Ánh chiều tà le lói, gió từ sườn núi thổi tới đã lộ ra hơi lạnh đầu đông.
Tạ thị là một gia tộc trăm năm xa hoa, lăng viên của gia tộc cũng độc chiếm nửa ngọn núi ở ngoại thành.
Ánh trăng trắng như sương rải và đường mòn lát đá xanh, như thể một trận tuyết rơi đầu mùa.
Chung quanh có rất nhiều mộ phần, ban đêm thoạt nhìn có chút u ám, nhưng có người đạp trên ánh trăng đi tới, ngọn đèn lồng trong tay đung đưa trong gió lạnh, sương mù buông xuống một màu vàng mờ ảo.
Đi đến phần mộ hợp táng của phu thê Tạ Lâm Sơn, người kia mới dừng bước lại, giày gấm thêu hoa văn vàng sẫm lúc ẩn lúc hiện trong vầng sáng đèn lồng mờ nhạt, rất khó phân biệt.
Lão nô bộc bên cạnh mang theo hộp thức ăn ngồi xổm xuống, mở hộp thức ăn, lấy đem từng món đồ lễ ra, đặt lên bệ đá trước mộ: “Tiểu thư, tướng gia đến thăm ngài, còn mang theo bánh thọ cỏ linh lăng ngài thích ăn nhất.”
Sau khi bày ra ba món thức ăn, lão nô bộc lại lấy cây châm lửa cùng giấy tiền vàng mả, nhóm lửa xong thì từ từ đốt trong chậu than trước mộ, miệng lải nhải:
"Nhiếp đầu bếp làm bánh thọ cỏ linh lăng ở phòng bếp kia, mắt của ông ta hai năm gần đây ngày càng mờ đi, từ khi ngài xuất giá đến này, vẫn thích món điểm tâm do ông ta làm, tướng gia liền giữ ông ta lại hai mươi mốt năm, qua chừng hai năm nữa, chắc ông ta cũng không thể làm tiếp được, phải để về quê dưỡng già thôi.”
Ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt giấy tiền vàng mả lấn át quầng sáng của đèn lồng, phản chiếu sự tang thương và buồn bã trong đôi mắt của lão nô bộc.
Chữ khắc lấy lối viết chữ thông thường trên tấm bia đá cũng có thể thấy rõ, dòng chữ "Phu nhân Hộ quốc đại tướng quân Ngụy Quán chi mộ" đặc biệt chói mắt.
Đầu vai của Ngụy Nghiêm khoác chiếc áo lông chồn trắng, lặng lẽ nhìn ngôi mộ của bào muội mình trong ánh đèn leo lét, một lúc lâu sau mới nói với lão nô bộc: "Ngụy Toàn, ngươi đi xuống đi."
Lão nô bộc đứng dậy rời đi: "Vậy lão nô vẫn chờ tướng gia ở giao lộ dưới chân núi giống như những năm qua."
Ngụy Nghiêm khẽ gật đầu, lão nô bộc để lại đèn lồng trước mộ, khom lưng lui ra ngoài.
Gió thổi mạnh hơn một chút, thổi bay vạt áo Ngụy Nghiêm, đồng thời thổi bay giấy tiền vàng mả đang cháy trong chậu than, khiến tia lửa và tro giấy bay tứ tung.
Ngụy Nghiêm khom người nhặt một xấp giấy tiền vàng mả vẫn chưa đốt đặt bên chậu than, xé một ít ném vào trong chậu than cho cháy hết.
Từ đầu đến cuối ông ta vẫn im lặng, cho dù đối diện là nấm mồ hoang, cũng không nói ra một chữ nửa câu tâm sự nào.
Đây là tình cảnh Tạ Chinh nhìn thấy được khi hắn từ trong bóng đêm mỏng manh đi tới.
Hắn đứng cách đó hơn mười bước, châm chọc nhếch khóe môi, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng sắc bén: "Ông đã bức ngài ấy vào chỗ chết, mỗi năm vào ngày này đều đến thăm ngài ấy, giả mù sa mưa như thế cho ai nhìn? Hay là sợ ngài ấy ở dưới lòng đất quá an lành, cho nên mới mỗi năm một lần đến đây khiến ngài ấy buồn nôn?"
Khi nghe thấy tiếng bước chân, Ngụy Nghiêm đã biết người đến là ai.
Ông ta đứng quay lưng về phía Tạ Chinh, mi mắt cũng không nhấc lên, không thèm để ý đốt hết giấy tờ vàng mả trong tay, sau đó đứng dậy phủi tro tàn trên vạt áo.
Lúc đi trở về còn đi ngang qua Tạ Chinh, hơi ngừng chân để lại một nói: "Ta còn tưởng ngươi giấu đầu lộ đuôi mấy tháng, hôm nay cũng không có dũng khí đến đây tế bái."
Mí mắt Tạ Chinh nhướng một cái, ánh mắt lạnh như đao băng, phản chiếu ánh sáng của mặt trăng, tựa như phủ một tầng băng sương, nhếch khóe môi giễu cợt nói: "Ngụy Thừa tướng đêm khuya đến thăm lăng viên Tạ gia ta, phải chăng chỉ là vì muốn xem bản hầu có đến dâng hương hay không à?"
Hắn nghiêng mặt qua, có chút mỉa mai nói: “Bản hầu tất là không sợ phải tới đây, người cần phải mượn dũng khí đến, tất là Thừa tướng chăng? Từng cọc nợ máu, cuối cùng đã đến lúc trả hết?”
Ngụy Nghiêm liếc mắt xéo qua Tạ Chinh một chút, không phân biệt được vui giận, không nói một lời nhấc chân muốn tiếp tục rời đi.
Ngụy Nghiêm liếc xéo Tạ Chinh, không biết là mừng hay giận, không nói một lời liền bước đi.
Ông ta bước đi hai bước, thần sắc lạnh lùng của Tạ Chinh nhìn chằm chằm vào phần mộ lạnh lẽo cứng rắn của phụ mẫu mình cách đó không xa, gió đêm thổi bay sợi tóc phủ xuống trên trán hắn, đôi mắt lạnh như sao đang cuộn trào lửa giận, hắn rút kiếm ra mà không hề báo trước, trở tay chém về phía Ngụy Nghiêm, luồng kiếm uy nghiêm, nhanh như tia chớp.
"Đinh--"
Một âm thanh chói tai rợn người của kim loại vang lên trong màn đêm.
Đánh nhau trong chốc lát, tiếng kêu dài và chói tai, tỏa ra tia lửa.
Tất cả những tử sĩ ẩn nấp xung quanh lăng viên đều xuất hiện, nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh như đại địch, một mực bảo vệ Ngụy Nghiêm ở phía sau.
Khóe miệng Tạ Chinh cong lên một vòng cung lạnh lẽo mà châm chọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Nghiêm đang đứng phía sau lưng hơn mười tên tử sĩ, hắn giơ trường kiếm trong tay nói: “Giữa ta và ông, chung quy cũng phải có một cái kết, không bằng ngay tại hôm nay?"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt liền trở nên sắc bén, đột nhiên tới gần một tên tử sĩ, trường kiếm trong tay trong nháy mắt chém mấy chục nhát, tia lửa tứ tung bốn phía, lực đạo to lớn chấn động làm cho hổ khẩu của tên tử sĩ kia nứt ra, máu tươi tràn ra trực tiếp thấm ướt chuôi đao, đàn phải liên tiếp lui về phía sau.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Chinh hung ác tựa như lệ quỷ, toàn thân như tràn ngập tà khí đẫm máu, trường kiếm trong tay chém đến chỉ còn lại tàn ảnh, nghiêm nghị chất vấn Ngụy Nghiêm: “Phụ thân của ta ủng hộ Thái tử Thừa Đức, làm cản trở con đường của ông, ông liền mưu kế hại chết phụ thân của ta. Mẫu thân ta phát hiện được âm mưu của ông, ngay cả mẫu thân ta mà ông cũng muốn giết?"
Với nhát kiếm cuối cùng vung tới, trường đao trong tay của tên tử sĩ kia ‘Đinh” một tiếng, trực tiếp gãy thành hai đoạn.
Hắn ta kinh hãi trừng to hai mắt, nhưng vẫn bị dư lực của thanh kiếm không hề suy giảm chém ngang trúng vào eo, liền co quắp không thể dậy nổi, dòng máu đỏ tươi dần dần tràn ra trên người hắn ta.
Khi gió núi thổi qua, mùi máu tanh trở nên nồng nặc khiến người ta phát ốm.
Những tên tử sĩ còn lại càng thêm kiêng kỵ, nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh.
Lần này, đi theo Ngụy Nghiêm đến đây, tất cả đều là tử sĩ chữ ‘Thiên’.
Tử sĩ chữ ‘Thiên” được Ngụy phủ huấn luyện, thậm chí có thể sánh được với võ tướng trong quân, nhưng ở dưới tay Tạ Chinh lại không thể chống nổi nửa khắc.
Tạ Chinh đứng cách đó không xa, tay cầm thanh trường kiếm đẫm máu, trên mặt hắn cũng dính đầy bọt máu mịn, khiến khuôn mặt quá mức tuấn tú kia chỉ còn lại tà khí.
Hắn hỏi Ngụy Nghiêm: "Trong mười bảy năm qua, làm sao ông vẫn còn mặt mũi tới đây?"
Gió cuốn những mảnh giấy đã bị đốt thành tro tàn, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của hắn khoác trên mình chiếc áo bào đen như hòa vào màn đêm dày đặc.
Ngụy Nghiêm nghe từng câu từng chữ buộc tội của hắn, không nói một lời.
Tro tàn của đống giấy tiền vàng mả bay rơi xuống vai ông ta, trong thoáng chốc, vốn là hai bên tóc mai hoa râm của âm ta tựa như lại trắng đi hơn.
Tên tử sĩ bảo vệ bên cạnh Ngụy Nghiêm cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Chinh đang bị những tên tử sĩ khác ngăn lại, nói với ông ta: "Thừa tướng, nơi này nguy hiểm, tiểu nhân hộ tống ngài rời đi trước?"
Ngụy Nghiêm lại giơ tay ra hiệu cho tên tử sĩ kia lui ra.
Trên mặt tên tử sĩ lại lộ ra chút sững sờ, nhưng hắn ta vẫn không dám trái ý Ngụy Nghiêm, liền rút kiếm lui về bên cạnh Ngụy Nghiêm.
Ngụy Nghiêm đứng cách xa hai trượng đối mặt với Tạ Chinh, đáy mắt vẫn giữ kín như bưng: "Ngươi hận ta, nên là như vậy. Ngươi không muốn giết ta, cuối cùng sẽ có một ngày, ta cũng lấy thủ cấp của ngươi. Chỉ là ngươi không nên tự phụ giao thủ với ta ở đây."
Ông ta khẽ phủ đầu vai áo choàng dính tro giấy: "Bằng sức của một mình ngươi, vẫn không thể giết được hết toàn bộ tử sĩ chữ ‘Thiên’ của ta. Mẫu thân của ngươi đang nhìn, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi ở đây, quấy nhiễu thanh tịnh của muội ấy."
Ngụy Nghiêm quay người đi về phía đường mòn lát đá xanh trong bóng đêm càng dày đặc hơn.
Tạ Chinh cầm kiếm đứng tại chỗ, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Khi ngài ấy còn sống, ông không thể dung thứ được ngài ấy. Ngài ấy chết rồi, ông giả vờ giả vịt như vậy, thật là coi ngài ấy ở dưới suối vàng sẽ biết được sao?"
Thân hình của Ngụy Nghiêm dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi mà không nói lời nào.
Đám tử sĩ vây quanh Tạ Chinh không dám buông lỏng cảnh giác, từng tên đều phải nắm chặt chuôi đao với lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, sợ Tạ Chinh lại đột nhiên ra tay.
Sau khi xác định Ngụy Nghiêm đã đi xa, mới cầm đao hướng về phía Tạ Chinh, lùi lại một khoảng cách nhất định, quay người và nhanh chóng rời đi.
Toàn bộ lăng viên lại trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, bởi vì đã là đầu mùa đông, không còn tiếng côn trùng kêu vang.
Một chiếc đèn lồng trong trận chiến vừa rồi rơi xuống đất, sọt giấy đèn lồng cùng với khung trúc đã bị đốt cháy hoàn toàn, chỉ có dầu đèn đổ trên gạch đá xanh vẫn đang cháy chậm, ánh lửa màu lam nhạt chiếu vào gương mặt lấm tấm tia máu của Tạ Chinh, tựa như được dát lên một lớp sương lạnh nhợt nhạt.
Hắn quay đầu nhìn về phía phần mộ của phu thê Tạ thị cách đó không xa, đứng đó bất động, giống như một pho tượng.
Những khung cảnh trong quá khứ hiện lên trước mắt hắn, ký ức về mười sáu năm hắn sống trong Ngụy phủ, chưa bao giờ lại rõ ràng như vậy.
Từ khi hắn vừa lên năm tuổi, mỗi khi đến thanh minh hoặc là ngày giỗ, Ngụy Nghiêm đều sẽ dẫn hắn đến trang viên của Tạ thị, xa phu và hộ vệ đều sẽ đợi dưới chân núi.
Ngụy Nghiêm nói, mẫu thân của hắn khi còn sống rất thích yên tĩnh, nếu mang theo quá nhiều người tới đây, sẽ quấy nhiễu sự thanh thịnh của mẫu thân hắn.
Hắn vừa sợ sự nghiêm khắc của Ngụy Nghiêm, vừa hận mẫu thân nhẫn tâm bỏ lại hắn mà đi, mỗi lần quỳ gối trước mộ, ngoại trừ đốt giấy tiền vàng mả và dập đầu, vẫn không nói lời nào.
Ngụy Nghiêm cũng như vậy, ông ta vẫn luôn trầm mặc, đi tới đây, nhưng lại trầm mặc đứng ở trước mộ hồi lâu mới chịu rời đi.
Dầu đèn đổ trên mặt đất đã cháy hết, ngọn lửa phát ra ánh sáng xanh một tiếng “Phốc” tắt phụt.
Ngoại trừ ánh trăng lạnh lẽo giữa trời đất, không còn một chút ánh sáng nào nữa.
Cuối cùng Tạ Chinh cũng di chuyển bước chân đi về phía mộ phần của phụ mẫu mình, nhìn hai chữ "Ngụy Quán" khắc trên tấm bia đá lạnh lẽo, giơ tay vuốt ve, mi mắt rũ xuống dưới ánh trăng, phía dưới mí mắt tạo ra một tầng bóng đêm mờ nhạt.
Kiềm chế, u ám, ngột ngạt và thù hận như thủy triều nhấn chìm hắn, kéo hắn rơi vào vực thẳm vô tận.
Tay còn lại của Tạ Chinh buông thõng bên hông vô thức khép lại, hàm dưới cắn chặt, trên trán nổi lên một đường gân xanh, trong mắt mơ hồ hiện ra vài tia đỏ ngầu.
Cách đó không xa, có tiếng bước chân vội vã chạy về hướng này, đát, đát, đát...
Như thể đang dẫm lên tiếng lòng của ai đó.
Tạ Chinh ngước mắt lên liếc nhìn, chỉ thấy một ánh sáng nhỏ ấm áp trong đêm tối đang nhanh chóng đến gần phía hắn.
Hắn nhìn thấy chiếc váy của thiếu nữ được đèn lồng chiếu lên ánh sáng nhàn nhạt, cũng nhìn thấy mái tóc của nàng tung bay trong gió đêm vì phải chạy, còn có khuôn mặt của nàng vì chạy vội mà đỏ bừng cùng với đôi mắt đầy lo lắng.
Thật là một cảm giác kỳ diệu, những cảm xúc u ám ngột ngạt trong đáy lòng cũng dần dần tan biến.
Cuối cùng sẽ có một ngày, những tổn thương trên khắp người hắn, cũng sẽ được mặt trời đang chạy về phía hắn chiếu rọi tới.
Khi Phàn Trường Ngọc ở dưới chân núi, nàng có thể ngửi thấy mùi máu tanh theo gió bay tới, lo lắng cho Tạ Chinh gặp phải phục kích, Tạ Trung đã âm thầm theo dõi xe ngựa của Ngụy Nghiêm để lại ở chân núi, trong khi để cho Phàn Trường Ngọc chạy một mạch lên núi.
Trên đường tới đây, nàng nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu lớn, thấy trên mặt Tạ Chinh cũng bê bết máu, nàng vội vàng dùng đèn lồng soi xem hắn có bị thương không, giọng nói bất giác căng thẳng: “Huynh sao rồi? Người của Ngụy Nghiêm bố trí mai phục ở đây sao? Huynh có bị thương hay không?"
Nàng hỏi một đống câu hỏi như đạn pháo, bởi vì nàng chạy quá nhanh, hơi thở không được nhịp nhàng, trong giọng nói còn có cả tiếng hổn hển.
Khi nàng đang lo lắng kiểm tra vết thương cho Tạ Chinh, người trước mặt không hề chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Phàn Trường Ngọc không phát hiện vết thương trên người Tạ Chinh, nhưng mùi máu tươi trên người hắn thật sự rất nồng, Phàn Trường Ngọc lo lắng sau lưng hắn bị thương, vội vàng nói: "Huynh quay người lại cho ta xem!"
Tạ Chinh không nhúc nhích.
Phàn Trường Ngọc đã biết chuyện hắn khi trở về từ đường Tạ thị chịu một trăm linh tám roi từ chỗ Tạ Trung, nhớ đến sau khi hắn trở lại Lư thành để tìm nàng, nàng đương nhiên biết vì sao hắn lại lĩnh một trăm linh tám roi kia.
Suốt quãng đường chạy tới đây, nàng chưa bao giờ kìm nén được sự chua xót trong vành mắt mình.
Thấy Tạ Chinh không phối hợp, nàng lo lắng phía sau lưng hắn thật sự bị thương, cảm thấy rất sốt ruột, không nhịn được vươn tay kéo cánh tay hắn, muốn hắn xoay người lại cho nàng nhìn xem.
Ai ngờ, người trước mặt bỗng giơ tay ấn lấy phần gáy của nàng, dùng sức ép nàng vào trong lồng ngực.
Sức mạnh gần như bẻ gãy eo nàng, khiến cho hô hấp của Phàn Trường Ngọc trở nên hơi khó khăn.
Chiếc đèn lồng trong tay cũng rơi xuống đất khi nàng bị lảo đảo, nhưng ngay lập tức bị ngọn lửa đốt cháy.
"Nàng không nên tới đây."
Phàn Trường Ngọc buộc phải nghiêng người áp vào lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo của hắn, nghe thấy giọng nói khàn khàn lạnh lùng của hắn vang lên từ trên đỉnh đầu.
Rõ ràng là từ chối, nhưng Phàn Trường Ngọc lại có một loại ảo giác cho dù mình có giãy giụa ra sao cũng sẽ không thể nào thoát khỏi được trói buộc của hắn.