Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 156 - Chương 156.

Chương 156. - Chương 156. -

Đêm lạnh như nước, sóng xanh trong veo lấp lánh phản chiếu trên những cột gỗ sơn son thếp đỏ của đình thủy tạ.

Người trong đình đứng quay lưng chắp tay lại, áo bào sẫm màu như hòa vào màn đêm dày đặc.

“Tấu chương đưa về kinh thành, Lý đại nhân đã nghĩ cách viết như thế nào chưa?”

Một giọng nói trầm trầm từ trong đình thủy tạ truyền đến, bao trùm trong gió đêm, tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

Lý Hoài An cung kính nói: "Tất nhiên sẽ bẩm báo chi tiết với bệ hạ."

Hắn ta là giám quân, là con mắt của hoàng đế đưa tới phía tây bắc, hết tất thảy mọi sự việc ở tiền tuyến, trước tiên hắn ta đều phải sớm truyền tin trở về kinh thành.

Tạ Chinh vẫn chắp tay xoay người, mắt phượng lạnh lùng sắc bén: “Lý đại nhân với tư cách là giám quân, ngày đó ở Sùng châu, ban đêm phản tặc có thể rời khỏi thành Sùng châu, có phải Lý đại nhân cũng khó thoát tội?"

Lý Hoài An vẫn duy trì tư thế cúi đầu, ống tay áo rộng dài đến đầu gối bị gió hồ thổi tung, trông vẫn như bộ dáng một người quân tử đoan chính.

Hắn ta gật đầu nói: "Đích thật hạ quan đúng đã thất trách chức trong việc giám sát, hạ quan sẽ bẩm báo sự thật với bệ hạ, tự xin chịu trách phạt."

Bên hồ gió thổi mạnh, hai người đứng cách nhau chừng một trượng, tóc dài cùng với tay áo đều bị gió đêm thổi bay.

Tạ Chinh cao hơn Lý Hoài An nửa cái đầu, bởi vì đối phương đang vái chào hành lễ, cơ hồ là hắn phải nhìn xuống nửa người trước mặt.

Rất lâu hắn vẫn không mở miệng.

Với sự lạnh lùng ẩn dưới khuôn mặt rõ ràng kiên nghị kia, người khác không thể mảy may nắm bắt được cảm xúc mà hắn thể hiện, cũng không thể nào đoán được tâm tư của hắn.

Nhưng cảm giác bị áp bách mà Lý Hoài An cảm nhận được lại không hề giảm đi một chút nào.

Hắn ta không khỏi lặng lẽ dò xét nam tử trẻ tuổi cách đó chừng một trượng.

Tuổi đời đôi mươi đã được phong hầu, nói là thiên chi kiêu tử cũng không ngoa.

Trước trận chiến Sùng châu, Tạ Chinh chưa từng thua trận, cũng chưa từng thu hiễm sự phong mang* của mình, ai cũng biết hắn là thanh đao sắc bén nhất của Đại Dận.

*phong mang: phần bén nhọn của đao kiếm

Nhưng bây giờ, hắn ta không còn lộ ra vẻ phong mang nữa, càng giống như một tảng đá trên vách đá trải qua nắng gió từ năm này qua tháng nọ, nhưng vẫn sừng sững như cũ.

Tạ Chinh hỏi hắn ta: "Lý đại nhân cũng là học phú ngũ xa*, nghĩ là cũng đã nghe qua "Chiến Thành Nam"?

*học phú ngũ xa: chỉ những người học rộng hiểu nhiều.

Mặc dù biết mình là cùng thế hệ với người trước mặt, nhưng không biết vì sao, Lý Hoài An lại cảm thấy có mấy phần khẩn trương chỉ khi ở trước mặt tổ phụ mình mới có.

Hắn ta tận lực đè nén cảm xúc chập trùng trong lòng, bình tĩnh nhìn Tạ Chinh: “Hầu gia muốn nói cái gì?”

Tạ Chinh nói: "Bản hầu muốn tặng cho Lý đại nhân hai câu thơ trong "Chiến thành nam", 'Sĩ tốt đào thảo mãng, tướng quân không nhĩ vì. Nãi tri binh giả thị hung khí, thánh nhân bất đắc dĩ nhi dụng chi'*."

*Bài thơ Chiến Thành Nam của Lý Bạch (dịch nghĩa): Binh lính chết trên đồng cỏ, Tướng quân một mình thơ thẩn lơ láo. Mới biết rằng binh đao là vật gở, Thánh nhân bất đắc dĩ mới dùng tới.

Ngữ điệu lạnh lùng, từng câu từng chữ đều đánh mạnh vào trong lòng của Lý Hoài An.

Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng khi tận tai nghe được lời này, đồng tử của Lý Hoài An đột nhiên co rụt lại.

Quả thật hắn đã biết tất cả mọi chuyện!

Cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi về việc Lý gia gánh lấy ô danh bị vạn thế bêu rếu sau khi chân tướng bị vạch trần giằng xé từ tận đáy lòng, trong khoảnh khắc khiến lưng của hắn ta ướt đẫm mồ hôi.

Tạ Chinh đi ra khỏi đình thủy tạ, lúc đi ngang qua bên người của Lý Hoài An, bước chân hơi khựng lại: "Hy vọng Lý đại nhân có thể lĩnh hội thật tốt bài "Chiến Thành Nam" này."

Cho đến khi hắn bước đi xa, Lý Hoài An vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Kể từ khi tổ phụ quyết định liên thủ với hoàng tôn để hạ bệ Ngụy Nghiêm, hắn ta biết rằng sẽ có rất nhiều người phải chết.

Nhưng so với việc lật đổ Ngụy đảng, thanh trừng triều đình, chỉ chết một chút quân binh tại nơi biên cảnh tây bắc này thì có tính là gì?

Xưa nay biến pháp*, nào không có người chết?

*biến pháp: là cải cách quy mô lớn

Tiểu biến kì trì, đương dĩ nhân vi bổn, pháp vi mạt. Đại biến kì trì, tắc pháp vi bổn, nhân vi mạt.

Để có thể triệt để lật đổ Ngụy Nghiêm, nhất định phải có một sự thay đổi lớn, để bộ máy quan trường mục nát Đại Dận có thể lần nữa được tỏa ra sức sống.

Con người là cuối cùng, sự hy sinh là không thể tránh khỏi.

Chỉ là sau khi Tạ Chinh nói ra câu sau cùng "thánh nhân bất đắc dĩ nhi dụng chi" kia, thậm chí hắn ta đã muốn cãi lại chỉ là vì muốn giúp đỡ xã tắc, cũng không có dũng khí để mở miệng.

Từ Sùng châu đến Lư thành, suốt một chặng đường hắn ta đã đi theo đại quân, biết chiến trường có bao nhiêu sự tàn khốc, xác chồng chất thành núi, máu chảy đầm đìa.

Vì để hạ bệ Ngụy Nghiêm, bọn họ đã tự tay thiết kế ra một luyện ngục trần gian khác tại nhân gian.

Lý Hoài An lấy tay che mặt, đột nhiên cười bi thương.

Hắn ta nghĩ, là bọn họ đã sai.

-

Tạ Chinh vừa trở lại tiểu viện nơi hắn đang ở tạm, Tạ Thập Nhất vội vàng đến báo tin: "Chủ tử, đã bí mật an bài cho Triệu Tuân xem qua thi thể của Tùy Nguyên Hoài, đúng như ngài sở liệu, người chết không phải là Tùy Nguyên Hoài, mà là một thế thân được nuôi dưỡng bên cạnh hắn khi còn nhỏ."

Lan thị từng là người bên cạnh của Thái tử phi, hành sự thận trọng, sau trận hỏa hoạn ở Đông cung, để đề phòng vạn nhất đã chuẩn bị sẵn thế thân cho Tùy Nguyên Hoài.

Người thế thân kia không chỉ có thân hình giống với Tùy Nguyên Hoài, để cho người trong vương phủ không phát hiện ra khác thường, vết sẹo trên người thậm chí còn dựa theo từng vết bỏng trên người của Tùy Nguyên Hoài, dùng sắt hàn in lên từng dấu một.

Để về sau có thể đoạt lại long ỷ, Tùy Nguyên Hoài đã chịu đựng cơn đau thống khổ thay thế đi từng làn da bị cháy bỏng, thế thân thì vẫn giữ nguyên bộ dáng sau bị bị bỏng da.

Dù sao thì những hạ nhân trong viện của Tùy Nguyên Hoài đều là người của Lan thị, tính tình của Tùy Nguyên Hoài cũng bạo ngược nổi danh ở bên ngoài, những người khác ở trong phủ Trường Tín vướng không ai dám tùy tiện đi đến viện của hắn ta.

Hắn ta lại rất hiếm khi người, cho dù là gặp Trường Tín vương phi, cũng sẽ đeo mặt nạ vào.

Bởi vậy qua nhiều năm như vậy, toàn bộ trên dưới phủ Trường Tín vương hầu như không có người nào nhìn thấy bộ mặt thật của Tùy Nguyên Hoài.

Nghĩ đến việc Lan thị từ đầu đã chuẩn bị thế thân cho Tùy Nguyên Hoài, chính là vì một ngày nào đó muốn dùng ve sầu thoát sát, rời khỏi phủ Trường Tín vương.

Tạ Chinh cởi chiếc áo choàng màu đậm đưa cho thân binh, cũng không lên tiếng.

Tạ Thập Nhất thận trọng nói: "Triệu Tuân đã đến gặp đôi mẫu tử bị giam cầm kia, nói cũng không phải là thiếp thất và nhi tử độc nhất của Tùy Nguyên Hoài."

Tạ Chinh đi tới sau án thư ngồi xuống, rót một tách trà, nói: "Ta biết."

Nữ nhân bên cạnh Tùy Nguyên Hoài là Du Thiển Thiển, khi đôi mẫu tử kia bị bắt trở lại, hắn đã nhìn qua, không phải là mẫu tử Du Thiển Thiển.

Lúc trước hắn không biết vì sao Tùy Nguyên Hoài mưu tính công kích Lư thành, nhưng hiện tại xem ra Tùy Nguyên Hoài đã chuẩn bị sẵn cho việc ve sầu thoát xác.

Ngay cả thế thân cho mẫu tử Du Thiển Thiển từ đầu cũng đã tìm xong.

Nếu hôm nay hắn không đến kịp, Lư thành sẽ thất thủ, nhưng chỉ cần viện quân của Đường Bồi Nghĩa đến, một đám ô hợp vào trong thành cũng không thể cầm cự được lâu.

Nhưng tại trước đó, đám ô hợp kia sẽ giết rất nhiều người.

Tùy Nguyên Hoài sẽ không quản bọn chúng, điều hắn ta muốn là sau khi Lư thành bị phá, trong thành sẽ tràn ngập tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Có như vậy, khi các quan văn khi đang luận tội Ngụy Nghiêm, từng vụ từng vụ thảm án kia, mới có thể trở thành lưỡi gươm sắc bén dưới lưỡi bọn họ, đóng đinh Ngụy Nghiêm đến thần dân đều căm phẫn tại trong trận huyết án này.

Chính là sau khi nghĩ thông suốt những điều này, mặt mày Tạ Chinh càng ngày càng ngưng băng lại.

Tạ Thập Nhất thấy sắc mặt hắn không vui, còn tưởng rằng bởi vì Tùy Nguyên Hoài và đám người bên cạnh hắn ta đã trốn thoát, nói: "Tạ Thất và những người khác đang đào ba thước đất trong thành để tìm người, nghĩ chắc ít ngày nữa sẽ có kết quả."

Tạ Chinh nghe vậy thì phân phó: "Để bọn họ quay lại trước."

Tạ Thập Nhất không hiểu: "Hầu gia, đây là vì sao?"

Đôi mắt đen của Tạ Chinh phản chiếu bóng của hai ngọn nến trên đài đồng: "Tùy Nguyên Hoài sớm đã đứng cùng chiến tuyến với Lý gia, Triệu Tuân đã lâu không trở lại, nếu như hắn đủ cẩn thận, sau khi thoát thân sẽ không mượn thế lực của Triệu gia để ẩn nấp, chỉ có thể đi tìm Lý gia che chở trước, hắn sẽ không chủ động hiện thân, muốn tìm cũng là uổng phí sức lực."

Tạ Thập Nhất vừa nghe xong, lập tức hiểu được sự tình không đơn giản, liền hỏi: "Hầu gia, vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi thôi sao?"

Tạ Chinh không trả lời, ngược lại hỏi: "Trường Tín vương phi cũng đã chết?"

Tạ Thập Nhất gật đầu: "Thi thể được phát hiện cùng với thi thể thế thân của Tùy Nguyên Hoài ở trong lều trướng, đều là tự vẫn mà thế."

“Tự vẫn”, đương nhiên là để tránh bị bắt sống và bị tra khảo.

Sở dĩ các tướng lĩnh đuổi theo những kẻ bỏ chạy có thể xác định được thi thể là Tùy Nguyên Hoài, không chỉ vì y phục sang trọng và vết bỏng trên người, mà còn vì người chết bên cạnh là Trường Tín vương phi.

Khi Tùy Nguyên Hoài trốn thoát khỏi Sùng châu, hắn ta cũng mang theo Trường Tín vương phi, có lẽ là vì vạn vô nhất thất* mà thoát thân.

*vạn vô nhất thất: chắc chắn, tuyệt đối không thể sai lầm.

Tạ Chinh nói: "Đem tin tức này truyền cho Tùy Nguyên Thanh."

Tạ Thập Nhất là người trẻ nhất trong số những thân binh của Tạ Chinh, hắn ta làm việc không ổn trọng như nhóm Tạ Ngũ, gãi đầu một cái, hỏi: "Hầu gia, Tùy Nguyên Thanh chỉ là một tù nhân nhất giai, ngay cả khi hắn có mối thù giết mẫu thân này, nhưng cũng không tìm được Tùy Nguyên Hoài, nói cho hắn biết có ích lợi gì?"

Tạ Chinh chỉ nói: "Cứ làm theo lời ta bảo là được."

Những gì hắn nói với Lý Hoài An vào tối nay, chính là cố ý.

Lý Hoài An không biết đến cuối cùng hắn đã tra ra được bao nhiêu, chỉ biết kế hoạch của bọn họ đã bại lộ, nhất định sẽ tìm cách liên hệ với Tùy Nguyên Hoài để bàn đối sách.

Chỉ cần phái người theo dõi Lý Hoài An, chờ bọn họ tiết lộ chỗ ẩn nấp của Tùy Nguyên Hoài là được.

Tạ Thập Nhất đang chuẩn bị lui ra, chợt nhớ tới còn có một chuyện trọng yếu, do dự nhìn Tạ Chinh nói: "Hầu gia, chuyện của Phàn cô nương, thuộc hạ cũng đã thăm dò rõ ràng..."

-

Ánh trăng chiếu vào sương phòng qua cửa sổ có mắc rèm, rắc một mảnh sương bạc xuống mặt đất.

Thiếu nữ nằm ở trên giường, mái tóc đen nhánh phủ đầy gối, đầu hơi nghiêng, đang ngủ rất say.

Trên chiếc ghế bành trước cửa sổ, người đã ngồi yên lặng không biết đã bao lâu, bị ánh trăng trước giường hắt xuống một cái bóng thon dài.

Trên tay Tạ Chinh cầm băng gạc dính đầy máu đã thay cho Phàn Trường Ngọc, lẳng lặng nhìn thân ảnh gầy gò đang phồng lên dưới lớp chăn mỏng.

Nàng đã gầy đi rất nhiều, trên người có vô số vết thương.

Tư thế nằm nghiêng co ro kia giống như một con báo luôn cảnh giác trong giấc ngủ.

Lời nói của Tạ Thập Nhất vẫn còn văng vẳng bên tai hắn: “Lúc trước khi phản tặc áp sát lãnh địa, Phàn cô nương sợ Lư thành không thể thủ được nữa, tự xin ra ngoài thành đơn độc khiêu chiến với tướng lĩnh phản tặc để trì hoãn thời gian, nghe nói Phàn cô nương tự xưng là Mạnh Trường Ngọc, chính là hậu nhân của Thường sơn tướng quân Mạnh Thúc Viễn, nguyện bỏ mình để đổi lấy thanh danh của tổ tiên."

"Mười sáu tên bên phía phản tặc kia giao đấu đều dùng chiêu thức võ công vô cùng tàn nhẫn, nhìn không giống như là người trong quân, Phàn cô nương lấy một địch với mười sáu, không thể địch lại chúng, suýt chút nữa đã chết dưới lưỡi đao..."

Từng chữ đều rơi vào trong lòng Tạ Chinh, ép khiến hô hấp của hắn trở nên khó thở.

Trong lồng ngực sinh ra cơn đau dữ dội dày đặc, cổ họng ngứa ngáy, Tạ Chinh sợ quấy rầy nàng, lấy tay che miệng khẽ ho hai tiếng mới cố nén được cơn ho kia.

Khi nghĩ tới cảnh nàng thật sự có chí đi để chết, nếu chính hắn chỉ đến chậm một bước, nàng sẽ là một cỗ thi thể lạnh băng dưới cửa thành, đột nhiên hắn không thể kiềm chế được lửa giận cùng sợ hãi đang gầm thét điên cuồng từ trong xương.

Xiêm y nằm trong sọt khi nàng thay băng gạc đẫm máu cũng trở nên vô cùng chói mắt.

Lúc ban ngày khi nhìn thấy nàng, vết thương của nàng đã băng bó xong, nhìn không thấy được gì, chỉ khi nghe Tạ Thập Nhất nói nàng đã từng giao thủ với hơn mười tên tử sĩ trong tay Tùy Nguyên Hoài, hắn mới biết được nàng đã trải qua được thứ gì.

Những tên tử sĩ kia ở bên cạnh Tùy Nguyên Hoài chính là do năm đó Thái tử Thừa Đức đã để lại cho Thái tử phi, sau khi Thái tử phi tự thiêu ở Đông cung, những tên ảnh vệ kia liền nghe theo mệnh lệnh của Tùy Nguyên Hoài, bọn chúng đều là những cao thủ tuyệt đỉnh, có rất ít người có thể sống sót dưới tay bọn chúng.

Tạ Chinh chỉ cảm thấy nơi chân răng nổi lên từng trận chua xót, trong mạch máu tựa như có sâu kiến cắn xé, gân xanh trên thái dương nhô lên, thậm chí cơn đau do vết roi trên lưng cũng trở nên không đáng kể.

Nhận thức rằng suýt chút nữa nàng đã phải chết, tựa như cơn ác mộng đã ám ảnh hắn suốt những năm tháng niên thiếu vừa mới tỉnh lại, một lần nữa lại quấn lấy hắn.

Không có gì quan trọng nữa, miễn là nàng còn sống là tốt rồi.

Trong bóng tối, Tạ Chinh đè lên thái dương đau nhức, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng dưới ánh trăng nhưng lại tuấn tú khó tả, đôi mắt đen láy không chớp nhìn Phàn Trường Ngọc đang say trên giường.

Không biết trong lúc ngủ có phải cũng cảm nhận được ánh mắt quá mức âm trầm của hắn, người trên giường liền khó chịu mà co rúm lại.

Tạ Chinh giúp nàng vén mấy sợi tóc hỗn loạn ra sau tai, dùng đầu ngón tay như gần như xa áp vào một bên má nàng, tựa hồ muốn chạm vào nhưng lại cố khắc chế cái gì đó, nhẹ giọng nói: “Trên đời này, ai cũng không có tư cách khiến nàng chết. ”

Bình Luận (0)
Comment