Ánh trăng hòa thuận vui vẻ, nước chảy róc rách.
Tạ Chinh hơi nghiêng đầu nhìn Phàn Trường Ngọc, một lúc lâu không lên tiếng.
Phàn Trường Ngọc đón lấy ánh mắt của hắn, sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ ý thức được hành động này có chút thân mật, lúng túng rút tay về đặt lên đầu gối.
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút tế nhị, khi nàng chuẩn bị rời đi, Tạ Chinh đột nhiên nói: "Nếu trong lòng nàng vẫn còn buồn chán, ta có thể cùng nàng so mấy chiêu."
Cứ như vậy đi dạo, lại có phương thức theo bản năng xoa đầu an ủi hắn về chuyện trước đây, dù sao cũng có chút kỳ quái.
Nghĩ đến tốc độ kinh người vừa rồi của hắn, Phàn Trường Ngọc quả thật có ý muốn so tài với hắn, cho nên đã gật đầu.
Nàng chỉ mang theo một con đao chặt xương, Tạ Chinh mặc áo vào, thậm chí không cầm vũ khí, tay không tấc sắc xông pha trận chiến.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình bị khinh thường, vì vậy nàng mím môi nói: "Tốt hơn là huynh nên cầm một thanh chủy thủ đi."
Tạ Chinh chắp tay sau lưng, chỉ nói với nàng: "Đến."
Động tác đưa một tay ra mời này, khiến Phàn Trường Ngọc mím môi càng chặt hơn, không nói một lời, ánh mắt lập tức sắc bén như hổ báo, lao tới như mũi tên rời cung.
Nàng dùng một tay nắm lấy tay Tạ Chinh, đao chặt xương hướng vào cổ của hắn, khi đến gần lại phát hiện Tạ Chinh trơn tuột như cá, nàng muốn nắm lấy tay hắn, nhưng hắn luôn có thể tránh nàng trước một bước, không nhanh không chậm, thành thạo điêu luyện, nghiêng người tránh thoát được thanh đao của nàng, một chưởng mang theo khí gió quét về phía mặt nàng, Phàn Trường Ngọc vội vàng tránh đi, nhưng bàn tay đó đã nắm lấy khuỷu tay nàng và kéo ra sau, toàn bộ cơ thể của Phàn Trường Ngọc mất trọng tâm thăng bằng, suýt nữa ngã ngửa một cái.
Lực kéo của Tạ Chinh chuyển thành nắm lấy cánh tay của nàng, chuẩn bị kéo nàng lên, nhưng cổ hắn đột nhiên cảm thấy lạnh.
Hắn cười hỏi: "Đây là cái gì? Lấy oán trả ân?"
Phàn Trường Ngọc đặt con đao chặt xương vào một bên gáy của hắn, nói: "Binh bất yếm trá."
Nụ cười trên mặt Tạ Chinh càng rạng rỡ, hắn nhìn nàng nói: "Nàng nói có lý."
Phàn Trường Ngọc nhìn đôi mắt đen láy đang cười của hắn, thu hồi thanh đao, mím môi nói: "Là do tài nghệ của ta không bằng người."
Tạ Chinh nhận thấy tinh thần chán nản của nàng, nói: "Chém giết cận chiến đều lấy tốc độ nhanh, nàng giỏi sử dụng binh khí hạng nặng, khi đổi sang binh khí nhẹ nhàng linh hoạt, nàng không thể sử dụng các chiêu mở rộng áp sát, tốc độ xuất đao liều lĩnh, ta khổ luyện hơn mười năm mà vẫn không đánh lại được nàng, đó mới thật là điều vô lý."
Phàn Trường Ngọc nhớ đến cách chiêu thức của hắn đanh ngã mình, hỏi: "Huynh tóm lấy khuỷu tay của ta rồi kéo xuống là chiêu thức gì?"
Tạ Chinh không trả lời, nhưng lại tóm lấy khuỷu tay của nàng lần nữa kéo về phía sau, cơ thể của Phàn Trường Ngọc ngay lập tức căng thẳng, lần này dưới chân không di chuyển chút nào.
Tạ Chinh hỏi nàng: "Hiểu chưa?"
Phàn Trường Ngọc nhớ lại tình huống vừa rồi suýt chút nữa đã bị té ngã, khi hắn dùng sức áp sát, nàng nghiêng người tránh đi, cũng không phải là đứng yên tại chỗ.
Nàng cau mày nói: "Trọng điểm không ở chiêu huynh kéo ta?"
Tạ Chinh gật đầu khen ngợi, nói: "Có đôi khi không cần phải dồn nhiều sức, cứ thuận thế mà làm, mượn lực phá lực, bốn lạng địch ngàn cân là được."
Phàn Trường Ngọc nắm chặt con đao chặt xương trong tay, nói với hắn: "Lại đến!"
Trận vừa rồi là có chút sơ hở, Phàn Trường Ngọc vừa mới cử động khớp, nàng giỏi tấn công dữ dội, vì vậy không còn theo các bước di chuyển của Tạ Chinh để giằng co, chỉ một mực tiến công, đao phong càng lúc càng lăng lệ hơn, rõ ràng chỉ là một thanh đao chặt xương dài hơn ba tấc, lại được nàng múa thấy tàn ảnh.
Tạ Chinh cũng có chút ngoài ý muốn khi phát hiện nàng biết lấy chỗ mạnh tránh chỗ yếu, lấy công làm thủ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nguyên lai vừa rồi nàng cũng ngừng đánh, chính là muốn thăm dò công phu của hắn.
Sự hiểu biết này khiến hắn mỉm cười, nhưng bên trong chiêu thức của hắn lại chưa từng có ý nhường.
Chỉ có loại thực chiến dạng này mới có thể khiến Phàn Trường Ngọc sớm học được nhiều thứ, võ nghệ cũng tiến bộ.
Sau khi Phàn Trường Ngọc nếm qua lần thua thiệt vừa rồi, đã không còn nghĩ đến việc nắm lấy tay của Tạ Chinh, tay cầm đao kia tấn công chính, tay nắm lấy tay kia cũng là tấn công chính, hết đòn này đến đòn khác, chỉ để buộc Tạ Chinh phải bị động phòng thủ, không thể xuất thủ phản công.
Nhưng lần này đòn tấn công của nàng chỉ lâu hơn lần trước một chút, sau vài hiệp, Tạ Chinh vẫn đi vòng quanh sau lưng nàng như một bóng ma, theo tư thế xuất đao của nàng, mượn lực đẩy vai nàng, toàn bộ cơ thể của Phàn Trường Ngọc lùi ra ngoài thật xa, nửa ngã xuống mặt cỏ.
Ở một mức độ nào đó, Phàn Trường Ngọc thật sự rất mê võ nghệ.
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt như có ngọn lửa nhỏ đang cháy, hét lớn: "Lại đến!"
Tạ Chinh đứng cách đó không xa, y phục tung bay trong gió đêm, trên khuôn mặt lạnh như ngọc kia, có một chút cảm giác đạo cốt tiên phong.
Phàn Trường Ngọc lại giống như một con nghé con, cầm đao xông về phía hắn.
Chỉ trong chốc lát, cánh tay đang cầm dao đã bị Tạ Chinh vuốt nhẹ, cả người nàng lại lảo đảo ngã vào trong cỏ.
Hắc mã đang gặm cỏ bên cạnh, không biết có phải ngại nàng ép nát mảnh cỏ xanh tươi đó không, liền nhô đầu đến ủi ủi nàng.
Phàn Trường Ngọc cầm con đao chặt xương đứng dậy, ‘phi phi’ hai tiếng phun ra cỏ xanh mà nàng vô tình ăn vào trong miệng, nhìn về phía Tạ Chinh lại hét lên: "Lại đến!"
...
Không biết là lần thứ mấy bị quăng ngã, xiêm y dính đầy nước cỏ và nước bùn của Phàn Trường Ngọc không nhìn ra hình dạng, khuôn mặt của nàng bẩn thỉu, trên đầu còn có vài cọng cỏ cây.
Nàng nằm ngửa trên mặt đất, nhìn trời thở hồng hộc, toàn thân mềm nhũn đến một ngón tay cũng không muốn động, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Trong đầu nàng cũng trống rỗng, không có những tạp niệm gì, quả nhiên có thể nhắm mắt lại liền có thể ngủ mất.
Tạ Chinh lấy bình nước trên lưng ngựa đưa cho nàng: “Uống nước đi.”
Phàn Trường Ngọc đổ rất nhiều mồ hôi, thật sự vô cùng khát nước, nàng ngồi dậy, có lẽ là do bị ngã quá nhiều lần, đầu có chút choáng váng, nàng cầm lấy bình nước tu từng ực.
Uống xong liền trả lại cho Tạ Chinh, Tạ Chinh liếc mắt nhìn, sau đó trực tiếp ngẩng đầu uống mấy ngụm.
Phàn Trường Ngọc ngây người nhìn chằm chằm, cuối cùng trong đầu đã ý thức được, bình nước là của Tạ Chinh, nàng uống rồi, hắn lại uống, đây là cái gì?
Xấu hổ còn chưa dâng lên, nhớ tới lúc trở về ở trên lưng ngựa hắn đã hôn nàng, Phàn Trường Ngọc theo bản năng dùng mu bàn tay lau môi dưới mấy lần, nhất thời cảm thấy cùng nhau uống một bình nước cũng không có gì nghiêm trọng.
Trên mu bàn tay của nàng còn có bùn cỏ, nhưng sau khi lau đi, bùn cỏ lại lưu trên môi nàng.
Sau khi Tạ Chinh uống nước xong nhét nút bình vào, hắn nhận thấy sự bất thường của nàng, hỏi: "Sao vậy?"
Phàn Trường Ngọc lúng túng nói: "Trên mặt của ta có mấy thứ bẩn, ta đi rửa mặt."
Nói xong, nàng liền đứng dậy đi về phía bờ sông.
Giọng nói của Tạ Chinh từ phía sau truyền đến: "Trên người của nàng đều dính đầy bùn đất, cũng muốn giặt xiêm y sao?"
Phàn Trường Ngọc cho rằng lời nói của hắn có ý khinh bạc mình, lập tức quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng thấy vẻ mặt chững chạc đàng hoàng của Tạ Chinh, dường như hắn không có ý trêu chọc nàng, không khỏi nhíu mày.
Tạ Chinh thấy nàng hiểu lầm, nói: “Ngày mai đại quân nhổ trại, sẽ tiến về Sùng châu tụ hợp với quân Tế châu quét sạch phản tặc, chỉ sợ trên đường không thể giặt xiêm y."
Vừa nói, hắn vừa cởi áo bào trên người, treo lên cành cây bên cạnh: "Ta có thể cho nàng mượn áo mặc trước."
Nói xong, hắn xoay người đi vào rừng cây, không biết có phải là cố ý tránh đi hay không.
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn đi xa, sau đó dán mắt vào chiếc áo bào treo trên cành cây.
Tóc nàng bám rất nhiều cỏ bùn, do dự một lát, cuối cùng nàng đi nhặt lấy chiếc áo bào, trốn sau một tảng đá lớn bên bờ sông, đem áo bào đặt lên tảng đá, cởi bỏ một thân quân phục lấm lem bùn đất xuống, cả người ngâm vào dòng nước lạnh buốt.
Mặc dù đã là cuối xuân nhưng ban đêm nước sông vẫn lạnh thấu xương, may mà Phàn Trường Ngọc thân thể tốt không sợ lạnh, sau khi gột rửa một thân bùn đất, nàng tẩy gội mái tóc dài của mình.
Bên bờ có tiếng “lốp bốp” của củi đốt truyền đến, nàng lén lút từ một bên tảng đá nhìn sang, phát hiện Tạ Chinh đang ngồi trước đống lửa quay lưng về phía nàng, hiển nhiên là hắn vừa mới đi vào trong rừng đi tìm kiếm củi.
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn chằm chằm một hồi, phát hiện từ đầu đến cuối hắn không có quay đầu lại, sau khi gội đầu xong, nàng run rẩy đứng lên, vắt khô tóc, cầm lấy áo bào trên tảng đá lớn quấn quanh người.
Khi thắt dây lưng, Phàn Trường Ngọc mới phát hiện ra vấn đề, chiếc áo bào này quá rộng so với nàng, ngay cả sau khi thắt dây lưng lại, cổ áo vẫn rộng mở.
Nàng cau mày, dứt khoát dùng sức vắt khô áo yếm mình đã giặt sạch sẽ, sau đó mặc ở bên trong, rồi lại khoác áo bào bên ngoài.
Làm xong hết thảy mọi thứ, nàng mới từ sau tảng đá lớn đi ra, ngồi xổm xuống bờ sông giặt bộ binh phục dính đầy cỏ và bùn đất.
Tạ Chinh đại khái là nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Nàng không hơ tóc cho khô trước sao?"
Phàn Trường Ngọc nghĩ trước tiên giặt xiêm y xong rồi cầm tới hơ khô, nói: "Ta không lạnh."
Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nhanh đã đến tới chỗ của nàng, nàng ngước mắt lên liền thấy Tạ Chinh trực tiếp vượt qua nàng, nửa thân trên để trần xuống sông.
Phàn Trường Ngọc cau mày hỏi: "Huynh muốn tắm sao?"
Tạ Chinh liếc nàng một cái, nói: "Trước khi nàng đến đây, ta ở đây bơi lội."
Nói xong, cả người lao xuống nước như một con cá bạc, chỉ trong chốc lát đã bơi đến chỗ cách bờ sông mấy thước.
Xem ý tứ này của hắn, là muốn tiếp tục bơi dưới sông sao?
Phàn Trường Ngọc thấy mình đang giặt xiêm y bên bờ sông, còn hắn thì bơi ở giữa sông, hẳn là hai người không liên quan tới nhau, vì vậy vùi đầu tiếp tục giặt xiêm y của mình.
Mặt nước trước mặt đột nhiên dao động, Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Tạ Chinh đang bắt một con cá chui lên khỏi mặt nước, nước bắn tung tóe khắp người Phàn Trường Ngọc, mái tóc đen cùng chiếc cằm tinh xảo của hắn đều chạm vào mặt nước, hắn cười to như một thiếu niên: "Có cá ăn rồi!"
Con cá trong tay hắn cũng vùng vẫy dữ dội, không ngừng liều mạng ngoáy đuôi cá, bắn tung tóe rất nhiều bọt nước có mùi tanh vào mặt Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc không thể không quay mặt đi, khoát tay áo trước mặt, bất đắc dĩ lại có chút tức giận nói: "Huynh đem cá ra trước!"
Vạt áo vốn đã được gom lại, nhưng bởi vì động tác giơ tay của nàng, cổ áo rộng lại bung ra, Phàn Trường Ngọc cơ hồ lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Người trước mặt cũng đột nhiên im lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng, con cá thoát khỏi tay hắn, rơi xuống nước bắn tung tóe vào mặt, hắn dường như không kịp phản ứng gì.
Phàn Trường Ngọc nhận ra có điều gì đó không ổn liền nhìn xuống xem xét, thấy cổ áo ngoài của nàng mở rộng, áo yếm bên trong lại ướt sũng, dán chặt lấy người nàng, tạo thành một đường vòng cung, mơ hồ có thể nhìn thấy phần nhô lên như hạt đậu.
Mặt nàng đỏ lên như sắp bốc khói, không chút nghĩ ngợi nhấc chân đạp tới, mắng một tiếng: "Đồ lưu manh!"
Tạ Chinh bị nàng đạp thẳng vào mặt chìm xuống sông, không kịp chuẩn bị liền bị sặc nước, hồi lâu không dậy nổi.
Phàn Trường Ngọc tràn đầy xấu hổ xen lẫn phẫn nộ, lúc đầu còn tưởng rằng hắn giả vờ, nhưng thật lâu không thấy hắn nổi lên, rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng, hướng vào mặt nước gọi: "Ngôn Chính?"
Nàng vẫn theo thói quen gọi hắn là Ngôn Chính.
Trên mặt nước không có một chút gợn sóng, Phàn Trường Ngọc sợ chính mình đá một cước sẽ đá choáng hắn, tính mạng ở trước mắt, lập tức không lo được những chuyện khác, ném áo choàng của hắn quăng lên bờ, nhảy xuống nước cứu người.
Một lúc sau, nàng vớt người ở bị sặc dưới nước lên bờ, dùng sức ấn mạnh vào ngực hắn mấy cái, thấy Tạ Chinh nghiêng đầu phun ra một ngụm nước, ung dung tỉnh dậy, lúc này nàng mới ngồi sang một bên không còn chút sức lực.
Nàng mệt mỏi, tiếng hít thở nặng nề, nhưng không ngoa khi nói khuôn mặt nàng đã vô cảm.
Hôm nay cái quái gì đang xảy ra vậy?
Tạ Chinh mở mắt ra, thấy Phàn Trường Ngọc ngồi bên cạnh hắn chỉ mặc quần dài cùng với áo yếm, mái tóc dài ướt sũng xõa tung, dưới ánh trăng, mái tóc đen và áo yếm che không hết da thịt trắng như sương tuyết, vẻ mặt của hắn không phân biệt được là do lãnh đạm, hay là trải qua nhiều đả kích cho nên vò mẻ không sợ rơi nữa.
Nhưng cả người tựa hồ như bị dây câu móc vào tim, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó một cỗ sức nóng dâng lên lỗ mũi.
Ý thức được là cái gì, Tạ Chinh vội vàng đưa tay bịt mũi, lỗ tai đều đỏ bừng, vội vàng dời đi ánh mắt, nổi lên sự chật vật trước nay chưa từng có: "Xin... Xin lỗi..."
Phàn Trường Ngọc cáu kỉnh đến muốn đấm ai đó, hung dữ nói: "Câm miệng!"
Nàng nhặt chiếc áo bào mình đã cởi quăng dưới đất lên quấn quanh người, toàn thân ngột ngạt không chỗ phát tiết, nàng tiếp tục hung ác cảnh cáo: “Cái gì huynh cũng không nhìn thấy!”
Nói xong, cả người bỏ đi thật xa, đến một chỗ ngồi xuống hoài nghi nhân sinh.
Tạ Chinh nhìn tấm lưng của nàng quấn trong áo bào, nhìn bộ xiêm y chưa giặt bên bờ sông, hắn dùng nước lạnh dội lên mặt mình, xua đi hơi nóng trên mặt, lại giặt sạch xiêm y của nàng, cầm tới bên cạnh đống lửa, dùng cây dựng lên cách một khoảng để hơ, lại ra sông bắt hai con cá, làm thịt, rửa sạch, dùng cành cây xâu lại rồi cắm bên cạnh đống lửa.
Chờ đến khi cá nướng xong, hắn cầm tới đưa cho Phàn Trường Ngọc, cân nhắc kỹ rồi nói: “Ăn chút gì đi.”
Phàn Trường Ngọc khoác áo bào của hắn, giống như vẫn chưa hoàn hồn sau những trận đả kích, chỉ trợn to đôi mắt hạnh, lần nữa uy hiếp hắn: “Chuyện tối nay, không cho phép nói ra ngoài!”