Nước trong bồn tắm đã lạnh đi một nửa, cảm nhận được sự ấm áp và tinh tế từ đầu ngón tay trên lưng, cơ bắp trên toàn bộ vai và lưng của Tạ Chinh vô thức siết chặt lại, bàn tay đặt trên thành bồn tắm nổi lên phần kinh mạch màu xanh nhạt.
Đầu óc vẫn còn căng đau dưới ảnh hưởng của rượu, hắn có thể nghe thấy giọng nói của nàng khàn khàn, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, trả lời: "Không đau."
Phàn Trường Ngọc dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo mặt vết thẹo trên lưng hắn, cúi đầu nhìn vết thẹo rộng gần nửa tấc, nói: "Bây giờ không đau nữa, nhưng khi chưa kết vảy thì sao?"
Đôi mắt phượng của Tạ Chinh khẽ rủ xuống, ánh nến phủ lên hàng mi đen dày của hắn một tầng ánh sáng ấm áp, đường nét trên mặt hắn có chút nhu hòa.
Hắn tựa hồ đang tận lực suy nghĩ, lông mi thật dài khẽ rũ tạo thành một bóng ẩn nơi mắt, chỉ nói: "Lúc chưa kết vảy vẫn không đau."
Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một miếng bông ẩm ướt nhét vào, ngẩng đầu chớp chớp mắt, cố nén lại chua xót trong mắt, không đành lòng nhìn vết thẹo chằng chịt với vết roi sau lưng hắn, nàng quay đầu nhìn đi chỗ khác, từ trong giọng nói nghẹn ngào phun ra hai chữ: "Lừa đảo."
Nàng cay đắng nói: "Huynh tự dày vò mình như vậy, trên chiến trường không sợ chết sao? Huynh không phải muốn tìm Ngụy Nghiêm báo thù sao? Huynh thành như vậy mà đi báo thù?"
Tạ Chinh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Những vết thương đó làm đau ta, ta mới biết được mình vẫn còn sống."
Phàn Trường Ngọc hơi giật mình.
Hắn trầm giọng khàn khàn, cười nhạt nói: “Nàng kéo lấy một thân thể tổn thương từ Sùng châu đuổi theo tìm ta, lúc ta nhìn nàng ngồi trên lưng ngựa khóc lóc, ta liền nghĩ, mặc kệ là thù oán gì, lão tử cũng không cần thiết nữa, nàng đừng khóc nữa được không? Có thể là ta họ Tạ, phụ thân ta là Tạ Lâm Sơn, nhưng ta thậm chí không thể nhớ rõ diện mạo của ngài ấy, chỉ còn nhớ rõ ngài ấy bị mở ngực, phải dùng kim khâu mới có thể miễn cưỡng vá lại ngực bụng, nhớ được sáu mươi bảy lỗ mũi tên trên người ngài ấy…”
"Nếu ta chết đi, có lẽ có thể yên tâm thoải mái ở bên cạnh nàng, nhưng chỉ cần ta còn sống, sẽ không thể có một phân một tấc nào liên quan với nàng."
Lại nghe hắn nói về cái chết của Tạ tướng quân, Phàn Trường Ngọc cũng cảm thấy chua xót và đau nhói trong lòng.
Nàng nghẹn ngào nói: "Ta không trách huynh, ngày đó ta không trách huynh..."
Cái chết bi thảm của Tạ tướng quân khiến ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm thấy đau xót khôn nguôi, huống chi người làm con như hắn.
Ngay cả Chu Hữu Thường cũng từng cho rằng phụ thân nàng là phản đồ, huống chi Tạ Chinh chưa từng tiếp xúc với phụ thân nàng, nàng không thể chứng minh cho hắn thấy được phụ thân mình trong sạch nếu không có bằng chứng.
Đến tận bây giờ, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, Phàn Trường Ngọc vẫn chỉ cảm thấy ngột ngạt và bất lực.
Tạ Chinh giơ tay lau giọt nước mắt óng ánh của nàng, không biết là vẫn đang say, hay là đã tỉnh, chỉ thấp giọng nỉ non một câu: “Sao lại khóc nữa?”
Hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa hai gò má của nàng, đôi mắt đen mê man phản chiếu nàng và một nửa bóng nến: “Những ngày đó, cơ hồ ngày nào nàng cũng khóc trong giấc mộng của ta, ngay từ đầu ta cho là, chỉ cần quãng đời còn lại không cần tiếp tục gặp nàng, ta luôn có thể buông tay."
"Nhưng cho dù ta cố hết sức không đi tìm hiểu bất kỳ tin tức nào liên quan đến nàng, nàng vẫn ở trong mộng khiến ta không yên."
"Có khi trong chốc lát vẫn còn ở trấn Lâm An, nàng cười gọi ta, một hơi thở tiếp theo nàng liền mặc hỉ phục, muốn gả cho người khác, người kia cũng tuấn tú nhã nhặn, có vẻ là thư sinh, tiếng hô bái thiên địa bên trong hỉ đường khiến màng nhĩ của ta đau, nàng được trùm khăn voan bái đường với hắn, một nửa môi cong lên, bộ dáng rất vui vẻ…”
Hắn không thể nói thêm lời nào nữa, đôi mắt say rượu đột nhiên lạnh lùng đến kinh người, đầu ngón tay xoa má nàng càng mạnh hơn, nhưng giọng điệu lại ngoan lệ tràn đầy ủy khuất: “Nàng luôn biết cách tra tấn ta, chịu những đau đớn kia thì có là gì? Không sánh bằng khi ta nửa mê nửa tỉnh trong giấc mộng thấy nàng thành thân với người khác... Ta hận không thể chặt người đó thành từng mảnh, khi tỉnh dậy nhìn thấy màn giường, tức giận vẫn chưa tan, nhưng lại rất vui vẻ."
"Ta mới biết được, ta không thể nhìn thấy nàng gả cho người khác, cũng may, mọi chuyện vẫn còn kịp."
Mặc dù phần lớn sự tỉnh táo của hắn đã bị rượu bào mòn, nhưng hắn vẫn dừng lại ở câu cuối cùng.
Nếu nàng gả đi, hắn sẽ đoạt nàng lại cho dù phải diệt toàn tộc của đối phương! Lại chặt người muốn cưới nàng thành từng mảnh cho chó ăn!
Nàng là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!
Bất cứ ai dám nhớ nhung nàng, đều đáng phải chết!
Sự nham hiểm và vặn vẹo thực chất toát ra từ tận trong xương cốt kia, tựa như một cánh cửa cuối cùng trong đáy lòng của hắn, bất cứ nào cũng khiến hắn phải cảnh giác. Chính hắn còn tự chán ghét, không thể để cho nàng biết được.
Nếu bị phát hiện, nhất định nàng sẽ trốn tránh hắn như tránh xa mãnh thú hồng thủy…
Gò má của Phàn Trường Ngọc bị ngón tay cái thô ráp của Tạ Chinh xoa đến đau nhói, nhưng nàng vẫn không tránh đi, nghe hắn kể lại những chuyện sau khi chia tay tại Khang thành, nàng cũng không khỏi đau xót trong lòng.
Càng tìm hiểu về con người này, nàng càng hiểu quyết định ngày ấy đối với hắn khó khăn như thế nào.
Nàng nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt của Tạ Chinh, áp chặt hai gò má, kiên định nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ đã vỡ tan dưới ánh nến, khàn giọng nói: “Tạ Chinh, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt, cũng không cho phép huynh tự ngược đãi thân thể mình nữa."
Khi đôi mắt tràn đầy sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm vào người đang nhìn lên trong một thoáng, cả thế gian dường như mất đi màu sắc, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng trong trẻo và ấm áp trong mắt nàng, giống như nắng ấm ban trưa sau ngày đông, hong khô mái hiên và gạch ngói bị phủ băng chậm rãi tan ra.
Tạ Chinh nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc lâu, sau đó vuốt hai gò má nàng, nói: "Sẽ không ngược đãi nữa."
Phàn Trường Ngọc vẫn cảm thấy khổ sở khi nghĩ đến những vết thẹo chằng chịt trên lưng của hắn, nói: "Lưng của huynh đã thành ra như vậy, không phải là ngược đãi sao?"
"Tộc quy của Tạ thị, phàm là người phạm lỗi nặng, bị quất một trăm linh tám roi, tội có thể tha. Sau khi nhận một trăm linh tám roi kia, ta có thể danh chính ngôn thuận đến tìm nàng, sau này cũng có thể dùng tam môi lục sính đến cưới nàng về Tạ gia."
Mí mắt Phàn Trường Ngọc run lên, cho dù đã cố gắng hết sức kiềm chế, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, rơi vào bồn tắm, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Chẳng trách sau bữa tiệc mừng ở Lư thành, hắn lại nói vói nàng, hắn không quan tâm nàng họ Phàn hay họ Mạnh, hóa ra hắn đã sớm dùng phương thức như vậy để chuộc lỗi.
Nàng lấy tay che ở trước mắt, hơi ngẩng đầu lên nhưng vẫn không giấu được giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng: "Huynh muốn ta phải làm gì với huynh bây giờ?"
Không biết có phải Tạ Chinh đã say hay không, trong mắt có chút ửng đỏ, âm thanh khàn khàn: "Ta muốn cưới Mạnh Trường Ngọc làm thê, nàng đồng ý không?"
Cơn đau ở ngực thậm chí càng sâu hơn, nhưng lại không thể phát ra khỏi miệng.
Phàn Trường Ngọc chỉ cảm giác nỗi chua xót kia dâng lên tới chóp mũi, nàng nhìn chằm chằm nam nhân tóc đen ướt sũng, tuấn tú như yêu nhân, chân thành nói: "Huynh cưới, ta sẽ gả."
Đôi mắt đen láy của Tạ Chinh không chớp mắt khóa chặt lấy nàng: “Không hối hận?”
Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt của hắn, hỏi: "Huynh vừa mới nói xong đã muốn đổi ý?"
Nàng nhìn hắn chằm chằm, ngữ điệu mang theo vài phần khiêu khích.
Tạ Chinh không nói chuyện.
Bị một bàn tay to ôm sau gáy, Phàn Trường Ngọc buộc phải cúi xuống, ngay lập tức bị cướp đi hơi thở.
Tạ Chinh uống rất nhiều rượu, khi hắn cạy răng nàng ra, mùi rượu êm dịu lan tỏa giữa môi và răng, Phàn Trường Ngọc cảm thấy nó khác với cảm giác của tự mình sau khi uống.
Hắn hôn rất mãnh liệt, hắn mút lấy môi lưỡi nàng cho đến khi hơi đau, mới chịu buông nàng ra.
Phàn Trường Ngọc nửa dựa vào thành bồn tắm, thở hổn hển.
Khuôn mặt nàng hơi đỏ lên vì hô hấp không thuận, bên trong đôi mắt hạnh cũng hơi ngấn nước.
Phần ngực ở vạt áo bị thấm nước làm ướt, đã có thể nhìn thấy được đường viền của chiếc thắt lưng siết chặt.
Hô hấp của Tạ Chinh liền cứng lại, bóng tối trong mắt hắn trở nên nặng nề hơn.
Một ngọn lửa dường như bùng cháy trong không khí băng giá, khiến máu huyết chảy rần rần khắp toàn thân của hắn.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, dùng đôi chân dài bước ra khỏi bồn tắm, bế người đặt lên chiếc bàn bên cạnh, cúi đầu nhìn đôi môi hơi sưng lên vì nụ hôn của Phàn Trường Ngọc, một lần nữa che kín lại, vẻ âm trầm trong mắt hắn như muốn nuốt chửng toàn bộ người trước mặt.
Phía sau lưng của Phàn Trường Ngọc đập vào bình phong, vừa rên lên được một tiếng, hơi thở của nàng lại bị lấy đi.
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ không phục, cố gắng giành chiến thắng nhưng lại bị đối phương kiềm chế đến gắt gao, từ phía sau cũng cảm thấy hơi choáng váng, người trước mặt truyền đến một mảnh lạnh lẽo, khi đai lưng bị nới lỏng, nàng vô thức ôm lấy đầu của Tạ Chinh.
Mái tóc dài ướt át của hắn áp sát vào làn da ấm áp của nàng, từng trận ý lạnh khiến cả người run lên, vai của Phàn Trường Ngọc không tự chủ được co rút lại.
Hắn giống như một con sói đói lâu ngày trong vùng hoang dã tại ngày đông giá rét của tháng chạp, đột nhiên có được một miếng mỡ dày, trong sự nguyên lành không biết ăn từ đâu.
Động tác của hắn thật không được tính là nhẹ nhàng, thậm chí không tự chủ được mà có chút thô lỗ.
Phàn Trường Ngọc khẽ nhíu mày, hít nhẹ một hơi, vỗ nhẹ bờ vai căng thẳng của hắn, giọng điệu có chút thở gấp mềm mại: "Huynh... Nhẹ một chút."
Đêm trước khi hắn rời khỏi Tế châu, dấu vết do hắn cắn sưng tấy, mấy ngày liên tiếp nàng cũng không dám quấn đai lưng.
Tạ Chinh hôn nhẹ một cái, cuối cùng cũng buông lỏng miệng, khi hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ tươi, gân xanh trên cổ cũng căng ra, nhìn có chút đáng sợ.
Hô hấp của hắn nóng như lửa đốt, nhưng âm thanh vẫn đều đều, chỉ là khàn đến cực kỳ: "Không sợ sao?"
Đôi mắt Phàn Trường Ngọc phản chiếu ánh nến, ấm áp mềm mại, có chút giống như hơi nước của sương mù sáng sớm trong rừng, lại tựa như ẩn chứa tia nắng đầu tiên trong mắt, ấm áp sáng ngời, nàng hỏi ngược lại hắn: “Sợ cái gì? "
Tạ Chinh nhịn không được nắm lấy cằm của nàng, lại hôn nàng một cái, thật lâu sau, hắn mới chống đỡ trán lên nàng, hai mắt đỏ tươi gần như cam chịu nói: “Người nàng muốn gả không phải là người tốt lành gì.”
Phàn Trường Ngọc sờ mặt hắn và nói: "Ta có mắt, huynh là người như thế nào, ta có thể phân biệt được."
Tạ Chinh hung ác nói: "Nếu như ta cố ý giả vờ trước mặt nàng thì sao?"
Phàn Trường Ngọc nghe lời nói của hắn thấy hơi khó hiểu, hơi nhướng đôi mắt sáng lên, cố ý nói: "Vậy... ta suy nghĩ lại một chút?"
Đôi tay to đang nắm đầu vai nàng đột nhiên siết chặt, dùng sức mạnh đến mức như muốn bóp nát bả vai của nàng, Tạ Chinh nói một cách dữ tợn: “Đã muộn rồi.”
Trong mắt hắn hiện lên sự quyết tuyệt và một tia tàn nhẫn, dưới vẻ mặt bình tĩnh là cất chứa một sự rạn nứt khó hiểu mà ngay cả hắn chưa từng biết, hắn cười lạnh: “Phàn Trường Ngọc, cả đời này của nàng, chỉ có thể trói buộc cùng một chỗ với tên hỗn trướng như ta mà thôi."
Vốn dĩ Phàn Trường Ngọc chỉ muốn trêu chọc hắn, nhưng khi nghe hắn nói với nàng như vậy, trong lòng nàng lại dấy lên một tia đau đớn.
Làm sao nàng có thể không biết hắn là người như thế nào?
Nàng rướn người hôn lên má hắn một cái, nói: "Vậy thì trói lại cùng một chỗ đi. Đều nói người tốt không được sống lâu, nếu như huynh là người xấu, đại khái ta còn có thể vui hơn một chút."