Ra khỏi quân trướng, một tên tiểu tướng chúc mừng Phàn Trường Ngọc: "Mấy trận chiến trước đó đã làm suy yếu rất nhiều tinh thần của phản tặc, Trường Tín vương vừa chết đi, sau khi Khang thành bị phá, thế tử phản tặc Tùy Nguyên Thanh cũng bị Hầu gia bắt được, bên trong thành Sùng châu cũng không có ai có thể ứng chiến, ngày mai nếu như Phàn đô úy phá được cửa thành lập được công đầu, ta liền chờ ngày vọng trần mạc cập*.”
*vọng trần mạc cập: nhìn thấy khói bụi của người cưỡi ngựa phía trước mà đuổi theo không kịp. Ví với sự việc bị tuột lại phía sau, không theo kịp người khác
Lời này nghe như lấy lòng, kỳ thật lại có mấy phần chua chát.
Căn cơ của Phàn Trường Ngọc trong quân vẫn còn thấp, dựa vào mấy trận kỳ công nên được thượng cấp đánh giá cao, không ít người bên ngoài không nói ra, nhưng vẫn âm thầm có chút ghen tị.
Phàn Trường Ngọc chỉ nói: "Đều là do Đường tướng quân cùng Lý đại nhân ngày đêm bày ra kế sách tác chiến, bất quá ta chỉ có thể dựa vào việc lấy dũng khí mà xoogn lên thôi, nói cái gì mà công đầu? Tướng quân cũng khiến ta chiết sát* quá."
*chiết sát: cảm thấy xấu hổ vì một thứ mình không đáng được nhận.
Ngay khi nàng đưa Đường Bồi Nghĩa và Lý Hoài An ra nói, tiểu tướng kia cũng không dám nói gì thêm, chỉ cười xác nhận.
Chân sau Lý Hoài An vừa ra khỏi quân trướng, cũng không biết nghe được bao nhiêu câu chuyện của hai người bọn họ, cười nói: “Chư vị tướng quân anh dũng giết địch, bệ hạ và Đường tướng quân đều nhìn được trong mắt, để ở trong lòng, thái bình của Đại Dận, còn phải dựa vào chư vị tướng quân."
Một câu ‘Nhìn được trong mắt, để ở trong lòng’ khiến tiểu tướng kia thay đổi mấy phần, sợ lời lời nhận xét trước đó của mình sẽ làm phật lòng Lý Hoài An, ôm quyền liên tục đồng ý.
Phàn Trường Ngọc cũng chắp tay đáp phải, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lý Hoài An liếc nàng một cái, không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Đại chiến sắp xảy ra, chư vị tướng quân đi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định chiếm được thành Sùng châu.”
Phàn Trường Ngọc theo đám người ôm quyền lần nữa, chuẩn bị quay trở lại doanh trại của mình.
Đi được một đoạn, nàng mới phát hiện Lý Hoài An vẫn đi theo nàng không gần không xa, hình như cũng tùy tiện đi dạo, vừa vặn là cùng đường.
Trong quân trướng nghị sự, thân binh không được đi vào, những tướng lĩnh khác đều đến một mình, Phàn Trường Ngọc cũng không tiện mang theo Tiểu Ngũ để một mình hắn ta đợi ở bên ngoài, lúc này mới đi về một mình.
Nàng là người tính tình thẳng thắn, sau khi hơi nhíu mày, liền dừng bước, xoay người hỏi: "Hình như đại nhân có chuyện gì muốn nói với mạt tướng sao?"
Lý Hoài An không ngờ Phàn Trường Ngọc đột nhiên quay đầu lại hỏi, hắn ta hơi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu bật cười: “Nàng vẫn là gọi đại nhân, lại còn là mạt tướng, quả nhiên một lần so với một lần càng xa lạ hơn."
Phàn Trường Ngọc nói: "Lễ không thể bỏ."
Sắc mặt của Lý Hoài An hơi thu lại, đột nhiên hỏi: "Nàng ở trước mặt Hầu gia cũng gọi như vậy sao?"
Phàn Trường Ngọc im lặng không trả lời.
Lý Hoài An ý thức được mình lỡ miệng, hơi nhíu mày, tự hỏi có phải có chút buồn bực bản thân luôn tự kiềm chế ôn nhã sao lại có thể nói ra lời như vậy, nói: "Là Lý mỗ lỡ lời, Phàn cô nương đừng để ý…”
Nhưng lúc này Phàn Trường Ngọc lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra kiên định cùng bình thản nói: “Hầu gia thân phận tôn quý, mạt tướng đương nhiên cũng không thể thất lễ."
Lần này Lý Hoài An sững sờ lâu hơn một chút
Phàn Trường Ngọc nói: "Nếu đại nhân không có chuyện gì, mạt tướng liền lui xuống trước."
Lý Hoài An gọi nàng lại: "Bởi vì chuyện của Hạ đại nhân nên nàng đang trách ta đúng hay không?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Mạt tướng không dám."
Lý Hoài An nhìn nàng hồi lâu, nơi hắn ta đứng vừa lúc là bóng chiếc quân trướng, một nửa áo bào bị gió đêm thổi nhẹ dưới ánh trăng sáng, nhưng mặt mày đều ẩn vào trong bóng tối, nhìn không thấy mặt nạ tươi cười ôn hòa trên mặt hắn ta, ngược lại càng khiến cho người khác cảm giác được chân thật hơn.
Hắn nói: "Bí mật mà phụ mẫu của Phàn cô nương trông giữ, có lẽ là mấu chốt để hạ bệ Ngụy Nghiêm. Ngụy Nghiêm đã nắm giữ hoàng quyền nhiều năm, chỉ có trừ khử đi Ngụy đảng, mới có thể khôi phục lại cảnh an bình của triều đình Đại Dận. Hạ đại nhân có thể vì lòng trung thành mà giấu giếm, nhưng Hoài An không thể, nếu Phàn cô nương có oán, Hoài An không còn lựa chọn nào khác."
Phàn Trường Ngọc mím chặt môi, nói: "Đại nhân nói quá lời, đại nhân tuân theo lẽ công bằng mà chấp pháp, mạt tướng không có quyền bình luận. Nhưng đại nhân lợi dụng mạt tướng để tra ra được sai lầm của Hạ đại nhân, khiến cho ân nhân rơi vào tình cảnh hiện tại, lại còn muốn mạt tướng đừng có chút khúc mắc nào, đại nhân cũng thật làm khó cho mạt tướng.”
Lý Hoài An nghe nàng nói như vậy, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nói: "Hóa ra nàng cũng đã biết."
Phàn Trường Ngọc không trả lời.
Gió đêm thổi tà áo rộng thùng thình của hắn ta, quấn lấy thân hình như trúc của hắn ta, âm thanh nhàn nhạt sâu kín như tiếng thở dài: “Tử sĩ Ngụy Nghiêm đều chết ở trong nhà của Phàn cô nương, Hoài An được lệnh đi Tế châu tra rõ việc này, ở trên đường núi tình cờ gặp được Phàn cô nương là giả, nhưng cho đến này, chân thành muốn kết giao với bằng hữu như Phàn cô nương là thật. Mặc kệ Ngụy Nghiêm có đối phó với Phàn cô nương như thế nào, Lý gia sẽ bảo vệ cho Phàn cô nương bình an vô sự."
Phàn Trường Ngọc chỉ nói: “Đại ân của Lý gia, ngày sau mạt tướng sẽ báo đáp .”
Nói là báo ân, nhưng Lý gia nguyện ý bảo vệ nàng, chẳng phải cũng là vì đối phó Ngụy Nghiêm sao.
Khi Lý Hoài An nghe tới lời này, đều cảm thấy xấu hổ và có chút buồn cười.
Thấy nàng xa cách khách sáo như vậy, cùng Lý gia vạch rõ ranh giới, trong lòng Lý Hoài An không biết là tư vị gì, dù sao cảm giác cũng không tốt lắm.
Không biết hắn ta nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: "Phàn cô nương cũng phải cẩn thận hơn đối với viên thái giám trong cung kia."
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Bệ hạ muốn đối phó với mạt tướng?"
Lý Hoài An nói: “Sự tình Hạ đại nhân chứa chấp phụ mẫu của nàng mười bảy năm, còn chưa đưa đến trước mặt bệ hạ, nhưng bệ hạ đã ra thánh chỉ tứ hôn cho Hầu gia và trưởng công chúa, nghe nói khi Hầu gia gặp nạn đã từng là phu thê hoạn nạn với Phàn cô nương sợ trưởng công chúa để ý..."
Hắn ta không nói gì sau đó, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng.
Phàn Trường Ngọc đột nhiên hỏi: "Nếu như mạt tướng không phải là võ tướng có chức quan trên người, chỉ là một dân nữ bình thường, có phải là đã chết rồi hay không?"
Lý Hoài An không nói gì, như thể ngầm thừa nhận với lời nói của nàng.
Phàn Trường Ngọc dường như cực kỳ khó hiểu, rất thấp giọng nói: "Sinh ra trong hoàng gia, liền có thể xem sinh tử của bách tính bình thường như sâu như kiến?"
Khoảnh khắc biết được tin này, ngoài nỗi buồn khổ sở vì Tạ Chinh đã được ban hôn, còn cảm thấy hụt hẫng khi không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước.
Hoàng đế, trong lòng bách tính bình thường, chính là bầu trời trên đầu.
Phàn Trường Ngọc đã từng hy vọng có thể tự mình lập được chiến công, sửa lại án oan của ngoại tổ phụ mình, giống như trong những vở tuồng đã hát vậy, ở trước điện Kim Loan có thể bày tỏ oan tình của mình, sau đó trầm oan đắc tuyết*, phán xét thiện ác.
*trầm oan đắc tuyết: sự bất công, bất bình được giải quyết.
Nhưng hiện thực trước mắt dường như rất khác so với trong vở tuồng, trong vở tuồng cuối cùng phán định thiện ác sẽ là đại quan hoặc hoàng đế, đều là chí công vô tư, mà trong hiện thực, hoàng đế cũng có lòng riêng.
Vị đế vương ở cách xa ngoài ngàn dặm, ngồi vững vàng trên long ỷ, cũng không biết nỗi oan khuất của nàng, lại muốn nàng chết chỉ vì nàng có thể ảnh hưởng đến việc xuất giá của công chúa.
Lý Hoài An thấy sắc mặt nàng cực kỳ không tốt, vốn muốn an ủi nàng một hồi, nhưng dù sao lúc này cũng không thể nói cho nàng biết, dù sao cũng chỉ hứa hẹn một câu: “Mạnh lão tướng quân đã mang tiếng xấu mười bảy năm, Lý gia nhất định sẽ giúp Mạnh lão tướng quân lấy lại công đạo."
Hắn ta không nói nhiều lời liên quan đến phụ thân nàng, tựa hồ cũng thừa nhận phụ thân nàng là người của Ngụy Nghiêm, là người năm đó đã giúp Ngụy Nghiêm gài bẫy mưu hại ngoại tổ phụ nàng.
Phàn Trường Ngọc chỉ chết lặng nói lời cảm tạ, rồi nói mình hơi mệt, về doanh trại nghỉ ngơi trước.
Lý Hoài An nhìn bóng lưng nàng đi xa, thất thần hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Thật là phạm phải ngu xuẩn, sao lúc này lại nói tin tức hoàng đế tứ hôn cho nàng biết?”
Đại khái... Thật sự không thích thái độ khách sáo xa lánh của nàng đối với mình.
Nhưng sau khi nói cho nàng biết, nhìn thoáng qua vẻ buồn bã trong mắt nàng, trong lòng hắn ta tựa hồ cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Lý Hoài An cuối cùng tự giễu cười cười.
-
Sau khi Phàn Trường Ngọc trở về, chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, toàn thân nặng trĩu, dường như tất cả mệt mỏi một tháng qua đều tích tụ đến giờ khắc này.
Giữ nguyên xiêm y nằm trên chiếc giường quân dụng, chỉ cảm thấy hô hấp ngột ngạt, một cảm giác buồn bực bao trùm lấy nàng, khiến cả người nàng như rơi xuống đầm lầy, kéo tay chân nàng như chìm xuống dưới, kéo tay chân nàng khiến nàng chìm xuống, cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra.
Nàng quay đầu liếc nhìn thoáng qua đôi bao cổ tay da hươu được buộc ở ống tay áo mình, sau khi tháo ra, muốn vứt nó đi nhưng lại không nỡ, đặt xuống chiếc ghế thấp cạnh giường nơi đặt xiêm y, nàng cố nén đau đớn do cơn thở gấp trong lồng ngực, sau khi hít một hơi thật sâu, mới khoác một tay lên trước mắt để ngủ.
Ngày mai vẫn còn một trận chiến ác liệt phải đánh, nàng cần nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng hơi thở làm chấn động đêm tối vẫn tiết lộ được cảm xúc của chủ nhân, nước mắt không đọng tại khóe mắt mà lại rơi vào trong tóc mai, đọng lại quá nhiều làm ướt áo gối.
Ngày đó khi hắn rời đi, hắn đã nói rõ ràng dứt khoát, hoàng đế tứ hôn, hắn cưới công chúa sẽ giúp hắn có thêm quyền lực đối phó với Ngụy Nghiêm, đối với hắn mà nói là chuyện tốt, chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt.
Rõ ràng đã hiểu rõ tất cả mọi việc, nhưng lúc này trong lòng vẫn không thể khống chế được khổ sở.
Cả buổi Phàn Trường Ngọc khoác tay lên trước mắt vẫn không lấy ra, nàng thầm nhủ bản thân chỉ có thể đau buồn trong đêm nay, sau đêm nay, chuyện của người kia sẽ không liên quan gì đến nàng nữa.
Hoàng đế đối với nàng không phải là hoàng đế tốt, nhưng nàng không nên để cho thiên hạ bách tính phải gặp nhiều chiến hỏa, trận chiến ngày mai nàng sẽ đánh thật tốt.
Huống hồ, cũng chính vì nàng là võ tướng trong triều, hoàng đế mới không đám quang minh chính đại xuống tay với nàng, nàng phải đề phòng viên thái giám mà hoàng đế đưa tới trong quân, để mình được leo cao hơn.
Mấy phụ tá mời tới kia đã nói qua với nàng các tầng quan hệ hiện tại trong triều, hoàng đế rất muốn diệt trừ Ngụy Nghiêm, nhưng tất cả quốc sự vẫn phải hỏi qua Ngụy Nghiêm, cũng bởi vì Ngụy Nghiêm đang nắm giữ đại quyền trong tay.
Nếu có thể dễ dàng bị loại bỏ, đều là bởi vì quyền lực trong tay chưa đủ mạnh mà thôi.
Phàn Trường Ngọc vẫn không thích tranh giành cái gọi là quyền lực kia, nhưng nếu nó liên quan đến tính mạng của bản thân và những người xung quanh, nàng sẽ liều mạng để tranh giành nó.