Phàn Trường Ngọc hơi mắc nghẹn, nói: "Không phải, huynh ấy chỉ tạm thời ngủ mê một chút, đại khái khoảng nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại. Ninh Ninh ngoan ngoãn ở lại trong trướng trông coi tỷ phu, nếu như gặp nguy hiểm mà tỷ phu muội vẫn chưa tỉnh lại, muội liền lấy kim đâm cho huynh ấy tỉnh nhé."
Võ Tam Cân đưa thuốc mê cho nàng, nàng đã dùng một lượng đủ để làm choáng một con lợn rừng.
Mấu chốt là ý chí của Ngôn Chính mạnh hơn so với người thường, nàng sợ lượng thuốc bình thường sẽ không làm hắn hôn mê được.
Sau khi Phàn Trường Ngọc đưa cho Trường Ninh một cây kim, lại tháo thêm thanh chủy thủ buộc ở ống quần của mình đưa cho bé: "Đề phòng lỡ có chuyện gì, thanh chủy thủ này muội cứ cầm đi. Nhớ kỹ khi gặp nguy hiểm phải đâm kim cho tỷ phủ muội tỉnh trước, dùng kim đâm chứ không được dùng chủy thủ, huynh ấy tỉnh lại liền có thể bảo vệ cho muội."
Trường Ninh một tay cầm kim thêu, một tay cầm thanh chủy thủ, dùng sức gật mạnh đầu, nhưng lại nhịn không được hỏi: "A tỷ đi đâu?"
Phàn Trường Ngọc nói: "A tỷ đi đánh những kẻ xấu đã bắt Ninh Ninh và Bảo Nhi, sau khi đánh kẻ xấu xong liền trở về."
Trường Ninh giữ chặt góc áo của Phàn Trường Ngọc, đôi mắt nho đen ngấn nước, tràn đầy lo lắng: “Vậy tỷ tỷ phải cẩn thận một chút.”
Phàn Trường Ngọc vỗ đầu bé: "Yên tâm, a tỷ sẽ báo thù cho muội!"
Sau khi căn dặn Trường Ninh xong, nàng lấy đao mổ lợn và đao chặt xương ra đeo ở bên hông, sau đó rời khỏi đại trướng đi về phía tả vệ doanh, vừa vặn trên đường đi đụng phải Tạ Ngũ.
Khi Tạ Ngũ nhìn thấy nàng mặc quân phục Yến châu, trong đầu hắn ta đã có một dự cảm không lành, lắp bắp nói: "Phàn...Phàn cô nương."
Phàn Trường Ngọc nghi ngờ hỏi: “Tiểu Ngũ huynh đệ còn chưa trở về doanh trại sao?”
Tạ Ngũ cứng ngắt nói: "Ta. . . Ta đi tìm Ngôn đại ca."
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn xung quanh, kéo Tạ Ngũ qua một bên, thấp giọng nói: “Tiểu Ngũ huynh đệ cũng biết, phu quân của ta trọng thương còn chưa khỏi, huynh ấy ra chiến trường không thể nghi ngờ gì sẽ phải chịu chết, ta thay phu quân của ta xuất chinh, chuyện này Tiểu Ngũ huynh đệ cứ coi như không biết đi, chờ sau trận chiến này trở về, ta sẽ đổi lại với phu quân của mình, chuyện này sẽ không ai biết.”
Tạ Ngũ tự nhủ trong lòng làm sao có thể không ai biết!
Mặc dù buổi sáng đã định xong kế sách tác chiến, mấy đại quân đều chỉnh tề đi xuống núi, nhưng mà Hầu gia từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện, cũng không thể có lý nào như vậy được đâu a!
Nhưng vào lúc này, hắn ta không dám chủ động nói ra thân phận thật sự của Tạ Chinh với Phàn Trường Ngọc, vì vậy chỉ khuyên nhủ: “Phàn cô nương chớ có hồ đồ, đây chính là phạm vào tối kỵ trong quân, sẽ bị chặt đầu!"
Phàn Trường Ngọc nhìn Tạ Ngũ, đôi mắt hạnh tròn xoe chân thành lại quả quyết, nhưng lại như hổ báo săn mồi, mang theo một tia lạnh lùng, nàng nói: “Thật có lỗi, Tiểu Ngũ huynh đệ, ta chỉ là không muốn phu quân của ta uổng mạng trên chiến trường, nếu như huynh ấy không bị thương, ta sẽ không đưa ra hạ sách này. Trước mắt huynh ấy lên chiến trường giết địch còn không bằng ta, hành động lần này cũng sẽ không mang lại bất kỳ tổn thất nào cho đại quân. Về phần trái với quân lệnh bị trách phạt, sau khi trở về một mình ta gánh chịu là được, ta đã hạ thuốc mê cho phu quân của ta, để không làm liên lụy tới Tiểu Ngũ huynh đệ, không bằng ta cũng đánh ngất Tiểu Ngũ huynh đệ ở tại đây đi."
Thấy Phàn Trường Ngọc đã giơ tay lên, Tạ Ngũ vội vàng nói: "Ta giúp Phàn cô nương giữ bí mật, chúng ta cùng nhau đi giết địch, chí ít trên chiến trường còn có thể chiếu cố lẫn nhau."
Phàn Trường Ngọc không hiểu tại sao hắn ta lại thay đổi quyết định nhanh như vậy, nhưng hắn ta đều đã nói như thế, nàng vẫn thu tay về, nói: "Vậy chúng ta trở về doanh trại đi."
Tạ Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự động thủ, hắn ta khẳng định không phải là đối thủ của cô nương này.
Đối với kế hoạch hiện tại, hắn ta chỉ có truyền tin trước cho những thân binh khác đi tìm Tạ Chinh, bản thân hắn ta thì đi theo Phàn Trường Ngọc để bảo vệ nàng.
Tạ Ngũ thổi vài tiếng huýt sáo sắc bén vang đến trạm canh gác, Phàn Trường Ngọc đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta: "Ngươi huýt sáo làm cái gì?"
Tạ Ngũ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vừa vặn trên bầu trời có một con chim ưng bay ngang qua, hắn ta giơ ngón tay lên chỉ chỉ, cười cứng đờ nói: "Lúc trước ta có nghe một lão binh nói huấn luyện chim ưng đều dùng tiếng huýt sáo chỉ thị cho chim ưng, ta xem coi có phải là thật hay không."
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Đối với những con chim ưng chưa được huấn luyện cũng có hiệu quả sao?"
Tạ Ngũ chỉ vào con chim ưng kia ở trên bầu trời, cứng ngắt nói: "Thử xem một chút, xem ra là vô dụng."
Phàn Trường Ngọc thất vọng, nàng còn nghĩ nếu như nó hữu ích, sau này nàng cũng sẽ học một chút, lại bắt cho Trường Ninh một con chim ưng.
-
Đại quân bình thường đã lên đường, Phàn Trường Ngọc tìm được quân kỳ của tả vệ quân doanh thứ ba, nàng và Tạ Ngũ cùng đứng phía sau đội ngũ, các ngũ trưởng* đang kiểm kê nhân số của mình.
*ngũ trưởng: đơn vị binh nhỏ nhất gọi là ngũ, gồm năm người có ngũ trưởng đứng đầu
Giáo úy toàn thân trong bộ áo giáp thì đứng phía trước đội hình, quả nhiên là uy phong lẫm liệt.
Khi ngũ trướng ở cuối hàng kiểm kê nhân số đến chỗ Phàn Trường Ngọc và Tạ Ngũ, lúc này quát lên: “Hai ngươi là người của đội ngũ kia, sao lại đứng trong đội của lão tử?"
Tạ Ngũ không chút sợ hãi, cao giọng đáp: "Doanh bộ binh đã bị chia ra và tổ chức lại."
Hắn ta làm như vậy là để gây chú ý cho giáo úy Lý Liêm của doanh thứ ba.
Quả nhiên, Lý Liêm ở phía trước đội hình thấy phía sau huyên náo, ngẩng cao đầu đi tới, quát khẽ: "Đại quân sắp xuất phát, làm gì la hét ầm ĩ như vậy?"
Người ngũ trưởng kia nói: "Tướng quân, trong đội có thêm hai người, bọn họ nói là từ nơi khác đưa biên chế tới."
Mấy năm trước Lý Liêm cũng thuộc đội thân binh, về sau có thể tự mình đảm nhiệm một phương, cho nên được Tạ Chinh chuyển xuống tả vệ doanh, hắn ta tất nhiên nhận ra được Tạ Ngũ.
Những người bên trong đội thân binh đều được ban cho họ Tạ, lúc trước đều là tử sĩ, không tên không họ, bọn họ cũng là đám người trung thành nhất với Tạ Chinh.
Tạ Ngũ nháy mắt ra dấu với Lý Liêm, Lý Liêm cũng không hỏi tại sao hắn ta cùng với một tiểu binh lạ mặt khác xuất hiện trong đội ngũ của mình, cho là hắn ta đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó, chỉ mắng người ngũ trưởng kia: “Trước đó vài ngày canh giữ dưới núi lão tử mất đi nhiều người như vậy, thật vất vả mới bố trí được người tới, ngươi còn ngại đội ngũ của lão tử nhiều người đúng không?"
Người ngũ trưởng kia bị mắng lập tức im bặt.
Những quân binh vốn đang thò đầu tò mò nhìn Phàn Trường Ngọc và Tạ Ngũ cũng vội vàng đứng nghiêm, không dám nhìn xung quanh nữa.
Cũng may là đám quân binh trước đó có mối quan hệ tốt với Phàn Trường Ngọc đều là người của hỏa đầu doanh và doanh trại thương binh, những người ở doanh trại khác chỉ nghe qua tên của nàng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua nàng.
Lúc này nàng đang mặc bộ chiến giáp tàn tạ cúi đầu đứng trong đội ngũ, đám quân binh thấy tiểu tử mới tới này chỉ như một con khỉ gầy guộc, cũng không ai để ý đến nàng.
Lý Liêm chắp tay sau lưng trở về phía trước đội hình, Tạ Ngũ thấy vậy liền nôn nóng, đang định nhắc nhở Lý Liêm tìm cách đá mình và Phàn Trường Ngọc ra khỏi đội ngũ, dù sao hắn ta cũng không thể để cho Phàn Trường Ngọc thật sự ra chiến trường, sao liệu được phía trước lại có náo động, một trinh sát đã đuổi ngựa trở về báo tin: “Thạch Việt dẫn người xé ra được một kẽ hở trên đội quân tiên phong, đang muốn bỏ chạy về phía nam, theo lệnh của quân sư, tả vệ quân lập tức tiến đến chi viện cho quân tiên phong."
Đô úy của tả vệ quân quát lên một tiếng: "Tả vệ quân doanh thứ ba, tốc hết toàn lực hành quân!"
Trận hình quân ngũ vốn đang đứng chỉnh tề, lập tức năm người cùng song hành nhanh chóng lao tới chiến trường.
-
Để truyền đạt một số tin tức đơn giản, đội thân binh của Tạ Chinh thường sử dụng âm thanh huýt sáo làm ám hiệu.
Loại âm thanh vừa sắc bén vừa gấp rút này, chính là nói Tạ Chinh có thể gặp nguy hiểm.
Đám thân binh nghe được tiếng huýt sáo của Tạ Ngũ lập tức chạy đến tìm Tạ Chinh, phát hiện hắn không ở trong lều trướng của thương binh, lại lục soát tìm kiếm dấu vết để lại xung quanh, rất nhanh đã tìm đến lều trướng của hai tỷ muội Phàn Trường Ngọc.
Trường Ninh vẫn một mực cầm kim thêu canh giữ bên cạnh Tạ Chinh, khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần lều trướng, vội vàng cầm lấy kim thêu đâm vào người Tạ Chinh.
Người đang hôn mê cơ hồ là ngay lập tức mở mắt ra, thân binh xốc rèm trướng lên nhìn thấy Tạ Chinh cũng là vui mừng khôn xiết, mặc kệ Trường Ninh còn ở đây, gọi một tiếng: "Hầu gia!"
Sắc mặt Tạ Chinh âm trầm đến đáng sợ, đứng dậy liền muốn đi ra khỏi lều trướng, lại bởi vì còn chút thuốc mê chưa tan hết, toàn thân mất hết sức lực, kịp thời vịn vào cột giường mới ổn định lại thân hình.
Thân binh vội vàng chạy tới đỡ hắn: "Hầu gia, ngài thế nào?"
Tạ Chinh thoáng nhìn thấy thanh chủy thủ mà Trường Ninh đặt cạnh giường, liền nhặt nó lên, mạnh mẽ quẹt ngang lòng bàn tay, máu chảy xuống từ mũi thanh chủy thủ rơi xuống đất, Trường Ninh bị dọa sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ bé trở nên tái nhợt.
Cơn đau nhức này hiển nhiên làm giảm bớt hiệu lực của thuốc trên người Tạ Chinh, nhưng sắc mặt hắn lại càng ngưng trệ, hắn hỏi thân binh của mình: “Đội ngũ tả vệ quân của Lý Liêm hiện đang ở đâu?”
Thân binh đáp: "Dưới trướng của Thạch Việt chẳng biết khi nào đã chiêu được một viên mãnh tướng, trời sinh sức mạnh cường đại, không ai có thể ngăn cản được, Thạch Việt đã sử dụng người này để mở đường, mạnh mẽ xé nát quân tiên phong của chúng ta, quân sư đã điều tả vệ quân đi lấp đầy cho quân tiên phong đang bị xé toạc."
Tạ Chinh nhất thời không thể ngồi yên, sải bước ra khỏi doanh trướng, lạnh giọng ra lệnh: "Lấy chiến giáp đến cho ta! Lại điều thêm năm trăm tinh kỵ binh!"
Quân tiên phong lần này hắn phái đi là một trong những mãnh tướng ưu tú của hắn, nếu như quân tiên phong không ngăn được Thạch Việt, trận chiến này sợ là không quá lạc quan.
Rất nhanh liền có thân binh đem bộ chiến giáp huyền lân nặng nề đến thay cho hắn, Trường Ninh ngơ ngác đuổi theo ra ngoài lều trướng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng của Tạ Chinh, hai chữ "tỷ phu" đến bên miệng liền nuốt trở lại.
Cho tới bây giờ bé vẫn chưa từng thấy qua vẻ mặt đáng sợ như vậy của tỷ phu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, hắn không còn giống như tỷ phu trong trí nhớ của bé nữa.
Mà những người này gọi tỷ phu của bé là Hầu gia, Hầu gia lại là cái gì?
Thân binh dắt chiến mã tới cho Tạ Chinh, hắn mặc áo choàng đen lên, lạnh giọng ra lệnh cho thân binh bên cạnh: “Truyền tin cho Công Tôn Ngân, bảo hắn siết chặt hậu phương, không cần điều binh qua bên quân tiên phong kia.”
Lúc lên lưng ngựa, hắn nhìn thoáng qua Trường Ninh như bắp cải đứng ở cửa lều trướng, nói với Tạ Thất: "Chăm sóc con bé."
Tạ Thất chắp tay nhận lệnh, Tạ Chinh đã giơ roi thúc vào bụng ngựa rời đi, mười mấy thân binh cũng lập tức đi theo.
Trường Ninh nước mắt lưng tròng, muốn khóc lại không dám khóc, vì sao tỷ phu sau khi tỉnh lại thì hung dữ như vậy?
Tạ Thất không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, vụng về dỗ dành, Trường Ninh đại khái xác định hắn ta không hung dữ với mình, lập tức òa khóc lớn: “Ta muốn a tỷ...”
Tạ Thất không nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi bé: "Vậy a tỷ của muội đi đâu rồi?"
Trường Ninh nức nở nói: “A tỷ nói đi đánh người xấu.”
Trong lòng Tạ Thất lộp bộp, tiếp tục hỏi: "Hầu gia. . . Tỷ phu của muội sao lại tới nơi này?"
Trường Ninh khóc thút thít: “A tỷ cõng về.”
Tạ Thất nghẹn ngào, đột nhiên hiểu tại sao Hầu gia nhà mình sau khi tỉnh dậy lại có vẻ mặt muốn ăn thịt người như thế.
Hắn ta nhìn Trường Ninh một chút, thầm nghĩ không bằng trước tiên đem đứa trẻ này rời xa chỗ thị phi mới thỏa đáng, nói: "Đừng khóc, ta dẫn muội đi xem gà rừng, có được hay không?"
Trường Ninh vẫn còn khóc thúc thít, bé vẫn còn sợ hãi, trong miệng vẫn lẩm bẩm muốn a tỷ, Tạ Thất nói đem bé đi xem lợn rừng, bò rừng, động vật hoang dã trên núi đều nói ra hết, khi nói đến xem chim ưng, Trường Ninh đang khóc thút thít mới ngừng lại, mở đôi mắt to ngấn lệ hỏi: "Ưng ưng?"