Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 134 - Chương 134.

Chương 134. - Chương 134. -

Phàn Trường Ngọc ở trong lều trướng nghe rõ được cuộc đối thoại này, chuyện liên quan đến phụ mẫu nàng, nàng thật sự mang một bụng đầy nghi hoặc muốn hỏi Hạ Kính Nguyên, vì vậy lập tức nói: “Làm phiền huynh đệ ở bên ngoài chờ một lát, ta đổi xiêm y xong có thể đi cùng ngươi sang đó."

Khi nàng đang tìm được một bộ áo bào sạch sẽ, mới đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác, ngày đó khi nàng từ chiến trường trở về, bộ quân phục trên người nàng đã bẩn đến mức nhìn không ra là gì, vậy lúc nàng hôn mê bất tỉnh là ai đã thay cho nàng?

Mà trước mắt đôi tay của nàng bị quấn thành như vậy, cho dù lấy được áo bào cũng không có cách nào mặc lên người.

Phàn Trường Ngọc đang nhíu mày, thì một giọng nói khác từ ngoài lều trướng truyền đến: “Trường Ngọc, đại nương vào có tiện không?”

Nhận ra là âm thanh của Triệu đại nương, Phàn Trường Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng nói: "Đại nương cứ vào đi."

Sau khi Triệu đại nương vén rèm đi vào, liền cầm lấy áo bào kia khoác lên cho Phàn Trường Ngọc, nói: “Nghe nói có vị tướng quân gọi cháu qua đó, tiểu Ngũ đến bảo đại nương tới giúp con đổi xiêm y.”

Phàn Trường Ngọc nói: "Tiểu Ngũ làm việc rất thỏa đáng."

Lại hỏi: "Đại nương vào tới trong quân khi nào?"

Triệu đại nương thở dài nói: “Hai ngày trước đại nương được tiểu Ngũ đón tới, cháu đứa nhỏ này, suýt chút nữa đã dọa chết đại nương, một thân xiêm y kia đẫm máu, còn may là trên cơ thể không bị thương nặng gì. Nếu như cháu có gì nguy hiểm đến tính mạng, Ninh Ninh phải làm sao bây giờ?"

Xem ra là như vậy, khi nàng hôn mê là do Triệu đại nương giúp đỡ thay xiêm y.

Nhưng Phàn Trường Ngọc nhớ Tạ Ngũ ở trên chiến trường bị thương không nhẹ hơn mình, vậy mà cùng ngày đó hắn ta lại có thể chạy về nhà đón Triệu đại nương nữa sao?

Trong mắt Phàn Trường Ngọc mơ hồ có chút mê mang: “Tiểu Ngũ không bị thương chứ?"

Triệu đại nương mặc ngoại bào lên cho Phàn Trường Ngọc, giúp nàng thắt đai dây lưng, nói: “Cái kia đại nương cũng không biết, bất quá hai ngày này cháu hôn mê, tiểu Ngũ vẫn luôn canh giữ ở trong lều trướng của cháu, đại nương sợ hắn mệt mỏi nên bảo hắn đi xuống nghỉ ngơi, đại khái đuổi cũng không đuổi đi được."

Nói đến đề tài này, Triệu đại nương ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên có chút cổ quái, nhìn về phía Phàn Trường Ngọc nói: "Hắn theo cháu vào sinh ra tử ở trên chiến trường, Trường Ngọc này, tiểu Ngũ hẳn có động tâm tư gì khác không?"

Bà đột nhiên tựa hồ có chút đau đầu: "Tiểu Ngũ là một đứa nhỏ ngoan, đại khái cháu đã có Ngôn Chính, nếu không về sau đại nương vẫn đi tìm một mối hôn sự cho Tiểu Ngũ đi a?"

Phàn Trường Ngọc biết Tạ Ngũ và Tạ Thất đều là người của Tạ Chinh, bọn họ trung thành với nàng, đơn giản là do nhận lệnh của Tạ Chinh mà thôi, vì vậy nàng bất đắc dĩ nói: "Đại nương đừng có đoán mò, không phải như ngài nghĩ đâu."

Nhưng Triệu đại nương nói Tạ Ngũ vẫn một mực chăm sóc nàng hai ngày này, điều này vẫn khiến Phàn Trường Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sau khi thay xiêm y xong, nàng ra khỏi lều trướng để đi gặp Hạ Kính Nguyên trước.

Hiện tại Tạ Ngũ được coi như thân binh của nàng, đi theo nàng cùng đến quân trướng, nhưng chỉ có thể đứng ở bên ngoài đợi mệnh, không thể cùng đi theo vào.

Sau khi lính truyền lệnh dẫn Phàn Trường Ngọc đến thương lượng với thủ vệ ở bên ngoài rèm trướng, thủ vệ kia lại tiến vào trong trướng bẩm báo cái gì đó, mới để cho một mình Phàn Trường Ngọc tiến vào trong trướng.

Mở rèm trướng lên, Phàn Trường Ngọc ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nàng nhớ tới lễ nghi mấy ngày nay đã học được trong quân, không được nhìn thẳng vào thượng cấp, hơi cụp mi ôm quyền nói: “Mạt tướng Phàn Trường Ngọc gặp qua đại nhân."

Hạ Kính Nguyên làm quan ở Tế châu đã nhiều năm, bất luận là bách tính hay tướng lĩnh dưới trướng, đều quen gọi riêng ông ta là một tiếng "Đại nhân".

Nhắc đến chuyện này, ông ta vẫn quá nho nhã ôn hòa, không giống như võ tướng, lại giống như quan văn hơn.

Đầu giường bên kia truyền đến một giọng nói rõ ràng là thở không ra hơi: "Không cần đa lễ... khụ khụ khụ..."

Thấy người trên giường còn chưa nói xong liền nằm nghiêng bên giường ho khan kịch liệt, Phàn Trường Ngọc đứng yên tại chỗ một lúc mới tiến lên dùng tay đã quấn thành quả cầu giúp vỗ vỗ vào lưng ông ta, hỏi: Đại nhân, ngài có muốn truyền quân y vào không?"

Cũng bởi vì đứng gần, nàng mới dám bình tĩnh đánh giá vị lão tướng ở trên giường.

Ông ta có vẻ gầy đi rất nhiều, hai má hóp lại, khí sắc trên mặt không được tốt, vốn dĩ chỉ có vài sợi bạc lấp ló giữa mái tóc đen, nhưng bây giờ đã nửa đen nửa trắng, lập tức trông tang thương hơn rất nhiều.

Phàn Trường Ngọc đột nhiên nhận ra rằng tình hình của ông ta thật sự không được tốt.

Hạ Kính Nguyên ho một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng kìm nén cơn ngứa trong cổ họng.

Khi nằm lại trên gối, ông ta hổn hển vài hơn mới chậm rãi hòa hoãn.

Bất quá vết thương trên ngực do trúng phải mũi tên kia, bởi vì vừa rồi ông ta ho quá mạnh, lại rịn ra máu, nhuộm đỏ chiếc áo trắng như tuyết của ông ta một mảnh to bằng móng tay.

Ông ta yếu ớt xua tay, nói: "Thương tổn đến phế tạng*, hai ngày này ho nhiều hơn một chút."

*phế tạng: phổi

Phát hiện hai tay Phàn Trường Ngọc đều bị quấn lại, liền hỏi: "Thương thế của ngươi thế nào?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Trên người mạt tướng cũng chỉ có hai cánh tay này là bị thương nặng."

Hạ Kính Nguyên nghe những lời này ngược lại là nở nụ cười, cũng chỉ là cười mỉm nhưng lại không ngăn được cơn ho khụ, cũng may lần này không còn ho dữ dội như trước.

Ông ta tán thưởng nói: "Hậu sinh khả úy, Trường Tín vương cũng là một nhân vật danh tiếng của Đại Dận ta, thương thế trên tay của ngươi lại đổi được một mạng của Trường Tín vương, làm vậy cũng đáng giá."

Điều khiến trong đầu Phàn Trường Ngọc nghĩ đến là cảnh nam nhân mặt thẹo bắn một mũi tên vào Trường Tín vương, rồi giục ngựa đến đón lấy nàng.

Nàng nhớ tới lực đạo của hắn khi kéo nàng lên ngựa, cũng nhớ tới hơi thở quen thuộc kia.

Nếu không phải có hắn bắn ra mũi tên đó, cho dù Trường Tín vương cuối cùng có thể bởi vì bị nàng một đao đâm xuyên nội tạng mà chết, chỉ sợ nàng cũng đã kiệt sức không tiếp tục bắt được kiếm của Trường Tín vương, chết dưới thân kiếm.

Nhưng tiểu Ngũ nói căn bản Tạ Chinh không ở Sùng châu.

Phàn Trường Ngọc cảm thấy, hoặc là do nàng thật sự có ý thức mơ hồ nên nhớ lầm, hoặc là, tiểu Ngũ đã lừa nàng.

Người duy nhất có thể khiến Tiểu Ngũ nói dối nàng, cũng chỉ có Tạ Chinh.

Nghĩ thông suốt được điểm này, trái tim của Phàn Trường Ngọc đã lỡ một nhịp, hận không thể lập tức trở về doanh trại ép hỏi Tiểu Ngũ xem Tạ Chinh đang ở đâu.

Trở ngại là Hạ Kính Nguyên vẫn còn ở đây, nàng mới ập tắt suy nghĩ này.

Thân phận hiện tại của Tạ Chinh không tiện bại lộ, vì vậy Phàn Trường Ngọc không tùy tiện nói hắn cải trang để ra chiến trường cứu mình, mà chỉ khiêm tốn trả lời: “Đại nhân quá khen, chỉ là mạt tướng may mắn, mới có thể đâm được Trường Tín vương một đao.”

Trong đáy mắt của Hạ Kính Nguyên càng thêm vui mừng hơn một chút: "Ngươi là đứa bé ngoan, có phần kiên định này, về sau con đường ngươi đi có thể được xa hơn."

Phàn Trường Ngọc thận trọng nói: "Đa tạ đại nhân tán dương."

Hạ Kính Nguyên nhìn thấy được sự câu nệ của nàng, chỉ vào một chiếc ghế vuông nhỏ bên cạnh giường, cố hết sức nói: "Ngồi đi, ta có mấy lời, cũng đã đến lúc nói với ngươi."

Phàn Trường Ngọc vừa ngồi trên ghế, nghe được lời nói này của Hạ Kính Nguyên, đầu ngón tay của nàng vô thức khép lại, khi không bắt được vật gì, lúc này nàng mới phản ứng lại được là hai tay nàng đều đã bị quấn băng gạc thành quả cầu.

Nàng bất giác ngồi thẳng lưng, hỏi: “Là liên quan đến chuyện phụ mẫu của mạt tướng sao?”

Vẻ mặt của Hạ Kính Nguyên lộ ra sự ngạc nhiên, như thể ông ta không ngờ Phàn Trường Ngọc đã biết về mối quan hệ giữa ông ta với phụ mẫu của nàng, lập tức mới chậm rãi gật đầu: “Ta nghe Văn Thường nói qua, ngươi đã tra xét hồ sơ của phủ Tế châu, muốn làm rõ ai là kẻ đã thật sự hại phụ mẫu của ngươi …”

Ông ta khẽ thở dài: “Khi phụ mẫu của ngươi đem hai tỷ muội ngươi giao phó với ta, chẳng qua là không muốn các ngươi phải chịu nghiệp chướng của đời trước, chỉ hy vọng cả đời này các ngươi có thể bình bình an an sống hết một đời, đáng tiếc thế sự khó lường được."

Phàn Trường Ngọc nhớ đến thời gian khi phụ mẫu còn tại thế, người trong một nhà bình thản ấm áp sinh sống, rồi khi phụ mẫu đột nhiên qua đời cùng với những vụ ám sát ở huyện Thanh Bình, trái tim nàng liền thắt lại, hỏi: "Phụ mẫu của mạt tướng ... đến tột cùng là có thân phận gì?"

Hạ Kính Nguyên nhìn nàng, như thể xuyên qua nàng có thể nhìn thấy được mấy phần bóng dáng của cố nhân, trong giọng điệu của ông ta không ít sự tang thương: “Phụ thân ngươi từng là gia tướng của Ngụy phủ, bởi vì tài năng xuất chúng, được ban cho họ Ngụy, gọi là Kỳ Lâm. Sau khi Thừa tướng đã gả muội muội của mình cho tướng quân Tạ Lâm Sơn, phụ thân của ngươi đến làm việc dưới trướng của Tạ tướng quân, sau đó mới đến ở rể cho nhà Mạnh tướng quân dưới trướng của Tạ tướng quân.”

Phàn Trường Ngọc nghe được đến đây, con ngươi không khỏi co rút lại: "Mạnh Thúc Viễn?"

Đây chính là người mà đứa trẻ ba tuổi ở triều đại Đại Dận đều biết, chính là thủ phạm dẫn đầu đưa đến thảm án ở Cẩm châu năm đó.

Hạ Kính Nguyên hiểu tâm trạng của nàng vào giờ khắc này, thở dài: "Mạnh lão tướng quân là lão tướng mà Tạ tướng quân tin cậy nhất, năm đó phụ thân của ngươi đã về ở rể với nữ nhi duy nhất của ông ấy, hai nhà Tạ, Ngụy thân càng thêm thân, vốn là một sự kiện vui. Đáng tiếc Cẩm châu sau này bị vây nhốt, Mạnh lão tướng quân phạm lỗi khi áp giải lương thực, mới gây nên sai lầm lớn không thể sửa chữa được."

Khi biết ngoại tổ phụ mình chính là thủ phạm khiến mười vạn tướng sĩ Cẩm châu phải sống tươi chết đói, khiến Thái tử Thừa Đức và tướng quân Tạ Lâm Sơn tử trận ở dưới cửa thành, buộc triều đình phải cắt đất ngưng chiến, cả người Phàn Trường Ngọc như rơi vào trong hầm băng.

Vào lúc này, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ - cả nhà nàng đều là tội nhân của Đại Dận.

Trước mặt Tạ Chinh, nàng cũng là tội nhân.

Tạ Chinh hận ngoại tổ phụ của nàng như thế, nếu biết nàng là hậu nhân của Mạnh gia, vậy sẽ như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment