Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 119 - Chương 119.

Chương 119. - Chương 119. -

Sau khi hành quân một ngày, đã đến địa giới Sùng châu.

Phàn Trường Ngọc muốn đi tòng quân, cho nên không thể lúc nào cũng mang Trường Ninh theo được.

Trước đó vì để đi tìm Trường Ninh, nàng đã giúp quan phủ Tế châu đập tan không ít xào huyệt bọn buôn người chuyên bắt cóc nữ tử và trẻ con, nhận được nhiều tiền thưởng rất hậu hĩnh, vì vậy ở nàng đã thuê một tiểu viện gần thành trấn, đưa Trường Ninh vào đó ở, lại tìm một nông phụ giản dị chăm sóc trẻ nhỏ, cho đối phương tiền công để chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Trường Ninh.

Để đề phòng vạn nhất, nàng để Tạ Thất lưu lại, chỉ mang theo Tạ Ngũ vào trong quân.

Những tướng sĩ trấn thủ lâu dài ở quan ngoại đều như vậy, phần lớn trong bọn họ đều thành gia lập thất ở trấn biên cảnh, khi không cần canh gác biên cảnh thì có thể trở về đoàn tụ với người nhà.

Sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Phàn Trường Ngọc được Đào Thái phó dẫn đi tiến cử chính thức gia nhập quân Tế châu, trước đó nàng ở Tế châu đã chặn giết ba tên trinh sát lập được quân công, về sau lại ở hẻm núi Nhất Tuyến giết được đại tướng phản tặc Thạch Hổ, muốn lấy một quân chức không phải là chuyện khó.

Nhưng trên đường đến doanh trại, Đào Thái phó đột nhiên hỏi nàng: "Nha đầu, con muốn được phân cho một đám người không thân thiết với con, hay là muốn tự mình chọn ra mấy người có thể sử dụng?"

Phàn Trường Ngọc đã từng thấy chiến trường chém giết, nếu không phải có người thân cận bên cạnh, ai lại liều mạng bảo vệ mình?

Tướng lĩnh trong quân cũng là từ ngũ trưởng, thập trưởng thăng lên, chính là bởi vì bọn họ có sự tin phục của binh lính phía dưới, hơn nữa còn có phần tình nghĩa giao phó tính mạng, trên chiến trường các binh lính mới có thể theo sát bọn họ tấn công thẳng tiến mà không lùi bước.

Ngay cả khi binh quyền phát sinh biến đổi, nhóm tiểu binh dưới trướng càng nguyện ý đoàn kết đi theo mình, mà không phải nghe theo hoàng quyền xa xôi không thể chạm tới được.

Phàn Trường Ngọc không thông minh, nhưng nàng cũng không ngu ngốc, nàng nhanh chóng tìm ra được điểm lợi và hại của vấn đề này, nói: "Khi lên chiến trường, cần phải tìm được người có thể giao phó ở sau lưng."

Hàm ý là chọn cái sau.

Đào Thái phó vuốt râu cười nói: “Cũng cùng ý với lão phu, con mới tới trong quân, đối với hết thảy sự vụ trong quân còn chưa quen thuộc, nếu tùy tiện được phong cho quân chức cao, trên tay con lại không có người sử dụng được, chẳng qua chỉ là một danh hiệu trống rỗng thu hút sự ghen tị của mọi người. Không bằng trước hết ở một chỗ thấp, tiến từng bước một, làm đến đâu chắc đến đó."

Có lời nói này của Đào Thái phó, Phàn Trường Ngọc cảm thấy nếu nàng đã vào trong quân, đại khái có thể bắt đầu từ ngũ trưởng đi lên.

Theo quân chế của triều Đại Dận, bao gồm năm người làm ngũ, mười người làm thập, năm thập là đội, mười thập là bộ, năm bộ là doanh, số lượng tối thiểu là năm trăm người, nhưng cao nhất thì không có số định.

Binh lực của các doanh sát nhập lại, mới có thể được gọi là quân.

Bên trong quân chức có rất nhiều khúc ngoặt, có chức vị vừa có thực quyền, có chức vị nhưng không có thực quyền, lại có kiểu không có chức vị nhưng lại có thực quyền.

Ví dụ như doanh trưởng cai quản trăm người cũng gọi là bách hộ, nếu thật sự tính theo quân chức thì không có chức vị, nhưng thực quyền bên trong thì không nhỏ.

Trên chiến trường, có rất nhiều việc chỉ có trăm người làm được, cho nên từ xưa đến nay, hầu hết các danh tướng khi là bách hộ mới có thể lập được chiến công hiển hách.

Phàn Trường Ngọc đến dưới trướng của Đường Bồi Nghĩa, trước đó sửa được đại bại dìm được phản tặc dưới nước lũ ở ngoài Lư thành, hai mươi vạn binh mã dưới trướng do Đường Bồi Nghĩa trải qua trận tập kích đêm mưa của phản tặc mà hao tổn hết ba ngàn người, lại đưa ra một ngàn cho Đào Thái phó tiến về hẻm núi Nhất Tuyết đưa lương, số nhân mã còn lại thì đích thân hắn ta mang đi vây Sùng châu.

Một ngàn người do Đào Thái phó dẫn đầu đã gia nhập vào viện quân Yến châu sau khi đến hẻm núi Nhất Tuyến, có những lão binh Yến châu dẫn dắt, lại nhiều lần giao thủ với phản tặc, nhóm tân binh này đã nhanh chóng trưởng thành hơn, bây giờ có vài trăm người còn sống trở về, từng người đều trở thành lão binh trên chiến trường.

Đường Bồi Nghĩa muốn chia nhỏ những người này, lại sắp xếp cho bọn họ vào nhóm tân binh, để bọn họ dẫn dắt tân binh.

Sau khi bao vây Lư thành, ông ta ta đã giao chiến với đội quân của Trường Tín vương một lần, nhưng bị tổn thất nặng nề, mãi cho đến khi Hạ Kính Nguyên mang theo viện quân Tế châu chạy đến, ông ta mới dám thở phào.

Trên tay ông ta ta còn sót lại hơn một vạn tân binh, cũng không thể cứ nuôi không như vậy, cho nên hiện tại ông ta nghĩ muốn được quân chủ lực từ Tế châu hỗ trợ, có thể huấn luyện tân binh càng sớm càng tốt.

Đào Thái phó đã đến tìm ông ta, khi tiến cử Phàn Trường Ngọc gia nhập vào trong quân, Đường Bồi Nghĩa đã đồng ý mà không chút do dự.

Nếu không phải Phàn Trường Ngọc chặn giết được ba tên trinh sát kia sẽ khó giữ được Lư thành, ông ta cũng sẽ vươn cổ chịu chết.

Ông ta nói: "Vị cô nương kia có thể giết chết Thạch Hổ, bản lĩnh dũng mãnh như thế đã là hiếm thấy trong đám đại trượng phu, nếu dưới trướng Đường mỗ có thể có được vị tướng mới này, thật sự là phúc phận của Đường mỗ!"

Đào Thái phó nói: "Ngọc không mài không hoàn hảo, trước tạm để nàng ấy mài giũa một chút."

-

Mãi cho đến khi Phàn Trường Ngọc được đưa vào trong quân, mới biết bản thân mình không làm từ tiểu binh, cũng không phải từ ngũ trưởng, nàng trực tiếp được đảm nhiệm chức đội trưởng, trông coi bốn mươi chín thuộc hạ, Tạ Ngũ cũng được phân đến đội của nàng.

Những tiểu binh bên dưới phát hiện đội trưởng của bọn họ là cô nương gia mi thanh mục tú, khi đứng bên trong đội ngũ đã bắt đầu xì xào bàn tán.

"Làm sao trong quân lại có nữ tử?"

Thủ lĩnh trực tiếp của Phàn Trường Ngọc là Quách bách hộ, một tên lỗ mãng có râu quai nón, vóc dáng cao lớn như một tòa tháp sắt, các tướng lĩnh bên trong tân binh đều là từ trong quân chính quy Tế châu điều tới.

Khi phát hiện đội trưởng dưới trướng mình là nữ tử, mũi hắn ta gần như cong lên vì tức giận, trực tiếp mắng chửi trước mặt binh lính: “Cũng không biết là thiên kim đại tiểu thư của vị tướng quân nào ở phía trên mà đến trong quân cầu mỹ danh, không trực tiếp phong giáo úy luôn đi, lại để cho bọn gia tướng trong ngoài bảo vệ ba tầng, đem ném đến làm thuộc hạ của lão tử, đụng phải cái này, mẹ nó nửa đời này của lão tử như làm không công."

Lời nói của hắn ta có ý ra oai phủ đầu với Phàn Trường Ngọc, đột nhiên bị hắn ta trực tiếp hạ mặt mũi, nếu là da mặt mỏng, chỉ sợ không thể tiếp tục ở lại được nữa.

Loại tình huống này là điều mà Quách bách hộ mong muốn thấy nhất, dù sao thì đừng nói là nữ nhi của vị tướng nào, thậm chí là nhi tử của đại quan đưa tới trải nghiệm, bọn họ cũng không muốn tiếp quản.

Không thể đánh không thể mắng, lên chiến trường còn phải liều mạng để bảo vệ các đại Phật tôn quý này.

Bọn họ bị thương cũng không có quả ngọt để ăn, chớ nói chi trên chiến trường đao kiếm không có mắt, người chết là chuyện thường.

Một khi người có nguy hiểm, các đại quan kia sẽ đến truy cứu, toàn bộ đầu của bọn họ trong đội cũng không đủ chặt.

Cho nên đối với những công tôn quý tử được đưa tới trong quân để rèn luyện, các tướng quân ở trên đều có quy định ngầm hiểu với nhau, phong cho một chức vị suông, đưa một quân trướng, ngày thường phái gia tướng tới bảo vệ cục vàng kia.

Không cầu có công, chỉ cầu không mắc lỗi.

Đợi đến khi đối phương “trải nghiệm” xong xuôi, lại thêm một ít quân công không hề đau đớn, đưa người nguyên vẹn trở về, chuyện này mới coi như viên mãn.

Những hổ nữ tướng môn đến trong quân trải nghiệm phần lớn đều có võ, trong lòng cũng có một bầu nhiệt huyết, nhưng bọn họ quá ngây thơ, giết qua mấy người liền cảm thấy chiến trường là địa ngục nhân gian, căn bản không thể đánh đồng.

Mà những hổ nữ tướng môn này thường thường đều là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của tướng quân, trên chiến trường không ai dám để cho các nàng ta gặp sơ xuất gì, nhiều khi các tiểu binh vì bảo vệ các nàng trên chiến trường còn chết nhiều hơn so với giết địch.

Vì vậy, khi thật sự đánh trận, các tướng quân phía trên cơ hồ cũng sẽ không để những hổ nữ tướng môn đến trải nghiệm kia tham chiến.

Những thiếu gia bao cỏ thì không cần phải nói.

Hậu nhân của tướng môn thật sự có thể để cho các binh lính dưới đáy ngưỡng mộ, thường cũng là từ phía dưới thấp từng bước lập được quân công mà thăng lên.

Trong quân không chiêu mộ nữ binh, cho nên Quách bách hộ đương nhiên cho rằng Phàn Trường Ngọc dựa vào hậu thuẫn để tòng quân, hắn ta cũng là người luyện võ, có thể nghe được hô hấp kéo dài của Phàn Trường Ngọc, biết nàng là người luyện võ, suy cho Phàn Trường Ngọc là hậu nhân tướng môn muốn học những người từ dưới đáy đi lên kia, lúc này mới càng thêm tức giận.

Hắn ta không quan tâm người khác có Lăng Vân Chí* hay không, nhưng nếu như Lăng Vân Chí này có thể khiến cho huynh đệ phía dưới cùng với hắn ta phải giao mạng trên chiến trường, hắn ta sẽ vô cùng chán ghét.

*lăng vân chí: chí lớn cao ngất trời xanh

Phàn Trường Ngọc không biết những ẩn tình này, bị Quách bách hộ làm khó dễ ngay tại chỗ, nhưng trên mặt nàng cũng không thể hiện sự khó xử nào, vẫn thoải mái đứng ở đó.

Nếu người khác hiểu lầm, nàng cũng không có gì phải tức giận.

Tạ Ngũ đã nói thay cho nàng: "Phàn đội trưởng là từ chiến trường hẻm núi Nhất Tuyến tới, nàng ấy đã giết chết Thạch Hổ, có thể gia nhập vào binh nghiệp là dựa vào quân công thật sự."

Lời này vừa nói ra, trong đội ngũ càng thêm nghị luận ầm ĩ.

Từ khi tòng quân đến nay, bọn họ đã từng nghe về hung danh của Thạch Hổ, nghe nói chính là quái vật thích ăn thịt sống và uống máu người, đôi chùy đinh trên tay từng dính đến mạng người không đến một ngàn cũng đến tám trăm.

Cô nương mặc quân phục Tế châu trước mặt, trông có vẻ hơi gầy so với nam nhân vậy mà giết chết Thạch Hổ?

Quách bách hộ lại nhìn Phàn Trường Ngọc như dò xét, như đang đánh giá xem nàng thật sự có dũng khí giết Thạch Hổ hay không.

Trong đám người có người đã từng nhìn thấy Phàn Trường Ngọc khiêng đất đá khi xây dựng con đập, ngay lập tức kêu lên: "Ta biết Phàn đội trưởng, khi nàng ấy xây dựng con đập ở thượng du Tế châu, nàng ấy đã cõng ba trăm cân đá xuống ngọn núi mà không thở gấp!"

Có người xác định, ánh mắt của nhóm tiểu binh nhìn Phàn Trường Ngọc lại thêm ngưỡng mộ hơn.

Tạ Ngũ còn muốn nói về việc Phàn Trường Ngọc đi săn gấu, nhưng nếu như không thấy tận mắt, những người khác nghe vào có khả năng cho là khoác lác, khi thấy thái độ của mọi người đã đối với Phàn Trường Ngọc kính trọng hơn, Tạ Ngũ liền đem những lời định nói ra lên đến khóe miệng nuốt vào trong.

Quách bách hộ hỏi Phàn Trường Ngọc: “Ngươi giỏi binh khí nào?"

Phàn Trường Ngọc nghĩ một lúc, nói: “Đao mổ lợn."

Bên trong hàng ngũ có một tiểu binh không nhịn được mà cười ra tiếng.

Sắc mặt Quách bách hộ có chút khó coi, lớn tiếng quát: "Ngươi ra chiến trường giết địch cũng là xách đao mổ lợn theo?"

Phàn Trường Ngọc thành thật gật đầu.

Trong đám người lại có âm thanh buồn cười khác.

Quách bách hộ hoàn toàn tức giận, cũng không cho rằng nàng thật sự có thể giết chết Thạch Hổ, hắn ta nghĩ tám phần là do người phía sau lưng nàng tạo thanh thế cho nàng, đem một quân công lẫy lừng như vậy để lên người nàng, dù sao chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.

Hắn ta cũng không muốn cho Phàn Trường Ngọc chút mặt mũi nào nữa, vì vậy hắn ta hét lên: "Vậy được, hôm nay lão tử sẽ lĩnh giáo đao mổ lợn của ngươi một chút!"

Hắn ta nắm chặt nắm đấm như bao cát, hung hăng đánh tới, tràn đầy dã man, xông tới Phàn Trường Ngọc hô to: "Đến đi!"

Bình Luận (0)
Comment