Tạ Ngũ cũng không xoắn xuýt, lăn người tránh đi phạm vi công kích của thanh chùy đinh, thậm chí còn ném một thanh chủy thủ về phía tên tướng quân phản tặc kia.
Tên tướng quân phản tặc định giáng một chùy khác vào Phàn Trường Ngọc, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng nó để hất thanh chủy thủ đi.
Phàn Trường Ngọc nhân cơ hội thoát thân, đồng thời vung hai thanh đao mổ lợn lên, lưỡi đao hướng xuống mu bàn tay của tên tướng quân phản tặc, cắt ra một vết máu sâu thấy xương.
Khi tên tướng quân phản tặc đau đớn vung ngang tới, Phàn Trường Ngọc đã nhảy lùi lại để tránh chùy đinh.
Tướng quân phản tặc nhìn thoáng qua miệng vết thương trên mu bàn tay mình còn đang chảy máu, trên gương mặt dữ tợn nghiêm lại, quát: "Ngươi muốn chết!"
Nói xong, hắn ta càng không thèm để ý vết thương trên tay, sức nện càng thêm dữ dội hung ác, chỉ muốn lấy mạng của Phàn Trường Ngọc.
Thanh chùy đinh trong tay hắn ta là loại dày đặc, nặng tám trăm cân, vừa rồi Phàn Trường Ngọc vì cứu Tạ Ngũ mới đi đón một chùy kia, hổ khẩu đều bị chấn động rách ra đau đớn, chiều dài của đao mổ lợn không đủ, trọng lượng cũng không đủ, đối phó với chùy đinh của hắn ta thật sự không có lợi thế.
Lúc này, Phàn Trường Ngọc không đi đón chùy của hắn ta nữa, chỉ một mực né tránh, thỉnh thoảng không né được, đón thêm mấy chùy, máu từ hổ khẩu nhuộm đỏ cán đao, lại thêm một lần không thể tránh, chỉ có thể đón trực diện, thanh đao chọc huyết trong tay bị đập mạnh rơi ra ngoài.
Thấy Phàn Trường Ngọc đã mất đi một binh khí, tướng quân phản tặc càng thêm hưng phấn: “Lão tử sẽ đập ngươi thành một chiếc bánh thịt!"
Phàn Trường Ngọc dùng chân hất một thanh đại đao trên mặt đất lên để thay thế thanh đao chọc huyết, nhưng bất ngờ va chạm mạnh với chùy đinh kia, thanh đao trực tiếp bị gãy làm đôi.
Đô úy tả vệ quân bị chùy đinh của tướng quân phản tặc làm bị thương, không thể leo lên ngựa được nữa, tạm thời được các binh lính của mình đưa tới một nơi an toàn, nhìn Phàn Trường Ngọc và tướng quân phản tặc đánh nhau mấy hiệp trên chiến trường, ngoài ý muốn nói: "Tiểu binh kia là thuộc doanh nào?"
Tất cả những binh lính bên cạnh cũng không biết.
Đô úy tả vệ quân cẩn thận nhìn kỹ, nói: "Nếu như trong tay hắn có binh khí tiện tay, có lẽ có thể giao chiến với tặc tướng kia, người tới, đem mạch đao* của ta đưa cho hắn!"
*mạch đao: con đao cán dài thời nhà Đường
Binh lính cầm lấy mạch đao có chạm trổ của hắn ta, đang định đưa cho Phàn Trường Ngọc, Tạ Ngũ lòng như lửa đốt bay thẳng tới, hét lớn một tiếng: "Đô úy tả vệ quân Nghiêm Nghị ở đâu!"
Đô úy tả vệ quân nhận ra hắn ta là thân binh của Tạ Chinh, ôm vết thương vội vàng đi xuống nói: “Có mạt tướng.”
Tạ Ngũ hai mắt đỏ bừng, chỉ hướng Phàn Trường Ngọc nói: "Mau phái binh đi cứu phu nhân!"
Đô úy tả vệ quân sững sờ tại chỗ: "Phu nhân?"
Tạ Ngũ không thể để ý nhiều như vậy, nói: "Người đang giao thủ với tên tặc tướng kia, chính là phu nhân của Hầu gia!"
Đô úy tả vệ quân đột nhiên cảm thấy, mình có mấy cái đầu cũng không đủ chặt, nhưng vết thương trên người thật sự không thể cầm binh khí được nữa, chỉ có thể lệnh cho mấy tiểu tướng mang viện binh tới.
Tạ Ngũ xin đô úy một con ngựa, đang muốn chạy trở về hỗ trợ Phàn Trường Ngọc, đô úy tả vệ quân kín đáo đưa mạch đao cho hắn ta: "Có lẽ sẽ cần dùng đến!"
Tạ Ngũ không quan tâm nhiều nữa, hắn ta cầm theo mạch đao một đường vung về phía tiểu tốt phản tặc, lao thẳng về phía Phàn Trường Ngọc.
Ở một bên khác, Phàn Trường Ngọc vì vận mệnh mấy lần nhặt đại đao đều bị chém gãy, khi một chùy khác vung đến, không kịp né tránh, mũ giáp đã bị chùy đinh của hắn ta hất văng, búi tóc nàng không bị bung ra, nhưng rõ ràng có thể nhìn được là một cô nương gia.
Tướng quân phản tặc tựa hồ không nghĩ tới người tiếp với mình nhiều chiêu như vậy lại là một cô nương gia, cho dù đã chật vật thành dạng này, nhưng bộ dáng kia trông cũng rất xuất sắc, hắn ta cười ha ha nói: "Nữ nhân sao? Bắt đem về! Tối nay binh lính Sùng châu người người đều có thể làm tân lang quan!”
Đám quân tốt Sùng châu đều cổ vũ reo hò cổ quái, khí thế chiến đấu càng mạnh hơn.
Tướng quân phản tặc dường như không còn muốn giết Phàn Trường Ngọc nữa, hắn ta chỉ muốn bắt sống nàng, từng chiêu kình phong không còn đáng sợ như trước, ngược lại càng ngày càng khó đối phó.
Sắc mặt của Phàn Trường Ngọc lạnh như băng, giật lấy ngọn giáo của một tên tiểu tốt của Sùng châu làm vũ khí, vũ khí dài hơn, thế công của nàng trong nháy mắt liền mãnh liệt, chiêu thức liên hoàn, khiến cho tên tướng quân phản tặc lui về sau mấy bước, chỉ là khi đối phương dồn sức một lát, ngọn giáo trong tay nàng liền trực tiếp bị đánh gãy bỏ.
Tướng quân phản tặc ngửa mặt lên trời cười ha ha nhạo báng.
Trên mặt Phàn Trường Ngọc bị quét ra vết máu, nàng ném ngọn giáo gãy trong tay, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cây chùy đinh trong tay phải của tên tướng quân phản tặc — tay phải của hắn ta bị chính nàng chém một nhát sâu tận xương, đoạt chùy đinh trong tay phải của hắn ta sẽ dễ dàng hơn một chút.
Một giọng nói đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Tiếp đao!"
Phàn Trường Ngọc quay đầu lại, liền thấy một thanh mạch đao ném về phía mình.
Nàng đưa tay muốn bắt lấy, nhưng tướng quân phản tặc lại vung chùy tới, nếu Phàn Trường Ngọc lại đưa tay bắt lấy thanh đao, nhất định sẽ bị chùy đinh của hắn ta nện vào tay.
Nàng dứt khoát làm động tác giả bắt lấy mạch đao, kỳ thật mũi chân lại dồn sức, đá mạnh vào phía dưới nách của tên phản tặc, tên tướng quân phản tặc bị đau kêu to một tiếng, Phàn Trường Ngọc giả vờ đón lấy mạch đao lại thuận thế chiếm lấy chuôi chùy đinh trong tay của hắn ta, hô hấp không loạn hung hăng nện mạnh vào phía tên tướng quân phản tặc.
Tên tướng quân phản tặc vội vung chùy ra đỡ, hai chùy đinh lớn va chạm vào nhau, phát ra tiếng "vò" đinh tai nhức óc của kim loại, ai đứng gần một chút nhất thời sẽ bị điếc tai.
Phía bên trên chùy đinh bị nện dẹp một mảng, tên tướng quân phản tặc cũng bị chấn động lảo đảo lui về phía sau một bước, chùy đinh suýt chút nữa bay ra khỏi tay.
Khuôn mặt hung tợn của hắn ta run rẩy, cuối cùng hắn ta cũng ý thức được có điều gì đó không ổn, nếu nữ tử trước mắt này một khi có vũ khí sánh ngang với hắn ta, xác thật nàng chưa chắc sẽ thua hắn ta.
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiếp tục vung chùy về phía đối phương, chùy thứ hai giáng xuống liền khiến hổ khẩu của tên tướng quân phản tặc kia cũng nứt toác, còn nàng lại cười toe toét trước ánh mắt kinh hoàng của tướng quân phản tặc, mỉa mai lại: "Để ta dạy cho ngươi cách đập như thế nào để làm bánh thịt!"
Nói xong, hai bàn tay đẫm máu của nàng nắm chặt chuôi đập xuống, chùy đinh dã man đánh vào phía tên tướng quân phản tặc, đối phương theo bản năng dùng chùy lên đỡ, cả người lại bị đập đến hất ngược ra sau.
Một chiếc đinh trên chùy đã cắm sâu vào bụng hắn ta, quả nhiên bị đập vào da thịt.
Hắn ta giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cuối cùng chỉ phun ra một ngụm máu, hai mắt mở to trợn tròn, hoàn toàn ngã xuống.
Chiến trường rộng lớn như vậy, tựa hồ đột ngột trở nên yên tĩnh.
Đám tiểu tốt phản tặc lúc trước còn có giọng điệu coi thường Phàn Trường Ngọc, giờ khắc này như gặp thấy quỷ, mang gương mặt trắng bệch chạy loạn trên chiến trướng.
Đừng nói là phản tặc, ngay cả người của mình cũng có chút rụt rè khi nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
Đám tiểu binh đứng vây ở nơi xa, không dám đến gần Phàn Trường Ngọc.
Mấy vị tướng lĩnh trọng thương ngồi liệt ở trên con dốc thấp phía xa, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt.
Một người trong đó nói: "Không hổ là phu nhân Hầu gia của chúng ta."
Một người khác thấp giọng hỏi: "Cũng là một cây lưu tinh chùy răng hổ, phu nhân làm sao đánh bay được người tựa như khối núi nhỏ kia?"
Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, mấy người bọn họ cùng nhau rơi vào im lặng.
Phu nhân của bọn họ, tựa như còn có quái lực hơn vị tướng quân đắc lực mà phản tặc tìm thấy?
Sau khi Tạ Ngũ xác định tên tướng quân phản tặc đã chết, hắn ta liền chạy đến chỗ Phàn Trường Ngọc, hỏi: "Phàn cô nương thế nào rồi?"
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn người trước mặt một chút, cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt mình giống như đều bị bao phủ bởi một tầng máu, lúc này khắp người nàng đều có cảm giác buồn nôn, trời đất tựa hồ như quay cuồng, nhưng nàng không thể ngất đi.
Nàng chống tay lên đầu gối, nôn khan một lúc mới nói được một câu: "Không sao."
Tạ Ngũ vội vàng lấy bình nước ấm từ trên lưng ngựa, vặn mở đưa cho Phàn Trường Ngọc: "Phàn cô nương, uống nước súc miệng đi, tân binh lần đầu tiên ra chiến trường, khả năng sau khi trở về gặp ác mộng mười ngày nửa tháng đều có."
Sau khi Phàn Trường Ngọc súc miệng, lại uống hết mấy ngụm nước vào trong bụng, cuối cùng mới áp chế được cơn buồn nôn xuống.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nhìn qua cảnh giết chóc quy mô lớn còn bi thảm như vậy, phảng phất ở dưới tay đao kiếm không còn là con người nữa.
Nhưng đã ở trên chiến trường, nếu ngươi không giết người, liền sẽ bị người giết.
Quân binh cách đó không xa vẫn còn náo loạn, Tạ Ngũ liếc mắt nhìn thoáng qua, giơ đao đi về phía tên tướng quân phản tặc đã chết.
Phàn Trường Ngọc hỏi hắn ta: "Làm gì vậy?"
Tạ Ngũ nói: "Cắt lấy thủ cấp của tướng địch, uy hiếp binh lính đầu hàng."
Phàn Trường Ngọc nhìn con đao mổ lợn của mình đã đánh rơi cách đó không xa, nghĩ đến con đao trong tay mình nhiều lần bị đánh văng, còn bị người mở miệng vũ nhục, nói: "Để ta làm."
Tạ Ngũ đã chuẩn bị hạ đao, nhưng khi nghe được câu này của Phàn Trường Ngọc, hắn ta đã tránh sang một bên.
Phàn Trường Ngọc đã từng giết người, nhưng đây là lần đầu tiên nàng làm loại việc như chặt đầu người.
Con đao chặt xương bằng thiết đen cực kỳ sắc bén, khi một đao hạ xuống, thi thể liền bị phân ra.
Bất quá chỉ là người đã chết qua một lúc, một đao kia của nàng không làm tung tóe quá nhiều máu.
Tạ Ngũ cầm thủ cấp của tướng địch, hướng về nơi vẫn còn hỗn loạn ở phía xa hét lên: "Tướng quân của các ngươi đã chết, người nào bỏ binh khí xuống quy hàng sẽ được tha chết!"
Đám phản tặc ở phía xa đầu tiên là thất thần nhìn nhau, sau đó lần lượt hạ vũ khí xuống.
Xa xa, tiếng vó ngựa như sấm rền vang cuồn cuộn chạy tới, quân Yến châu vừa đánh xong một trận lớn đã kiệt sức nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác.
Cũng may một trinh sát đã bò lên con dốc thấp nhìn thấy được quân kỳ đối phương đang tung bay, cúi xuống hô tô: "Đó là đội quân của chúng ta!"
Từ tướng lĩnh cho đến những tiểu binh bình thường, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải e ngại trên chiến trường khắp nơi đều là thi thể cùng máu tươi, Phàn Trường Ngọc thật sự muốn ngồi phịch xuống.
Nàng đã mệt mỏi vô cùng, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được tư vị kiệt sức là gì, hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Tiếng vó ngựa đang đến gần, ánh tà dương đỏ chói như màu máu, chim nhạn trên trời cao đang kêu khóc.
Phàn Trường Ngọc nhìn đội quân thiện chiến đang lao tới kéo theo cát vàng cuồn cuộn khắp trời, tựa như bọn họ cũng vừa mới trải qua một trận ác chiến, phía trên chân ngựa cùng khôi giáp binh khí đều mang theo vết máu tươi, gió từ phía bọn họ thổi tới đều có mùi máu tanh.
Ánh mắt nàng đảo qua vị tướng quân đang cưỡi hắc mã đi đầu đang lao tới, vốn chỉ tùy ý liếc nhìn, nhưng sau đó đột nhiên quay nhìn trở lại, nheo nheo mắt, kéo Tạ Ngũ đang ở bên cạnh hỏi: “Vị tướng quân cao to mặc giáp kỳ lân vai phát sáng cưỡi ngựa ở phía trước đang xông tới, dáng vẻ sao lại có chút giống với phu quân của ta?"
Tạ Ngũ nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, há to miệng sửng sốt, lại không dám nói lời nào.