đi mời đại phu."
Phàn Tiểu Linh muốn rút tay rời đi, Tạ Chinh lại siết chặt cổ tay nàng, huyết sắc trong đáy mắt hắn dần dần nhiễm trở lại, thoạt nhìn qua dưới ánh đèn cửa cung, có chút dữ tợn.
Phàn Tiểu Linh không nỡ buông tay, liền đỡ hắn lên xe ngựa, tại chỗ càng xe thấp giọng nói với hắn: "Huynh buông tay ra trước, ta sẽ không đi, ta đi phân phó cho Tạ Ngũ vài câu sẽ trở lại."
Đi theo Phàn Tiểu Linh vào cung đêm nay vẫn là Tạ Ngũ, người đã theo nàng vào sinh ra tử kể từ khi nàng còn làm ngũ trưởng.
Lúc này Tạ Chinh mới buông ra, khi hắn đổ rạp ngồi ở trên giường trong xe ngựa, chân tóc đã ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tầng ửng đỏ, dưới bóng trúc mềm mại phản chiếu vào trong xe ngựa, có một loại mỹ lệ đến kinh tâm động phách.
Phàn Tiểu Linh lại nhẫn tâm buông rèm xe ngựa xuống, nhảy ra khỏi xe ngựa và nói với Tạ Thập Nhất: "Các ngươi đi trước đi."
Tạ Thập Nhất cũng mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, một chút cũng không dám chậm trễ, phất roi lái xe ngựa phóng đi trước.
Lúc này cũng có rất nhiều triều thần đang xuất cung, nhìn thấy một màn này, thần sắc không khỏi khác nhau.
Vừa vặn Đường Bội Nghĩa cũng đi theo, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh liền chào hỏi: "Phàn tướng quân cùng trở về Tiến Tấu viện chứ?"
Phàn Tiểu Linh quay người còn muốn đi đến chỗ Tạ Chinh, sợ đi cùng đường với mấy người Đường Bồi Nghĩa về sau sẽ rất khó thoát thân, đang muốn cự tuyệt thì đã thấy Hạ Tu Quân nháy mắt ra hiệu với nàng, Phàn Tiểu Linh cho là bọn họ có chuyện muốn thương lượng với mình, vì vậy lại gật đầu: "Được."
Xe ngựa mấy người đồng loạt chạy về hướng Tiến Tấu viện, các triều thần ở phía sau nhìn thấy cũng không dám bàn luận cái gì.
Trước đó Tạ Ngũ cũng nhìn thấy Phàn Tiểu Linh dìu Tạ Chinh ra khỏi cung, sau khi Phàn Tiểu Linh vừa lên xe ngựa thì hắn ta liền hỏi: “Tướng quân, trong cung yến có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Thần kinh của Phàn Tiểu Linh đã căng thẳng cả đêm, giờ khắc này đầu óc đã có hơi nhức nhối, nàng nhíu mày nói: “Chuyện nói rất dài dòng, lát nữa một mình ngươi trở về Tiến Tấu viện, thay ta báo bình an với mấy người đại nương, ta đi đến Tạ phủ một chuyến."
Tạ Chinh bị thành ra như thế, chung quy nàng cũng không yên tâm.
Tạ Ngũ vừa mới đáp lời một tiếng được, sau đó đột nhiên "Ô" một tiếng.
Phàn Tiểu Linh nghe thấy bên ngoài có người gọi mình là "Hiền muội", vừa mở rèm xe ngựa ra xem xét, liền thấy xe ngựa của mấy người Đường Bồi Nghĩa dừng lại ở một đường rẽ.
Hạ Tu Quân thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nói với Phàn Tiểu Linh: “Tiểu Linh hiền muội, ta với Đường tướng quân cùng Văn Thường huynh muốn đi xem hội đèn lồng đêm giao thừa, cho nên sẽ đi một đường khác với hiền muội."
Nàng gọi Hạ Kính Nguyên là thế bá, Hạ Tu Quân lại trước nàng một bước luôn tự xưng là huynh trưởng với nàng.
Cho dù Phàn Tiểu Linh có đần độn đến mấy, cũng hiểu được hành vi lần này của mấy người Đường Bồi Nghĩa là muốn giải vây cho nàng.
Tối nay nàng nhảy xuống hồ Thái Dịch để "cứu" Tạ Chinh, nhất định sẽ bị không ít triều thần bên kia chỉ trích, nếu một mình nàng rời đi, kiểu gì cũng sẽ khiến người phỏng đoán lung tung, nếu nàng đi theo đám người bọn họ rời đi, có thể ung dung ngăn chặn được ít nhiều miệng mồm của mọi người.
Trong lòng nàng cảm kích, nhưng trước mắt cũng không phải lúc nói lời cảm tạ, liền gật đầu nói: “Vậy thế huynh cứ theo Đường tướng quân đi đi thôi, đêm giao thừa chốn kinh thành chính là một thịnh cảnh hoành tráng, thế huynh quen thuộc với địa điểm, sau này còn dẫn tẩu tẩu đến xem một lần nữa."
Hạ Tu Quân mỉm cười nói một tiếng được, sau đó buông rèm xe xuống.
-
Gió bấc lạnh thấu xương, tuyết mịn tung bay trên đường phố đầy mùi khói lửa của pháo hoa.
Tiếng vó ngựa giẫm đạp cùng với tiếng bánh xe lăn nhấp nhô đều đặc biệt rõ ràng, phảng phất có một bóng đen lướt qua, ánh nến trong xe ngựa khiến cho gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào đến run rẩy.
Phàn Tiểu Linh đỡ Tạ Chinh đang ngồi tựa ở trên giường, khóe môi hắn lại bị cắn một lần nữa tràn ra m.á.u tươi, mi tâm nhíu mày: "Huynh sao rồi?"
Hô hấp của Tạ Chinh như lửa đốt, mở to đôi mắt phượng đầy huyết sắc nhìn người tới, trực tiếp giơ tay đè gáy nàng, hôn lên môi.
Dược lực của nhuyễn cốt tán trên người hắn dường như đang từ từ tiêu tan, lực đạo đặt ở phía sau gáy nàng vô cùng mạnh mẽ, sự giằng xé giữa môi và răng rất kịch liệt, Phàn Tiểu Linh buộc phải ngẩng đầu lên chịu đựng.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại, Tạ Thập Nhất ở bên ngoài dũng cảm nói: "Chủ tử, chúng ta tới rồi."
Phàn Tiểu Linh chống vào lồng n.g.ự.c của Tạ Chinh, trên đầu vai nàng bởi vì bị răng hắn gặm nuốt lên có chút nhoi nhói, năm ngón tay nàng dùng sức siết chặt vạt áo trước của Tạ Chinh, trên mặt hiện ra một tầng phấn trắng nhạt, mím chặt khóe môi cứng rắn chống cự cảm giác kỳ lạ luồn lách trong cơ thể bởi vì nụ hôn của hắn.
“Xe ngựa vào từ cửa hông, đừng kinh động người khác trong phủ.”
Tạ Chinh hai mắt đục ngầu, âm thanh khàn khàn đến trầm đục.
Tạ Thập Nhất nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng quay đầu ngựa lái xe đi tới cửa hông, sau khi đưa ra lệnh bài, hạ nhân Tạ phủ mở cửa hông ra, xe ngựa gần như vô thanh vô tức tiến vào trong phủ, dừng lại trước cửa chính viện.
Tạ Thập Nhất đi mời đại phu thường trú tại trong phủ, sau khi Phàn Tiểu Linh hòa hoãn lại, liền dìu Tạ Chinh xuống xe.
Vừa mới vào cửa phòng, nàng đã bị Tạ Chinh đẩy dựa vào cửa, hắn hôn cắn lung tung lên cổ lên vai nàng, hơi thở rối loạn nặng nề, giọng nói trầm thấp êm dịu cũng không còn rõ ràng: “Tiểu Linh, A Linh..."
Phần thịt mỏng manh ở cổ bị hàm răng sắc nhọn gặm cắn, kinh mạch dưới da dường như bị một sợi dây cung kéo căng, mặc dù Phàn Tiểu Linh cắn chặt răng, nhưng một cơn run rẩy nhè nhẹ vẫn từ cổ truyền đến đầu ngón tay.
Đáy mắt nàng đọng lại một tầng nước, không nói một lời nào, chỉ trừng mắt nhìn Tạ Chinh cắn đau đến buồn bực, khiến cho sợi dây cung tràn đầy nguy hiểm trong đầu hắn ‘Răng rắc’ triệt để bị căng đứt.
Bộ triều phục quan võ cấp bậc tam phẩm chất lượng tốt được thêu tinh xảo trên người nàng khiến hắn xé ra một lỗ hỗng lớn, cứ như vậy mà cúi đầu hôn lên.
Phàn Tiểu Linh áp lưng vào cánh cửa gỗ chạm trổ khắc hoa, mồ hôi từ cằm chảy xuống, khóe môi mím lại trắng bệch. Nàng đẩy hắn một chút: "Trên người huynh bị thương... Bôi thuốc trước đi."
Hô hấp của Tạ Chinh rất không ổn định, hắn ngẩng đầu lên nói được, nhưng không ngờ vừa đứng dậy liền phun ra một ngụm máu, mặt trắng như tuyết ngã xuống.
Phàn Tiểu Linh giật nảy mình, vội vàng đỡ hắn: "Tạ Chinh, huynh thế nào?"
Nàng đỡ người nằm trên chiếc giường êm ái, lớn tiếng gọi Tạ Thập Nhất nhanh chóng mời đại phu tới, bộ triều phục trên người ướt sũng một nửa bị Tạ Chinh trực tiếp xé toạc một cái lỗ lớn, không có cách nào đi gặp người, lại chạy vội tới chiếc rương nơi Tạ Chinh để xiêm y tùy tiện cầm một bộ của hắn mặc vào trước, sau khi mặc xong tay áo của trường bào, mới ngoài ý muốn thấy vừa vặn một cách bất ngờ.
Phàn Tiểu Linh sững người một lúc, sau đó lấy vài chiếc áo bào so sánh lên người, phát hiện tất cả đều vừa vặn.
Rương xiêm y này, tựa hồ là hắn đã sớm chuẩn bị cho nàng?
Phàn Tiểu Linh nhìn người tái nhợt ngất đi trên chiếc giường mềm mại, trong khoảnh khắc đó tim nàng thắt lại đến mức hoảng sợ.
Tạ Thập Nhất nhanh chóng dẫn đại phu tới, sau khi đại phu bắt mạch cho Tạ Chinh, mày liền cau lại rất chặt.
Phàn Tiểu Linh vội vàng hỏi: "Đại phu, huynh ấy thế nào rồi?"
Đại phu dùng một cây kim bạc đ.â.m một giọt m.á.u từ đầu ngón tay của Tạ Chinh, vẻ mặt cực kỳ phức tạp nói: “Hầu gia đây là bị tâm hỏa hừng hực gây ra, ngọn lửa này phát tác từ mệnh môn, di chuyển đến tam tiêu, tích tụ tại gan thận, nên khi cực thịnh tổn thương đến tạng phủ sẽ thổ huyết, ta đã lấy m.á.u của huyệt thương dương, cũng chỉ có thể làm dịu cho Hầu gia một chút, cuối cùng chỉ có thể trị ngọn chứ không thể trị gốc, nếu lửa này không dập được, chỉ sợ Hầu gia sẽ cực kỳ nguy hiểm…”
Khi Tạ Thập Nhất đưa đại phu trở về, hắn ta quỳ xuống trước Phàn Tiểu Linh ở cửa ra vào, cúi thấp đầu, dường như cũng biết lời mình nói là mạo muội, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cầu tướng quân mau cứu Hầu gia."
Phàn Tiểu Linh ngồi trên ghế thấp, nhìn Tạ Chinh sau khi được đại phu châm cứu vẫn chưa tỉnh, chỉ nói: "Ra ngoài đi."
Sau khi Tạ Thập Nhất khấu đầu với nàng, hắn ta khép cửa lại rời đi.
Phàn Tiểu Linh đến gần ngồi xuống trước chiếc giường mềm, sau khi cúi người hôn lên môi Tạ Chinh, nàng hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với hắn: “Huynh phải ở rể cho ta.”
...
Một đêm này, toàn bộ hoàng thành vô cùng náo nhiệt, hoàng cung thắp đèn rực rỡ, một trăm linh tám phố phường ngoài thành cũng đèn đuốc sáng trưng, cách mấy con phố đều có thể nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con cùng tiếng rao của người bán hàng rong.
Giờ Tý vừa đến, ngôi chùa vàng trong thành lập tức đánh chuông, từng hồi từng hồi xa xăm mà kéo dài, tựa như chiêu cáo với nhân gian rằng năm cũ đã qua, năm mới lại đến.
Hàng vạn pháo hoa trên phố được b.ắ.n lên bầu trời đêm đầy tuyết, chỉ trong tích tắc bầu trời tràn ngập màu sắc rực rỡ, pháo ở giữa những người hàng xóm cũng được châm ngòi để chào đón năm mới, âm thanh “Đùng đùng’ của pháo hoa không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Phàn Tiểu Linh nằm ghé vào phiến đá cẩm thạch trắng ấm áp trong hồ nước nóng, mái tóc dài ướt sũng dán lên má, cả người phủ một tầng hồng nhạt, nàng không nhớ rõ mình đã nhìn thấy được pháo hoa bao nhiêu lần, hiện tại cả người đều sức cùng lực kiệt, không thua gì vừa đánh xong một trận đại chiến.
Khi người đứng phía sau kéo nàng đưa lưng của nàng tiến vào trong ngực, lại bắt đầu mổ hôn bả vai của nàng, Phàn Tiểu Linh bất giác co người lại, quay đầu hỏi hắn: “Dược tính còn chưa giải được sao?”
Hai gò má nàng ửng hồng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rối tung dính vào má, đôi môi sưng mọng, trong đôi mắt sáng long lanh hiển lộ ra một tầng hơi nước.
Vẻ mặt vẫn quật cường như cũ, nhưng đã có một chút hương vị đáng thương.
Tạ Chinh nhìn nàng, ánh mắt sâu không đáy, hầu kết từ từ trượt xuống, khàn khàn "Ừm" một tiếng.
Hình dạng nước d.a.o động, Phàn Tiểu Linh cũng theo đó mà rên khẽ.
Nàng đã không còn chút sức lực nào, chỉ đành nằm dài trên vách bể nước nóng, dựa lên cánh tay của mình mà cứng rắn chống đỡ.
Trong đầu nàng đang nghĩ, nhất định từ khi nàng vào kinh đến nay đã bị vướng vào đủ thứ chuyện, chểnh mảng luyện võ, chẳng phải Tạ Chinh đã bị trúng nhuyễn cốt tán sao? Tại sao thể lực của hắn lại tốt hơn nàng?
Từ mai trở đi, nhất định phải siêng năng luyện võ hơn.
Một đêm này, cũng có người thức trắng cả đêm không ngủ.
Sau khi tất cả các đại thần tham gia cung yến đều đã rời cung, một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật từ Tây Hoa môn lái ra ngoài, bánh xe lăn trên lớp tuyết dày tích tụ trên lối đi, thẳng hướng đến phủ Thừa tướng.
So với toàn thành đều giăng đèn kết hoa, phủ Thừa tướng vẫn trang nghiêm như cũ, ngay cả hàng đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên cũng không tăng thêm phần vui mừng nào, trong màn đêm tĩnh lặng này lại khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ, ngược lại càng trở nên u ám.
Lần này, do bên ngoài gió tuyết quá lớn, Tề Thăng cuối cùng cũng được dẫn vào thư phòng của Ngụy Nghiêm.
Hắn ta còn chưa cởi áo choàng trên người xuống, tuyết mịn trên vành mũ bị lửa than trong phòng sưởi nóng, lưu lại những vết ướt lốm đốm, khiến hắn ta chật vật giống như chó nhà có tang.
Ngụy Nghiêm ngồi sau chiếc bàn thấp, trong đêm lạnh giá này, ông ta vẫn mặc một bộ xiêm y vải mỏng, bàn tay già nua nhưng gân cốt rõ ràng đang cầm một bút lông nhỏ đang viết cái gì đó, vẫn coi như không có bậc đế vương đứng ở phía dưới.
Tề Thăng cũng không thèm để ý, hắn ta không biết là bởi vì đêm giao thừa này tuyết rơi quá lạnh, hay là bởi vì đêm nay sau khi kế hoạch bại lộ đã sợ hãi quá mức, âm thanh của hắn ta run run nói: "Thừa tướng, cứu trẫm, mau cứu trẫm, Tạ Chinh muốn g.i.ế.c vua!"
Ngòi bút của Ngụy Nghiêm vẫn chưa dừng, mắt cũng không ngước lên, hỏi: "Vì sao hắn lại muốn g.i.ế.c ngài?"
Tề Thăng nhìn Ngụy Nghiêm nói: "Hắn... Hắn đang tra về chuyện của Thập Lục hoàng huynh, tra được cung nữ giả điên trong lãnh cung từng hầu hạ Giả quý phi, cung nữ giả điên kia nói Thừa tướng đã từng tư thông hậu phi!"
Lời này vừa nói ra, ngọn bút lông nhỏ thẳng tắp trong tay Ngụy Nghiêm trực tiếp bị bóp gãy, ông ta chậm rãi ngước mắt lên nhìn Tề Thăng, ánh mắt không khác gì nhìn người chết.
Tề Thăng cũng bị ánh mắt đó làm cho giật nảy mình, vốn định dùng cung nữ đó làm quả cân uy h.i.ế.p Ngụy Nghiêm, nhưng lúc này lại đổi lời nói.
Khi nói dối, bởi vì hắn ta dùng sức nhìn chằm chằm, điều này khiến đôi mắt lồi của hắn ta càng lộ rõ: "Tạ Chinh muốn đi gặp cung nữ kia để chứng thực chuyện này, trẫm sợ hắn sẽ dùng chuyện này để đối phó với Thừa tướng, liền thiết kế đem chuyện tư thông hậu phi, dâm loạn hậu cung chụp đại tội lên đầu Tạ Chinh, vốn đã mưu đồ được kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng không ngờ đêm này lại bị hắn phá bỏ cục diện..."
Hắn ta thậm chí nước mắt nước mũi ròng ròng mà khóc: "Tạ Chinh sớm đã có dị tâm, hắn nhất định sẽ g.i.ế.c trẫm, trẫm làm tất cả những chuyện này đều là vì Thừa tướng, Thừa tướng nhất định phải cứu trẫm!"
Ngụy Nghiêm gác bút trong tay: "Rốt cuộc, bệ hạ đã nghe được điều gì từ miệng cung nữ kia?"
Tiếng nói không có chút rung động nào nhưng ngữ điệu đầy sát khí này khiến từng lỗ chân lông của người ta có thể cảm thấy được, khiến cho Tề Thăng ngừng khóc, cả người sững sờ.
Trong một khoảnh khắc, hắn ta cảm thấy bóng dáng của đôi cữu sanh Tạ Chinh và Ngụy Nghiêm dường như chồng lên nhau.

Bình Luận (0)
Comment