Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 168 - Chương 168.

Chương 168. - Chương 168. -

Phàn Trường Ngọc theo đám người của Tạ Thập Nhất ra roi thúc ngựa lao đến biệt viện, nhưng cuối cùng cũng đã muộn một bước.

Toàn bộ biệt viện rực cháy, có vài thi thể của Huyết y kỵ nằm ngổn ngang ở cửa lớn, huyết sắc trên bậc thang trong ánh lửa thê lương nhưng lại diễm mị.

Phàn Trường Ngọc ôm một tia hy vọng xông vào biệt viện tìm người: "Thiển Thiển?"

Nàng tìm mấy phòng liên tiếp nhưng không thấy người, cuối cùng nhìn thấy nữ đầu bếp bị đánh ngất ở cửa phòng bếp, nàng dìu nàng ta ra ngoài sân.

Khi Tạ Thập Nhất dẫn người đi kiểm kê thi thể Huyết y kỵ trước cửa, phát hiện một người trong số họ vẫn còn sống, nên vội lấy đan dược cứu mạng ra cho người uống vào.

Người kia yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy đó là người của mình, vội vàng giải thích toàn bộ câu chuyện: “Có người giả làm Huyết y kỵ tập kích vào biệt viện, chúng ta khó phân biệt được địch ta nên nhất thời rơi vào thế hạ phong. .."

Tạ Thập Nhất hỏi: "Mẫu tử Hoàng trọng tôn đâu?"

Người kia mơ hồ chỉ một phương hướng: "Hướng đông... hướng đông..."

Tạ Thập Nhất vội vàng đem phát hiện này báo cho Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc đã hạ lệnh để lại mấy người ở đây để giải quyết hậu quả, những người còn lại tiếp tục đuổi theo hướng đông.

Biệt viện được xây ở ngoại ô, sẽ không thể phong tỏa thành tiến hành lục soát tìm kiếm khắp nơi, nếu bây giờ họ không thể đuổi kịp, có thể phải hoàn toàn mất dấu mẫu tử Du Thiển Thiển.

Phàn Trường Ngọc rất lo lắng, bước lên lưng ngựa và hung hăng quất roi, tiếp tục đuổi về phía đông.

Những người Huyết y kỵ đều xuất thân từ trinh sát, Tạ Thập Nhất nhìn thấy miếng gạc trên cánh tay chỉ băng bó đơn giản trên tay của Phàn Trường Ngọc lại bị máu nhuộm đỏ, hắn ta trấn an nói: “Đô úy đừng quá lo lắng, trên mặt đất có dấu vết xe rất mới, bọn chúng dùng xe ngựa để bắt đi mẫu tử Hoàng trọng tôn, chúng ta có thể đuổi kịp."

Phàn Trường Ngọc không đáp, môi vẫn mím gắt gao.

Du Thiển Thiển là một trong số ít bằng hữu của nàng, Bảo Nhi càng có quan hệ trọng đại đối với các nàng, Tạ Chinh hiện đã vào kinh, nàng không thể để cho mẫu tử Du Thiển Thiển có bất kỳ sơ xuất nào.

Sau khi điên cuồng đuổi ngựa hơn mười dặm, rừng rậm hai bên đường cái đột nhiên bắn ra một mảnh loạn tiễn.

Phàn Trường Ngọc vội vàng giơ đao lên đỡ, từng người Huyết y kỵ đi theo cũng là loại tinh nhuệ, tuy không bị thương nhưng một số chiến mã bị trúng tên đã ngã xuống.

Tạ Thập Nhất oán hận nói: "Nhất định là bọn chúng nghe được tiếng vó ngựa, sớm để lại mấy người ở đây để bố trí mai phục!"

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn thoáng qua mấy chục tên Huyết y kỵ còn sót lại sau khi bị phục kích, nói với Tạ Thập Nhất: "Ta sẽ dẫn người tiếp tục truy đuổi về phía trước, ngươi giải quyết những người trong rừng đó."

Tạ Thập Nhất cũng biết cứu mẫu tử Hoàng trọng tôn là đại sự trên hết, vội nói: "Vậy đô úy cẩn thận một chút!"

Phàn Trường Ngọc mang theo một nhóm Huyết y kỵ đuổi ngực trực tiếp phi nước đại trên đường cái, mũi tên từ khu rừng hai bên "vút" về phía bọn họ, bọn họ chỉ nhẹ nhàng giơ đao rút kiếm lên đón đỡ.

Nếu ai đó không may bị trúng tên, liền ngay tại chỗ lăn đến một nơi để ẩn nấp, sau đó cùng với bọn người Tạ Thập Nhất dọn sạch đối thủ trong khu rừng rậm.

Dùng cách như vậy, cuối cùng Phàn Trường Ngọc cũng đã mang theo được một số người xông ra khỏi đám mưa tên phong tỏa trên đường cái.

Bọn họ tiếp tục đuổi theo dọc dấu vết bánh xe, chạy chưa tới mấy dặm đường, quả nhiên nhìn thấy mười mấy tên cưỡi ngựa bảo vệ cho chiếc xe ngựa chạy nhanh trên đường cái.

Phàn Trường Ngọc hét lên: "Có ai giỏi kỵ xạ hay không? Tránh xe ngựa và bắn tên cho ta!"

Nàng đã đọc qua mấy cuốn binh thư, mặc dù không có cách nào nhớ hết một chữ không sót nội dung trong sách, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã ở trong quân lâu như vậy, đi theo đánh chừng hơn mười trận chiến to to nhỏ nhỏ.

Hầu hết khi truy đuổi kẻ địch đều chú trọng là khí thế, đủ khí thế, có thể từ xa đã dọa được kẻ địch sợ hãi trước.

Sau khi đến một khoảng cách nhất định liền truy đuổi bắn tên, đây không thể nghi ngờ là cách tốt nhất để tạo khí thế.

Có cung tên trấn áp, xe ngựa đối diện chạy không nhanh bằng chiến mã một người, chỉ có thể phái ra bảy tám tên cưỡi ngựa ngăn cản đám người Phàn Trường Ngọc.

Ở trên lưng ngựa thì binh khí cán dài sẽ chiếm ưu thế hơn, Phàn Trường Ngọc ở trên lưng ngựa vung thanh mạch đao quét ngang, đám ảnh vệ ở đối diện tấn công tới còn chưa tới gần nàng đã phải bất đắc dĩ tránh sang bên cạnh.

Những Huyết y kỵ được tuyển chọn nghiêm ngặt không giống như những tướng sĩ bình thường đã hộ tống Phàn Trường Ngọc ra khỏi thành ngày hôm đó, ngay cả khi võ nghệ của bọn họ kém hơn Tạ Ngũ, nhưng cũng không dễ dàng bị hạ gục, mấy người hợp lại liền có thể ngăn chặn được một tên ảnh vệ, tình huống này tốt hơn nhiều so với ngày đó một mình Phàn Trường Ngọc đối mặt với hơn mười tên ảnh vệ.

Phàn Trường Ngọc thừa dịp đám ảnh vệ đến cản đường đều bị đa số người của Huyết y kỵ ngăn cản, nàng đánh mạnh vào mông ngựa đuổi theo xe ngựa phía trước.

Một ảnh vệ bảo vệ bên cạnh xe ngựa đột nhiên kéo cung bắn một mũi tên về phía Phàn Trường Ngọc, sau khi Phàn Trường Ngọc dùng đao chặt đứt một mũi tên, bởi vì tốc độ của chiến mã quá nhanh, nàng phải tận lực hạ thấp người hết mức để dán vào lưng ngựa.

Thấy không thể bắn trúng Phàn Trường Ngọc, đối phương trực tiếp bắn tên vào chiến mã nàng đang ngồi.

Khi chiến mã của Phàn Trường Ngọc bị trúng một mũi tên và ngã xuống đất, Phàn Trường Ngọc chỉ cách xe ngựa của mẫu tử Du Thiển Thiển bất quá chỉ có hai trượng.

Nàng nghiến răng một cái, ném dây thừng vào một góc xe ngựa, từ trên lưng ngựa nhảy vọt lên, cả người nàng nương theo lực của dây thừng lao thẳng về phía xe ngựa.

Ảnh vệ cưỡi ngựa quanh xe ngựa dùng đao chém về phía Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc lăn lộn trên nóc xe để tránh, nửa trần xe chỗ nàng nằm lúc trước đều bị chém rách.

Tiếng kêu cứu hoảng sợ của Du Thiển Thiển từ trong xe truyền ra, hai tay của Phàn Trường Ngọc nắm lấy dây thừng vung xuống, một chân đá bay tên ảnh vệ đang lái xe, vén rèm lên trấn an: “Thiển Thiển đừng sợ, là muội!"

Trong xe ngựa, Du Thiển Thiển dùng một tay bám chặt vào cửa sổ xe, một tay chăm chú giữ chặt lấy Du Bảo Nhi, còn thất thần nói: "Trường Ngọc?"

Phàn Trường Ngọc vừa lên tiếng đáp, ảnh vệ cưỡi ngựa đi theo xe liền bổ ngang một đao xuống, Phàn Trường Ngọc nhanh chóng ngả người ra sau, nhát đao vừa rồi đã chém vào cửa xe.

Ngay khi Phàn Trường Ngọc giơ chân đá vào nách của tên kia, tên kia trước tiên là sững sờ, sau đó cảm thấy nửa chiếc xương sườn trước ngực dường như bị cú đá đó làm gãy, chỉ biết che lấy nách dưới mặt mày tràn đầy đau đớn từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Phàn Trường Ngọc ngồi dậy, khống chế dây cương muốn đưa xe ngựa chạy trở về, còn không quên an ủi Du Thiển Thiển: "Đừng sợ, muội sẽ không để cho bọn chúng mang các người đi!"

Du Thiển Thiển liếc nhìn nhóm ảnh vệ đang đuổi theo qua cửa sổ xe, bình tĩnh nói: "Tiếp tục như vậy sẽ không được, Trường Ngọc, muội mang Bảo Nhi cưỡi ngựa đi đi!"

Trước khi nàng ta đẩy Du Bảo Nhi về phía Phàn Trường Ngọc, con ngựa kéo xe đã bị một trong những tên ảnh vệ bắn trúng vào chân trước.

Chiến mã hí vang, chổng vó tiến về phía trước, khiến cả cỗ xe lộn ngược.

Mẫu tử Du Thiển Thiển bị hất văng khỏi xe ngựa, Phàn Trường Ngọc dùng sức của mình bảo vệ cả hai, nhưng lưng đập vào tảng đá bên đường, lúc này khiến nàng đau đến tái nhợt, mồi hồi lâu không thể đứng lên được.

Sau khi cỗ xe nặng nề bị kéo lê trên mặt đất một quãng, phần lớn trọng lượng của xe đều rơi xuống bờ vực, cuối cùng cỗ xe cùng với con ngựa bị một mũi tên đâm vào móng trước đều lăn xuống núi.

Du Thiển Thiển chống người ngồi dậy, phát hiện xiêm y trên lưng Phàn Trường Ngọc đều bị tảng đá gồ ghề cào xước, tay nàng ta chạm vào thì ướt đẫm máu, nàng ta lo lắng đến mức bật khóc: “Trường Ngọc, muội thế nào rồi?"

Phàn Trường Ngọc cố gắng mở mí mắt lên, nhìn thấy tên ảnh vệ bảo vệ xe ngựa kia đang đi tới, nàng chống đỡ mạch đao nửa ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm ảnh vệ cách nàng không đến ba trượng, nói với Du Thiển Thiển: "Đi mau!"

Huyết y kỵ binh đối kháng với chín tên ảnh vệ cản đường khác dựa vào ưu thế nhân số mà mơ hồ chiếm được thế thượng phong, chỉ cần chạy đến đám Huyết y kỵ bên kia, có lẽ còn có phần thắng.

Du Thiển Thiển biết mình không biết võ công, lúc này ở lại chỉ trở thành gánh nặng cho Phàn Trường Ngọc, nàng ta rơm rớm nước mắt nhìn Phàn Trường Ngọc, cuối cùng chỉ có thể nhẫn tâm nắm tay Du Bảo Nhi chạy về phía Huyết y kỵ bên kia.

Ngược lại là Du Bảo Nhi liên tục quay đầu lại nhìn Phàn Trường Ngọc, khuôn mặt non nớt của cậu nhóc đầy vết máu do trầy xước, con ngươi phản chiếu bóng dáng Phàn Trường Ngọc trong ánh chiều tà dùng hết khí lực chống trường đao, bàn tay không bị Du Thiển Thiển nắm lấy gắt gao nắm chặt thành quyền.

Ngày đó Phàn Trường Ngọc giao thủ với mười sáu tên ảnh vệ bên ngoài Lư thành, là bởi vì bọn chúng chừa chỗ trống để bắt sống nàng, cho nên nàng mới kiên trì được lâu như vậy.

Hôm nay nàng đã bị thương, lại phải đối đầy với năm tên ảnh vệ dốc hết toàn lực xuất thủ này, có thế nói là vô cùng tốn sức.

Một tên ảnh vệ trong đó thấy Phàn Trường Ngọc bị bốn đồng đội ngăn cản, vì vậy hắn ta trực tiếp đuổi theo mẫu tử Du Thiển Thiển.

Đường núi dốc đứng, thân áo váy của Du Thiển Thiển lại phức tạp, không có lợi cho việc chạy trốn, khi nàng ta giẫm lên gấu váy ngã xuống, nàng ta lo lắng đến mức chỉ có thể đẩy Du Bảo Nhi ra, hoảng hốt căn dặn: "Bảo Nhi chạy mau!"

Nói gì thì Du Bảo Nhi cũng không chịu bỏ lại nàng ta đi một mình, dùng thân thể nhỏ bé của mình làm chiếc nạng hình người, muốn đỡ Du Thiển Thiển đứng dậy.

Chỉ chốc lát này, tên ảnh vệ kia đã đuổi kịp.

Huyết y kỵ bên kia cũng lớn tiếng kêu lên: "Đô úy!"

Chính là Tạ Ngũ và Tạ Thất không biết từ đâu nhận được tin tức, đuổi ngựa chạy tới.

Thấy rằng hôm nay không có cách nào mang hết đôi mẫu tử Du Thiển Thiển trở về, ánh mắt của tên ảnh vệ đuổi theo mẫu tử Du Thiển Thiển trở nên sắc bén, bất ngờ vung một đao về phía Du Bảo Nhi mà không báo trước.

Phàn Trường Ngọc bị bốn tên ảnh vệ quấn lấy không thể thoát ra, có lẽ bởi vì là mẫu tử, khi Du Thiển Thiển nhìn thấy lưỡi đao, không chút suy nghĩ mà lao về phía Du Bảo Nhi.

Một đao kia chém vào sau lưng nàng ta, máu tươi bắn tung tóe lên trên mặt Du Bảo Nhi.

“Mau… đi!” Trong mắt của Du Thiển Thiển tràn đầy đau đớn nhìn về phía Du Bảo Nhi, nhưng chỉ có sức nói ra được hai chữ như thế.

Nhìn mẫu thân té ngã vào trong vũng máu kia, Du Bảo Nhi hoàn toàn ngây người.

Người kia thật sự muốn giết nhóc và mẫu thân?

Khi tên ảnh vệ phát hiện Du Thiển Thiển đỡ đao thay cho Du Bảo Nhi, trong nháy mắt cả người hắn ta run lên, nhớ tới lời phân phó của Tề Mân, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi, vội vàng lấy ra một lọ thuốc bột cầm máu, rắc hết vào vết đao trên lưng Du Thiển Thiển.

Khi Phàn Trường Ngọc phát hiện ra Du Thiển Thiển đã bị chém ngã xuống đất, nàng hét lên một tiếng thật lớn, liên tục bổ vài đao bức lui bốn tên ảnh vệ đang bao vây mình, lại mượn lực chạy lấy đà quét đao ngang đánh bay tên ảnh vệ đã làm Du Thiển Thiển bị thương.

Bản thân nàng không còn sức lực, còn muốn ôm Du Thiển Thiển mà chạy.

Vẫn là Du Thiển Thiển yếu ớt kéo lấy tay Phàn Trường Ngọc, hai mắt đẫm lệ mông lung nói với Phàn Trường Ngọc: “Đưa Bảo Nhi đi… Đưa nó đi, bọn chúng sẽ không giết ta, nhưng sẽ giết Bảo Nhi.. ."

Phàn Trường Ngọc nhìn cả lọ kim sang dược được rắc lên sau lưng nàng ta, dù không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng nàng cũng hiểu được lời nói của Du Thiển Thiển là thật, dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy Du Bảo Nhi đang ngẩn ra vì bị dọa sợ, lập tức cưỡi ngựa chạy về hướng Tạ Ngũ cùng Tạ Thất.

Bốn tên ảnh vệ đang đánh nhau với Phàn Trường Ngọc cũng đuổi theo, hai người trong đó đỡ Du Thiển Thiển rút lui, hai người còn lại giơ tay áo bắn vài mũi tên về phía Du Bảo Nhi đang ở trong lòng của Phàn Trường Ngọc.

Phàn Trường Ngọc không chút suy nghĩ liền dùng thân thể để bảo vệ Du Bảo Nhi.

"Đô úy!"

Cũng may Tạ Ngũ cùng Tạ Thất đã đuổi kịp, Tạ Ngũ đã bị phế đi một tay, trực tiếp nhảy xuống ngựa vung tay múa đao đánh rớt tụ tiễn phóng tới.

Tạ Thất giương cung cài tên đáp lễ vài mũi tên với bọn ảnh vệ ở đối diện.

Ở cuối con đường cái có tiếng vó ngựa như sấm, Tạ Thập Nhất và những người khác đã giải quyết xong đám ảnh vệ trong rừng vội vã chạy tới, những tên ảnh vệ còn cắn chặt thấy viện quân Huyết y kỵ tới, cũng không còn muốn ham chiến, lấy bom khói dùng sức ném lên trên mặt đất, trong lúc nhất thời trên đường cái đều là bụi bay mù mịt.

Khi làn khói tan đi, không còn dấu vết của những ảnh vệ xung quanh.

Tạ Thập Nhất vội vàng chạy tới, gặp được Tạ Ngũ và Tạ Thất, kích động nói: "Ngũ ca, Thất ca!"

Quay đầu lại, nhìn thấy nửa lưng của Phàn Trường Ngọc dính đầy máu, sắc mặt đại biến: "Đô úy, ngài bị thương rồi?"

Sắc mặt Tạ Ngũ cùng Tạ Thất cũng cực kỳ nghiêm trọng, trước khi Tạ Chinh rời đi đã thông báo qua, sau khi hắn rời đi, tất cả Huyết y kỵ đi theo chỉ huy Phàn Trường Ngọc như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Chỉ mới hai ngày sau khi hắn rời đi, Phàn Trường Ngọc lại bị thương như thế này.

Phàn Trường Ngọc là chính chủ bị thương nhưng lại không coi trọng, chỉ nói: "Bị thương ngoài da, không sao."

Nàng nhìn Du Bảo Nhi đang được bảo vệ trong ngực không khóc không quấy, giống như người mất hồn, cau mày an ủi: “Bảo Nhi đừng sợ, ta sẽ có biện pháp cứu mẫu thân của cháu."

Du Bảo Nhi vùi đầu vào vai Phàn Trường Ngọc, không nghe thấy tiếng khóc của nhóc, nhưng hàm răng cắn chặt, thân hình nhỏ bé kia đang run rẩy.

Không có xe ngựa, cả đường về chỉ có thể cưỡi ngựa, Du Bảo Nhi bị kinh sợ, nắm chặt lấy vạt áo của Phàn Trường Ngọc không buông tay, vì vậy Phàn Trường Ngọc liền đưa đứa trẻ theo cùng cưỡi ngựa.

Thủ vệ ở biệt viện đã trở thành thùng sắt kiên cố, nhưng người của Tề Mân vẫn lợi dụng sơ hở, sau nhiều lần cân nhắc, Phàn Trường Ngọc quyết định giấu Du Bảo Nhi trong quân trước.

Tề Mân có bản lĩnh đến đâu cũng không thể ra vào trong quân như chỗ không người.

Bên này nàng vừa vào quân doanh sắp xếp cẩn thận cho Du Bảo Nhi, bên kia Đường Bồi Nghĩa đã phái người đến gọi Phàn Trường Ngọc đến đấy có chuyện.

Phàn Trường Ngọc biết hôm nay Huyết y kỵ ra khỏi thành tạo nên động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là không thể giấu giếm được Đường Bồi Nghĩa phía bên kia.

Trước khi đi, Tạ Chinh nói nếu như trong tình huống cùng đường mạt lộ, có thể thuyết phục Đường Bồi Nghĩa phò trợ Du Bảo Nhi, nhưng hiện tại rõ ràng còn chưa tới tình trạng kia.

Phàn Trường Ngọc cũng đau đầu một lúc, không biết có nên nói ra thân phận của Du Bảo Nhi với Đường Bồi Nghĩa hay không, sau khi nàng lấy lý do xử lý xong vết thương sẽ đi qua rồi đuổi thân binh của Đường Bồi Nghĩa đi, liền gọi y nữ A Hồi đến hỗ trợ xử lý vết thương sau lưng.

Chỉ cần A Hồi bôi thuốc cho nàng mất bao lâu, liền sẽ rơi mất bấy nhiêu hạt đậu vàng, khiến cho Phàn Trường Ngọc rất ngại ngùng, vẫn liên tục trấn an đối phương là mình không đau.

Nhưng A Hồi nói: "Đô ý chính là nữ trượng phu, cho nên không dễ rơi lệ, nhưng những vết thương này, A Hồi thấy liền đau, A Hồi đang khóc thay cho Đô úy."

Phàn Trường Ngọc dở khóc dở cười, nhưng bởi vì A Hồi đã băng bó cho nàng rất cẩn thận, toàn bộ nửa người trên của nàng đều được quấn băng gạc, nhìn gần như là bán thân bất toại, nghĩ còn phải đi gặp Đường Bồi Nghĩa, nàng cũng không yêu cầu bằng bó lại lần nữa.

Chớ đến khi Phàn Trường Ngọc nằm trên cáng và được hai thân binh khiêng đến gặp Đường Bồi Nghĩa, đã khiến cho Đường Bồi Nghĩa giật nảy mình.

Ông ta thậm chí không thể ngồi yên, vì vậy trực tiếp đi đến cáng cứu thương nhìn Phàn Trường Ngọc: "Phàn đô úy sao vậy?"

Phàn Trường Ngọc một mặt mệt mỏi: "Nạn trộm cướp bên ngoài thành rất nghiêm trọng, mạt tướng ra ngoài thành diệt phỉ, không cẩn thận bị rơi xuống vách đá."

Đường Bồi Nghĩa gọi Phàn Trường Ngọc đến đây để hỏi tại sao nàng lại ra khỏi thành, bây giờ nàng chủ động giải thích, cho dù là mở mắt nói dối, nhưng với một thân bị thương như thế, Đường Bồi Nghĩa cũng không tiện hỏi nhiều như thẩm tra phạm nhân, chỉ nói: "Năm trước Tế châu đã diệt phỉ, lại có thổ phỉ còn bản lĩnh như vậy khiến cho Phàn đô úy bị thương thành thế này?"

Phàn Trường Ngọc sắc mặt tái nhợt nói: "Trên núi địa hình phức tạp, không cẩn thận té ngã..."

Nói xong thì ho khan đến tâm tê liệt phế.

Đường Bồi Nghĩa đành phải xua tay: "Được rồi được rồi, mau trở về dưỡng thương đi! Ngươi đứa nhỏ này cũng là một cái trục, nếu như bị thương nặng, chỉ cần phái người đi thông báo là được, còn kêu người khiêng tới đây, sau này trên dưới trong quân đều biết không biết lại bàn tán về ta thế nào đây!"

Phàn Trường Ngọc yếu ớt nằm trên cáng, chắp tay: “Mạt tướng cáo lui…”

Nàng không giỏi nói dối, bởi vì lương tâm cắn rứt, cũng không dám nhìn Đường Bồi Nghĩa.

Đường Bồi Nghĩa dựng râu trừng mắt: "Đừng làm những nghi lễ phù phiếm như vậy, nha cút khỏi chỗ ta rồi trở về trong trướng của ngươi nằm đi!"

Được đưa ra khỏi quân trướng, Phàn Trường Ngọc mới lặng lẽ thở phào, hôm nay cuối cùng cũng vượt qua được bài lừa gạt này.

Bình Luận (0)
Comment