Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 141 - Chương 141.

Chương 141. - Chương 141. -

Chờ đến lúc Phàn Trường Ngọc quay trở lại, tin tức nàng được phong làm Kiêu kỵ đô úy đã lan truyền trong doanh trại.

Khi mọi người nhìn thấy nàng, bọn họ đều nói một câu: "Chúc mừng Phàn đô úy!"

Phàn Trường Ngọc chỉ khẽ gật đầu với những khuôn mặt hoặc quen, hoặc không quen kia.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn chưa quen.

Khi được thăng quan, quân trướng của nàng tự nhiên cũng được dời đi, người đến chúc mừng đông hơn nhiều so với đám bách hộ trước đó đã tới, đại đa số đều là tướng lĩnh, giáo úy trong quân.

Phàn Trường Ngọc không dám khinh suất, nhưng phép tắc khéo đưa đẩy này không phải một sớm một chiều có thể học được, nàng thật sự không thể dễ dàng thành thạo điêu luyện, cũng may trận chiến này còn chưa đánh xong, trong quân không thích hợp tổ chức tiệc rượu, cho nên lúc này mới không cần tổ chức tiệc rượu chiêu đãi những người này.

Đối mặt với một đống âm thanh chúc mừng này, nàng bắt chước dáng vẻ đám võ tướng được thăng quan từ chỗ những tiên sinh kể chuyện lúc trước, ôm quyền lần lượt với với những người đồng liêu nói “Cùng vui.”

Lúc này nàng mới ý thức được, trong quân doanh cũng không thiếu người biết nịnh nọt.

Một vài võ tướng lạ mặt thiếu chút nữa đã tung hô nàng như một tướng tinh* tại thế.

*Tướng tinh: đó là ngôi sao năm cánh giữa Tam Hợp, nếu phải người Tướng Tinh thì bạn sẽ thấy rằng họ rất can đảm, oai hùng và đầy mạnh mẽ.

"Ngay từ khi xây đập lớn ở Tế châu, ta đã sớm nghe được tên của Phàn đô úy, một thân tay trắng mang lòng ôm thiên hạ, một đêm mưa chặn giết ba tên trinh sát, cho nên đại kế dìm phản tặc xuống nước mới thực hiện được!"

"Trận chiến ở hẻm núi Nhất Tuyết đã giết một tên Thạch Hổ cũng thật đắc sắc, cầm hai thanh đao mổ lợn, chặt được đầu Thạch Hổ trong sự sững sờ! Lần này càng lập được kỳ công, cứu được Hạ đại nhân, giết chết Trường Tín vương!"

Mọi người kinh ngạc khen ngợi liên tục: "Anh hùng không luận tới xuất xứ, cổ nhân nói đều là thật!"

Phàn Trường Ngọc chỉ khiêm tốn nói: "Chư vị quá khen rồi, ta có thể giết được Trường Tín vương, bất quá chỉ là may mắn thôi."

Ngay lập tức, liền có một vị võ tướng ngắt lời nàng: "Phàn đô úy chớ có khiêm tốn, dù là vận may, cũng không ai cũng có được vận may này!"

Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, một nam nhân có bộ ria mép hai bên khóe miệng và cằm tội nghiệp thay nàng nói: “Đáng lý ra, giết được Trường Tín vương hẳn là lập công đầu, sau khi quân tiên phong bị đánh tan, mang theo hữu quân doanh tiến vào bên trong trận địa của phản tặc đã là đô úy, vì sao triều đình chỉ phong cho một chức quan ngũ phẩm đô úy thôi, bạc thưởng cũng chỉ có ba trăm lượng?"

Phàn Trường Ngọc sửng sốt một lúc, thầm nghĩ hóa ra Kiêu kỵ đô úy là chức quan ngũ phẩm.

Nàng nhớ trước đó khi Tạ Chinh cải trang thành Tạ Ngũ, hắn đã nói với nàng, giết Trường Tín vương thì sẽ được thưởng một ngàn lượng.

Nhưng thực tế chỉ cho nàng ba trăm lượng.

Loại bạc thưởng này đã viết trên thánh chỉ, sẽ không có quan viên nào ăn gan hùm mật báo mà tham lam, vậy chỉ có thể là hoàng thượng quyết định phong thưởng cho nàng cũng chỉ cho bao nhiêu vậy.

Trong lúc nhất thời, Phàn Trường Ngọc không thể tìm ra nguyên do trong đó.

Nhưng những gì người này nói, rất có ý tứ là Đường Bồi Nghĩa đã tham quân công của nàng.

Ở đây nhiều người như vậy, trong đó còn có cả những gương mặt xa lạ, nếu lời nói của người kia truyền ra ngoài, không nghi ngờ gì sẽ khiến nàng rơi vào miệng lưỡi của người.

Lời nhắc nhở của Hạ Kính Nguyên vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, trong lòng Phàn Trường Ngọc cảnh giác, lập tức nói: “Chiến thuật và bài binh bố trận tiến đánh Sùng châu đều là tâm huyết của Hạ đại nhân và Đường tướng quân, các ngài ấy mới chính là lập được công cao, ta chỉ là một đội suất nho nhỏ, lập tức liền được thăng lên năm cấp, vốn là được hoàng ân hậu đãi. Huống hồ thân phận của ta trong quân còn thấp, gánh lấy chức đô úy này trong lòng còn đang hoảng sợ, về sau còn phải nhờ các chư vị chiếu cố nhiều hơn.”

Trong doanh trại có võ tướng trông coi năm mươi người không có phẩm cấp, nói đúng ra phải gọi là đội suất nhưng bởi vì đội suất có phân chia trưởng phó, cho nên thuộc hạ theo thói quen gọi trưởng đội suất là đội trưởng, phó đội suất là đội phó.

Lời nói này của Phàn Trường Ngọc thấu đáo đến nỗi tích thủy không lưu, những võ tướng còn lại vì ý nghĩa của câu nói người kia thốt ra mà âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Bọn họ chỉ là muốn từ nay về sau làm việc dưới trướng của Phàn Trường Ngọc, lúc này mới đi theo đến chúc mừng.

Nếu những kia truyền đến tai của Đường Bồi Nghĩa, khiến Đường Bồi Nghĩa bất mãn với Phàn Trường Ngọc, lãnh đạo trực tiếp không được chủ tướng coi trọng, vậy những người dưới quyền như bọn họ còn có thể có hy vọng gì?

Cho nên khi nghe Phàn Trường Ngọc khiêm tốn lại tâng bốc hai người Hạ, Đường, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng phụ họa: “Đô úy nói đúng, hai vị tướng quân lập được công cao, nhưng đô úy ở vị trí này cũng là đức phối kỳ vị*!"

*đức hạnh kỳ vị: đức hạnh xứng đáng với vị trí của mình

Chuyện này xem như bỏ qua như vậy.

Khi Phàn Trường Ngọc chuẩn bị tiễn khách, ở ngoài trướng có một vị khách không mời mà đến.

"Nơi này của đô úy náo nhiệt quá."

Giọng nói ấm áp như gió tháng ba này thật sự rất dễ nhận ra.

Phàn Trường Ngọc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thư đồng vén rèm trướng lên, một người mặc nho bào màu thiên thanh tươi cười đi tới, chính là Lý Hoài An.

Các võ tướng trong trướng lập tức trở nên câu nệ hơn, Phàn Trường Ngọc thầm nghĩ chẳng lẽ lúc này hắn ta tới đây là tới chúc mừng mình thăng quan sao? Trên mặt vẫn thể hiện đủ cấp bậc lễ nghĩa, ôm quyền nói: "Lý đại nhân."

Đuôi lông mày tuấn tú của Lý Hoài An khẽ nhướng lên, lông mày hắn ta màu nhạt, đầu mày hơi cong, khiến cả người hắn ta trông càng ôn hòa vô hại, vì vậy động tác này đặt lên người khác chung quy lộ ra vẻ khinh bạc, nhưng đặt trên người hắn ta lại vẫn là cảnh đẹp ý vui.

Hắn ta cười nhẹ nói: “Phàn đô úy vẫn khách khí với Hoài An như thế này.”

Hắn ta đưa tay ra phía sau nhận lấy hộp gấm vuông từ trong tay thư đồng, nói: "Biết được Phàn đô úy nhận được phong thưởng của thánh thượng, Hoài An đã chuẩn bị một món lễ mọn cho Phàn đô úy."

Canh giữ ở cửa là vẫn là môn thần Tạ Ngũ nhìn thấy một màn này, trừng đến mắt trợn tròn, nếu như ánh mắt có thể chuyển thành hiện thực, hắn ta có thể trực tiếp đốt hai cái lỗ ở phía sau gáy của Lý Hoài An.

Mặc dù Hầu gia hiện tại đã tách ra khỏi đô úy, nhưng Công Tôn tiên sinh đã phái Tạ Thập Tam đến Sùng châu tìm hiểu tin tức cùng hắn ta, sau khi Hầu gia trở về liền trực tiếp đem phản tặc ở Khang thành ra trêu đùa, hiển nhiên là không bỏ được đô úy.

Đô úy thì không cần phải nói, đã nhiều lần hắn ta đã bắt gặp một mình đô úy ngẩn người nhìn chuôi mạch đao thiết đen.

Lúc này, Lý Hoài An tới đây đưa đồ là muốn lấy lòng chăng?

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Tạ Ngũ treo một trái tim bất ổn nhìn chằm chằm vào Phàn Trường Ngọc, hy vọng nàng tuyệt đối sẽ không thu phần hạ lễ kia.

Phàn Trường Ngọc cau mày, nói với Lý Hoài An: "Tâm ý của Lý đại nhân, tại hạ xin nhận, nhưng trong quân không được đưa nhận riêng tư, phần lễ này, tại hạ tuyệt đối không thể nhận được."

Nhóm bách hộ trước đó đến thăm nàng, chính là cờ hiệu đến thăm bệnh, mang đồ vật cũng là điểm tâm và rượu không quý giá gì, chưa được nói là đưa nhận riêng tư.

Các võ tướng hôm nay đến chúc mừng, cũng không có ngốc đến mức ở trong quân mà tặng lễ cho nàng, cho nên tất cả mọi người đều là tay không tới đây, bởi vậy Phàn Trường Ngọc nói lời cự tuyệt cũng không khó khăn.

Lý Hoài An nghe vậy nở nụ cười, nói: "Đô úy hiểu lầm rồi, trong hộp này bất quá chỉ là mấy quyển binh thư lúc rảnh rỗi Hoài An đã chú giải vào mà thôi."

Vừa nói, hắn ta vừa mở hộp gấm ra, bên trong kỳ thật chỉ có mấy quyển binh thư hơi cũ, cũng không có gì khác.

Hắn ta bình tĩnh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ đáy hộp gấm, trên mặt mang theo nụ cười: "Phần lễ mọn này của Hoài An quả thật là mỏng, khiến cho đô úy chê cười, còn mong đô úy đừng ghét bỏ."

Hắn ta đã nói đến phân lượng này, bên trong lại chỉ có mấy quyển sách, Phàn Trường Ngọc thật sự tìm không ra cớ từ chối.

Hơn nữa, động tác bình tĩnh của Lý Hoài An tựa hồ ám chỉ nàng nhận hộp gấm trước.

Phàn Trường Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu chỉ đơn thuần là tặng lễ, hắn ta cũng không cần phải chọn lúc có mặt một đống võ tướng mà đến tặng lễ chúc mừng nàng.

Ánh mắt nàng nhàn nhạt liếc qua khuôn mặt của vị võ tướng có ria mép trước đó xúi giục giữa nàng và Đường Bồi Nghĩa, nhớ lại những gì Hạ Kính Nguyên đã nói với mình, trước mắt đảng của Lý thái phó sẽ không làm hại nàng, do dự một lúc, vẫn là nhận chiếc hộp gấm của Lý Hoài An đưa tới, nói: "Vậy thì Trường Ngọc liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Thần sắc trên mặt của Lý Hoài An tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, hắn ta cười nói: “Hoài An đối với binh pháp kiến thức có chút hạn hẹp, chỉ hy vọng quyển binh thư chú giải này có thể giúp được đô úy.”

Phàn Trường Ngọc không thể làm gì khác hơn đành phải khách sáo nói một câu: "Đại nhân quá khiêm tốn rồi."

Thật vất vả mới tiễn hết những người tới đây đến chúc mừng, Phàn Trường Ngọc ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy đầu đau như đốt.

Ai nói trong quân toàn những hán tử cao lớn thô lỗ cẩu thả, những người này từ quân tốt leo lên chức tướng đều không có ai là ngu xuẩn.

Tên võ tướng kia cố ý đầo hố cho nàng, có ý đồ ly gián nàng và Đường Bồi Nghĩa, sau này nhất định phải đề phòng, bất quá loại đinh này ngoài sáng có thể dễ rút ra, nhưng chỉ sợ còn có những chiếc đinh ẩn giấu đi.

Hành động của Lý Hoài An cũng kỳ lạ không thể tả.

Sau khi mọi người rời đi, Phàn Trường Ngọc cẩn thận nhìn chiếc hộp kia, không có ngăn tủ bí mật hay bất cứ thứ gì, trong mấy quyển binh thư cũng không có kẹp tờ giấy gì, những dòng chữ nhỏ chú giải phía trên cũng thật chỉ là chú giải mà thôi.

Nàng không biết chút đầu mối nào, thở dài hỏi Tạ Ngũ: "Tiểu Ngũ ngươi nói, Lý Hoài An ám chỉ ta tiếp nhận những quyển binh thư này đến tột cùng là có ý gì?"

Điều Phàn Trường Ngọc hỏi là chính sự, Tạ Ngũ đành phải đè nén thành kiến trong lòng, giúp đỡ phân tích nói: "Hiện tại binh quyền Tế châu đã đổi chủ, nhóm võ tướng dưới quyền mặc dù tin phục Hạ lão tướng quân, nhưng Hạ lão tướng quân không quan tâm đến mọi thứ, bọn họ cũng đành mưu đồ lối thoát từ trên thượng cấp mới. Cũng giống với nhóm bách hộ trước đó đến đây lấy lòng đô úy, đô úy chấp nhận để cho bọn họ lấy lòng, chính là đứng cùng một trận chiến và lôi kéo."

Hắn ta nói đến chỗ này thì dừng lại một chút, sau khi liếc nhìn Phàn Trường Ngọc, mới tiếp tục nói: "Lý Hoài An ... có lẽ cũng đang cố lôi kéo đô úy."

Bình Luận (0)
Comment