Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 204

Tên tướng quân kia nhận ra mình chủ quan, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Bồi Nghĩa nói: "Các ngươi để cho ta mang người đi, mọi người sẽ bình an vô sự, nếu như khăng khăng bước xuống vũng nước đục này, sẽ không thể dễ thoát thân được như vậy nữa."
Đường Bồi Nghĩa nhìn chằm chằm hắn ta một lúc, chỉ nói: "Trói lại!"
Lúc này lập tức có thân binh cầm dây thừng tiến lên, buộc người đến thật chặt.
Ba người Đường Bồi Nghĩa, Hạ Tu Quân và Trịnh Văn Thường sống chung ở một chỗ, nơi này của bọn họ có chứa chấp bé trai hay không, tất nhiên Đường Bồi Nghĩa biết rất rõ, Phàn Tiểu Linh là một nữ tướng, sống ở một sân viện khác. Đường Bồi Nghĩa không chắc liệu Phàn Tiểu Linh có thật sự âm thầm từng cướp ngục không, hay là nhóm quan binh này tùy tiện tìm lý do có ý đồ muốn bắt Du Bảo Nhi.
Mấy người bọn họ bắt cóc tên tướng quân, một đường tiến vào trong sân viện của Phàn Tiểu Linh, quan binh lục soát xung quanh kiêng kỵ chủ tướng đã bị bắt, cũng đều không dám có động tác nào, chỉ cầm binh khí hướng về phía đoàn người của Đường Bồi Nghĩa, định chờ cơ hội động thủ.
Khi họ đến sân viện của Phàn Tiểu Linh ở, bọn họ nhìn thấy Tạ Ngũ đang một tay cầm đao, bảo vệ cho đôi lão phu thê ở phía sau lưng mình.
Hắn ta chỉ có một tay có thể cầm vũ khí, còn phải che chở hai lão nhân cao tuổi, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, trên thân đều là màu đỏ, mấy gian sương phòng trong viện đều mở toang, cũng đã bị quan binh xông vào lục soát qua.
Đường Bồi Nghĩa lập tức hét lên: "Dừng tay!"
Khi các quan binh đang vây quanh bọn người Tạ Ngũ thấy chủ tướng đã bị bắt, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao giảm bớt thế tấn công.
Đường Bồi Nghĩa cho Hạ Tu Quân một ánh mắt, Hạ Tu Quân lập tức mang theo hai thân binh đến dìu hai lão nhân Triệu gia, Hạ Tu Quân tự mình dìu lấy Tạ Ngũ, trầm giọng hỏi: "Tiểu công tử đâu?"
Tạ Ngũ trả lời: "Đã được tướng quân bí mật đưa đi."
Sau khi nhận được đáp án này, Hạ Tu Quân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay lại hỏi các tướng lĩnh của Ngũ quân doanh: “Chúng ta là phụng hoàng mệnh mới ở tạm trong Tiến Tấu viện này, các ngươi không có lệnh khám xét, ta cũng phải xem xem, đi báo đến Đại Lý Tự, đến cuối cùng là ai chiếm được lý!"
Tên chủ tướng kia vẫn khăng khăng: "Nhi tử của phản tặc ở Đại Lý Tự bị cướp đi đang ẩn náu trong Tiến Tấu viện, các ngươi chứa chấp phản tặc, chẳng lẽ cũng có tâm làm phản?"
Sắc mặt của Đường Bồi Nghĩa đã rất khó coi.
Sau khi Hạ Tu Quân bình tĩnh gật đầu với ông ta, Đường Bồi Nghĩa biết được Du Bảo Nhi đã không còn ở đây, lập tức vỗ nhẹ vào mặt của tên tướng quân đã bị trói gô, cười lạnh nói: "Vậy thì sẽ để cho người của ngươi lục soát, nếu như không tìm ra được gì, ngươi liền để lại một tay một chân ở chỗ này đi."
Tên tướng quân nghe vậy liền nhìn xung quanh, không thấy Phàn Tiểu Linh, bèn hô lớn: “Dư nghiệt của phản tặc có phải đã bị Vân Huy tướng quân mang đi rồi không?”
Đúng lúc này, ngoài sân lại vang lên tiếng vó ngựa vội vã hỗn loạn, sau đó là âm thanh giao nhau.
Mấy người Đường Bồi Nghĩa ép tên tướng quân kia đi đến tiền viện, vừa đi qua khỏi cửa thùy hoa, ở cửa lớn đã thấy tên quan binh bị đá bay rơi xuống thềm đá, đập vào bồn hoa phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Phàn Tiểu Linh với một thân trang phục, vác trường đao tiến vào, thấy mấy người Đường Bồi Nghĩa đã bắt cóc chủ tướng của nhóm quan binh, nàng nhẹ thở ra, gọi: “Đường tướng quân!"
Đường Bồi Nghĩa nhìn xuyên qua cửa lớn thấy Huyết y kỵ đang c.h.é.m g.i.ế.c với quan binh ở bên ngoài, vội vàng hỏi: "Chất nữ Tiểu Linh, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Phàn Tiểu Linh trở tay đánh vào một tên quan binh có ý đánh lén, nói ngắn gọn nhưng ý nhiều: "Lý gia muốn phản!"
Mấy người Đường Bồi Nghĩa và Hạ Tu Quân nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Phàn Tiểu Linh không kịp lau đi vết m.á.u trên mặt, vội vàng bước lên phía trước, nhìn Đường Bồi Nghĩa nói: "Đại Dận sắp đổi trời, phải nhìn xem Đường tướng quân có dự định gì."
Trên gương mặt thô ráp của Đường Bồi Nghĩa hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc, ước chừng một hơi mới nhìn về phía Phàn Tiểu Linh: "Hầu gia có dự định gì?"
Thái dương của Phàn Tiểu Linh bị trầy xước trong lúc giao chiến, những giọt m.á.u từ trên thái dương của nàng trượt xuống cằm, đôi mắt lạnh lùng lại kiên định: "Vị trên long ỷ kia chính là hôn quân không có đức hạnh, Lý gia muốn nâng đỡ người kia, tuy là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, lại từng lấy thân phận của trưởng tử Trường Tín vương sống tại Tùy gia mười bảy năm, bởi vì muốn gài bẫy Ngụy Nghiêm, Lý gia đã cấu kết với hắn. Khi Lư thành bị bao vây, điều này cũng dẫn đến cái c.h.ế.t của Hạ đại nhân, nếu như người này leo lên được đại bảo, tuyệt đối cũng không phải là người lương thiện gì."
Mấy người Đường Bồi Nghĩa cho đến tận hôm nay mới biết được bí mật này, sau khi sững sờ, trên mặt bọn họ đều hiện rõ sự tức giận.
Độc kế bỏ thành Sùng châu, đổi sang vây Lư thành chính là do Lý gia và Hoàng trưởng tôn lúc trước đã nghĩ ra?
Đường Bồi Nghĩa nhìn Phàn Tiểu Linh: "Đứa trẻ mà ngươi một mực mang theo bên người kia không phải là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức sao?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Đứa trẻ kia chính là nhi tử của Hoàng trưởng tôn."
Hạ Tu Quân liếc nhìn thoáng qua tên tướng quân Ngũ quân doanh bị bọn họ bắt cóc, trên gương mặt ôn tồn lễ độ lại hiện lên một tia cười lạnh: "Cho nên người của Ngũ quân doanh đột nhiên vây Tiến Tấu viện là bởi vì Hoàng trưởng tôn đã hạ lệnh, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đứa trẻ kia?"
Phàn Tiểu Linh nghiêm nghị gật đầu.
Đường Bồi Nghĩa vẫn chưa tỏ thái độ nào, nhưng có cái c.h.ế.t của phụ thân phía trước, Hạ Tu Quân đã hận Hoàng trưởng tôn đến thấu xương, hắn ta dẫn đầu đứng về phía Phàn Tiểu Linh: “Ta sẽ đi theo Hầu gia ủng lập* Hoàng trọng tôn!"
*ủng lập (ủng: giúp đỡ, lập: đặt làm vua): giúp đỡ đưa lên làm vua
Đường Bồi Nghĩa nhìn về phía Hạ Tu Quân. Hạ Tu Quân là người lớn tuổi nhất trong đám người trẻ tuổi, cũng là người chững chạc nhất, hắn ta ôm quyền với Đường Bồi Nghĩa, nói:
“Hành động này của mạt tướng cũng không phải vì cái c.h.ế.t của gia phụ mà làm theo cảm tính, Hoàng trưởng tôn đã tranh thiên hạ, lại không có tâm thương cảm cho vạn dân, cũng giống như Lý gia, mưu toan dùng ngàn vạn tính mạng của tướng sĩ để đối lấy đại tội cho Ngụy Nghiêm, về công, chính là không có lòng nhân đức của thiên tử. Về tư, chỉ vì tranh hoàng vị, ngay cả nhi tử độc nhất của mình cũng có thể hạ sát tâm, sài lang cũng còn chưa ngoan độc đến như vậy, nếu giang sơn Đại Dận giao vào tay hạng người thế kia, lại so với bị Ngụy Nghiêm nắm giữ triều chính thì có gì khác? Về sau chúng ta lại có mặt mũi gì khi đối mặt với các tướng sĩ tử trận bên ngoài Lư thành?"
Lúc này Trịnh Văn Thường cũng đứng về phía Phàn Tiểu Linh, sau đó lập tức có nhóm năm nhóm ba tướng lĩnh Tế châu theo vào kinh đứng sang.
Trận thảm chiến tại Lư thành dù sao cũng là một cái gai lớn trong lòng những tướng lĩnh Tế châu này.
Đường Bồi Nghĩa thở dài thật sâu, nhìn về phía Phàn Tiểu Linh nói: "Ta không biết sau này có hối hận với quyết định hôm nay hay không, nhưng bất luận là vị được Ngụy Nghiêm nâng đỡ kia, hay là người Lý gia muốn ủng hộ, đều không xứng với thanh long ỷ đó. Hành động hôm nay, mặc kệ là thành hay bại, Đường Bồi Nghĩa ta, đều sẽ đi theo Hầu gia thay đổi bầu trời Đại Dận!"
Mãi cho đến khi Đường Bồi Nghĩa đều gật đầu, Phàn Tiểu Linh mới cảm thấy trong lòng an tâm.
Có sự tương trợ của Đường Bồi Nghĩa, tối nay Tạ Chinh muốn ổn định kinh thành, sẽ có thêm ba phần cơ hội chiến thắng!
-
Bên ngoài Tiến Tấu viện, Huyết y kỵ vẫn đang chiến đấu với đám quan binh của Ngũ quân doanh, một cái đầu đẫm m.á.u bị vứt ra khỏi cửa chính của Tiến Tấu viện, rơi xuống gạch lát sàn, lăn vài vòng trước khi dừng lại.
Thanh mạch đao trong tay Phàn Tiểu Linh vẫn còn nhỏ m.á.u tươi, dưới ánh đèn lắc lư, đáy mắt nàng lộ ra vẻ hung tính như mãnh hổ xuống núi, giọng nói lạnh lùng xuyên qua tiếng ồn ào trong đêm lạnh: “Thiêm sự* Hữu dịch doanh Chu Thông đã chết, nếu như các người quy hàng, tội của tối nay có thể đều được bỏ qua!”
*Thiêm sự: một chức quan
Đại quân Ngũ quân doanh trú trong kinh thành chia nhỏ thành năm doanh bao gồm trung quân, tả hữu dịch quân, tả hữu tiêu quân, trong đó có trung quân có nhân số người nhất.
Nhóm quân binh vốn còn đang hỗn chiến nhìn thấy cái đầu đầy máu, đều nhao nhao dừng lại.
Đường Bồi Nghĩa lập tức nói: "Bản tướng quân sắp hiệp trợ Vũ An hầu đuổi bắt những kẻ mưu phản, nếu như không quy hàng, phàm là tối nay những người bao vây Tiến Tấu viện, đều sẽ bị lấy tội danh mưu phản để luận tội."
Hữu dịch quân đến bao vây Tiến Tấu viện không có chủ tướng dẫn đầu, lại nghe được lời đe dọa này, lập tức trong lòng hoảng sợ, sau khi nhìn chung quanh một phen, lần lượt buông binh khí trong tay xuống.
Thấy tình hình ở Tiến Tấu viện đã ổn định, Phàn Tiểu Linh lập tức nhìn Đường Bồi Nghĩa: "Đường tướng quân, bên này liền giao cho ngài."
Đường Bồi Nghĩa hỏi: "Ngươi không theo chúng ta tiến vào hoàng cung sao?"
Phàn Tiểu Linh lên ngựa, gió lạnh thổi bay mái tóc của nàng bởi vì trận chiến vừa rồi mà tán loạn: "Mạt tướng đi ngăn Thần Cơ doanh chi viện cho hoàng thành."
Chỉ với một câu, Đường Bồi Nghĩa đã hiểu ý định của Phàn Tiểu Linh.
Ông ta nói: "Vậy ngươi dẫn thêm ít nhân thủ đến bên kia đi!"
Vừa nói, ông ta vừa gọi thêm vài người cho Phàn Tiểu Linh, Trịnh Văn Thường cũng ở trong số đó.
Phàn Tiểu Linh không từ chối, chỉ ở trên lưng ngựa ôm quyền với Đường Bồi Nghĩa, nói: "Đa tạ tướng quân!"
Phàn Tiểu Linh cưỡi ngựa dẫn theo mấy người Trịnh Văn Thường và Huyết y kỵ chạy về phía Tây Uyển.
Đường Bồi Nghĩa nhìn bọn người các nàng rời đi, sau đó quát lên với Hữu dịch quân đã quy thuận: “Các người đi theo ta 'cứu giá'!"
-
Hoàng hôn dần nồng đậm, gió tuyết ngày càng mạnh, trên đèn lồng treo dưới mái hiên đã đọng lại một lớp tuyết mỏng.
Ánh sáng lờ mờ dưới mái hiên phản chiếu bóng trúc đung đưa trên cửa gian phòng được thắp sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người trong phòng ngồi trước một chiếc bàn thấp đánh cờ.
Một người gầy còm lại phiêu nhiên, búi tóc nhỏ thưa thớt phía sau gáy được cố định bằng một cây trâm dài, thỉnh thoảng còn dùng tay vuốt ve những sợi râu dài lưa thưa trước cằm.
Một bóng người khác có gân cốt mạnh mẽ, ngồi trên bồ đoàn, lưng eo thẳng như tùng bách, trong động tác đều có khí tức sát phạt dứt khoát.
Cả hai đều giống như sơn nhạc*, bất quá một người yên bình như núi cao nước chảy, còn một người là dãy núi nguy nga cao lớn hùng vĩ.
*sơn nhạc: những ngọn núi cao chót vót liên tục
Khi ngón trỏ và ngón giữa già nua gầy còm cầm một quân trắng khác thả xuống bàn cờ, Đào Thái phó nhìn người đối diện, tựa như thở dài mà không phải thờ dài: "Dĩ Khuê, ván cờ này, ngươi đã đi vào tử cục rồi."
Khuê, ngọc chế lễ khí. Dĩ Khuê, chính là tên chữ của Ngụy Nghiêm.
Bây giờ nhìn toàn bộ triều chính, cũng chỉ có lão nhân mặt đầy tang thương kia mới dám gọi ông ta chữ này.
Ngoài phòng gió thổi mạnh, bóng trúc quay cuồng, Ngụy Nghiêm đem cờ đen thả lại vào trong sọt cờ, chỉ nói: “Chưa hẳn, có lẽ sau bình minh sẽ có biện pháp phá ván cờ."

Bình Luận (0)
Comment