Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 101 - Chương 101.

Chương 101. - Chương 101. -

Trong lều trướng, Tạ Chinh nhìn vết máu gà trên xiêm y và áo choàng của mình, cau mày nói: “Có phải máu nhiều quá không?”

Công Tôn Ngân ở một bên chỉ huy Tạ Thất mang con gà rừng vừa làm thịt đem tới hỏa đầu doanh nấu canh, nói: "Không phải ngươi chưa từng đến doanh trướng thương binh nhìn qua, ở đó cũng có thương binh cụt tay cụt chân, người nào không phải toàn thân đầy máu? Phàn cô nương ở trong doanh trướng thương binh hỗ trợ cũng đã thấy rất nhiều, không làm nhiều một chút, không dọa được nàng ấy thì phải làm sao đây?"

Đang khi nói chuyện, hắn ta tinh mắt nhìn thấy lông tơ của gà rừng khi giãy dụa bay tới áo choàng chưa được thu dọn sạch sẽ, vội vàng tranh thủ thời gian lấy xuống.

Hắn ta phát hiện mặc dù sắc mặt của Tạ Chinh tái nhợt, dưới hai mắt có chút thâm quầng, nhưng cũng không có dáng vẻ gì là sốt cao, nhịn không được nói: “Tối hôm qua ngươi ngủ gió lạnh cả đêm, lại dùng nước lạnh gội đầu, sao một chút cũng không có biểu hiện phát sốt?”

Tạ Chinh: "..."

Công Tôn Ngân tựa như vò mẻ chả sợ rơi, nói: "Thôi thôi, cứ diễn khổ nhục kế như vậy chắc là đủ rồi."

Âm thanh Tạ Ngũ ở ngoài trướng vang lên: "Ở ngay bên trong!"

Công Tôn Ngân vội lùi lại ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, thần sắc lộ ra vẻ thương xót.

Sau khi Phàn Trường Ngọc cùng với quân y vội vã vào lều trướng, ngay lập tức nhìn thấy Tạ Chinh yếu đuối tái nhợt nằm trên giường, trên vạt áo còn dính một mảnh máu tươi chói mắt không thôi.

Trái tim nàng thắt lại, vội vàng tiến lên: "Ngôn Chính!"

Hai mắt của Tạ Chinh nhắm nghiền, môi mỏng nứt nẻ, sắc mặt trắng bệch như tuyết, tóc rối tán loạn trên trán, dưới mắt cũng là hai quầng thâm nhạt, thoạt nhìn tiều tụy và chật vật.

Phàn Trường Ngọc cảm thấy trái tim mình như bị một đôi bàn tay to lớn siết chặt, vết máu sẫm màu trên áo choàng khiến hốc mắt nàng nổi lên chút chua xót.

Bất quá chỉ mới một đêm, người hôm qua còn rất tốt, sao có thể đột nhiên trở nên như vậy?

Lý trí còn sót lại chống đỡ để nàng lùi lại một bước, sau đó quay đầu nói với quân y: "Ngài mau bắt mạch xem cho huynh ấy đi!"

Quân y cũng bị trận chiến này làm cho hoảng sợ, sợ Tạ Chinh xảy ra chuyện gì xấu, vội vàng dò xét cổ tay Tạ Chinh để bắt mạch, khi cảm nhận được mạch đập dưới ngón tay, vẻ mặt của quân y lộ ra chút kỳ quái, ngẩng đầu liền nhìn thấy Công Tôn Ngân đối diện đưa ánh mắt tới.

Quân y vội vàng lẩm bẩm một tiếng, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng tiếp tục bắt mạch, Phàn Trường Ngọc thấy thế thì tim đập thình thịch.

Một lúc sau, quân y rút tay lại, nói: "Phàn cô nương, phu quân của nàng bị bệnh rất nguy hiểm!"

Phàn Trường Ngọc vội vàng nói: "Quân y, xin ngài mau cứu huynh ấy!"

Quân y vuốt vuốt râu dê, khổ sở nói: "Vị huynh đệ này ho ra máu thành như vậy, nghĩ đến trước đó bị thương, vẫn là do phổi tụ không ít máu, nhất định phải dưỡng âm bổ phổi, ngoại thương mất máu quá nhiều lại tính tình nóng nảy, cần dưỡng huyết cầm máu. Trước tiên ta sẽ sắc tạm mấy vị thuốc cho huynh đệ này uống trước, nhưng sau này tốt nhất thời khắc cần có người bên cạnh để trông coi, để tránh khi hôn mê ho ra máu, sặc máu mà chết.”

Hiện tại Phàn Trường Ngọc vô cùng sợ hãi, vội vàng nói: "Ta sẽ ở bên cạnh huynh ấy một tấc cũng không rời."

Quân y đi xuống bốc thuốc, Phàn Trường Ngọc nhìn vết máu trên người Tạ Chinh, chóp mũi bắt đầu chua xót, trong lòng không khỏi bắt đầu tự trách.

Ngôn Chính còn bị thương nặng chưa lành, vì sao bản thân nàng hôm qua lại tức giận, vì sao lại nói sẽ không đến đây nữa?

Nếu Ngôn Chính có xảy ra bất trắc gì, nàng có thể sẽ phải áy náy suốt phần đời còn lại.

Công Tôn Ngân vừa nhìn thấy sắc mặt của Phàn Trường Ngọc liền biết khổ nhục kế này đã thành công, đúng lúc lên tiếng an ủi: “Phàn cô nương đừng quá lo lắng, Ngôn tiểu huynh đệ nhất định sẽ cát nhân thiên tướng.”

Phàn Trường Ngọc vừa bước vào lều trướng, tất cả sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào trên người Tạ Chinh, lúc này mới phát hiện Công Tôn Ngân cũng ở đây, nói: "Công Tôn tiên sinh cũng ở đây sao?"

Công Tôn Ngân mặt không đỏ thở không gấp nói dối: "Ngôn tiểu huynh đệ đột nhiên ho ra máu, tiểu Ngũ nhất thời hoảng sợ, đúng lúc ta đang tuần doanh ở gần đó, liền để hắn đi tìm quân y trước, ta thay hắn trông chừng Ngôn tiểu huynh đệ một chút.”

Phàn Trường Ngọc thay mặt Tạ Chinh nói lời cảm tạ với Công Tôn Ngân, Công Tôn Ngân cười nói: "Đều là những hảo nhi lang của Đại Dận ta ra trận giết địch, giữ được tính mạng mới có thể tiếp tục bảo vệ sông núi Đại Dận, cần gì nói lời cảm tạ. Đã có Phàn cô nương trông giữ ở đây, ta sẽ không ở lại thêm nữa."

Sau khi tiễn Công Tôn Ngân đi, Phàn Trường Ngọc dời cái bàn nhỏ đi ngồi ở bên giường Tạ Chinh, ủ rũ nói: "Huynh nhất định phải tốt lên."

Có lẽ là bởi vì cách quá gần, Phàn Trường Ngọc ngửi được mùi máu trên áo choàng, đột nhiên dùng sức hít mũi một hơi.

Nàng thường xuyên mổ lợn, rất nhạy cảm với mùi máu lợn, mấy ngày nay đều là cho lưỡi đao nếm máu, đối với mùi máu người cũng không lạ gì, vết máu trên đệm chăn này không chỉ có nặng mùi tanh, làm sao lại có thoang thoảng thêm mùi lông gà?

Nàng tiến lại gần, đang định cẩn thận ngửi thử, thì Tạ Chinh, người “hôn mê đã lâu” khẽ run rẩy hàng mi, yếu ớt mở mắt ra.

Phàn Trường Ngọc ngay lập tức quên tất cả mọi thứ, kinh hỉ lên tiếng nói: "Ngôn Chính, huynh đã tỉnh rồi?"

Tạ Chinh nhìn chằm chằm nàng một hồi, nói: "Nàng đến rồi."

Giọng hắn khàn khàn tiếng có tiếng không, như thể cổ họng hắn bị tổn thương do ho quá kịch liệt.

Chỉ một câu này thôi đã khiến trong lòng Phàn Trường Ngọc cảm thấy khá khó chịu, nàng dịch góc chăn cho hắn, nói: “Quân y nói huynh ho ra máu là nội thương, cần tĩnh dưỡng thật tốt, từ nay về sau ta sẽ ở lại, huynh cứ an tâm dưỡng thương là được."

Đôi môi tái nhợt của Tạ Chinh có dính chút máu, càng biểu lộ sự yếu ớt, hắn chậm rãi nói: "Ta đã nghe nói chuyện nàng ở Tế châu."

Phàn Trường Ngọc không biết hắn nói như vậy là có ý gì, nhất thời không lên tiếng, chỉ nghe hắn cố sức nói tiếp: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sớm không còn là nữ tử bình thường chỉ biết mổ lợn trên trấn Lâm An lúc trước nữa, sau khi nàng trở về, ta lại mù quáng quở trách nàng, là ta không đúng."

Lại nghe hắn nói xin lỗi vì những lời nặng nề hôm qua, ngược lại khiến Phàn Trường Ngọc càng cảm thấy xấu hổ, nàng cụp mắt xuống, nghẹn ngào nói: “Huynh giáo huấn ta như vậy không sai, ta cùng với những binh lính xuống núi có thể toàn thân bình an trở về chỉ là do may mắn thôi, nếu như không phải A Thất huynh đệ kịp thời điều viện quân tới, có lẽ ta cùng với những binh lính đi cướp doanh trại địch sẽ phải chịu cảnh bị vó ngựa của phản tặc giẫm chết.”

Nàng đã chuẩn bị đủ tâm lý, cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng Tạ Chinh nói: "Sau khi được huynh giáo huấn, là ta không hiểu thấu được mà giận huynh, là lòng dạ của ta hẹp hòi, ta sẽ sửa đổi."

Giờ khắc này trong lòng nàng đều là tràn đầy sự áy náy, nhìn thấy trên môi Tạ Chinh còn dính rất nhiều máu, liền đi ra ngoài muốn lấy nước nóng cho hắn lau.

Tạ Chinh nhìn bóng lưng của nàng rời đi, lông mày khẽ cau lại.

Làm sao lại nói tới lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn rồi?

Chờ khi Tạ Ngũ mang thuốc đã sắc xong đến, Phàn Trường Ngọc đã tiếp nhận lấy, đút từng muỗng từng muỗng cho Tạ Chinh.

Chiếc áo choàng dày lấy được từ trong doanh trại của phản tặc, Tạ Chinh đã lấy nó dùng như đệm chăn, hiện giờ đã bị vấy máu, Phàn Trường Ngọc biết hắn thích sạch sẽ, vì vậy khi trở về nơi ở, nàng cũng đem chiếc áo choàng nàng và Trường Ninh đắp vào ban đêm lấy tới, trước đắp cho Tạ Chinh, sau đó chuẩn bị đem chiếc áo choàng và xiêm y dính máu trên người Tạ Chinh mang đi giặt.

Tạ Ngũ sợ Phàn Trường Ngọc đem đi giặt thì sẽ phát hiện ra manh mối gì đó, liền tranh giành lấy đi giặt.

Đến buổi tối, Phàn Trường Ngọc muốn trông coi Tạ Chinh, nhưng nàng lại không yên lòng để một mình Trường Ninh ở lại trong lều trướng, mắt nhìn thấy bên trong lều trướng này còn thừa giường quân đội, liền đưa Trường Ninh đến cùng nàng ngủ ở chỗ này.

Khi nàng thu dọn chăn giường lần nữa, bối rối nói: “Trong doanh trướng bên kia thương binh đều chen lấn đông lắm, sao bên này nhiều giường trống như thế mà không đưa tới đây?”.

Mấy quân y tránh né Tạ Chinh còn không kịp, sao lại dám đưa thương binh tới lều trướng bên này.

Trên núi mặc kệ là dầu thắp đèn hay ngọn nến đều là đồ quý, cho nên vừa đến đêm, tất cả trong lều trướng cơ hồ đều đốt lò than để thắp sáng.

Ngọn lửa liếm láp bóng đêm, nửa khuôn mặt Tạ Chinh bao phủ một tầng ánh lửa vàng ấm, mặt mày trắng sáng tựa như dùng mực vẽ nên, hình dáng khuôn mặt rất rõ ràng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn Phàn Trường Ngọc đang thu xếp chăn giường, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Không biết, có lẽ quân y tự có an bài riêng."

Phàn Trường Ngọc không biết nhiều về việc quản lý trong quân doanh, cho nên cũng không nghĩ sâu về vấn đề này nữa, sau khi dọn giường xong thì để Trường Ninh còn đang ngủ gà ngủ gật nằm xuống ngủ, nói với Tạ Chinh: “Nếu như ban đêm huynh muốn uống nước hay tiểu đêm, cứ gọi ta một tiếng."

Khi Tạ Chinh nghe thấy hai chữ "tiểu đêm", vành tai hắn nóng ran, sững sờ nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.

Khi Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức tim cũng đập mạnh, khuôn mặt cũng nóng theo, xoay người nói: "Huynh nghĩ gì thế, huynh gọi ta, ta có thể đi tìm quân gia tuần tra ở gần đó đến giúp đỡ."

Để thuận tiện chăm sóc Tạ Chinh, chiếc giường mà Phàn Trường Ngọc mang Trường Ninh theo ngủ đặt cạnh Tạ Chinh, khoảng cách giữa họ chưa đến ba thước.

Mấy ngày nay nàng quá mức mệt mỏi, cơ hồ chạm vào giường đã ngủ thiếp đi.

Tạ Chinh nghe thấy tiếng hít thở kéo dài của hai tỷ muội, sau đó mới quay đầu nhìn nghiêng về phía giường bên, bên trong chậu than vẫn còn một mảnh củi đang cháy, ánh lửa hắt vào gương mặt của Phàn Trường Ngọc, khuôn mặt yên tĩnh lại biểu lộ ra thêm mấy phần xinh đẹp một cách khó tả.

Trong lòng hắn sinh ra một cỗ rung động, khí thế hùng dũng, tựa như bị hàng vạn con kiến cắn xé, Tạ Chinh nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc một lúc lâu, bởi vì nàng nằm nghiêng nên đôi môi có hơi nhếch lên, trong đáy mắt đen láy của hắn so với bóng đen còn dày đặc hơn, nhưng cuối cùng hắn chẳng làm gì cả, chỉ dời ánh mắt đi, quay sang hướng khác nặng nề nhắm nghiền hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment