Trên chiến trường ngoại trừ cuồng phong mênh mong, chỉ còn lại tĩnh mịch chết chóc.
Cách đó mấy chục trượng, quân trận của phản tặc còn đang chấn chỉnh dừng lại trong thoáng chốc, mấy tên tiểu tướng còn đang ở trên lưng ngựa, đều mang vẻ mặt khác nhau nhìn về phía sau, chờ đợi trong quân trận truyền đến quân lệnh.
Phàn Trường Ngọc cao cao ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt bình tĩnh, trường đao nắm chặt trong tay, không lộ ra một tia khiếp sợ.
Không biết vì sao, bên trong quân trại địch ở nơi xa lại chậm chạp không truyền ra hồi âm.
Phàn Trường Ngọc cau mày, sau khi Thạch Việt và Thạch Hổ chết ở hẻm núi Nhất Tuyến, lần kia ở Sùng châu chém chết Trường Tín vương, phản tặc cũng mất rất nhiều tướng lĩnh, hiện tại Tùy Nguyên Hoài gần như không còn tướng lĩnh nào có thể đảm nhận các vị trí quan trọng.
Chính nàng đã đưa ra hạ sách này là vì để kéo dài thời gian.
Nếu Tùy Nguyên Hoài nhìn ra ý đồ của nàng, không muốn lại hao tổn người dưới trướng, trực tiếp để cho đại quân xông tới, nàng cùng với mười mấy tướng sĩ chỉ sợ là không ngăn cản được bao lâu.
Phàn Trường Ngọc hơi suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến các mưu kế trong đầu, dùng trường đao trong tay chỉ tới, quát lên: "Phản tặc ở đối diện nghe đây, Trường Tín vương đã là vong hồn dưới đao của ta, Tùy Nguyên Thanh lại bị bắt ở Khang thành, người các ngươi đi theo chỉ là một tên khốn ngay cả đao cũng không nhấc nổi, ngay cả những dũng tướng thay hắn ra trận giết địch cũng không còn ai, hắn có bản lĩnh gì mà dẫn các ngươi đánh tới kinh thành? Hứa cho các ngươi vinh hoa phú quý chăng? Nếu như các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, hết thảy chuyện cũ có thể sẽ bỏ qua!"
Sau khi hét lên những lời này, bên trong quân trận của phản tặc rõ ràng đã có náo động không nhỏ.
Hà phó tướng và những người khác cũng nhận thấy mục đích của Phàn Trường Ngọc, liền mắng theo: “Tùy Nguyên Hoài là một tên hèn nhát! Trốn từ Sùng châu đến Lư thành giống như chó nhà có tang, ở dưới trướng không có người nào có thể đánh được, chỉ có thể trông cậy vào đám tạp binh như các ngươi lấy mạng ra để mở cho hắn một con đường, cho cả đời hắn chạy xuống nam lẩn trốn!"
"Khí số Tuỳ gia đã sớm tận, Tùy Nguyên Thanh tốt xấu gì cũng dũng mãnh thiện chiến, ai không biết Tùy Nguyên Hoài chỉ là một cái bình thuốc chỉ còn treo một hơi? Nếu như các ngươi đi theo Tùy Nguyên Hoài, chính là đang tự tìm đường chết."
Bên trong quân trận của phản tặc càng trở nên rối loạn hơn.
Trinh sát vội vàng chạy về phía sau quân trận báo tin, hắn ta nói xong tình hình chiến đấu phía trước thì nơm nớp lo sợ, trong xe ngựa có mấy vị cao thủ vây quanh trong chỉ truyền đến một tiếng cười lạnh: "Mạnh Trường Ngọc?"
Tiếng nói của người trong xe âm trầm lạnh lùng, giống như gió lạnh trong rừng rậm đen kịt phất tới, khiến cho sau gáy người ta nổi lên một tầng nổi da gà.
Hắn ta tựa hồ đang thấp giọng cười nói: "Giỏi châm ngòi ly gián, gây họa làm loạn quân tâm. Tùy Bình, ngươi dẫn người tới đó, bắt sống dư nghiệt Mạnh thị trở về đây."
Tên gia tướng vạm vỡ đứng canh giữ bên ngoài xe ngựa lập tức ôm quyền: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Quân sư nghe tin mà chạy đến, nói: "Đại công tử, không thể! Không thể được!"
Ông ta phân trần lợi và hại, nói: "Nữ tướng ở đối diện rõ ràng là dùng phép khích tướng, hiện tại ở trong quân chỉ có Tùy Bình tướng quân mới có thể đảm nhiệm trọng trách lớn, nếu Tùy Bình tướng quân xảy ra chuyện gì, chờ chúng ta chiếm lấy Lư thành là khi Đường Bồi Nghĩa và Vũ An hầu nghe tin đã đến đây, sao có thể ngăn địch được? Không bằng nắm chặt thời gian công thành, lấy núi thây biển máu đi lấp, cũng phải lấp đến thành lầu Lư thành trước."
Một bàn tay có đeo nhẫn bạch ngọc ban chỉ vén rèm xe lên, bởi vì do bị bệnh lâu ngày không thấy ánh nắng, bàn tay kia xanh xao gầy guộc, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh và kinh mạch.
Trinh sát ở một bên vô tình nhìn thấy cảnh này, trong lòng run lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Trong quân sớm đã có lời đồn, đại công tử bị bệnh nặng quấn thân, tính tình hung ác nham hiểm bạo ngược, hạ nhân hầu cận bên người thường chết bất đắc kỳ tử.
Rèm xe hoàn toàn được vén lên, trên vai của Tùy Nguyên Hoài khoác một chiếc áo choàng, sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là có bệnh, khóe miệng mang theo một nụ cười mỏng, cả người toát ra một cỗ âm trầm tà khí.
Hắn ta không nhanh không chậm nói: "Quân sư khổ cực rồi, nhưng liên tiếp chịu nhiều thất bại, sĩ khí không thể suy yếu nữa, nữ tướng kia giết phụ vương của ta, thù này nếu không báo, Hoài không còn mặt mũi gặp gia phụ."
Quân sư còn có điểm lo lắng: "Nhưng là. . ."
Tùy Nguyên Hoài giơ tay ngăn cản lời quân sư muốn nói, hơi nhướng mi mắt, rõ ràng hắn ta là người bệnh lâu năm, nhưng khi đối diện với ánh mắt của hắn ta, quân sư lại có một loại cảm giác áp bách khó giải thích được.
Ông ta vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ, đại công tử này có khả năng không phải như lời đồn đãi, chỉ là một bao cỏ dựa vào bát thuốc kéo dài tính mạng mà thôi.
Tùy Nguyên Hoài nhìn thấy hết vẻ mặt của quân sư, khóe môi hơi nhếch lên, nói: "Nửa đêm đại quân đã ra khỏi thành, Đường Bồi Nghĩa sau khi công thành Sùng châu phát hiện ra điểm kỳ quặc mới đuổi theo, ít nhất nửa ngày lộ trình mới có thể đuổi đến. Vũ An hầu chiếm cứ Khang thành, cũng không kịp tương trợ, bất quá chỉ là một nữ tử, sao phải sợ? Chớ để cho bọn chó săn triều đình ở trên cửa thành chê cười."
Quân sử muốn sớm đánh hạ được Lư thành, tránh khỏi đêm dài lắm mộng, sau khi nghe Tùy Nguyên Hoài nói xong cũng bớt lo lắng, ôm quyền lui về sau.
Tùy Nguyên Hoài nhìn quân sư đi xa, dùng khớp ngón tay chụp cửa sổ xe, lúc này mới phân phó thân binh bên người: “Các ngươi cũng đến tương trợ đi, chỉ cần nữ tử Mạnh thị còn sống là được, những người còn lại giết hết không cần luận tội."
Một nửa số cao thủ vây quanh xe ngựa ngay lập tức rút đi.
Mẫu thân của Triệu Tuân là Lan thị, cẩn thận nhìn Tùy Nguyên Hoài, do dự mở miệng: "Điện hạ là muốn mượn nữ tử Mạnh thị, vạch trần một tay Ngụy Nghiêm đã thúc đẩy thảm án Cẩm châu năm đó?"
Tùy Nguyên Hoài khép hờ mi mắt, cười như không cười nhìn Lan thị, cũng không nói chuyện.
Trong lòng Lan thị không khỏi cảm thấy bất an, kể từ khi tìm được Du Bảo Nhi, sự đề phòng của Tùy Nguyên Hoài đối với mẫu tử bọn họ càng ngày càng tăng, bà ta hiểu được Tùy Nguyên Hoài đang lo lắng cái gì, những năm này bà ta cũng chưa từng có dị tâm, nhưng người nhà đế vương, một khi gieo mầm hoài nghi, thì trước sau vẫn luôn tồn tại cái gai trong lòng.
Hiện tại Triệu Tuân bên kia đã lâu không có tin tức gì truyền về, chỉ sợ Tùy Nguyên Hoài càng ngày sẽ càng ít đi sự tín nhiệm đối với mẫu tử bọn họ.
Dù sao cũng là đứa nhỏ do tự mình trông coi lớn lên, trong lòng Lan thị vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, lập tức cúi đầu: "Là lão nô lắm mồm."
Lệ khí trên người của Tùy Nguyên Hoài đột nhiên lắng xuống, hắn ta thay đổi thành bộ mặt ôn hòa, tự mình rót một tách trà cho Lan thị, nói: "Lan di và cô sao ngày càng xa cách, tên cáo già Ngụy Nghiêm kia, ngay cả khi Ngụy Nghiêm xác nhận được nữ tử Mạnh thị kia, nhưng mười bảy năm trước nàng ta chưa sinh ra, chứng cứ duy nhất đã rơi vào tay Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm sẽ có rất nhiều cách để bác bỏ. Chỉ là cô đang hoang mang, tại sao Lan di lại cảm thấy rằng cô muốn dùng nàng ta để hạ bệ Ngụy Nghiêm?"
Khi hắn ta trở nên ôn hòa, trên người hắn ta quả thật có mấy phần bóng dáng của Thái tử Thừa Đức.
Nỗi buồn vừa dâng lên trong lòng Lan thị lập tức tiêu tan đi, hỏi: “Vì sao điện hạ lại sai người bắt sống nàng ta?”
Tùy Nguyên Hoài khẽ nhếch môi: “Tên hôn quân tu hú chiếm tổ chim khách kia muốn dựa vào việc tứ hôn để lôi kéo Vũ An hầu, nhưng Vũ An hầu đã kháng chỉ dùng kiếm chặt đứt một tai của tên thái giám tuyên chỉ kia, tin tức này tuy bị vị kia ở trong cung đè xuống, nhưng trên đời này có bức tường nào mà không lọt gió. Lan di nói, Vũ An hầu vì ai mà cự tuyệt tứ hôn cùng với trưởng công chúa?"
Lan thị lập tức hiểu ra: "Điện hạ muốn dùng nữ tử kia để kiềm chế Vũ An hầu sao?"
Bà ta do dự rồi nói: “Thế nhưng… nếu nàng ta là hậu nhân của Mạnh Thúc Viễn, cho dù năm đó Mạnh Thúc Viễn bị người khác lợi dụng, hơn nữa thân phụ của nàng ta chính là người của Ngụy Nghiêm, chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan đến trận án Cẩm châu năm đó, món nợ máu này, Vũ An hầu còn có thể quan tâm nàng ta sống hay chết chăng?"
Tùy Nguyên Hoài chỉ là cười nói: "Sân khấu đều bày xong rồi, tiếp theo chính là xem kịch."
Lan thị suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn ta, nhưng Tùy Nguyên Hoài không nói thêm nữa.
Sau khi Triệu Tuân mất tích, quả thật hắn ta càng thêm kiêng kỵ mẫu tử hai người này, lần này liên thủ với Lý gia thành vở kịch mưu hại Ngụy Nghiêm, cũng giấu giếm Lan thị.
Kể từ vụ hỏa hoạn ở Đông cung, hắn ta sẽ không bao giờ hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai nữa.
Xe ngựa phía sau đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, Tùy Nguyên Hoài không kiên nhẫn cau mày: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Ảnh vệ bên ngoài xe ngựa còn chưa kịp đi dò hỏi tin tức, liền có hạ nhân đến bẩm báo : "Chủ tử, tiểu thiếu gia bị bệnh."
Đáy mắt của Tùy Nguyên Hoài hiện lên một tia chán ghét, lạnh lùng nói: "Có bệnh liền gọi quân y, làm gì ầm ĩ như vậy?"
Hạ nhân nhỏ giọng đáp: "Là... Là Du di nương làm ầm ĩ muốn gặp chủ tử."
Tùy Nguyên Hoài xoay ban chỉ trên tay không phát ra tiếng, hạ nhân đến truyền lời nửa cúi đầu xuống, nhưng chỉ trong chốc lát, lại tựa như sống lưng có gai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong lòng Lan thị cũng có chút kỳ quái, từ trước đến nay vị Du di nương kia vẫn luôn tránh mặt điện hạ, sao hôm nay lại đột nhiên muốn chủ động gặp điện hạ?
Bà ta thoáng liếc nhìn sang Tùy Nguyên Hoài, nghĩ trước mắt hai quân đang giao phong, chắc hẳn điện hạ không có thời gian bận tâm đến nữ nhân kia, liền thay Tùy Nguyên Hoài hồi đáp: “Hiện tại sắp công thành, đại công tử có rất nhiều chuyện, ta theo ngươi đi qua nhìn tiểu thiếu gia một chút là được."
Không ngờ bà ta vừa dứt lời, Tùy Nguyên Hoài liền nói: "Ta tự mình đi xem."
Khóe miệng vẫn như thường ngày mang theo nụ cười lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại có một chút hứng thú không nói nên lời, tựa hồ tâm tình không tệ.
Lan thị nhíu mày, điện hạ đối với chuyện của Du di nương quá thất thường.
Tùy Nguyên Hoài được một ảnh vệ tín nhiệm nhất đỡ xuống xe ngựa, thong dong đi về phía chiếc xe ngựa ở phía sau.
Đến trước xe, sớm đã có hạ nhân vén rèm xe lên, Tùy Nguyên Hoài đạp lên lưng phu xe, nhìn nữ nhân đang tận lực ngồi dán vào góc xe, khóe miệng hắn ta càng thêm lạnh lùng.
Ánh mắt của hắn ta đảo qua Du Bảo Nhi đang nhắm mắt ngủ ở trên đùi của nàng ta, nhưng thân thể nhỏ bé hơi hơi co rụt lại, hắn ta đùa giỡn: "Không phải nói tiểu súc sinh này bị bệnh sao?"
Dư Thiến Thiển nhìn hắn ta, bình thản nói: "Bảo Nhi không có bệnh, là ta muốn gặp ngươi."