Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 226

Nàng thật sự rất tức giận, nhưng Tạ Chinh cũng không trêu chọc nàng nữa, hắn cởi ngoại bào, lộ ra đường cong săn chắc màu mật ong dưới ánh nến.
Cánh tay phải của hắn đã sưng tấy lên, trên đó có hai vòng tròn đã sờn, đó là vết thắt khi hắn vật lộn với con ngựa đang sợ hãi trong khi quấn dây cương quanh cánh tay.
Phàn Tiểu Linh đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa một chút lên cánh tay bầm tím của hắn, cau mày hỏi hắn: “Có đau hay không?”
Áo xuân mỏng manh, nàng đã tắm rửa sạch sẽ, mái tóc đen đơn giản được búi lên, khi nàng cúi đầu chuyên tâm xoa rượu thuốc cho hắn, một giọt nước từ sau tai rơi xuống, vành tai trắng nõn bị tóc che hơn nửa, không hiểu vì sao khiêu khích người, mùi xà phòng nhàn nhạt trên người nàng, thoang thoảng với mùi rượu thuốc trong không khí.
Tạ Chinh nhìn nàng nhíu mày dưới ánh nến sáng ngời, đột nhiên tim đập thình thịch, hắn không có uống rượu, nhưng là có chút ngà ngà say.
Hắn cười yếu ớt, nói: "Không đau."
Phàn Tiểu Linh bất đắc dĩ thở dài: "Chàng a... "
Sau khi xoa rượu thuốc, nàng nhận thấy Tạ Chinh vẫn mặc chiếc nho bào màu trắng tuyết mà hắn đã mặc vào ban ngày, hỏi: "Tại sao hôm nay chàng lại mặc nho bào?"
Mắt phượng của Tạ Chinh hơi cụp xuống, đáp: "Ta chưa từng mặc, muốn thử xem."
Rồi hắn lại hỏi nàng: "Có đẹp mắt không?"
Phàn Tiểu Linh gật đầu.
Hắn mặc nho bào quả thật trông rất đẹp.
Ánh mắt Tạ Chinh sâu kín, đột nhiên cười nói: "Nếu A Linh thích, sau này ta sẽ thường xuyên mặc."
Nhưng đáy mắt hắn dường như không có nhiều ý cười.
Phàn Tiểu Linh càng cảm thấy kỳ quái, nhíu mày nói: "Không nhất định phải như vậy..."
Ánh mắt Tạ Chinh u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì, đem người ôm vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên vai nàng: “Nàng còn nhớ quyển sách "Hổ thao" không?"
Ngồi trước án, Phàn Tiểu Linh mới thấy mấy quyển sách lúc trước hắn đã chú giải lên đó, sau khi đánh giá độ dày của quyển sách, có vẻ như hắn đã gần hoàn thành các chú giải.
Tạ Chinh hôn lên gáy nàng một cái, nói: "Lần trước ta hỏi binh pháp của A Linh, có rất nhiều chỗ A Linh vẫn chưa hiểu, chờ sau khi chú giải xong, A Linh lại cầm xem."
Hắn không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhưng vừa nhắc tới liền khiến Phàn Tiểu Linh hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có lần sau!"
Tạ Chinh ở phía sau nàng khẽ mỉm cười: "A Linh đang nghĩ ở đâu vậy? Vi phu chỉ thấy ngay cả ‘Lục thao’ cũng chưa chú giải xong cho A Linh, là lỗi của vi phu, ngoại trừ ‘Hổ thao’, còn lại năm quyển binh thư, vi phu cũng dành thời gian chú giải cho nàng xem một lần.”
Phàn Tiểu Linh nhất thời có chút lúng túng, nhìn những chú giải tỉ mỉ này, tâm vẫn lớn: "Ta nhớ trong đống tàng thư của ta hình như cũng có một quyển sách ‘Hổ thao’.”
Trước đây, nàng xem binh thư có nhiều chỗ không hiểu, vừa bỏ ra số bạc rất lớn để mời không ít phụ tá, khi những phụ tá này giảng giải binh pháp cho nàng hận không thể bỏ đi, khiến Phàn Tiểu Linh cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy nàng đã bảo bọn họ chú giải binh thư cho mình.
Lý Hoài An đưa cho nàng binh thư, nàng nhận xong liền đưa cho người dưới trướng, nàng không có ấn tượng hắn ta đưa sách nào cho nàng.
Sau đó quyển “Hổ thao" mà Trịnh Văn Thường trả lại, nàng thuận miệng nhờ Tạ Ngũ giúp cất nó vào giá sách, sau đó khi lật lại, nàng còn tưởng rằng nó là do nhóm phụ tá trước kia chú giải, sớm đã quên Lý Hoài An cũng đã từng tặng nàng binh thư.
Nghe vậy thì ánh mắt của Tạ Chinh càng ngày càng lạnh, hắn chỉ là cười nói: "Vậy sao, thời điểm vi phu thay nàng sắp xếp lại thì không nhìn thấy, có lẽ lúc chuyển nhà đã thất lạc."
Khi hắn nói vậy, Phàn Tiểu Linh cũng không nói thêm nữa.
Nàng đang định đứng dậy, lại bị người phía sau giữ chặt eo không buông, liên tục hôn lên gáy nàng, ý đồ không thể rõ ràng hơn.
Phàn Tiểu Linh sửng sốt một chút, không khỏi tức giận nhìn người phía sau: "Trên cánh tay chàng đang bị thương!"
Tạ Chinh để lại một vết đỏ trên cổ nàng, khi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực quyến rũ, giọng nói rất mềm mại, như đang thương lượng, còn cười một cách mê hoặc: "Vậy thì A Linh cũng mềm lòng một chút, xót cho ta một hồi?"
Trong mắt hắn không có dục vọng, nhưng có một số cảm xúc cực kỳ thâm trầm.
Phàn Tiểu Linh bị lời nói trơ trẽn của hắn làm cho sửng sốt, cuối cùng không dám dùng sức để tránh đi, cuối cùng nằm gục trên bàn, mái tóc dài xõa, từ từ bình tĩnh lại, áo bào phía dưới đã nhăn không thể nhìn được.
Tạ Chinh hôn lên má nàng một cái, sau đó đi vào tịnh thất lấy nước đến tẩy rửa.
Phàn Tiểu Linh lấy lại chút sức lực, khi đứng dậy thì lỡ quét mấy quyển sách trên án rơi xuống, nàng cúi người nhặt lên, lúc này mới phát hiện góc bàn còn có một quyển sách, đọc kỹ dòng chữ trên bìa, rõ ràng là viết "Hổ thao".
Phàn Tiểu Linh nhìn quyển sách trong tay mà Tạ Chinh đã chú giải lại cho nàng, sau đó nhìn quyển sách trên mặt đất dùng để kê bàn, đồng thời lấy quyển sách trên mặt đất ra.
Khi Tạ Chinh trở lại, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh dưới ánh nến đang so sánh hai quyển sách, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn: “Không phải chàng nói quyển sách này bị thất lạc sao?”
Tạ Chinh mặt không đổi sắc nói: "Đã thất lạc, nàng tìm thấy ở đâu?"
Phàn Tiểu Linh đen mặt: "Tạ Cửu Hành, chàng coi ta là đồ ngốc à! Không phải chàng lấy đi đệm chân bàn hả?"
Hạ nhân tuyệt đối không dám dùng sách trong thư phòng này đệm góc bàn, chỉ có thể là chính hắn!
Tạ Chinh thản nhiên nói vài từ: "Đúng là đã lấy đi đệm chân bàn sao? Đã quên mất."
Phàn Tiểu Linh nhất thời không nói nên lời, trái lo phải nghĩ vẫn là không hiểu ra sao: "Quyển binh thư này chọc chàng chỗ nào sao?"
Nhớ tới nội dung quyển sách trước đó hắn đã kiểm tra nàng, nhưng lại gây sức ép cho nàng, Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy, vấn đề có lẽ nằm ở quyển binh thư này.
Nghe vậy, Tạ Chinh nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng chỉ cười nhạt nói: "Không có chọc ta."
Phàn Tiểu Linh biết, Tạ Chinh đang tức giận. Khi hắn nổi giận, cũng không phải chiến tranh lạnh với nàng, thậm chí khi nàng hỏi điều gì, hắn vẫn trả lời, chỉ bằng giọng điệu hờ hững, cười đến mức khiến nàng bối rối.
Trước khi đi ngủ Phàn Tiểu Linh thậm chí vẫn cẩn thận suy nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, khi hỏi Tạ Chinh, nhưng giọng điệu của Tạ Chinh lại nhẹ nhàng nói không có gì.
Hắn trông như thế này, không thể không có gì.
Trong màn ngủ tối om, Phàn Tiểu Linh liếc nhìn Tạ Chinh đang nằm ở bên ngoài thở nhẹ dường như đã ngủ say, cuối cùng chỉ nhàn nhạt thở dài một hơi, nhắm mắt lại ép mình vào giấc ngủ.
Đại khái là hôm nay nàng thật sự mệt mỏi, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, lại bị trêu đùa tỉnh lại.
Ẩm, nóng, ngột ngạt.
Người phía sau tựa hồ biết nàng đã tỉnh, cũng không lên tiếng, lồng n.g.ự.c rộng lớn cùng cánh tay như sắt gắt gao bao vây lấy nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích một tấc, động tác bên dưới vô cùng kịch liệt.
Ban đầu Phàn Tiểu Linh còn có thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng nàng nghiến răng phát ra vài tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, suýt nữa phá rách cả chăn.
Hắn xoay mặt nàng lại hôn nàng, nụ hôn cũng rất hung ác, mang theo một chút trừng phạt cùng buồn bực...
Vì sự cố ngựa bị chấn kinh, ngày lâm triều hôm sau cả nàng và Tạ Chinh đều vắng mặt.
Khi Phàn Tiểu Linh tỉnh dậy, Tạ Chinh đã không còn ở trong phòng, nhưng hắn đã sai người mang điểm tâm cho nàng.
Trường Ninh biết Công Tôn Ngân bị thương ở chân, mấy ngày nay không đến điện Sùng Văn để giảng bài, liền cảm thấy mất mát một trận, Phàn Tiểu Linh đã dỗ dành bé xong, sau hỏi rõ thì biết Tạ Chinh trở lại thư phòng, nghĩ về tình huống tế nhị của hai người bây giờ, thật cũng không hoàn toàn muốn đến đó.
Kể từ ngày Tạ Ngũ bị Tạ Chinh chất vấn, hắn ta đã thấy giữa Tạ Chinh và Phàn Tiểu Linh có gì đó không ổn, cho đến hôm nay, hắn ta cuối cùng cũng có cơ hội nói về chuyện binh thư với Phàn Tiểu Linh.
Phàn Tiểu Linh biết quyển sách ‘Hổ thao’ kia là do Lý Hoài An chú giải, vẻ mặt dại ra: "Không phải là do nhóm phụ tá do ta bỏ số bạc rất lớn ra mới thay ta chú giải sao?"
Tạ Ngũ sắp khóc: "Không phải, là Lý công tử."
Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, cuối cùng nàng cũng biết tại sao những ngày này Tạ Chinh lại bất thường.
-
Cửa sổ thư phòng của Tạ phủ mở toang, cảnh xuân xán lạn, cỏ cây trong sân xanh miết.
Tạ Chinh mặc cẩm bào xanh nhạt ngồi trước án, chuyên tâm xem xét phê duyệt đống tấu chương, mày mắt đẫm xuân không lộ ra một chút độ ấm nào, chỉ khiến người ta phát lạnh.
Trên bệ cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng "cáp nha", một con rối nhỏ bằng gỗ bật ra, con rối nhỏ mặc nhuyễn giáp, trên người khoác một chiếc áo choàng, là bộ trang phục mà Phàn Tiểu Linh thường mặc.
Tạ Chinh giương mắt nhìn lên, liền thấy tay chân và thân hình của con rối treo những sợi dây mỏng, đây là một trò múa rối phổ biến trong dân gian.
Con rối trong tay giơ trường kiếm, tuy tay nghề thô ráp, nhưng không ngờ lại lộ ra vẻ uy nghiêm, bên dưới truyền đến một giọng nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô nương, âm kém dương sai ra trận g.i.ế.c địch, trở thành Tướng quân."
“Có một giám quân biết nàng đọc không nhiều sách, cho nên đã tặng nàng một ít binh thư, nhưng sau khi nàng biết giám quân kia ngay từ đầu tiếp cận nàng là muốn lợi dụng nàng, cho nên nàng không coi giám quân kia là bằng hữu, mà đem binh thư giám quân tặng thưởng cho các tướng sĩ dưới trướng."
Nghe theo lời giải thích này, trên bệ cửa sổ xuất hiện một con rối nhỏ mặc áo bào xanh, con rối nhỏ đưa quyển sách cho con rối nữ tướng quân, con rối nữ tướng quân quay đầu lại đưa sách cho con rối trên đầu có dán chữ ‘tốt’.
“Rồi một ngày, một vị tướng quân tính tình chính trực hỏi mượn nàng một quyển sách, vì có vẻ vẫn còn giữ sách, liền trả mấy quyển binh thư mà nàng đã ban thưởng trở về.”
Con rối nhỏ có ký tự "Trịnh" trên đầu đang cầm một quyển sách và đưa nó cho con rối có chữ "Ngũ" trên đầu.
"Sách đã ở trên tay nàng, đẩy tới đẩy lui không được, liền bị người phía dưới cất đi, nàng còn không biết là quyển nào được trả lại."
"Sau này cô nương thành thân, phu quân tìm được binh thư kia, cũng biết là do giám quân đã chú giải."
Một con rối nhỏ bé trong chiếc áo choàng trắng với tay nghề tinh xảo không ít lại hiện ra trên bậu cửa sổ.
"Chàng ấy không vui, nhưng lại không nói với cô nương kia vì sao lại không vui, cô nương đoán không được. Có một ngày cô nương phát hiện binh thư bị đem đi đệm chân bàn, lại không nhớ đây là của giám quân lúc trước tặng nàng, cứ tưởng là do nhóm phụ tá nàng đã bỏ bạc ra thuê chú giải cho, hỏi chàng ấy vì sao lại lấy đệm chân bàn, chàng ấy lại không vui nữa.”
Con rối nhỏ mặc áo bào trắng trên cửa sổ lại dậm chân.
"Sau đó cô nương liền cân nhắc, vì sao chàng ấy lại không vui? Còn khiến chàng ấy ăn mặc như thư sinh mà chàng ấy khinh thường. Đến khi cô nương phát hiện quyển binh thư không phải là do nhóm phụ tá mình trả bạc chú giải cho, mà là của giám quân kia tặng, rốt cuộc cũng hiểu được, vị phu quân kia của nàng là đang ghen."
Con rối nữ tướng quân chắp tay sau lưng trên cửa sổ đi tới đi lui, vẻ mặt rất đau khổ: “Cô nương nghĩ, cô nương muốn dỗ dành phu quân, có thể phu quân của nàng văn võ song toàn, đa mưu túc trí, là anh hùng đệ nhất thiên hạ, nàng cảm thấy không hiểu vì sao chàng ấy lại ăn giấm chua với một giám quân nho nhỏ?”
"Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô nương cảm thấy, hay là do nàng rất ít bày tỏ tâm ý với phu quân của mình, vì thế nàng đi tìm chàng ấy."
Con rối của nữ tướng quân bước đến gần con rối mặc áo bào trắng, có sợi dây nhỏ kéo hai con rối gần lại với nhau.
"Cô nương gần đây học được một bài thơ, trong đó có một câu "Ký kiến quân tử, văn hồ bất di", nghe nói có nghĩa là gặp chàng trong mưa gió, liền cảm thấy vui vẻ, nàng cảm thấy được, đây là tâm tình mỗi khi nàng nhìn thấy phu quân của mình, cho nên muốn nói cho chàng ấy nghe."
Bút son trong tay Tạ Chinh đã để lại một vết bẩn lớn trên giấy.
Thân thể của hắn tựa hồ bị cố định ở nơi đó, không thể động đậy, nhưng nhịp tim lại kịch liệt chưa từng có, thình thịch, thình thịch, giống như muốn xuyên thủng lồng n.g.ự.c tầng tầng m.á.u thịt nhảy ra ngoài.
Khi Phàn Tiểu Linh từ dưới bệ cửa sổ đứng lên, mặc cho trời cao đất rộng, đôi mắt đen nhánh của hắn chỉ có thể nhìn thấy một người là nàng.
Nữ tướng quân của hắn cả người như cảnh xuân long lanh, nàng chống khuỷu tay ở phía trước cửa sổ, nhìn hắn cười rạng rỡ nói: "Tạ Chinh, ký kiến quân tử, văn hồ bất di*!"
*bài phong vũ của, câu trên ý là: khi gặp chàng rồi, làm sao mà không vui cho được.

Bình Luận (0)
Comment