Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173.

Chương 173. - Chương 173. -

Mùa thu càng về, tiết trời phương bắc càng ngày càng lạnh, vừa sáng lên, những cành du dương trụi lá trong sân đều phủ một tầng sương trắng.

Trong một tháng Phàn Trường Ngọc tĩnh dưỡng, xiêm y trên người đã đổi từ áo mỏng mùa hè thành áo thu dày dặn.

Ngày đó vì để bảo vệ cho mẫu tử Du Thiển Thiển, phần lưng của nàng đã bị thương, trong thời gian ngắn không thể vũ đao lộng thương, khiến nàng phải nằm suốt vô cùng buồn chán, vì vậy nàng liền đọc tứ thư ngũ kinh mơ hồ khó hiểu.

Kỳ thật thì nàng có hứng thú với binh thư hơn, nhưng bên trong binh pháp có đề cập đến chỗ bày binh bố trận còn phải tinh thông tinh tượng và địa lý sơn thủy, Phàn Trường Ngọc thấy rất đau đầu, chỉ có thể tiến hành từng bước một, trước đành gặm nhấm số sách ở cấp độ nhập môn kia.

Lúc trước Trường Ninh cũng đã đi theo tây tịch học chữ, nhưng chỉ là dạng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, trước mắt nhìn thấy Phàn Trường Ngọc mỗi ngày tay đều không rời sách, lại có Du Bảo Nhi là đồng bạn chơi cùng, lập tức dâng lên hứng thú đọc sách, cùng so với Du Bảo Nhi ai biết được nhiều chữ hơn.

Du Bảo Nhi đã có thể thuộc lòng một số thơ văn đơn giản, tất nhiên Trường Ninh không sánh bằng nhóc, nhưng một khi tinh thần tranh cường háo thắng kia nổi lên, Trường Ninh liên tục la hét muốn tìm tiên sinh dạy bé đọc sách.

Trước đó ở Sùng châu có tạm mời tây tịch cho bé, nhưng khi bé trở lại Tế châu thì không có đi cùng.

Hiện tại bọn họ cũng không có nơi đặt chân ổn định, cho nên Phàn Trường Ngọc đã tạm thời gác lại chuyện mời tây tịch lần nữa.

Du Bảo Nhi tình nguyện xung phong dạy Trường Ninh, nhưng lòng tự trọng kỳ quái của trẻ nhỏ quấy phá, sống chết bé cũng không chịu, Phàn Trường Ngọc không đọc nhiều sách, chữ viết đều do mẫu thân nàng ép buộc mới biết được, vì vậy nàng đã tự dạy cho Trường Ninh.

Du Bảo Nhi rất hiếu học, mỗi ngày đều đi theo đến phòng của Phàn Trường Ngọc đọc sách.

Hai đứa trẻ thường thi nhau đọc thuộc lòng thơ văn, xem ai đọc thuộc lòng nhanh hơn, bình thường Du Bảo Nhi đều giỏi hơn, Trường Ninh lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt, nhưng lại sĩ diện, sợ khóc sẽ xấu hổi, buổi tối liền ôm gối đầu của mình chuồn êm đến phòng của Phàn Trường Ngọc, nói là muốn ngủ cùng với Phàn Trường Ngọc, nhưng thực tế là vì muốn học thuộc thơ văn trước, khiến cho Phàn Trường Ngọc dở khóc dở cười.

Dựa vào biện pháp này, cuối cùng Trường Ninh cũng đã thắng được Du Bảo Nhi vài lần, nhưng Du Bảo Nhi học thuộc lòng rất nhanh, vốn dĩ mỗi ngày chỉ học một bài thơ văn, nhưng sau đó hai đứa trẻ đều có thể thuộc lòng, vì vậy Du Bảo Nhi liền đề xuất học hai bài thơ .

Trường Ninh dựa vào gian lận mới thắng được lần, vốn đã chột dạ, muốn cự tuyệt nhưng không có lý do, đành nắm vạt áo lẩm bẩm không lên tiếng.

Phàn Trường Ngọc là một người thiếu gân*, mắt thấy Trường Ninh bắt kịp tiến độ, cảm thấy hai đứa trẻ học rất nhanh, mỗi ngày học hai bài thơ cũng không sao nên liền đồng ý.

*thiếu gân: không thông não, không suy nghĩ, đôi khi phản ứng chậm chạp

Vì vậy, vào ngày thuộc lòng hai bài thơ, không có gì ngoài ý muốn là Trường Ninh lại thua.

Lúc Triệu đại nương làm chút điểm tâm mang tới, Trường Ninh đã dời cái bàn nhỏ đến góc tường ngồi đưa lưng về phía bọn họ, búi tóc trên đỉnh đầu đều cúi xuống.

Triệu đại nương cười hỏi: "Ninh Ninh sao vậy? Cái miệng nhỏ vểnh ra có thể treo cả bình dầu lên đó."

Phàn Trường Ngọc cầm một quyển sách ngồi trên ghế nằm phơi nắng, nghe vậy thì cười đáp: "Con bé so học thuộc lòng với Bảo Nhi, đã thua."

Triệu đại nương gọi Trường Ninh đến ăn điểm tâm, cười nói: "Lại đây ăn mã đề cao do đại nương làm đi, Ninh Ninh thế nhưng lại là tiểu cô cô của Bảo Nhi, để Bảo Nhi thắng là phải a."

Trường Ninh "A" một tiếng, kinh ngạc quay đầu lại, hưng phấn nhìn chằm chằm Du Bảo Nhi nói: "Ta là tiểu cô cô của ngươi!"

Du Bảo Nhi cũng là lần đầu tiên nghe được mấy từ tiểu cô cô này, nhóc ngây thơ nhướng mày: “Ninh Ninh nhỏ hơn cháu, không phải là Trường Ninh muội muội sao?”

Triệu đại nương cười đến không ngậm được miệng: "Bối phận không phải dựa và tuổi tác mà tính toán, cháu gọi Trường Ngọc một tiếng cô cô, Ninh Ninh và Trường Ngọc là tỷ muội, đó chẳng phải là tiểu cô cô của cháu sao?"

Trường Ninh là một đứa nhỏ tinh nghịch, biết bối phận của mình lợi hại hơn Du Bảo Nhi, lập tức vui vẻ, cười đến răng không thấy mắt, nói với Du Bảo Nhi: “Mau gọi tiểu cô cô! "

Phàn Trường Ngọc nhìn cặp bảo vật sống này, không khỏi lắc đầu cười.

Du Bảo Nhi mấp máy môi, đột nhiên nhìn Phàn Trường Ngọc: "Vậy cháu sẽ không gọi Trường Ngọc cô cô, mà là Trường Ngọc tỷ tỷ."

Phàn Trường Ngọc mới vừa lật một trang sách, nghe được Du Bảo Nhi nói như vậy, nhất thời cũng lại dở khóc dở cười: "Không thể như vậy được."

Khuôn mặt Du Bảo Nhi không còn tròn trịa như trước, khi nhóc cau mày, mơ hồ đã có mấy phần dáng vẻ của tiểu thiếu niên, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Phàn Trường Ngọc nói: “Cháu gọi ta là tỷ tỷ, vậy ta và mẫu thân của cháu không phải hơn kém một thế hệ sao?”

Du Bảo Nhi yên lặng không nói.

Chỉ có Trường Ninh đắc chí đến khóe miệng nhếch lên.

Sau khi mặt trời lên cao, sương sớm trên mái hiên và cành khô tan ra, ánh nắng ban mai lọt vào trong phòng, Trường Ninh và Du Bảo Nhi cầm sách bắt đầu gật đầu đắc ý đọc tiếp, Phàn Trường Ngọc cười nhìn một hồi, vươn vai ra thoải mái nằm duỗi lưng trên ghế.

Tạ Ngũ từ bên ngoài sân tiến vào bẩm báo: "Đốc úy, có khách quý tới thăm."

Phàn Trường Ngọc khẽ nhướng mày, thầm nghĩ ở Tế châu, còn có ai tới chỗ này của mình?

Một lúc sau, liền nhìn thấy Công Tôn Ngân với một thân bạch y, trên vai khoác áo choàng lông chồn trắng từ ngoài đình đi tới, cười như gió xuân trong trăng lạnh cuối thu: “Sau khi từ biệt từ chiến trường hẻm núi Nhất Tuyến, quả nhiên đã lâu rồi không gặp, Phàn cô nương là quan đốc úy, hôm nay cuối cùng có thể chính miệng nói lời chúc mừng Phàn cô nương."

Thấy người tới là Công Tôn Ngân, Phàn Trường Ngọc quả thật có chút kinh ngạc, nàng đứng dậy nghênh đón: "Công Tôn tiên sinh cũng là khách quý hiếm gặp."

Du Bảo Nhi chưa từng gặp qua Công Tôn Ngân, vì vậy có chút cảnh giác nhìn nam nhân tuấn mỹ lạ mặt này.

Ngược lại, Trường Ninh lại nện chân ngắn cũn như đạn pháo nhỏ đâm thẳng tới Công Tôn Ngân, vui mừng hét lên: "Công Tôn thúc thúc!"

Công Tôn Ngân xoa xoa búi tóc trên đỉnh đầu Trường Ninh, chân thành nhận xét: “Cuối cùng thì đầu tóc cũng gọn gàng rồi.”

Trường Ninh lắc lắc chiếc chuông hoa trên búi tóc, nói: “Là Triệu đại nương buộc lại.”

Công Tôn Ngân nói: "Cũng đoán được."

Phàn Trường Ngọc ở một bên xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa một lớn một nhỏ: "Hàn xá đơn sơ, Công Tôn tiên sinh cứ tùy ý ngồi."

Triệu đại nương thấy Phàn Trường Ngọc có việc cần bàn, cho nên đã dụ dỗ hai đứa trẻ đi chơi với mình.

Tạ Ngũ giúp Công Tôn Ngân pha một chén trà, Phàn Trường Ngọc hỏi: "Không phải tiên sinh đang ở Khang thành à, sao đột nhiên tới Tế châu?"

Công Tôn Ngân khẽ một ngụm trà nóng, nhíu mày nói: "Phàn cô nương còn chưa nhận được tin? Bệ hạ đã hạ chỉ, muốn tất cả các tướng quân có công dẹp loạn lên kinh thụ phong."

Phàn Trường Ngọc nói: "Mấy ngày nay ta đều dưỡng thương, không vào trong quân nên quả thật còn chưa biết tin tức này."

Nàng tò mò hỏi: “Công Tôn tiên sinh đến tụ hợp với đại quân, là muốn cùng vào kinh sao?”

Công Tôn Ngân mở chiếc quạt xếp trong tay ra, cao thâm khó lường nói: "Công Tôn gia không liên quan đến triều đình, ta đến đây là nhận sự ủy thác của Tạ Cửu Hành."

Thấy vẻ mặt Phàn Trường Ngọc có hơi mờ mịt, hắn ta hơi nghẹn ngào hỏi: “Tạ Chinh có từng nói với nàng về tên chữ của hắn?”

Phàn Trường Ngọc lắc đầu, trước đây nàng không biết thân phận thật sự của Tạ Chinh, nhưng sau khi biết được, hai người lại sớm phải phân ly, căn bản bọn họ không có cơ hội để nói tỉ mỉ những thứ này.

Nàng khá thấy mới lạ, nói: "Hóa ra tên chữ của huynh ấy là Cửu Hành."

Công Tôn Ngân chua chát nói: "Đào Thái phó tự mình chọn tên chữ cho hắn, tất nhiên là tốt rồi."

Phàn Trường Ngọc nói: "Nghĩa phụ của ta cũng lấy tên chữ cho ta."

Khuôn mặt tuấn tú kia của Công Tôn Ngân trong nháy mắt vặn vẹo vì ghen tị, hắn ta bưng chén trà, vô cùng oán hận nhìn Phàn Trường Ngọc nói: "Được rồi, dừng chủ đề này lại đi."

Phàn Trường Ngọc ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Công Tôn Ngân.

Bất quá quả thật đã lâu nàng chưa nhận được thư của Tạ Chinh, trước khi hắn vào kinh, hắn nói nếu có sơ xuất gì thì đừng nghe lệnh triệu hồi vào kinh, trước cứ ở lại tây bắc.

Bây giờ lệnh đã hạ xuống, phía Tạ Chinh cũng hoàn toàn không có tin tức, Phàn Trường Ngọc không biết nên án binh bất động, hay vẫn dựa theo chiếu chỉ đưa Bảo Nhi vào kinh.

Nàng hỏi: "Huynh ấy bảo tiên sinh đến Tế châu để làm gì?"

Công Tôn Ngân liếc mắt nhìn Phàn Trường Ngọc, trầm ngâm nói: "Chuyện này sao, tạm thời giữ bí mật đi. Bất quá hắn ở kinh thành bên kia, đột nhiên tra được chuyện về Thập Lục hoàng tử, có khả năng liên quan đến chân tướng của Cẩm châu."

Ngay khi vừa nhắc đến vụ huyết án Cẩm châu, trái tim của Phàn Trường Ngọc liền trầm xuống, thất thần trong một lát.

Công Tôn Ngân nói: “Hôm nay ta tới đây, một là muốn thăm viếng Phàn cô nương, hai là muốn gặp hậu nhân của Thái tử Thừa Đức.”

Hắn ta dùng chiếc quạt gấp gõ nhẹ vào lòng bàn tay, hỏi: "Đứa trẻ vừa mới ở trong phòng, chính là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức nhỉ?"

Phàn Trường Ngọc gật đầu.

Công Tôn Ngân lại nói: “Nghe nói Phàn cô nương vì cứu đứa trẻ mà bị thương không nhẹ, ngày đó các người ra khỏi thành gây động tĩnh rất lớn, sau này vào kinh cũng phải mang theo đứa trẻ kia, chung quy sẽ để cho Đường Bồi Nghĩa sinh nghi, trước khi khởi hành lên kinh, Phàn cô nương vẫn là nên nghĩ xem phải nói với Đường Bồi Nghĩa thế nào về thân phận đứa trẻ kia.”

Phàn Trường Ngọc hỏi: “Công Tôn tiên sinh có cao kiến gì không?"

Công Tôn Ngân có chút ngoài ý muốn nhìn Phàn Trường Ngọc, hình như hắn ta cảm thấy nàng ở trong quân đội rèn luyện lâu như vậy, hoàn toàn đích xác đã trưởng thành rất nhiều, hắn ta nói: “Đường tướng quân là người trung hậu, lại có căn cơ từ Hạ đại nhân, có thể lôi kéo được.”

Lời này kỳ thật trùng khớp với suy nghĩ của Phàn Trường Ngọc.

Công Tôn Ngân ngồi chưa đầy chén trà đã rời đi, Trường Ninh và Du Bảo Nhi đang chơi trong sân, thấy Công Tôn Ngân rời đi, Trường Ninh như cái đuôi nhỏ tiễn người đến cửa lớn mới bỏ qua.

Nhìn vào đôi mắt to như nho đen ướt át của đứa trẻ, Công Tôn Ngân luôn là người vắt cổ chày ra nước, nhưng cũng nghiến răng đem mấy lượng bạc trên người đưa hết cho Trường Ninh, để bé cầm đi mua mứt hoa quả ăn.

Trường Ninh liền gọi từng câu từng câu Công Tôn thúc thúc càng ngọt ngào hơn.

Còn bé ngược lại thì rất hào phóng, mua mứt hoa quả cũng không quên chia cho Du Bảo Nhi, cho tới bây giờ Du Bảo Nhi chưa từng ghét bỏ đồ vật bé đưa cho lại lần đầu tiên cự tuyệt với bé, nói với vẻ mặt nhỏ nghiêm nghị: "Ăn nhiều kẹo sẽ gây ra sâu răng, có thể xấu xí”.

Trường Ninh không sợ sâu răng, chỉ sợ xấu xí, cầm mứt hoa quả do dự không dám ăn.

Du Bảo Nhi tiếp tục chững chạc dạy bé: "Mẫu thân của ta nói, người vô cớ mua kẹo cho trẻ con tám chín phần đều là người xấu, vừa rồi ta nhìn người kia rất giống."

Trường Ninh há to miệng "A" một tiếng, nhéo véo góc áo, rối rắm nói: "Công Tôn thúc thúc không phải."

Du Bảo Nhi đột nhiên hỏi: "Ngươi rất thân với người kia sao?"

Trường Ninh gật đầu, bởi vì bé mặc xiêm y dày, lại chơi trong sân một lúc đã đổ mồ hôi, hai má ửng hồng, khi bị ánh nắng chiếu vào có thể nhìn thấy rõ những lông tơ, như cục bột trắng trắng, nhìn rất đáng yêu.

Bé nói: "Công Tôn thúc thúc búi tóc cho ta nhìn rất đẹp á!"

Du Bảo Nhi búi tóc nhỏ mềm mại của bé, hơi hơi mím môi, nói: "Sau này, ta cũng có thể búi cho ngươi búi tóc đẹp."

Bản thân Trường Ninh cũng không biết búi tóc, bé cảm thấy búi tóc rất phiền phức, nhưng khi nghe đề nghị kia của Du Bảo Nhi, lại rất cảm động, dùng đôi mắt to như nho đen nhìn Du Bảo Nhi: “Ngươi biết búi tóc sao?"

Du Bảo Nhi nói: "Ta có thể học."

Ngày hôm sau, sáng sớm khi Triệu đại nương búi tóc cho Trường Ninh, có một cậu nhóc đứng bên cạnh quan sát, Triệu đại nương còn cười nói Du Bảo Nhi đừng nóng vội, để búi xong tóc cho mới có thể di ra ngoài chơi.

Du Bảo Nhi rất nghiêm túc nhìn, nói: "Cháu không vội, đại nương cứ búi chậm một chút cũng được."

Triệu đại nương thẳng thắn khen đứa trẻ quá hiểu chuyện.

Phàn Trường Ngọc không biết gì về những chuyện này, vết thương của nàng đã hoàn toàn bình phục, vào ngày đầu tiên trở lại trong quân, Đường Bồi Nghĩa đã nói về việc ít ngày nữa sẽ phải lên đường vào kinh, giữ riêng một mình nàng lại, không ngoài dự liệu hỏi về Du Bảo Nhi.

Phàn Trường Ngọc ôm quyền nói: "Giấu giếm tướng quân cho đến nay, mạt tướng cảm thấy xấu hổ trong lòng, đứa trẻ kia... Thân thế quả thật không đơn giản."

Đường Bồi Nghĩa thở dài: "Nếu ngươi muốn đưa đứa trẻ vào trong quân rồi cùng đưa đến kinh thành, ngươi lại không nói rõ ngọn nguồn cho ta, trên đường đi nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng không biết ứng đối như thế nào."

Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Là do mạt tướng không cân nhắc chu toàn. Đứa trẻ kia... Là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức điện hạ."

Những lời này vừa nói ra, Đường Bồi Nghĩa liền kinh hãi nói: "Hoàng trưởng tôn không phải đã chết rồi..."

Nói được nửa câu, Đường Bồi Nghĩa tự dừng câu nói.

Đứa trẻ kia xuất hiện vào lúc này, lại được Huyết y kỵ âm thầm bảo hộ, vậy những người lúc trước muốn giết đứa trẻ kia là ai?

Đường Bồi Nghĩa vẫn chưa biết sự tồn tại của Tề Mân, nghĩ rằng chính là do hoàng đế muốn giết Du Bảo Nhi, kinh sợ đến mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.

Sau khi ông ta chắp tay sau lưng đi đi lại lại vài lần trong trướng, nói với Phàn Trường Ngọc: “Ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi, trên đường hành quân ta sẽ âm thầm phái thêm nhân thủ bảo vệ tiểu điện hạ.”

Phàn Trường Ngọc khom người nói: "Mạt tướng đa tạ tướng quân."

Đường Bồi Nghĩa chỉ vào Phàn Trường Ngọc, bất đắc dĩ nói: "Ngươi a ..."

Ông ta thở dài: “Thay Thái tử Thừa Đức bảo vệ chút huyết mạch này, cũng là tận lực bổn phận của thần tử.”

-

Hành quân hai tháng, cuối cùng đại quân cũng tới kinh thành.

Với sự bảo hộ âm thầm của Đường Bồi Nghĩa, xe ngựa của Du Bảo Nhi trên đường đi được vây như thùng sắt, ngược lại không xuất hiện bất ngờ nào nữa.

Các tướng sĩ đóng trú đại doanh bên ngoài thành núi Tây, Đường Bồi Nghĩa chỉ chọn mấy trăm tướng sĩ nổi bật có công cùng nhau tiến vào thành.

Các quan viên trong triều đình đến tiếp đón bọn họ đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc áo giáp Quang Minh mới chế tác, vì chính là để khi đại quân vào thành, nhìn chỉnh tề uy vũ một chút.

Sau khi thay xiêm y chỉnh đốn một phen, đại quân mới đi tới Bắc thành môn.

Phàn Trường Ngọc có công lớn trong cuộc bình định phản loạn, dù phong thưởng của triều đình còn chưa ban xuống, nhưng bách tính toàn kinh thành đều biết tây bắc có nữ tướng quân.

Đám quan binh giương ngọn cờ danh dự mở đường cho đại quân, bách tính ở hai bên đường dài reo hò mừng bọn họ khải hoàn trở về.

Phàn Trường Ngọc cưỡi ngựa đi theo phía sau Đường Bồi Nghĩa, đi song song với nàng chính là trưởng tử của Hạ Kính Nguyên.

Dọc đường đều có bách tính rắc hoa về phía bọn họ, bởi vì Phàn Trường Ngọc là nữ tướng duy nhất trong quân, dung mạo và khí chất lại xuất chúng, không ít bách tính thân thiện gọi nàng, một câu ‘Phàn tướng quân’ kia đều tràn đầy sùng kính và mừng rỡ.

Thậm chí có một số cô nướng trực tiếp ném khăn cho Phàn Trường Ngọc.

Lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, Phàn Trường Ngọc có chút lúng túng, sợ mất uy nghi, nên cố gắng ngồi trên lưng ngựa cố gắng không mỉm cười.

Tuy nhiên thật không biết, trong mắt những bách tình bình thường này, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của nàng càng phù hợp với bộ dáng nữ tướng quân uy phong lẫm liệt mà bọn họ đã tưởng tượng ra.

Trong biển người gọi to nhất, chính là gọi Phàn Trường Ngọc.

Các cô nương đang trong độ xuân sắc thậm chí còn gạt lệ nói: "Đáng tiếc Phàn tướng quân là thân nữ nhi, nếu không ta nhất định phải gả cho Phàn tướng quân!"

"Không biết trong nhà Phàn tướng quân có huynh đệ gì không, nếu không cưới được Phàn tướng quân thì có thể cùng nàng ấy trở thành cô tẩu!"

...

Đám đông hô to ồn ào, đám quan binh duy trì trật tự cơ hồ không ngăn được cảm xúc kích động của bách tính tiến lên chào đón đoàn quân khải hoàn, nhưng ngay cả trong biển ngàn vạn người này, Phàn Trường Ngọc vẫn nhạy bén nhận ra một ánh mắt vẫn luôn quan sát nàng ở tửu lâu sát đường đối diện.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa sổ nhã gian tầng hai của tửu lâu phần lớn đều mở toang.

Nàng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trước khung cửa sổ khép hờ, đối phương đang lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.

Mấy chậu hoa cúc đỏ nở rộ bên bậu cửa sổ không kìm được vẻ trong trẻo xinh đẹp của nó.

Sợ bị chú ý, khi đi ngang qua, Phàn Trường Ngọc chỉ khẽ nhếch môi dưới với Tạ Chinh.

Trong nhã gian, Tạ Chinh nhìn nữ tướng quân đi trên con đường dài được bao quanh bởi những tiếng reo hò, hơi thất thần trong phút chốc.

Một năm trước, hắn ở trong tửu lâu ở trên trấn Lâm An, nhìn nàng tay cầm đao mổ lợn dẫn theo một nhóm lưu manh đi ngang qua dưới lầu, giống như một nữ ác bá.

Một năm sau, nàng đã là một nữ tướng quân ngồi trên bạch mã yên bạc, khoác lên một thân nhung trang cùng đại quân trở về trong tiếng hò reo tại khắp đường cùng ngõ hẻm, xán lạn như ánh nắng gay gắt.

Tạ Chinh nhìn bóng lưng thẳng tắp như trúc xanh trên lưng ngựa, khóe môi dưới hơi nhếch lên.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Bảo Nhi:

Từ hôm nay trở đi, muốn để dành bạc mua kẹo cho Trường Ninh ăn, tránh để cho cô bé vì mấy viên kẹo bị người lừa gạt đi (trầm mặt). Còn muốn học búi tóc, về sau liền búi cho tiểu cô nương thật nhiêu kiểu búi xinh đẹp! (nghiêm túc học trộm)

Bình Luận (0)
Comment