Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 78

Mặt mày ôn hòa của Lý Hoài An lộ ra một chút kinh ngạc: “Toàn bộ huyện thành ở huyện Thanh Bình bị đồ sát, trấn Lâm An bên cạnh huyện thành cũng gặp phải bất hạnh, chỉ còn lại lão nhân và trẻ nhỏ mấy nhà sống sót, ngày đó người dẫn dụ sơn phỉ đi bảo vệ mấy nhà kia chính là cô nương sao?"
Ban đầuPhàn Tiểu Linh còn lo lắng cho mấy người phía Trường Ninh, nhưng khi nghe hắn ta nói những người hàng xóm trốn trong giếng cạn đã trốn thoát, trên mặt lập tức vui mừng khôn xiết: "Chính là ta, công tử vì sao biết những điều này?"
Lý Hoài An nói: “Thật hổ thẹn, phản tặc tàn bạo ngang ngược, Hạ đại nhân Hạ Kính Nguyên của Tế châu đích thân đến Lư thành để xem xét thủ thành, Lý mỗ thụ mệnh triều đình đến đây tạm thời thay cho Hạ đại nhân, không khéo hôm qua với mới vào cảnh nội của Tế châu, đã đụng phải sơn phỉ. May mắn được cô nương bảo hộ Lý mỗ chu toàn, sau khi Lý mỗ được cứu trở về, mới nghe nói về chuyện của huyện Thanh Bình.”
Phàn Tiểu Linh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, người này cũng là người làm quan, là một đại quan như Hạ đại nhân của Tế châu, khó trách hắn ta có thể cùng với quan binh phủ Tế châu xuất hiện ở đây.
Nàng lại mở miệng nói chuyện, rõ ràng ngữ khí đã có cảm giác xa cách: "Xin hỏi đại nhân, muội muội của thảo dân cùng với hàng xóm bây giờ có an toàn không?"
Lý Hoài An nghe được cách xưng hô xa cách tiếp theo của nàng, gương mặt vẫn ôn hòa như cũ: "Bọn họ tạm thời được bố trí tại trạm dịch của phủ Tế châu, hiện tại đều bình an vô sự."
Sau khi đáp lại lời của nàng, hắn ta vẫn tươi cười ấm áp nói: “Phàn cô nương không cần khách khí, đây cũng không phải công đường, không cần gọi Lý mỗ là đại nhân.”
Phàn Tiểu Linh gật đầu, nhưng câu tiếp theo mở miệng vẫn là gọi đại nhân, Lý Hoài An bật cười lắc đầu, chung quy cũng không bảo nàng sửa lời nữa.
Bọn họ ở tại chỗ nghỉ ngơi một lát, Trịnh Văn Thường dẫn binh tìm nửa canh giờ trở về, phát hiện có rất nhiều dấu chân, nhưng là ngay cả bóng người đều không nhìn thấy, ngược lại là tìm thấy bà lão được Phàn Tiểu Linh giấu bên bìa rừng tùng.
Sau khi hỏi thăm bà lão, nhận được câu trả lời giống như lúc trước Phàn Tiểu Linh đã nói.
Bà lão sợ danh tiết của Phàn Tiểu Linh bị tổn hại, cho nên không hề đề cập đến việc có một nam nhân bên trong nhóm người kia giả xưng là phu quân của Phàn Tiểu Linh, còn ngủ chung phòng với nàng.
Không tìm được sơn phỉ, nhưng tốt xấu gì cũng tìm được Phàn Tiểu Linh.
Trịnh Văn Thường để lại một bộ phận nhân mã tiếp tục lục soát ở những ngọn núi gần đó, hộ tống Lý Hoài An trở lại chủ thành Tế châu.
Trên đường trở về, Phàn Tiểu Linh mới biết được, khi bọn sơn phỉ tiến vào huyện thành, huyện lệnh huyện Thanh Bình chưa từng nghĩ tới việc tổ chức nha sai đối phó với sơn phỉ, mà vô cùng sợ hãi tự mình đưa theo người nhà bỏ chạy bảo mạng, sau khi Tống Nghiễn lên kinh dự thi, Tống mẫu lấy cớ trong nhà quá mức quạnh quẽ, cũng đến ở nhà của huyện lệnh, đêm đó khi sơn phỉ g.i.ế.c vào thành, bà ta theo một nhà huyện lệnh cùng bỏ trốn.
Nhưng không ngờ sơn phỉ đã đuổi theo hơn mười dặm g.i.ế.c cả nhà huyện lệnh, cuối cùng Tống mẫu c.h.ế.t thảm dưới đao kiếm.
Bi thảm nhất là phu thê Vương bộ đầu, Vương bộ đầu triệu tập nha sai dưới trướng, còn muốn giống như ngày đó ngăn chặn bạo dân bên ngoài thành, cũng muốn ngăn chặn được đám sơn phỉ này ở bên ngoài cửa thành, có thể do sơn phỉ chiếm tiên cơ trước đã phá hủy cửa thành, chung quy phu thê Vương bộ đầu không thể địch lại bọn chúng, c.h.ế.t ngay tại cửa thành.
Phàn Tiểu Linh nghe được những chuyện này, trái tìm của nàng nặng trĩu.
Khi đến chủ thành của Tế châu, nàng đã đến trạm dịch tìm Trường Ninh, nhưng lại biết rằng có người phóng hỏa đốt trạm dịch, thừa dịp hỗn loạn đã bắt Trường Ninh đi.
-
Bên trong ngọn núi và đồng bằng mênh m.ô.n.g vô tận, sáu hoặc bảy người cưỡi ngựa vượt qua đường núi gập ghềnh.
Nước chảy bên suối kêu róc rách, đám người tạm thời xuống ngựa nghỉ ngơi, mấy con ngựa đã chạy một đoạn đường dài đi đến cạnh dòng suối uống nước.
Một bé gái năm sáu tuổi đang nhỏ giọng thút thít bị một thanh niên tuấn mỹ gian xảo đưa xuống ngựa.
Tùy Nguyên Thanh thật sự không ngờ rằng đứa nhỏ này lại có thể khóc nhiều như vậy, cả đoạn đường đều khóc không ngừng, xương sống của đứa nhỏ này rất yếu, nhưng hết lần này đến lần khác hắn ta lại không dám tùy tiện đánh ngất xỉu, sợ không khống chế được lực đạo trên tay sẽ đánh gãy xương sống của đứa nhỏ này, vậy thì sẽ uổng phí công sức hắn ta dùng số nhân mã còn sót lại ở cứ điểm cuối cùng của phủ Tế châu mới có thể đoạt được đứa nhỏ này đi.
Hắn ta nhìn đứa nhỏ đang bị mình xách lên như một con mèo con, không còn nhẫn nại nữa dọa: “Nếu ngươi còn khóc nữa, ta sẽ ném ngươi xuống sông”.
Trường Ninh bị hù dọa, miệng mếu lên, vốn là âm thanh khóc thúc tha thút thít lại không tự chủ được biến thành gào khóc, sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh trong nháy mắt tái xanh.
Đúng lúc đó, thị vệ lấy một bình nước sạch đưa qua cho Tùy Nguyên Thanh, hắn ta liền giơ tay ném đứa nhỏ qua: “Mặc kệ dùng biện pháp gì, khiến nó dừng khóc cho ta.”
Hắn ta bị tiếng khóc làm cho phiền phức, trên thắt lưng cùng với đầu vai đau nhức, nếu không phải cân nhắc đứa nhỏ này còn hữu dụng, hắn ta đã sớm bẻ gãy cái cổ non nớt kia không biết bao nhiêu lần rồi.
Thị vệ ôm Trường Ninh, vẻ mặt chua xót, hắn ta g.i.ế.c người thì được, nhưng dỗ trẻ con, thật sự là không thể nào. Nhưng Tùy Nguyên Thanh đã lên tiếng, hắn ta chỉ có thể cứng ngắc nặn ra khuôn mặt tươi cười để dỗ Trường Ninh, Trường Ninh nhìn hắn ta nặn ra nụ cười quỷ dị, càng khóc lớn hơn, suýt chút nữa không thở nổi.
Thị vệ phát giác được ánh mắt lạnh lùng của Tùy Nguyên Thanh, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, càng ra sức dỗ dành Trường Ninh hơn.
Nhưng dần dần, hắn ta phát hiện Trường Ninh có gì đó không ổn, con bé tựa hồ không phải đang khóc, mà là thật sự thở không ra hơi, miệng há to, mặt và cổ đều bị ngẹn đỏ bừng, hô hấp rất khó khăn.
Thị vệ sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện trong tay mình, vội vàng gọi Tùy Nguyên Thanh: “Thế tử, đứa nhỏ này hình như bị bệnh suyển.”
Tùy Nguyên Thanh liếc nhìn đứa nhỏ dường như sắp c.h.ế.t ngạt trong khắc tiếp theo, sắc mặt của hắn ta càng trở nên khó coi hơn.
Hắn ta đã tốn rất nhiều công sức mới bắt được đứa nhỏ này, nếu trực tiếp phát bệnh c.h.ế.t ở nửa đường, thì chẳng được ích lợi gì ngoài việc khiến Tạ Chinh hận mình.
Hắn ta nói: "Tìm xem trên người nó có loại bình thuốc nào hay không."
Hắn ta có một thứ muội mắc chứng bệnh suyển, ngày thường ba bước một ho, năm bước một thở, không dám ra khỏi cửa phòng, trên người lúc nào cũng mang theo thuốc.
Thị vệ tìm kiếm xong thì toát mồ hôi lạnh nói: "Không có... Không có."
Tùy Nguyên Thanh nói: "Đặt người xuống đất."
Sau khi thị vệ đặt Trường Ninh nằm trên mặt đất, phải mất một lúc Trường Ninh mới chậm rãi thở thông thuận.
Biết Trường Ninh bị chứng bệnh suyển, Tùy Nguyên Thanh cũng không hù dọa bé nữa, cầm lấy bình nước ấm từ trong tay thị vệ đưa tới, hỏi: "Khát nước không?"
Trường Ninh hiển nhiên là sợ hắn ta, gật đầu lại lắc đầu, mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhìn bộ dáng rất đáng thương.
Tùy Nguyên Thanh trực tiếp đưa tay đỡ người ngồi dậy, đưa nước ấm đến bên miệng bé, ra lệnh: "Uống."
Trường Ninh còn rất sợ, nhưng vừa mới phát bệnh một lần, không dám khóc nữa, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống hết nước, cổ họng khô khốc đau rát sau khi khóc quá lâu rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.
Tùy Nguyên Thanh vặn chặt bình nước ấm, đứng dậy đi về phía con ngựa: “Tiếp tục lên đường, cứ đảm bảo con bé không c.h.ế.t trên đường là được.”
Khi Trường Ninh được thị vệ ôm lên lưng ngựa thì hai mắt của bé vẫn còn đẫm lệ mơ hồ, vẫn mím môi không nói gì, bé tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, dọc đường đều nghe hiểu được, bọn đại ác nhân này hình như đã nhìn lầm bé thành nữ nhi của ai đó, nếu như lúc này bé nói mình không phải, khẳng định sẽ bị bọn bại hoại này g.i.ế.c chết, nếu vậy thì bé sẽ không gặp được a tỷ của mình nữa.
Nghĩ đến a tỷ, nước mắt Trường Ninh lại không kìm được mà tuôn trào xuống, bé lấy ra còi trúc treo ở dưới cổ, thổi được tiếng không tiếng có.
-
Ba ngày sau, Lư thành.
Công Tôn Ngân nhận được một phong thư từ Yến châu gửi đến, sau khi xem xong, cây quạt trong tay kinh hãi rơi xuống đất, không thể tin lẩm bẩm nói: “Tạ Cửu Hành có nữ nhi từ khi nào vậy?”
Nhưng hắn ta im lặng suy nghĩ, người trong lòng đều đã đó, không chừng cũng thật là có nữ nhi, thần sắc quái dị mang theo phong thư đi tìm Tạ Chinh, lúc tiến vào trong lều trướng thì lại không nhìn thấy ai cả.
Hắn ta quỳ xuống đệm bồ đoàn, chờ khi Tạ Chinh trở lại, đầu tiên hắn ta liền phát hiện ra trên bàn con có một đĩa nhỏ kẹo trần bì.
Hắn ta thầm nghĩ lúc nào thân binh bên người của Tạ Chinh lại sơ suất như vậy, hắn ghét nhất là đồ ngọt, cho nên đem một đĩa kẹo đặt ở đây không phải là muốn bị trừng phạt sao?
Trong lúc nhàn rỗi hắn ta nếm thử một viên, phát hiện có hương vị chua chua ngọt ngọt, ngoài ý muốn lại thấy rất ngon.
Sau khi ăn thì ăn liền ba viên, hắn ta đại phát thiện tâm đều đem hết đĩa kẹo trần bì bỏ vào trong túi áo, để tránh sau khi Tạ Chinh trở về thấy sẽ trừng phạt thân binh mang kẹo tới.
Một lúc sau, Tạ Chinh một thân mặc áo giáp phủ đầy gió tuyết trở về, nhìn thấy Công Tôn Ngân, mới nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Ánh mắt của Công Tôn Ngân liếc nhìn Tạ Chinh vài lần, sau đó mới cổ quái nói: "Tất nhiên là có chuyện."
Tạ Chinh không để ý đến ánh mắt dò xét của hắn ta, cởi áo choàng xuống đưa cho thân binh ở sau lưng, mới phát hiện cả đĩa kẹo trần bì đều trống không, ánh mắt chợt trầm xuống, liếc nhìn Công Tôn Ngân: "Ngươi đã ăn rồi?"

Bình Luận (0)
Comment