Khang thành.
Một đội binh mã dừng lại bên bờ sông, thổ phỉ bị trói bằng dây thừng dày đặc ngồi xổm cùng nhau như bánh bao, mười mấy thị vệ mặc thiết giáp cầm đao canh chừng bọn chúng như là cá sa lưới.
Bên bờ sông cỏ xanh um tùm, nhưng vào mùa hè thân cỏ hơi già, chiến mã dùng chóp mũi đi tìm chồi non để ăn.
Khi Công Tôn Ngân nhận được bức thư do thân binh phái đi Sùng châu mang về, lông mày của hắn ta nhăn lại.
Hắn ta hỏi: “Phàn cô nương giết Trường Tín vương, triều đình thật sự chỉ phong nàng ấy làm Kiêu kỵ đô úy thôi sao?”
Tạ Thập Tam gật đầu: "Hoàn toàn là thật, thái giám tư lễ tự mình đi tuyên chỉ."
Công Tôn Ngân buồn bực hỏi: “Đầu của Trường Tín vương rẻ như thế?"
Hắn ta phất tay ra hiệu Tạ Thập Tam lui xuống trước, liếc mắt nhìn nam tử đang để ngực trần đứng bên bờ sông, đúng lúc thân binh của hắn xối nước lên lưng rửa sạch vết thương, đi tới cố ý cao giọng nói: "Phàn cô nương quả thật là nữ trung hào kiệt, sau khi chém đầu Trường Tín vương được phong Kiêu kỵ đô úy ngũ phẩm."
Nước từ sau lưng Tạ Chinh nhỏ giọt rơi xuống có màu đỏ nhạt.
Nghe được lời nói của Công Tôn Ngân, hắn vốn là nửa rũ xuống mí mắt chỉ hơi nhướng lên, nhưng vẫn là không nói lời nào, thần sắc hờ hững không có hứng thú.
Trong nửa tháng qua, hắn trấn áp sơn phỉ khắp nơi, tiêu diệt toàn bộ ổ sơn phỉ quanh Khang thành, vết thương trên lưng luôn lành rồi lại nhanh vỡ ra.
Nhưng lại không thấy hắn dùng thuốc lần nào.
Sau khi thân binh rót đầy bình nước một lần nữa, dội vào vết thương đang rớm máu sau lưng hắn, hắn dường như cảm thấy đủ rồi, liền giơ tay ra hiệu cho thân binh lui ra, lấy ngoại bào trực tiếp mặc vào.
Công Tôn Ngân thấy thế nhíu mày, nói: "Nếu như vết thương của ngươi cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng lấy mạng của ngươi."
Tạ Chinh cũng không thèm đáp lại, thắt xong vạt áo thì đi trở về: "Thổ phỉ xung quanh Khang thành đã bị diệt trừ, ta có việc phải trở về Huy châu, nơi này giao lại cho ngươi."
Công Tôn Ngân nhìn khuôn mặt tái nhợt có phần ốm yếu của hắn dưới ánh mặt trời, muốn mắng hắn nhưng kìm lại, chỉ nói: “Nghe nói Lý Hoài An chú giải mấy quyển binh thư làm quà mừng cho Phàn cô nương, giao tình của ta và Phàn cô nương so với hắn với Phàn cô nương thì tốt hơn một chút, đúng lúc áp giải Tùy Nguyên Thanh đến Sùng châu, vì vậy ta sẽ không ở lại Khang thành, thuận đường còn có thể mang một phần lễ vật đến đưa cho Phàn cô nương.”
Bước chân của Tạ Chinh hơi dừng lại, nói "Tùy ngươi", liền tiếp tục đi mà không quay đầu lại.
Công Tôn Ngân nhìn bóng lưng hắn trở người lên ngựa, cuối cùng tức giận mắng: "Tạ Cửu Hành! Ngươi có gan! Nếu thật buông bỏ được, sau khi trở về ngươi đem bức tượng xấu xí trong phòng của ngươi ném vào trong lò than đốt liền đi!"
Chiến mã hất tung bụi mù chạy đi, người trên lưng ngựa căn bản không hề phản ứng gì với hắn ta.
Các thân binh mặc thiết giáp đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, sau đó dẫn theo một đám thổ phỉ bị bắt làm tù binh mang đi.
Chỉ còn lại một mình Công Tôn Ngân đứng tại chỗ hùng hùng hổ hổ chửi rủa.
-
Tạ Chinh chỉ mang theo hai thân binh, suốt quãng đường một nắng hai sương trở về Tạ gia ở Huy châu.
Năm đó phụ thân hắn đóng quân ở tây bắc, liền định cư ở Huy châu, theo một nghĩa nào đó, Tạ gia ở Huy châu là nhà tổ.
Ngôi nhà Tạ gia ở kinh thành là khi phụ thân hắn thành thân mới đặt mua, một ngọn cây cọng cỏ trong nhà kia, cũng đều được bố trí theo sở thích của phụ nhân kia.
Gia tướng ở lại ngôi nhà Tạ gia ở Huy châu rất ngạc nhiên khi thấy Tạ Chinh trở về lúc nửa đêm.
Nói là gia tướng, kỳ thật chỉ là gia bộc, bọn họ đều là người năm đó đi theo phụ thân hắn chinh chiến nhưng bị gãy tay hoặc gãy chân, cả đời này sẽ không thể ra chiến trường được nữa.
Tạ gia sẽ nuôi những người này cả một đời.
Tạ Chinh cũng không quấy rầy quá nhiều người, trực tiếp đi tới từ đường, đối mặt với những bài vị phía trên mà quỳ suốt cả đêm.
Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, cửa từ đường mới được người ở bên ngoài mở ra.
Một nam nhân trung niên bị què chân cụt tay, nhưng diện mạo rất oai phong khập khiễng đi vào từ đường tổ tiên, nhìn người lưng thẳng như một gốc bách đang quỳ trên bồ đoàn, bình thản nói: “Nghe nói Hầu gia tối qua đã trở về, sao không phái người báo tin một tiếng?”
Tạ Chinh nói: "Trung bá, cháu trở về là để xin chịu hình phạt."
Nam nhân trung niên bị què chân cụt tay lộ ra ánh mắt kỳ quái, sau đó bình tĩnh lại, hỏi: "Hình phạt bao nhiêu?"
Tạ thị có gia huấn của tổ tiên, phàm là nam nhi Tạ gia phạm vào lỗi nặng, đều phải đến từ đường xin chịu hình phạt.
Trong mười bảy năm này, hình phạt duy nhất mà Tạ Chinh phải chịu chính là khi đoạt lại Cẩm châu, hắn dùng răng đền răng, lấy mắt đền mắt, giống như năm đó người Bắc Ngất tàn sát người Đại Dận, hắn cũng ra lệnh tàn sát tất cả người Bắc Ngất ở thành Cẩm châu.
Tạ thị từ xưa đến nay đều là nhân* tướng, sau vụ đồ thành, thế nhân chỉ nhớ rõ danh xưng sát tướng của hắn, lại không nhớ được phong cách nhân tướng của Tạ thị.
*nhân này là nhân từ, nhân ái.
Người cầm quân không thể kiềm chế được lòng thù địch của mình, chính là một điều đại kỵ.
Lần duy nhất Tạ Chinh xin chịu phạt, chính là xin chịu hình phạt nặng nhất bên trong tổ huấn mà phạt, một trăm linh tám roi.
Hôm nay, hắn quỳ trước linh bài của tổ tiên Tạ thị, cũng đáp: "Một trăm linh tám roi."
Con số này khiến ánh mắt khác lạ của nam nhân trung niên treo lên một lần nữa, hỏi: "Hầu gia đã phạm vào chuyện gì?"
Tạ Chinh nhìn vào bài vị của Tạ Lâm Sơn ở giữa từ đường, nói: "Ngày sau Trung bá sẽ biết."
Tạ Trung cũng từng là một người ra vào chiến trường, vốn đã mẩn cảm với mùi máu tươi, vết thương sau lưng của Tạ Chinh bị nứt ra, áo bào bị máu tươi thấm ướt cũng đặc biệt rõ ràng.
Ông ta do dự nói: "Hầu gia tựa như bị thương không nhẹ."
Tạ Chinh chỉ trả lời: "Không sao."
Tạ Trung liền cầm lấy cây roi da mãng xà treo trên tường bên cạnh, yên lặng nhìn Tạ Chinh vài hơi, sau đó nói: "Bắt đầu chứ?"
Tạ Chinh im lặng "Vâng" một tiếng.
"Minh minh ngã tổ, dận sử lưu phương, huấn tử cập tôn, tất bổn nghĩa phương."
Đi kèm với những lời răn dạy hùng hậu của tổ tiên được phát ra, đó là một cây roi nặng nề đánh vào sau lưng Tạ Chinh.
Thân hình của Tạ Chinh run lên, lưng duỗi thẳng như một khối thép, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành quyền, mới không bị ngã về phía trước.
Nhưng xiêm y sau lưng đã bị roi trực tiếp xé rách, trên da thịt còn có một vết sẹo sưng đỏ, gần như là vết roi da gây xung huyết.
Theo quy củ Tạ thị, khi trừng phạt, phải đọc tổ huấn mà giáng roi, để người bị trừng phạt biết tại sao họ bị trừng phạt, đồng thời ghi nhớ lời răn dạy của tổ tiên tiến vào trong xương.
“Ngưỡng dịch tư chỉ, canh gia thôi tường, viết chư duệ tôn, thính ngã huấn chương.”
"Ba!"
Lại một đòn roi nặng nề buông xuống, vết roi và vết thương sau lưng đã nứt ra vô số lần chồng lên nhau, máu thịt tung tóe, môi Tạ Chinh trắng bệch vì đau, mồ hôi lạnh từ thái dương lăn xuống như hạt châu, hai bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, nhưng vẫn không kêu một tiếng.
Lời dạy của tổ tiên của Tạ thị lần lượt theo roi quất xuống, vết roi trên toàn bộ lưng của Tạ Chinh chằng chịt, đã thấm đẫm máu và không thể nhìn thấy, mí mắt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn mở mắt , nhìn chằm chằm vào bài vị của Tạ Lâm Sơn phía trên từ đường.
Khi đánh đến roi thứ chín mươi tám, máu từ lưng chảy ra đã thấm qua áo bào của hắn, thậm chí còn đọng thành một vũng nhỏ trên gạch lát nền.
Hắn không quỳ được nữa, ngã về phía trước, trước mắt nhiều bóng đen nặng nề, khó có thể nhìn rõ bài vị trên từ đường.
Cánh tay của Tạ Trung đã đau nhức, chiếc roi da mãng xà trên tay ông ta đã dính đầy máu.
Ông ta là người chấp chưởng hình phạt của Tạ thị thế hệ này, cho dù ông ta có bao nhiêu không đành lòng, khi hành phạt, cũng không thể nhẹ tay.
Chỉ lần này, ông ta nói: "Hầu gia, liền đến đây thôi."
Tạ Chinh đổ rạp xuống mặt đất, bức tượng nhét vào trong ngực rơi ra ngoài, lòng bàn tay bị cào đến chảy máu vì đau, khi hắn nhặt bức tượng về, bức tượng lớn chừng bàn tay cũng nhuốm đầy máu, hắn chậm rãi cử động mí mắt, hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu roi?"
Tạ Trung đáp: "Mười roi."
Tạ Chinh chống một tay trên mặt đất, một tay nắm lấy bức tượng, chậm rãi quỳ lại, duỗi thẳng cái lưng nhuốm đầy máu, nói: "Tiếp tục."
Trong mắt Tạ Trung lóe lên vẻ không đành lòng, nhưng vẫn đọc to lời răn của tổ tiên và vung roi thật mạnh.
Vết máu bắn tung tóe trên gạch lát sàn bên dưới, mị hoặc đến mức giống như đóa hoa máu nở ra.
Mười roi, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, khi trận đòn kết thúc, toàn thân của Tạ Chinh bê bết máu, đầu ngón tay vì nắm quá chặt gần như cắm vào bức tượng, cúi đầu xuống, mí mắt có chút không mở ra được.
Tạ Trung sợ thương thế của hắn quá nặng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng ra khỏi từ đường đi mời đại phu.
Tạ Chinh quỳ trên mặt đất thở hổn hển, lưng đau đến mức gần như mất đi tri giác.
Một lúc sau, hắn chậm rãi lấy lại sức, mới mở được mí mắt nặng trĩu, nhìn bài vị của Tạ Lâm Sơn, dập đầu một cái, khàn giọng nói: "Hài nhi bất hiếu."
Trong lòng hắn chứa một người, hắn đã đục khoét cả trái tim của mình, nhưng hắn vẫn không nỡ, không buông xuống được.
Ngay từ đầu không ngừng chinh chiến giết chóc có thể tạm thời làm tê liệt tinh thần, nhưng về sau vết thương đau đớn dồn dập lại không thể dập tắt ý nghĩ muốn gặp nàng.
Rõ ràng là đau đến toàn thân co quắp, chỉ là không thể tỉnh táo lại được nữa.
Hoặc là, hắn vốn đã tỉnh táo.
Hắn chỉ muốn gặp nàng.
Mỗi khi nghĩ đến xương cốt toàn thân đều đau nhức.
Sau khi nhận xong hình phạt một trăm lẻ tám roi này, hắn có thể đến tìm nàng.