Một chiếc xe ngựa đang chạy trên con đường cái quanh co trên núi, Hải Đông Thanh trắng như tuyết vỗ cánh bay lượn trên bầu trời.
Xe ngựa dừng lại khi đi qua con sông dưới chân núi, một nam nhân trẻ tuổi đi lấy nước dưới sông, trượt chân ngã chổng vó lên trời.
Những nam nhân trẻ tuổi khác đang bảo vệ ở xe ngựa xung quanh đều bật cười.
Nam nhân trẻ tuổi nghiến răng bò dậy, thoáng thấy đám cỏ dại che lấp dấu vết khói bếp, lẩm bẩm: “Cạnh bãi sông này thật tốt, còn có hố lò?”
Hắn ta thấy gần đó có nhiều chỗ bị cỏ dại bao phủ, nhưng rõ ràng chúng khác với cỏ dại gần đó, hắn đi tới đá từng cái một, phát hiện trên mặt đất đêu là hố lò, hắn ta sờ sờ sau đầu, nói: “Lạ thật, nhiều hố lò như vậy, phải có bao nhiêu người ở đây làm cơm?”
Một cái đầu nhỏ từ trong xe thò ra, Trường Ninh ôm một con vịt nhỏ màu vàng lông tơ, hưng phấn nói: "Muốn làm cơm à?"
Nam nhân trẻ tuổi đó là một trong những thân binh mà Phàn Trường Ngọc phái đến để bảo vệ Trường Ninh và Triệu đại nương, là người đầu tiên khi lên chiến trường đã giao bạc cho Phàn Trường Ngọc giữ, tên là Tần Dũng.
Hắn ta liếc nhìn thoáng mặt trời, cười nói: "Ở chỗ này nấu cơm ngược lại bớt được công đào hố."
Tạ Thất đang ngồi trên càng xe, cách bãi sông còn một khoảng, cũng không nhìn thấy hố lò nào, nghe Tần Dũng nói gần bãi sông có rất nhiều hố lò, hắn ta theo bản năng cảnh giác, nhảy xuống xe ngựa hỏi: "Có bao nhiêu hố lò?"
Tần Dũng đếm chi tiết các hố lò trên bãi sông, nói: "Chỉ riêng ở đây đã có bảy tám cái, tất cả đều bị cỏ dại bao phủ."
Tạ Thất đã từng là trinh sát trong quân, vì vậy nhạy cảm hơn với hoàn cảnh, hắn ta đi dọc theo lũng sông một lúc, phát hiện hai bên lũng sông kéo dài đều có không ít hố lò, nói với giọng gần như chắc nịch: "Ít nhất có đại quân mấy vạn người đi qua đây."
Lời này vừa nói ra, những tiểu binh khác cùng đồng hành cũng trở nên cảnh giác, ngập ngừng nói: “Phản tặc đang bị mắc kẹt ở thành Sùng châu, Đường tướng quân đang dẫn quân Tế châu đi tiêu diệt phản tặc, lúc này lấy đâu ra một nhánh đội quân nhiều người như vậy?"
Tạ Thất không đáp lại, đưa tay thăm dò nhiệt độ còn lại của đống tro tàn của hố lò, lẩm bẩm nói: “Tàn tro đã nguội rồi, bây giờ đã gần trưa, buổi tối đại quân sẽ không đốt lửa nấu cơm, vậy cũng chỉ có thể là buổi sáng.”
Tiểu binh lấy nước tên Tần Dũng hỏi: “Chẳng lẽ là Hầu gia sau khi chiếm được Khang thành dẫn quân đến Sùng châu?”
Tạ Thất từ trong hố lò đứng lên, nói: "Từ Khang thành dọc theo đường này đến Sùng châu sẽ là đường vòng."
Vẻ mặt của hắn ta có chút ngưng trọng, hắn ta trở lại xe ngựa tìm giấy bút, nhanh chóng viết gì đó, cuộn thành cuộn nhỏ, nhìn thoáng qua Hải Đông Thanh bay lượn ở phía chân trợi, huýt sáo một tiếng dài, Hải Đông Thanh liền bổ nhào tới.
Sau khi hắn ta đem thư giấy buộc chân lên chân của Hải Đông Thanh, sờ sờ lông vũ của Hải Đông Thanh, nói: "Đi tìm chủ tử."
Hải Đông Thanh lại dang rộng đôi cánh và bay lên bầu trời.
Tần Dũng nhìn một màn này thấy vô cùng hâm mộ, con chim ưng màu trắng vẫn bám theo họ trên bầu trời vô cùng hung mãnh, ngoại trừ vị huynh đệ gọi là A Thất này, mấy người bọn họ đều không dám tới gần.
Hắn ta hỏi: "Ngươi kêu Hải Đông Thanh đi tìm đô úy sao?"
Tạ Thất còn chưa kịp phát ra âm thanh, miệng của Trường Ninh đã mếu lên: “Tiểu Thất thúc thúc cho ưng ưng bay đi đâu rồi?"
Tạ Thất trấn an Trường Ninh, nói: "Hải Đông Thanh đưa thư xong sẽ trở về."
Tần Dũng lúc này càng kích động hơn, càng thấy sùng bài Phàn Trường Ngọc hơn một tầng: "Thật sự đi tìm đô úy? Thật không ngờ đô úy còn nuôi một con ưng săn mồi hung mãnh như vậy."
Tạ Thất nghe Tạ Ngũ nói Phàn Trường Ngọc trên chiến trường đặc biệt coi trọng tiểu binh này, thậm chí còn cho hắn ta một tấm hộ tâm, vẻ mặt bất giác trở nên lạnh lùng hơn, nói: “Để Hải Đông Thanh đi đưa thư cho phu quân của đô úy chúng ta."
Mấy người trẻ tuổi đều vểnh lỗ tai lên nghe.
Tần Dũng lắp bắp hỏi: "Đô... Đô úy thành thân rồi à?"
Tạ Thất nhướng mi mắt lên, nói: "Đương nhiên."
Tiểu binh bên cạnh tò mò hỏi: "Phu quân của đô úy là người như thế nào? Cũng là người trong quân của chúng ta sao?"
Một tiểu binh khác vội cướp lời, nói: "Là trong quân của chúng ta, ta nghe các huynh đệ đi viện quân ở hẻm núi Nhất Tuyến nói qua, đô úy cũng là vì phu quân bị bắt khi trưng binh, lúc này mới đi tòng quân tìm phu quân."
Những người còn lại vội vàng hỏi: "Là thật hay giả?"
Tạ Thất lãnh đạm nhưng lại kiêu ngạo gật đầu, giống như âm thầm vẻ vang bình tĩnh nói: "Còn có thể là giả được sao."
Thế là mấy tiểu binh còn lại thúc giục tiểu binh biết chút ít nội tình nói thêm về chuyện liên quan đến phu thê Phàn Trường Ngọc.
Tiểu binh kia nói: "Nghe nói phu quân của đô úy tại trận hẻm núi Nhất Tuyến bị thương không nhẹ, đã bán thân bất toại."
Trong lúc nhất thời nhóm tiểu binh thổn thức không thôi, thầm than Phàn Trường Ngọc đúng là số khổ.
Tạ Thất vừa mở ấm nước uống một hớp suýt chút nữa bị sặc chết.
Triệu đại nương đang ngồi trong xe nhịn không được mở miệng răn dạy: "Nói bậy bạ gì đó!"
Đám người Tần Dũng cũng không biết vị lão thái thái này là ai của Phàn Trường Ngọc, nhưng thấy rằng Tạ Thất rất tôn trọng bà, bọn họ đều cúi đầu chịu giáo huấn.
Trường Ninh tuy nhỏ người, nhưng cũng biết phu quân của a tỷ trong miệng của bọn họ là tỷ phu, bé kéo bệ cửa sổ xe ngựa, ngẩng đầu hỏi Triệu đại nương: “Đại nương, cái gì gọi là bán thân bất toại ạ?"
Triệu đại nương liền ‘phi’ hai tiếng mới nói: "Nói là người bị bại liệt."
Trường Ninh cũng cãi thay cho Tạ Chinh: "Tỷ phu của ta không phải là người bại liệt."
Tiểu binh vừa rồi mới nói chuyện lúng túng gãi gãi sau đầu, nói: "Ta... Ta cũng là nghe người khác trong quân nói qua."
Triệu đại nương không biết Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh sau lại có rất nhiều chuyện như vậy, sợ Phàn Trường Ngọc chức quan cao, người bên cạnh cũng nhiều suy nghĩ, bà thích đứa nhỏ Tạ Thất này, là bởi vì năng lực làm việc, không có tâm tư khác.
Không để cho Tạ Chinh trở thành phu quân hạ đường cám bã*, bà cố ý nói trước mặt người khác: "Phu tế kia của khuê nữ Trường Ngọc a, ngày thường tuấn tú văn nhã, có thể đọc văn viết chữ, lại còn có một thân võ nghệ."
*hạ đường cám bã: cám bã hán việt là tao khang, ý chỉ nghèo hèn, mọi người thường nghe đến câu chuyện vợ tao khang (tào khang). (Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường)
Tần Dũng là một kẻ khờ, nghĩ thấy đô úy đã bản lĩnh như vậy, dựa theo lời đại nương này nói, phu quân của đô quý khẳng định cũng không kém được, lúc này mới nói: “Vậy thì phu quân của đô úy chúng ta khẳng định cũng là giáo úy hoặc tướng quân chăng?"
Triệu đại nương không biết quân chức của Tạ Chinh, nhưng lần trước khi tìm đến, hắn dường như không có chức quan cao hơn đội trưởng là Phàn Trường Ngọc, vì vậy cũng không dám khinh thường, cụp mắt xuống chỉ trêu chọc Trường Ninh mà không trả lời.
Tần Dũng còn chưa biết mình nói sai điều gì, chỉ thấy Triệu đại nương phớt lờ mình, cùng với đồng bọn ngơ ngác nhìn nhau.
Vẫn là Tạ Thất đã nói: "Sau này khi ngươi gặp phu quân của đô úy, liền biết ngài ấy là người phương nào."
Đề tài này coi như tạm thời bỏ qua.
Bọn họ tạm thời tu bổ tại chỗ nấu nướng, Tạ Thất nhìn Hải Đông Thanh ở trên bầu trời bay đi, vẻ mặt vẫn là không yên lòng.
Hắn ta viết rõ tình hình nhìn thấy trên đường, ra lệnh cho Hải Đông Thanh đi tìm Tạ Chinh.
Hải Đông Thanh nhận ra quân kỳ của Tạ gia, nếu là Tạ Chinh hành quân qua đây, hẳn là nửa ngày cũng chỉ có thể đi xa mấy chục dặm, Hải Đông Thanh rất nhanh sẽ đưa thư hồi âm từ chỗ Tạ Chinh bay trở về.
Nếu không phải Tạ Chinh, hắn ta để Hải Đông Thanh đưa thư cho Tạ Chinh, cũng coi như kịp thời báo quân tình tới.
-
Đội quân hắc giáp uốn lượn giữa những ngọn đồi xanh trải dài như sắt nóng chảy, lá cờ thương lang chữ "Tạ" bị gió núi dựng thẳng lên, bay phất phới.
Ở chân trời truyền đến tiếng chim ưng réo rắt, thân binh hai bên trái phải đang điều khiển ngựa theo sát phía sau xe ngựa trong trận đội nhìn lên, đi tới cung kính nói với người bên trong xe: "Hầu gia, là Hải Đông Thanh."
Người ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần mở ra một đôi mắt phượng sắc lạnh.
Hắn để Hải Đông Thanh ở bên cạnh nàng, nàng sẽ không dùng Hải Đông Thanh để gửi tin tức gì cho hắn, chỉ có Tạ Thất hoặc Tạ Ngũ.
Có chuyện gì đã xảy ra với nàng?
Cổ họng nổi lên cảm giác ngứa ngáy, hắn nhếch môi ho nhẹ một tiếng, dùng sức kìm nén cơn ho, vén tấm rèm vải gấm thật dày lên.
Hải Đông Thanh nhìn thấy người, lượn thấp một vòng, móng vuốt như móc sắt gắt gao nắm lấy thành xe, nhấc lên bàn chân chứa thư kia.
Sau khi Tạ Chinh lấy bức thư bên trong ra đọc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lạnh lùng ra lệnh: "Thay đổi tuyến đường, hành quân dùng tốc độ cao nhất, đi Lư thành."
Thân binh bên ngoài xe ngựa liếc nhìn sắc trời, do dự nói: "Hầu gia, hiện tại nếu đi Lư thành, sợ là trời tối cũng không tới được."
Trong xe chỉ có một giọng nói lãnh đạm không được xía vào: "Dẫn chiến mã của ta đến, kỵ binh đi theo ta trước."
-
Mặt trời lặn về phía tây, ánh tà dương đỏ như máu.
Toàn bộ ngọn núi bên ngoài cửa Lư thành được bao phủ bởi một lớp đỏ vàng rực rỡ.
Không biết từ khi nào, Phàn Trường Ngọc không thích hoàng hôn cho lắm, màu sắc kia quá diễm lệ, luôn khiến cho nàng nhớ đến cảnh máu me trên chiến trường.
Tỷ như lúc này.
Nàng mang theo ba ngàn kỵ minh vội vã chạy về Lư thành một khắc cũng không ngừng lại, khi nhìn thấy bùn đất bị máu tươi nhuộm thành màu sắc mỹ lệ đó, tim nàng liền thắt chặt lại.
Lư thành không bị công phá, nhưng tử thi dưới cửa thành đã chất đống dày lên một tầng, gần như cao hơn cả cửa thành.
Hôm nay khi nàng tấn Công thành Sùng châu, đã nhìn thấy những bách tính bình thường bị phản tặc dùng đao ép buộc đi lên thành lầu, những cũng ở trên cửa Lư thành, nhìn thấy bách tính tự nguyện đi lên thành lầu để thủ thành.
Hạ Kính Nguyên mặc một thân nhung giáp đứng ở giữa thành lầu Lư thành, tựa như là một ngọn núi, nặng đến nỗi đám người công thành không dám vượt qua.
Chỉ cần nhìn bóng dáng đó từ xa, Phàn Trường Ngọc đã cảm thấy lệ nóng lưng tròng.
Dưới tình huống thiếu thốn binh lực, ông ta thật sự mang theo bách tính trong thành tử thủ ở cửa thành đến bây giờ.
Trịnh Văn Thường khàn giọng hét lớn lên một tiếng, mang theo kỵ binh từ phía sau lưng phản tặc Sùng châu đâm vào quân trận, theo sát sau là Phàn Trường Ngọc.
Cũng không biết là phản tặc công thành hồi lâu nên mệt mỏi, hay kỵ binh của bọn họ giống như thần trợ, bọn họ giết một đường tới quân trận phía trước nhất, bên phản tặc chỉ ngoại trừ chiến thuật đám đông, cũng không có tướng lĩnh có chức trách gì lớn, cuối cùng cũng không thể cường kháng mà tạm thời rút lui.
Bọn họ đã thành công tiến vào trong thành.
Những quân binh canh giữ trên cửa thành reo hò vui đến phát khóc, Phàn Trường Ngọc đi theo Trịnh Văn Thường cùng lên cửa thành để tìm Hạ Kính Nguyên.
Phó tướng nhìn vị lão nhân uy nghiêm trước mặt, kích động nói: "Đại nhân, Lư thành thủ được rồi!"
Lão nhân không đáp lại, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không thay đổi chút nào.
Phó tướng giật mình, vội đưa tay chạm vào lão nhân, thân hình lão nhân đã cứng ngắc, những vẫn đứng chống kiếm không ngã.
Phó tướng bi thương khóc lớn một tiếng: "Đại nhân!"
Bọn người Phàn Trường Ngọc vừa lên thành lầu, nghe được tiếng khóc này, tim đột nhiên lạnh xuống.