Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 115 - Chương 115.

Chương 115. - Chương 115. -

Ánh ban mai xuyên qua lều trướng rơi xuống chiếc giường quân.

Trường Ninh ngái ngủ mở mắt ra, tối hôm qua khi bé đi ngủ Phàn Trường Ngọc vẫn chưa về, hiện tại nhìn thấy trưởng tỷ nằm bên cạnh mình đang say giấc nồng, liền vươn bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt, phát hiện đúng là trưởng tỷ, vui vẻ cười toe toét.

Bé con rất hiểu chuyện nên đã không đánh thức Phàn Trường Ngọc dậy, sau khi đem chiếc áo choàng nhung đỏ trên người bé đắp lên cho Phàn Trường Ngọc, phải dùng cả tay và chân leo xuống cuối giường, tự mình đi giày ở dưới giường.

Áo ngoài cũng là tự mình đi mặc.

Trước đây, khi bé mặc xiêm y mùa đông phải cần đến sự giúp đỡ của Phàn Trường Ngọc, bởi vì tay áo luôn bị co lại, sau khi bị kẻ xấu bắt cóc một lần, khi bé mặc xiêm y mang giày tất đã không còn cần sự giúp đỡ của người khác, nhưng bé không thể tự chải tóc cho mình.

Trường Ninh vò vò búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, từ góc quân trướng tìm thấy một cái chậu gỗ nhỏ để rửa mặt.

Buổi sáng sau khi mặc xiêm y chỉnh tề, chính là phải đi rửa mặt.

Bé định ra khỏi quân trướng thì chợt khịt mũi một cái, quay đầu lại tìm mùi hương thì thấy trên bàn có một gói đồ gói bằng lá chuối.

Trường Ninh bước lên một chiếc ghế đẩu thấp mờ tới đồ trong lá chuối kia, nghịch nghịch một lúc mới mở lớp lá chuối buộc bên ngoài ra, mở ra thì thấy bên trong là một con cá nướng đã được cạo vảy sạch sẽ, hai mắt lập tức long lanh, nhưng a tỷ đã từng dạy bé không được ăn thịt nguội lạnh, không thì sẽ bị đau bụng.

Bé suy nghĩ một chút, bàn tay buộc lại lá chuối, cẩn thận dùng hai tay bưng lấy đặt vào trong chậu gỗ, lại bưng chậu gỗ lên, lộc cộc chạy ra khỏi quân trướng.

Bé phải đi lấy nước rửa mặt, còn phải hâm nóng cá mang về ăn với a tỷ!

Trường Ninh không biết đi chỗ nào lấy nước nóng, nhưng ngày hôm qua Tạ Thất đối xử với bé rất tốt, vẫn luôn dỗ dành bé, thậm chí còn đưa bé đi xem ưng ưng, vì vậy Trường Ninh theo bản năng bước đôi chân nhỏ và ngắn, lũn cũn đi tìm Tạ Thất.

-

Hôm nay đại quân phải xuất phát, hỏa đầu doanh bên kia đã sớm bắt đầu chuẩn bị cháo trắng và bánh bao.

Đồn trú quân dưới chân núi đã rút đi một đợt, đồn trú trên núi là nơi cuối cùng xuất phát, cho nên các binh lính đang tranh thủ thời gian thu dọn.

Khi Trường Ninh bưng chậu gỗ đến tìm, Tạ Thất đang cùng với các thân binh khác tháo dỡ doanh trướng, nhìn thấy trong đám người đột nhiên chui thêm vào một đốm nhỏ, hắn ta lau hai tay vào eo, dẫn Trường Ninh đến chỗ trống, nửa ngồi xổm xuống, sau đó hỏi bé: "Sang đây xem Hải Đông Thanh sao?"

Đôi mắt Trường Ninh nhất thời trở nên sáng ngời, bé gật gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu, đem chậu gỗ nhỏ đưa đến trước mặt Tạ Thất.

Tạ Thất nhìn thấy bên trong có thứ gì đó được gói bằng lá chuối, mở ra thì thấy là cá, cảm giác thành tựu nuôi nấng một đứa trẻ ngày hôm qua đột nhiên hiện lên, sờ đầu Trường Ninh nở nụ cười vô cùng dịu dàng: “Muội ăn đi, ta đã ăn rồi."

Thấy hắn ta không hiểu ý mình, Trường Ninh có chút nóng nảy, dùng sức đẩy chậu gỗ về phía Tạ Thất, nói: "Nguội rồi."

Tạ Thất cách tầng lá chuối thăm dò nhiệt độ của cá, cuối cùng cũng hiểu ý đồ của đứa nhỏ này đến tìm mình là gì, cầm lấy cái chậu gỗ, hỏi: "Muội muốn ta giúp muội hâm nóng cá sao?"

Trường Ninh vội vàng gật đầu, sau đó chỉ vào chậu gỗ nói: "Ninh Ninh muốn rửa mặt."

Tạ Thất cảm thán vì sự lầm lẫn của mình mà tâm tình phức tạp đưa cá cho huynh đệ bên cạnh, nhờ bọn họ mang nó đến hỏa đầu doanh để giúp đỡ hâm nóng, lại đổ nước nóng từ trong bình cho Trường Ninh rửa mặt.

Trước đây hắn ta đã từng chăm sóc muội muội, có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nhỏ, đang muốn giúp Trường Ninh rửa mặt, lại thấy bé kéo cao tay áo lên, lộ ra hai cánh tay mũm mĩm như ngó sen, sau đó nhúng tay vào trong chậu nước, lấy nước vỗ nhẹ lên khuôn mặt tròn trịa của mình, cả khuôn mặt đều dính đầy nước, sau đó mới lấy chiếc khăn tay mà Phàn Trường Ngọc cắt ra từ bộ xiêm y cũ để dùng làm khăn mặt, cầm lấy bằng hai tay đưa lên lau mặt.

Bé xoa mạnh đến nỗi mặt có chút ửng đỏ, những sợi lông tơ nhỏ trên trán ướt sũng, chất đống ở chân tóc, xù lên một mảng.

Thân binh ở bên cạnh thu dọn quân trướng thấy thế đều dừng việc trong tay lại, có chút hâm mộ nói: "Nếu như đời này lão tử có thể sinh được nữ nhi đáng yêu như vậy thì thật tốt!"

Thân binh ở bên cạnh thương lượng với Tạ Thất: "Thất ca, hôm qua huynh đã trực rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi, đệ sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ này và Hải Đông Thanh."

Tạ Thất cười mắng: "Mau cút đi!"

Chờ Trường Ninh rửa mặt xong, Tạ Thất mới hỏi bé: "A tỷ của muội đâu?"

Trường Ninh nói: "A tỷ còn chưa thức."

Sáng nay Tạ Thất vốn định mang thức ăn đến cho hai tỷ muội này, nhưng khi trời vừa mới rạng sáng, Hầu gia mang một thân hơi sương từ bên ngoài trở về, bảo hắn ta trễ một chút hãy qua đó.

Tạ Thất cũng không nghĩ nhiều, hắn ta chỉ cho là Hầu gia thương xót phu nhân, dù sao Tạ Ngũ nói phu nhân ở trên chiến trường giết địch rất dũng cảm, mệt nhọc như thế muốn ngủ nhiều hơn cũng hợp tình hợp lý.

Hắn ta để Trường Ninh ngồi trên một thớt gỗ nhỏ, gỡ búi tóc rối của bé ra, đem bới lên một lần nữa.

Dù sao hắn ta cũng từng dẫn theo muội muội, phải nói vẫn có chút kỹ năng buộc tóc, sau khi buộc tóc xong, Tạ Thất còn bẻ hai đóa hoa dại màu cam để cắm lên búi tóc của bé.

Xinh đến mức khiến cho Trường Ninh ngồi xổm bên chậu rửa mặt soi trái soi phải, nhìn chừng hơn nửa ngày mới chịu để Tạ Thất đổ nước rửa mặt đi.

Chờ đến khi cá được hỏa đầu doanh hâm nóng xong, bọn họ còn tiện thể mang hai bát cháo và hai cái bánh bao tới, Tạ Thất thấy Trường Ninh không thể tự mình mang đi, liền giúp bé bưng mấy thứ này rồi đưa bé trở về.

Vừa đúng lúc, Phàn Trường Ngọc nghe được tiếng động nhổ trại trong quân doanh nên đã thức giấc, phát hiện không có Trường Ninh ở đây, cho nên thu thập qua loa một chút thì đi ra ngoài tìm, liền nhìn thấy Trường Ninh đang nhảy nhót theo Tạ Thất trở về.

Trường Ninh nhìn thấy nàng, liền lạch bạch chạy tới, ôm lấy eo Phàn Trường Ngọc, ngẩng đầu lên, giống như dâng bảo vật nói: "A tỷ, nhìn tóc Ninh Ninh đi!"

Phàn Trường Ngọc nhìn thấy hai bông hoa nhỏ trên búi tóc của bé, nhéo mũi bé một cái rồi hỏi: "Sáng sớm đã chạy đi đâu? Ai bới tóc cho muội đẹp như vậy? Công Tôn tiên sinh sao?"

Trường Ninh vui vẻ nói: "Không phải, là tiểu Thất thúc thúc. Ninh Ninh tự đi rửa mặt, Tiểu Thất thúc thúc giúp hâm nóng món cá mà Ninh Ninh mang tới."

Tạ Thất đứng ở một bên vội vàng kêu một tiếng: "Phàn cô nương."

Phàn Trường Ngọc thấy hắn ta một tay bưng chậu rửa mặt, một tay ôm cá gói lá chuối, khách khí nói: "Làm phiền tiểu Thất huynh đệ."

Tạ Thất chỉ nói là việc nên làm.

Phàn Trường Ngọc giữ hắn ta lại dùng bữa, nhưng hắn ta liên tục từ chối, nói mình đã ăn rồi.

Phàn Trường Ngọc liền bảo Trường Ninh vào trong lều trướng ăn trước.

Trường Ninh đang ngồi trên ghế đẩu, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của cá nướng, hít hít mũi, nhưng bé nhất quyết chờ Phàn Trường Ngọc vì vậy không động đũa, chỉ đung đưa chân hỏi: “A tỷ, cá ở đâu ra vậy?"

Phàn Trường Ngọc tùy ý dội một chậu nước lạnh rửa mặt, nói: "Tối hôm qua ngủ không được, ra bờ sông bắt cá."

Trường Ninh nói một câu không ai ngờ tới: "Tỷ phu nướng sao?"

Đông tác lau mặt của Phàn Trường Ngọc cứng đờ, Tạ Thất đang đứng bên cạnh ngay lập tức mở to mắt.

Đêm qua Hầu gia đi ra ngoài, sáng nay mới trở về, Phàn cô nương cũng đi ra ngoài sao đêm qua sao? Nghĩ đến những lời căn dặn sáng nay của Hầu gia, Tạ Thất đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên lắm, hắn ta không dám nhìn Phàn Trường Ngọc, chỉ cụp mắt xuống giả bộ mình là cây cột.

Phàn Trường Ngọc hỏi Trường Ninh: "Tại sao muội lại cảm thấy đó là do tỷ phu nướng?"

Trường Ninh nói rõ một năm một mười: "Trước đây a tỷ không tìm được Ninh Ninh, tỷ phu đã nướng cá cho Ninh Ninh, mùi vị chính là như vậy."

Phàn Trường Ngọc một chút cũng không cảm giác có lỗi với lương tâm khi lừa gạt trẻ nhỏ, nói: "Là do tỷ nướng."

Nghĩ đến lời nói đêm qua của Tạ Chinh, trong lòng nàng càng cảm thấy không được tự nhiên hơn, dùng sức cắn một miếng bánh bao trong tay.

...

Sau khi ăn sáng xong, quân đóng trên núi cũng bắt đầu rút xuống núi.

Phàn Trường Ngọc thu dọn đồ đạc của hai tỷ muội, giúp đám Tạ Thất tháo dỡ lều trướng, chờ đến khi xuống núi, bọn họ được sắp xếp lên một chiếc xe ngựa.

Trong xe có một lão nhân râu tóc bạc trắng, chỉ mặc xiêm y bình thường, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều vô cùng sâu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy những nếp nhăn sâu thẳm đó đều tràn đầy trí tuệ và tinh thông mà năm tháng ban tặng cho ông ấy.

Trong xe có bày một bàn cờ, hình như ông ấy đang chơi cờ với chính mình, khi phát hiện rèm xe đã được vén lên, một đôi mắt già nua liếc ra ngoài, cười nói: “Nha đầu, lại gặp mặt rồi."

Đêm qua Phàn Trường Ngọc đã biết thân phận của lão nhân này từ Tạ Chinh, nhưng nàng vẫn theo thói quen gọi ông ấy một tiếng: "Đào lão tiên sinh."

Trường Ninh nhìn thấy râu tóc ông ấy bạc trắng hết cả, nhưng người lại vô cùng tráng kiện, không có chút già yếu lọm khọm của một lão nhân bình thường, trông rất giống các thánh hiền trong tranh vẽ hoặc pho tượng trong miếu Khổng Tử, chỉ vào ông ấy rồi nhìn sang Phàn Trường Ngọc kinh ngạc nói: “Thần tiên gia gia!"

Một đôi mắt nho đen mở thật to.

Đào Thái phó bị lời nói của đứa trẻ này làm cho buồn cười: “Đại nha đầu là đứa khờ khạo, nhưng tiểu nha đầu ngược lại biết nói lời ngon ngọt."

Nói xong, ông ấy vẫy tay với Trường Ninh, nói: "Tiểu nha đầu, đến để gia gia nhìn xem một chút."

Trường Ninh ngẩng đầu nhìn Phàn Trường Ngọc, trước mặt người xa lạ, bất kể là đối phương tốt như thế nào, bé đều chờ Phàn Trường Ngọc đồng ý mới đi qua.

Phàn Trường Ngọc xoa đầu bé cười nói: "Đi qua đi."

Sau khi Trường Ninh được ôm lên xe ngựa, lúc này mới đi tới trước mặt Đào Thái phó.

Đào Thái phó đánh giá mặt mày của bé, thần sắc vốn hòa ái đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, sau đó cẩn thận nhìn mặt mày của Phàn Trường Ngọc, vuốt râu nói: "Tiểu nha đầu là người có phúc, a tỷ của cháu phải bảo hộ cháu nửa đời trước, nửa đời sau của cháu mới được đại quý."

Trường Ninh nghe không hiểu lắm lời của Đào Thái phó, chỉ ưỡn ngực ưỡn cổ nói: “Ninh Ninh thích a tỷ nhất!”

Phàn Trường Ngọc vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Trường Ninh, đôi khi bé sẽ đột nhiên thở dốc không thở nổi, những năm này vẫn luôn uống thuốc điều dưỡng, nhưng vẫn không thấy khởi sắc, nghe Đào Thái phó nói vậy, nàng có chút vui mừng hỏi: “Đào lão tiên sinh còn biết xem tướng sao?"

Đào Thái phó chỉ nói: "Ta đã sống đến tuổi này, đọc qua không ít sách linh tinh, cũng hiểu được ít nhiều."

Phàn Trường Ngọc nói: "Muội muội của cháu từ trong bụng mẹ sinh ra đã yếu ớt, có chứng bệnh suyễn, cháu chỉ mong muội ấy có thể mãi khỏe mạnh".

Đào Thái phó trầm ngâm một lát rồi nói: "Vận mệnh sau này quá phú quý không thể áp chế được, xương cốt tự nhiên sẽ yếu đi, có ngươi thay con bé trấn áp, cũng không phải chuyện gì to tát."

Phàn Trường Ngọc nghe những lời này càng như rơi vào trong sương mù, nàng gãi đầu một cái, muốn hỏi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đào Thái phó nhìn ra nghi hoặc của nàng, ngược lại nói: "Trước khi con bé cập kê, ngươi cứ giữ con bé ở bên cạnh là được."

Phàn Trường Ngọc nghe hiểu câu nói này, nàng gật đầu nói: "Đương nhiên ạ."

Xe ngựa đã theo đại quân xuống núi, đường đi không bằng phẳng, xe ngựa lung lay, nhưng ngay cả một quân cờ mà Đào Thái phó đặt trên bàn cờ cũng không sai vị trí.

Ông ấy nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Nha đầu, ngươi bồi lão phu đánh một ván cờ đi."

Phàn Trường Ngọc có chút ngượng ngùng nói: "Cháu không biết."

Gió núi từ cửa sổ tràn vào trong xe ngựa, thổi tung ống tay áo rộng của Đào Thái phó, ông ấy vuốt râu nói: "Lão phu sẽ đích thân dạy ngươi, chỉ một hai ván, có được không?"

Lão nhân gia đã nói đến mức này, vì vậy Phàn Trường Ngọc không còn cách nào khác đành phải đáp ứng.

Lúc cất quân cờ đi, nàng mới phát hiện quân cờ hình như bị một lực hút hút sát vào bàn cờ, khó trách cỗ xe lắc lư như thế này, quân cờ cũng không lăn ra ngoài.

"Trong ván cờ, chú ý các quân đen sẽ đi trước, toàn bộ ván cờ đều dựa trên khí*, hai bên đen trắng chém giết, giành được khí của đối phương ..."

*khí (trong cờ vây): Khi một quân cờ được đặt xuống tại vị trí bất kỳ trên bàn cờ thì tất cả các giao điểm nằm sát theo chiều ngang và dọc của quân cờ đó (không tính giao điểm nằm chéo) là khí của nó.

Giọng nói của Đào Thái phó già nua và trầm bổng, ngón tay gầy gò của ông ấy vừa di chuyển trên bàn cờ vừa giải thích, Phàn Trường Ngọc chỉ nghe hiểu được nửa vời, vò đầu bứt tóc cố gắng đoán nước đi.

Đánh vài hiệp, sắc mặt Đào Thái phó tái xanh: "Ngươi tốt xấu gì cũng coi là được lão phu chỉ tay dạy dỗ, sao nước cờ lại tệ như vậy?"

Phàn Trường Ngọc cúi đầu ngoan ngoãn để bị mắng.

Đào Thái phó sau khi tức giận, lại buông tiếng thở dài: "Quên đi, thời xưa có Uất Trì Kính Đức chơi cờ thối như vậy, không phải cũng có thể nắm giữ ấn soái lãnh binh như thường đấy sao, bài binh bố trận cùng với đánh cờ rốt cuộc cũng không thể nhập làm một."

*Uất Trì Kính Đức, tên thật là Uất Trì Cung, được biết đến với vai trò là một võ tướng và công thần khai quốc của nhà Đường

Vừa nói, ông ấy vừa liếc mắt nhìn Phàn Trường Ngọc: "Nha đầu, ta nghe nói ngươi đã giết chết đại tướng phản tặc Thạch Hổ, đây chính là nhân vật đã dẹp yên ba quân. Tuy rằng ngươi là nữ tử, nhưng lại có một bản lĩnh chân chính như thế, nếu như cuối cùng bị mai một sẽ rất đáng tiếc, có muốn kiến công lập nghiệp hay không?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Lão tiên sinh muốn hỏi cháu có nguyện ý ở lại trong quân hay không sao?"

Đào Thái phó gật đầu: "Lão phu nói chuyện xấu trước, có người cầu xin lão phu, muốn lão phu thu ngươi làm nghĩa nữ. Chỉ thu một nữ nhi, đối với lão phu cũng không tính là gì, nhưng muốn học hỏi bản lĩnh của lão phu này..."

Ông ấy cười hừ một tiếng: “Điều đó sẽ khó đấy!"

Ông ấy nhìn Phàn Trường Ngọc, hỏi: "Nha đầu có nguyện ý bái lão phu này làm thầy không, học cách một đấu một vạn trên sa trường?"

Bình Luận (0)
Comment