Vậy mà hóa ra lúc trước khi Mạnh Thúc Viễn viện quân cho La thành, không phải là không thấy rõ tình thế, mà là bởi vì có nhân vật như Thập Lục hoàng tử nháo trong đại cục?
Tạ Trung cau mày hỏi: "Mạnh lão tướng quân vì cứu Thập Lục hoàng tử mà trì hoãn vận chuyển lương thực?"
Chu Hữu Thường vội la lên: "Mạnh tướng quân là lão tướng được đại tướng quân tin cậy nhất, làm sao có thể không phân biết nặng nhẹ? Tạ đều kỵ năm đó cũng từng đi theo đại tướng quân chinh chiến, cũng biết được tướng quân nhà ta làm người như thế nào mà!"
Tạ Lâm Sơn được phong là Hộ quốc đại tướng quân, trong toàn bộ nước Đại Dận cũng chỉ có ông là người duy nhất được xưng là "Đại tướng quân".
Tạ Trung là gia tướng của Tạ gia, chức quan năm đó của ông ta chính là Đều Kỵ, nằm trong đội thân binh vẫn luôn đi theo Tạ Lâm Sơn, Chu Hữu Thường vẫn dùng xưng hô như trước đây.
Khi ông ta nói vậy, Tạ Trung bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Chu Hữu Thường căm hận nói: "Hầu gia còn nhỏ nên không biết năm đó Thập Lục hoàng tử được tiên đế sủng ái như thế nào đó thôi, nhưng Tạ đều kỵ có biết được."
Ông ta nói rồi nhìn về phía Tạ Trung.
Tạ Trung gật đầu: “Mẫu tộc của Thập Lục hoàng tử rất có thế lực, mẫu thân Giả quý phí thậm chí là độc sủng hậu cung, năm đó trên phố thường hay đồn đại, nếu không phải Thừa Đức Thái tử điện hạ là người nhân từ lễ độ, rất có danh vọng trong suy nghĩ của quần thần và bách tính, chỉ sợ tiên đế sẽ lập Thập Lục hoàng tử làm thái tử.”
Tạ Chinh không lên tiếng, rũ mắt xuống che đi tất cả suy nghĩ trong đáy mắt.
Sau mười bảy năm, Thập Lục hoàng tử phong quang vô hạn như vậy, thứ có thể tra được chỉ còn đôi câu vài chữ, thật là quỷ dị.
Sau khi Tạ Trung mở miệng làm chứng, Chu Hữu Thường tiếp tục: “Mạnh tướng quân không dám coi thường sự sống chết của Thập Lục hoàng tử, lại không dám làm trì hoãn đại sự quan trọng như chuyển lương, liền đưa chiến báo tám trăm dặm khẩn cấp đưa về kinh, xin chỉ thị của tiên đế làm thế nào để giải cứu Thập Lục điện hạ. Trong lúc đó lại hạ lệnh để cho đại quân tiếp tục áp giải lương thực đưa tới Cẩm châu, chỉ lưu lại một số ít nhân mã bảo vệ bên ngoài La thành."
“Hai ngày sau, cách kinh thành tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới một khối Hổ phù, còn có một phong thư do Ngụy Nghiêm tự tay viết.” Vừa nhắc tới Ngụy Nghiêm, Chu Hữu Thường vô thức nghiến chặt hàm, hận như không thể ăn sống máu thịt người đó: "Cái tên tiểu nhân hèn hạ kia, trong thư nói rằng bệ hạ có lệnh cho tướng quân lập tức quay về La thành để cứu Thập Lục hoàng tử, còn lương thực sẽ do Sùng châu điều quân áp giải đưa tới Cẩm châu."
Vị trí Sùng châu nằm ở giữa La thành và Cẩm châu, tình thế đôi bên đều khẩn cấp, để giải quyết sự tình khẩn cấp này, phải là đích thân Mạnh Thúc Viễn dẫn đại quân đưa lương quay về La thành, quân cố thủ ở Sùng châu sẽ áp giải lương thực tiến tới Cẩm châu mới không làm hỏng đại sự.
Tạ Chinh nhạy bén nắm bắt sơ hở trong đó, hỏi: "Nếu đã là điều binh, chỉ có một phong thư do Ngụy Nghiêm tự tay viết, ngay cả thánh chỉ đều không có, lão tướng quân cứ như vậy mà tin?"
Chu Hữu Thường vô thức lục lọi trong vạt áo của mình, nhưng không tìm thấy được đồ vật, mới hối hận dùng sức đánh vào thành giường: "Có binh phù làm chứng! Đáng tiếc khi ta bị người cướp ra khỏi đại lao, có người tự xưng là người của Thái tử Thừa Đức, ta sợ ta không còn mạng để rời đi, nên vội vàng giao binh phù cho người kia, cầu xin hắn rửa sạch oan khuất cho Mạnh tướng quân."
Khi đám người của Tề Mân giao thủ với đám tử sĩ được huấn luyện của Ngụy Nghiêm, Tạ Chinh đã thừa dịp hỗn loạn kia mới mang Chu Hữu Thường rời đi, đương nhiên đã biết người của Tề Mân cũng tham gia vào vụ cướp ngục.
Hắn nói: "Ta đã điều tra hồ sơ điều động Hổ phù trong triều đình mười bảy năm trước, trước khi Cẩm châu thất thủ, không có ghi chép nào về việc triều đình điều động Hổ phù."
Chu Hữu Thường vội la lên: "Có! Lúc ấy là do con sói mắt trắng Ngụy Kỳ Lâm kia tự mình đưa Hổ phù và phong thư đến! Hổ phù Sùng châu ta không thể nhận ra, nhưng Hổ phù của Thường châu thì tướng quân không thể nhận lầm được, sau khi tướng quân đem hai khối Hổ phù hợp nhất, xác nhận không sai mới chuyển hướng về La thành!"
Khi chân tướng của năm đó thật sự từng chút bị xé ra, toàn thân Tạ Chinh lại tỉnh táo một cách lạ thường, hắn hỏi: "Hai khối Hổ phù bị điều động đến cùng một lúc, quân Thường châu vẫn đang phụ trách áp giải quân lương, vì sao không có thánh chỉ?"
Khi Chu Hữu Thường nói lại về việc này, cũng rất đau lòng nhức óc: "Con sói mắt trắng Ngụy Kỳ Lâm kia nói, Thập Lục hoàng tử gây ra tai họa như vậy, nếu như bệ hạ ban chỉ, tội này sẽ thật rơi xuống, nếu không có ban chỉ, chỉ có Hổ phù, giữ vững được Cẩm châu rồi lấy lại La thành, đó đều là chuyện tốt, việc này cũng được bỏ qua. Đương triều đều biết Thập Lục hoàng tử rất được sủng ái, lúc ấy chúng ta thấy có Hổ phù, lại có phong thư do Ngụy Nghiêm tự tay viết, liền tin vào chuyện hoang đường của hắn!"
Tạ Chinh đột nhiên hỏi: "Ngụy Kỳ Lâm, đã phản bội Mạnh lão tướng quân?"
Chu Hữu Thường nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Kỳ Lâm kia vốn là một con chó do Ngụy Nghiêm nuôi! Sau khi nhìn thấy được Hổ phù và phong thư, Mạnh tướng quân cũng liền đặt lương thực ở trên đường, để người ở lại trông coi, dẫn đại quân đi đến La thành cứu Thập Lục hoàng tử, Ngụy Kỳ Lâm cầm Hổ phù Sùng châu đi đến Sùng châu điều binh! Không ngờ được điều chờ đợi Mạnh tướng quân sau khi khổ chiến mấy ngày tại La thành, chính là tin tức Thái tử Thừa Đức và Tạ đại tướng quân đều phải bỏ mình!"
Nói đến chỗ kích động, Chu Hữu Thường không khỏi che mặt khóc: "Căn bản không có quân Sùng châu đi đưa lương! Các tướng sĩ Cẩm châu phải chịu đói không còn chút khí lực, phải chịu bị người Bắc Ngất tàn sát như súc vật!"
Khi Tạ Trung nghe được chân tướng đã bị che giấu trong nhiều năm như vậy, đáy lòng đều cảm thấy hoảng sợ.
Bất luận nhìn như thế nào, trong đó Ngụy Nghiêm cũng không thoát khỏi tội.
Nhưng lúc Tạ Chinh không biết rõ tình hình, lại được nuôi dưỡng dưới gối Ngụy Nghiêm, còn gọi ông ta là cữu cữu trong mười mấy năm!
Ánh mắt phức tạp của Tạ Trung nhìn sang Tạ Chinh, nửa sau cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt đều ẩn ở trong bóng tối, khiến người ta không thấy rõ giờ khắc này trên mặt hắn là biểu tình gì, chỉ nghe hắn hỏi: "Ngụy Kỳ Lâm liền không trở về nữa?"
Chu Hữu Thường căm hận nói: "Nếu hắn dám trở về, lão tử là người đầu tiên làm thịt hắn!"
Không thích hợp, vẫn có chỗ nào đó không thích hợp.
Tạ Chinh nhớ đến phong thư mà tử sĩ của Ngụy Nghiêm tìm trong nhà của Phàn Trường Ngọc, chậm rãi nói: "Trước khi Mạnh lão tướng lâm chung, ngoại trừ giao Hổ phù Thường châu cho Chu tướng quân, còn có nói gì khác không?"
Chu Hữu Thường nhớ lại tình hình ngày hôm đó, tim vẫn như bị đao cắt, đỏ mắt nói: "Chiến báo Cẩm châu thất thủ truyền đến trong quân là vào buổi sáng, khi chúng ta vào trong trướng của tướng quân tìm ngài ấy, tướng quân đã mất hết hy vọng, ngồi héo rũ không muốn nói lời nào, ta biết trong lòng tướng quân tự trách, sợ ngài ấy nghĩ quẩn, vẫn luôn ở trong trướng canh chừng tướng quân, vào lúc đó tướng quân đã giao Hổ phù cho ta.”
"Tướng quân nói từ ngày hôm nay, Hổ phù Thường Châu sẽ biến mất, để khi chúng ta chờ đến thời cơ thích hợp sẽ lấy ra."
“Lúc ấy ta cũng không hiểu ý trong lời nói của tướng quân, bất quá khi xoay người dọn cơm, tướng quân đã quỳ trong trướng, hướng về Cẩm châu mà tự vẫn…”
Chu Hữu Thường nghẹn ngào trong nước mắt: "Sau đó triều đình liền vấn tội xuống, rõ ràng là tướng quân nhận được lệnh điều binh mới chuyển hướng đi La thành, lại thành tướng quân coi thường quân lệnh, trì hoãn việc đưa lương, dẫn đến thảm bại của Cẩm châu!"
Thời gian đã trôi qua mười bảy năm, Chu Hữu Thường vẫn từ tận đáy lòng khóc thương cho Mạnh lão tướng quân gào lên một tiếng: "Mạnh tướng quân bị oan!"
Mưa xối xả bên ngoài vẫn không ngớt, gió lạnh xuyên qua cửa sổ mở toang thổi vào trong phòng, khiến nó ẩm thấp lạnh lẽo, dường như ông trời cũng đang thương tiếc cho thiên cổ kỳ oan của Mạnh thị này.
Tạ Chinh đỡ Chu Hữu Thường dậy, tuy rằng sắc mặt vẫn duy trì trấn định, nhưng bàn tay buông thõng bên người đã nắm chặt thành nắm đấm, hắn hỏi: “Chu tướng quân cầm Hổ phù làm bằng chứng, vì sao năm đó không thay Mạnh lão tướng quân giải oan?"
Tâm trạng Chu Hữu Thường kích động nói: “Sao ta lại không nghĩ tới chuyện đó, ta từng nghĩ hồi kinh ở trước mặt hoàng đế công bố việc này, nhưng tất cả các thuộc cấp dưới trướng của Mạnh tướng quân đều bị giáng xuống mấy cấp, phân tán và bị điều đi các nơi, cơ hội diện thánh của ta cũng mất đi! Ta đã nghĩ Đông Cung sẽ điều tra rõ chuyện này, nhưng sau đó Đông Cung liền có đại hỏa, Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn đều chết tại trong lửa ...”
Chu Hữu Thường đập một quyền thật mạnh xuống giường, vẻ mặt đau khổ, khóc lóc thảm thiết: "Điều duy nhất ta có thể trông cậy cũng chỉ có thuộc hạ cũ của Tạ tướng quân, lúc đầu ta cũng không xác định việc này có liên quan đến Ngụy Nghiêm hay không, dù sao phu nhân Tạ tướng quân cũng là thân muội của ông ta! Thật vất vả ta mới tìm được lý do tiến đến phúng viếng Tạ tướng quân, sau khi tìm được thuộc hạ cũ của Tạ tướng quân, khi kể hết thảy mọi chuyện bị Tạ phu nhân nghe được, chuyện bị bại lộ nên Ngụy Nghiêm đã bắt chúng ta tạm giam, Tạ phu nhân đã lấy cái chết để bức bách Ngụy Nghiêm không được giết chúng ta!"
"Ai có thể ngờ được, việc này, liền qua đi mười bảy năm!" Chu Hữu Thường buồn bã khóc to.
Gió lạnh xen lẫn với mưa thổi vào trong phòng, mái tóc rối trên trán của Tạ Chinh bị thổi bay, sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, hắn dùng âm thanh cơ hồ chỉ có mình hắn nghe được nhẹ kêu một tiếng: "Mẫu thân."
Sắc mặt của Tạ Trung cũng thay đổi một chút, hơi kinh hãi nói: "Năm đó sở dĩ phu nhân muốn ta trở về Tạ trạch ở Huy châu, cũng chính là vì sợ ta bị liên lụy vào trong này? Cái chết của phu nhân..."
Tạ Trung nói được một nửa thì đột nhiên im lặng, thần sắc vô cùng không đành lòng nhìn về phía Tạ Chinh.
Đưa Tạ Chinh đến bên cạnh Ngụy Nghiêm để giáo dưỡng, chính là ý của Tạ phu nhân chăng? Vì để cho Ngụy Nghiêm hoàn toàn yên tâm về sự tồn tại của đứa trẻ này.
Khóe môi Tạ Chinh gần như mím thành một đường thẳng lạnh lùng, gân cốt của hắn căng cứng đấm mạnh một quyền vào chiếc bàn gỗ lê vàng kiên cố trong phòng, chiếc bàn trở thành một đống gỗ vụn, sự hận thù vô tận cùng với máu lửa giận dữ từ trong cổ hắn nhả ra một cái tên: "Ngụy Nghiêm—"