Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 131 - Chương 131.

Chương 131. - Chương 131. -

Bầu trời lộng gió, cát vàng tràn lan.

Trên chiến trường, quân Sùng châu bị quân Tế châu làm phân tán hỗn loạn đội hình, nhóm tiểu tướng còn lại có ý đồ duy trì đội hình, nhưng quân Tế châu phía sau cắn quá chặt, đội hình bị xé rách lỗ chỗ ngày càng lớn hơn, cuối cùng bị quân Tế châu chia thành từng mảnh nhỏ và bao vây lại.

Điều quan trọng trên chiến trường là nhất cổ tác khí*, một khi ý chí chiến đấu tản đi, liền bị thế công hung mãnh của quân Tế châu liên tục đánh lùi.

*nhất cổ tác khí: một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái

Đám tiểu binh Tế châu xông lên ở đầu tiên đều lao lên hàng đầu đều chém giết đỏ cả mắt, càng đánh càng dũng mãnh.

Trong quân Sùng châu, từ tướng lĩnh cho đến tiểu tốt, trên mặt đều lộ ra một chút hoảng sợ, âm thanh hô hào giết chóc của mấy tên tiểu tướng nghe không còn mấy sức lực nữa.

Thậm chí còn có tiểu tốt chạy đi chạy lại tán loạn trên chiến trường.

Chủ tướng lãnh binh Sùng châu nổi giận rút kiếm chặt đầu mấy tiểu tốt hoảng sợ rút lui, khàn giọng quát to: “Kẻ nào thối lui, giết không tha — "

Nhưng giọng nói của ông ta ta bị lấn át bởi những âm thanh binh khí va chạm chém giết, cũng không mang lại tác dụng gì nhiều.

Tên chủ tướng kia đang định đích thân dẫn quân xông tới, thì sau lưng cửa thành Sùng châu đã vang lên tiếng trống trận.

Tường thành Sùng châu xây cao sừng sững, hai cánh tường thành hình mã diện liên tiếp kéo dài đến phía núi, hàng chục hồi trống trận cùng nhau đánh vang, sau khi sóng thanh bị ba mặt chắn lại, đều ép về khoảng trống duy nhất, như dời non lấp bể ép tới.

Địa thế này giống như miệng kèn, nhằm để tiếng trống trận có thể vang vọng khắp chiến trường, chấn động khiến lòng người phát run.

Phàn Trường Ngọc cùng hữu quân doanh* xông lên dẫn đầu, khi nghe thấy tiếng trống trận, nàng vô thức nhìn về hướng cửa thành Sùng châu.

*hữu quân doanh: quân cánh phải

Cánh cửa thành nặng nề bị đụng nửa ngày tưởng chừng không thể phá được, nhưng giờ đây dưới đất với đầy ngọn lửa và cờ hiệu đã từ từ được mở ra.

Khói bụi bay đầy trời, giáo thương song song, quân phòng thủ trong thành với khuôn mặt dữ tợn, trong tay cầm binh khí ầm ầm lao ra, giống như mở cửa lũ.

Sau khi xuất ra hai quân tiên phong để giữ vững đội hình phía trước, nàng nhìn thấy một lão tướng cao to vạm vỡ, râu tóc nửa đen nửa trắng, mặc áo giáp hoa văn hoàng kim sơn, cưỡi chiến mã trứ danh của mình ra khỏi thành, rút bội kiếm ở bên thắt lưng ra, hét lớn một tiếng: "Giết--"

Nhiều quân phòng thủ Sùng châu tràn ra từ cửa thành phía sau ông ta, gầm lên và lao về phía chiến trường phía trước.

Bên phía phản tặc không biết là ai ngẩng đầu hô to: "Vương gia tự mình xuất chinh! Sùng châu tất thắng!"

Một tiếng này, giống như một viên sỏi khuấy động ngàn cơn sóng biển, nhanh chóng đẩy tới chiến trường.

Có được viện quân, lại có Trường Tín vương thân ra trợ trận, quân Sùng châu vốn bị áp đảo tinh thần, thoáng chốc bỗng lấy lại ý chí chiến đấu.

Trước đó khi Phàn Trường Ngọc xung phong trên chiến trường, nàng đã đoạt lấy một con ngựa, cờ chiến của quân tiên phong được nàng cắm vào trong bàn đạp, đồng thời dùng một chân giẫm lên để giữ cho cờ quân không bị ngã.

Sau thời gian dài chém giết, nàng ngồi trên chiến mã đã kiệt sức, khi Phàn Trường Ngọc dùng mạch đao chém giết, lúc hạ đao vẫn tàn nhẫn, nhưng đến cùng nàng cũng là một người sống, đôi tay cũng sẽ trở lên mệt mỏi bủn rủn.

Thỉnh thoảng có lúc dừng lại, tay cầm đao run lên không kiểm soát được.

Không phải sợ hãi, mà là cơ bắp quá mềm nhũn, không khống chế được mà run rẩy.

Khi phát hiện viện quân của phản tặc đang tiến ra chiến trường, Phàn Trường Ngọc ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt nhìn rộng hơn, nàng liếc nhìn thoáng qua binh lực chênh lệch giữa hai bên, liền biết rõ nếu như lần này đám người các nàng bị phản tặc bao vây, thì coi như bọn nàng không thể trở về được nữa.

Nàng mạnh mẽ giẫm lên bàn đạp, kéo dây cương xoay sang hướng khác, mái tóc bết bát dính vào khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và bụi đất, đôi mắt sáng như hổ báo, trầm giọng nói: “ Tiến lên xuyên qua quân Sùng châu giao chiến, đừng để bị bọn chúng ngăn ở chỗ này!"

Cờ hiệu của quân tiên phong bay phấp phới sau lưng nàng, nàng mặc một thân áo giáp cũ nát của tiểu binh, nhưng không ai nghĩ rằng nàng chỉ là một tiểu binh.

Khi những quân binh Tế châu phía sau nhìn thấy nàng đã thay đổi phương hướng, bọn họ gần như ngay lập tức vẫn đi theo sát phía sau nàng như thần long bái vĩ*.

*thần long bái vĩ: rồng thần vẫy đuôi

Phản tặc thấy quân tiên phong của triều đình trước đó đã dồn quân mình đến tan nát, bị trấn áp đánh hồi lâu sắp phải rút lui, nay đã có viện quân phía sau, bọn chúng tự nhiên bày ra tư thế liều mạng muốn tiến đến ngăn cản.

Tướng lĩnh lãnh binh thậm chí còn trực tiếp loại bỏ phòng thủ phía sau, phái toàn bộ quân đội từ trái phải đánh hai bên sườn, chính là để quân binh bên mình triệt để vây khốn quân tiên phong của triều đình đến chết.

-

Hạ Kính Nguyên và một nhóm tướng lĩnh thuộc cấp đứng trên chỗ cao, có thể nhìn được hết toàn cảnh trận chiến bên dưới.

Đường Bồi Nghĩa tức giận đến đấm vào cây tùng bên cạnh, chắp tay cầu xin mệnh lệnh từ Hạ Kính Nguyên: "Tướng quân, mạt tướng nguyện lãnh binh đến giải vây cho hữu quân doanh!"

Hạ Kính Nguyên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tùy Thác đã từng nhờ vào quân công mới được phong vương, cho dù tuổi đã già nhưng uy lực từ ngọn giáo đầu sư tử trong tay của ông ta vẫn không thể coi thường, ta sẽ tự thân đi nghênh đón ông ta, Đường tướng quân lãnh hai ngàn nhân mã đến tiếp ứng hữu quân doanh.”

Đường Bồi Nghĩa đột nhiên từ lo lắng chuyển thành vui mừng, vội vàng chắp tay nói: "Mạt tướng tuân lệnh!"

-

Bóng người trước mặt lắc lư, Phàn Trường Ngọc gần như tê liệt mà vung đao, chất lỏng nóng bỏng ướt át từ mí mắt chảy vào mắt, không biết là mồ hôi hay là máu.

Nàng nghiến răng hàm thật chặt, khi lưỡi đao chém ngang qua những tiểu tốt phản tặc đang chặn đường, thậm chí không thể biết được biểu cảm của bọn họ dữ tợn hơn hay là nàng dữ tợn hơn.

Đã từng có lúc, khi đối mặt với đám tiểu tốt trên chiến trường nàng không thể hạ đao.

Nhưng những người theo sau nàng bây giờ đều là những huynh đệ đồng đội giao phó tính mạng cho nàng, nàng mềm lòng với những người kia, thì một khắc sau có thể sẽ có lưỡi đao không chút do dự rơi xuống trên những người đang đi theo nàng.

Khi là người ngoài cuộc, nàng có thể nhân từ với binh lính cấp thấp nhất của cả hai bên, nhưng bản thân nàng lại trở thành người trong cuộc, giống như nàng sẽ vì những người hàng xóm đó mà vung dao về phía những tên sơn phỉ cướp đường trên trấn, giờ khắc này việc bảo vệ những huynh đệ đồng đội này cũng đã trở thành sứ mệnh của nàng.

Phàn Trường Ngọc giống như một con báo nổi điên, mỗi khi mạch đao trong tay được vung ra, đều là máu tươi tung tóe.

Phía bên phản tặc tựa hồ cũng nhìn ra nàng là một cọng rơm cứng, khi nhóm tiểu tốt buộc phải xông lên ngựa của nàng, trên mặt bọn chúng rõ ràng càng thêm do dự cùng hoảng sợ, chỉ hơi gây khó khăn cho đội nhân mã của nàng nhưng bọn nàng có thể chậm rãi rút lui.

Nhưng ngay sau đó, một đội ngũ khác cầm thương móc câu kéo tới, binh khí trong tay bọn chúng không giống với tiểu tốt bình thường, ngoài mũi thương ra, trên thương còn có một chiếc móc câu hình bán nguyệt, không chỉ có thể đâm mà còn có thể chém giết từ xa.

Khi Tạ Ngũ nhìn thấy những tiểu binh bị thương móc câu này móc trúng, sắc mặt của hắn ta đại biến, hét lên với Phàn Trường Ngọc: “Cẩn thận!"

Nhóm tiểu tốt kia đã được phân công hợp tác, một nhóm ngồi thẳng, tay cầm mũi thương nhắm thẳng đâm vào phía Phàn Trường Ngọc đang cưỡi trên lưng ngựa, khi Phàn Trường Ngọc dùng một đao đẩy thương móc câu của bọn chúng, lại có một nhóm tiểu tốt khác nửa quỳ dưới đất, cầm thương móc câu trong tay quét ngang về phía chân ngựa.

Mặc dù đám người Tạ Ngũ phía sau đã cố gắng hết sức để tiêu diệt đám tiểu tốt đó, chiến mã dưới người Phàn Trường Ngọc vẫn bị cắt trúng chân, hí lên một tiếng rồi ngã chổng vó.

Khoảnh khắc Phàn Trường Ngọc bị quăng bay, vô số phản tặc vây quanh nàng như linh cẩu ngửi thấy mùi máu tươi trên thảo xuyên, giơ thương đâm về phía nàng.

Phàn Trường Ngọc lấy cờ hiệu trên lưng ngựa chống đỡ xuống mặt đất, bay vút lên không trung, giẫm lên tấm giáp ngực của tiểu tốt phản tặc, đá ngang một vòng người trước mới vững vàng rơi xuống đất.

Hai tay nàng bê bết máu, nhớp nháp đến mức không thể cầm được chuôi đao thiết đen của mạch đao, cán cờ hiệu dài ước chừng một trượng, trên đỉnh cột cờ có một mũi sắc nhọn, Phàn Trường Ngọc dứt khoát cuộn lá cờ lên, cứ như vây cầm cán cờ hiệu kia tác chiến.

Khi đám tiểu tốt đến gần nàng chưa tới năm bước đã bị cờ hiệu quét đi ra ngoài.

Chốc lát này Tạ Ngũ cũng một đường chém giết tới, thân là chùy nhọn của quân tiên phong, Phàn Trường Ngọc không thể nghi ngờ là người mệt mỏi nhất, giống như ngỗng trời dẫn đầu bay đi.

Sức lực của nàng đã tiêu hao rất nhiều, Tạ Ngũ giật lấy cờ hiệu trong tay nàng, khuôn mặt vốn cũng tuấn tú đã nhuốm đầy máu tươi, không biết vết máu là của hắn ta hay là của người khác.

Hắn ta thở hổn hển nói: "Đội trưởng, thuộc hạ dẫn đại quân rút lui!"

Cờ hiệu trong tay hắn ta giương ra, lại lần nữa đón gió bay lên, người hướng dẫn quân Tế châu phía sau tập trung về phía bọn họ bên này.

Phàn Trường Ngọc mất hết sức lực, chống mạch đao thở dốc, một tên phản tặc ở phía sau có ý đánh lén nàng, nhưng Quách bách hộ đã hét lớn một tiếng, đại đao suýt chút nữa đã chém tên phản tặc phía sau lưng làm đôi.

Phàn Trường Ngọc quay đầu nhìn lại, nửa khuôn mặt của Quách bách hộ bị râu che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ đầy sát khí: “Lão tử đã nói trên chiến trường sẽ không quan tâm đến việc ngươi sống hay chết, nhưng không cho ngươi làm mất mặt lão tử! Sau khi đánh xong trận này, lão tử có chết ở đây cũng đáng!"

Mạch đao trong tay Phàn Trường Ngọc không hề báo trước chém về phía hắn ta, Quách bách hộ sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Trong nháy mắt, nửa bả vai của hắn ta đầm đìa máu tươi.

Vẻ mặt hắn ta cứng đờ, quay đầu lại nhìn, liền thấy một tên phản tặc lặng yên không một tiếng động tới gần mình, cầm đao định chém tới lại bị Phàn Trường Ngọc dùng đao chém chết phản tặc.

Râu ria rậm rạp quanh miệng hắn ta giật giật, không dám lại phân tâm, chỉ là rống một tiếng với Phàn Trường Ngọc: "Hòa!"

Phàn Trường Ngọc không đáp, máu trên tay còn ướt đẫm, khi cầm mạch đao vẫn trơn tuột, năm ngón tay đau đến mức khó có thể cầm được đao.

Môi của nàng đã khô khốc đến nứt nẻ, cũng không muốn nói chuyện lãng phí miệng lưỡi của mình nữa.

Nàng xé một mảnh vải dài từ trên chiến bào xuống, quấn vòng quanh tay mình, sau đó lại đi nắm lấy chuôi mạch đao.

Tạ Ngũ đang cầm cờ quân trong tay, không thể nghi ngờ trở thành bia ngắm bắn di dộng, vô số đao kiếm không thể đếm hết nhào tới chào hỏi hắn ta, hắn ta tận lực tránh đi những đòn trí mạng, có một số vết thương không nguy hiểm đến tính mạng chồng lên nhau, nhưng cũng đủ khiến cho một nửa chiến bào trên người hắn ta nhuộm đỏ máu tươi.

Khi một tên tiểu tướng phản tặc cưỡi ngựa xông tới, giơ thương muốn lấy tính mạng của Tạ Ngũ, Tạ Ngũ cũng vừa phất cờ hiệu đánh lui những tiểu tốt đang bao vây mình, căn bản không kịp ngăn cản, cũng không kịp tránh né.

Phàn Trường Ngọc lao nhanh về phía trước, giống như lần trước cứu hắn ta khỏi chùy chiến của Thạch Hổ ở trên chiến trường hẻm núi Nhất Tuyến, dùng một đao ngăn lại một thương của tên tiểu tướng đang đâm tới.

Cuộc chiến kéo dài quá lâu khiến Tạ Ngũ có chút choáng váng, hắn ta vẫn luôn đi theo sát Phàn Trường Ngọc một tấc không rời, bên trong nhánh quân này, nếu như Phàn Trường Ngọc là người tốn sức xông tới nhiều nhất, thì Tạ Ngũ sẽ là người tốn sức thứ hai.

Hắn ta không chỉ phải lo cho bản thân mình, từng thời từng khắc còn phải lưu ý đến tình hình bên cạnh Phàn Trường Ngọc.

Lúc này nhìn thấy Phàn Trường Ngọc thay hắn ta đỡ lấy một thương kia, theo bản năng gọi một tiếng: "Đội trưởng. . . "

Phàn Trường Ngọc trở tay đẩy hắn ta về quân Tế châu đang theo sau, lạnh lùng nói: "Đi ở phía sau ta đi!"

Trong lúc nói chuyện, lưỡi đao của mạch đao đã mạnh mẽ lướt qua mũi thương của tên tiểu tướng trên lưng ngựa, tia lửa bắn ra khắp nơi.

Tên tiểu tướng kia bị sức mạnh của Phàn Trường Ngọc đẩy lùi về phía sau, đòn tấn công của hắn ta liền chậm hơn nửa nhịp, nỗi kinh hoàng trong lòng hắn ta vì sức mạnh này còn chưa qua đi, Phàn Trường Ngọc đã hạ người xuống chém về phía chân con ngựa hắn ta đang ngồi.

Lưỡi đao của mạch đao dài và cực kỳ sắc bén, thêm vào đôi tay mạnh mẽ của Phàn Trường Ngọc, hai chân trước của con ngựa gần như dễ dàng bị cắt đứt, máu tươi trào ra như suối, trước khi té sấp về phía trước, tên tiểu tướng trên lưng ngựa cũng bị quán tính này hất bay ra ngoài.

Phàn Trường Ngọc lại vung con đao ngang, đầu của tên tiểu tướng kia ùng ục lăn xuống đất.

Quách bách hộ đang cầm đại quan đao còn muốn tiến lên hỗ trợ, nhìn thấy được như thế thì nuốt một ngụm nước bọt, nói với Tạ Ngũ: "Ôi mẹ ta ơi, làm sao nàng ta có thể đánh giỏi như vậy?"

Tạ Ngũ hoàn toàn không trả lời, hắn ta còn đang lo lắng cho sự an nguy của Phàn Trường Ngọc, nhưng hắn ta mang theo lá cờ làm cái bia sống, lại không tiện đi đến bên cạnh Phàn Trường Ngọc, vì vậy liền giao cây cờ lớn vào trong tay Quách bách hộ: “Cờ quân giao lại cho ngươi.”

Không đợi Quách bách hộ kịp nói gì, hắn ta đã cầm trường đao xông lên trước chém giết, cùng Phàn Trường Ngọc mở đường cho đại quân.

Quách bách hộ liếc nhìn lá cờ trên tay đã dính không biết bao nhiêu máu, mắng: “Lão tử giống như người sẽ vác cờ núp ở phía sau lắm sao?”

Sau đó hắn ta lại kín đáo chuyển giao cờ hiệu cho binh lính phía sau, mặt sậm lại quát lên: "Các ngươi bảo hộ cờ tiên phong, theo sát một chút!"

Nói xong, hắn ta vung đại đao chém một tiểu tốt phản loạn, mấy bước đã đuổi kịp Phàn Trường Ngọc và Tạ Ngũ, vừa chửi vừa giết: “Lão tử mới là bách hộ, hai đứa ranh con, các ngươi muốn giết cũng phải để ta ở đằng trước đi!"

Những tiểu binh ở phía sau lưng thoạt đầu là mờ mịt, trong số đó có một tướng lĩnh bị thương hiểu được lá cờ này là để vạch ra phương hướng giữa biển người mênh mông trên chiến trường, không thể ném đi, cho nên vội vàng hạ lệnh hơn trăm người chắn giữ lá cờ ở chính giữa.

Những người khác vẫn ở bên ngoài duy trì hình mũi nhọn, giống như những con kiến tụt vào nhau trong một ngọn lửa hừng hực, đi theo con đường đẫm máu mà bọn người Phàn Trường Ngọc giết tới, từ từ bức khỏi vòng vây của phản tặc.

Bình Luận (0)
Comment