Thấy Tạ Chinh không nhận lấy, Phàn Trường Ngọc nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Tạ Chinh với vẻ mặt tinh tế nhận lấy bao bố nhỏ, nói: "Không có gì."
Cảnh tượng này quá mức tựa như đã quá quen thuộc.
Xa xa có tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, quan binh Đại Lý Tự bắt đầu lục soát trên đường phố.
Phàn Trường Ngọc nhất thời không dám khinh thường, đem người đặt ở trên vai, nói: "Nhanh chóng rời khỏi chỗ này!"
Đêm hôm khuya khoắt, đường phố đã giới nghiêm từ lâu, cửa nhà nào cũng đóng chặt.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng xe ngựa ầm ầm cùng tiếng vó ngựa đã quá rõ ràng, vì sau khi cướp ngục liền phải tẩu thoát, trước khi bọn nàng đến cũng không đánh xe hoặc cưỡi ngựa.
Nếu bị quan binh Đại Lý tự cưỡi ngựa đuổi theo, thật sự rất khó vứt bỏ.
Tạ Chinh một tay ôm đứa trẻ bị trùm bao lên đầu, đặt ngón trỏ lên môi thổi một tiếng huýt sáo, đám thân binh trốn trong bóng tối từ trong nhà hoặc từ trên cây nhảy xuống.
Tạ Chinh bình tĩnh nói: "Dẫn dụ truy binh rời đi."
Trên người mấy tên thân binh cũng mặc y phục dạ hành, trên vai khiêng cái bao bố lớn, nhìn thấy căng phồng, không biết bên trong nhét cái gì, nghe vậy thì chia thành hai người một đội, nhanh chóng rời đi về hướng quan binh đang truy đuổi.
Phàn Trường Ngọc sửng sốt một chút: "Huynh còn chuẩn bị ở phía sau?"
Tạ Chinh nói: "Cũng không thể để nàng đi mạo hiểm mà không có sách lược vẹn toàn."
Một câu "Sách lược vẹn toàn" này, khiến Phàn Trường Ngọc cảm thấy chột dạ mà không hiểu vì sao.
Hai người đều là tướng quân bài binh bố trận, so sánh như vậy xem ra nàng như thua hắn một cái đầu.
Mặc dù theo kế hoạch ban đầu của nàng đã rất chu đáo, nhưng ai có thể ngờ rằng lão nhân trong đại lao kia đột nhiên hét lớn để thu hút quan binh bên ngoài?
Loại bỏ lỡ này nếu tại trên chiến trường chính là một điều đáng sợ.
Tạ Chinh thấy nàng đột nhiên đỏ mặt liền không nói nữa, còn tưởng rằng nàng đột nhiên thẹn thùng, vì vậy không khỏi nhìn nàng nhiều hơn, trong lòng có chút tê dại, cái cảm giác kiến bò đốt tim ban ngày lại ập đến.
Hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nói: “Đi theo ta."
Khi Phàn Trường Ngọc bảy ngoặt tám rẽ theo hắn vào trong một con ngõ nhỏ, đường phố bên ngoài có quan binh Đại Lý tự cưỡi ngựa cầm đuốc nhanh chóng xẹt qua.
Cách xa xa đã nghe được bọn họ rống lên: "Cướp ngục đang chạy về phía đông thành! Mau đuổi theo!"
"Đại nhân! Đại nhân! Viên thiên tổng nói ngõ Ngũ Liễu thành bắc, ngõ Kim La thành nam, phường Thuận Khang thành tây cũng nhìn thấy hai tên hắc y nhân khiêng người chạy!"
"Chết tiệt! Đây là có bao nhiêu bom khói thả cho lão tử, chia ra đuổi theo, luôn có một cái là thật!"
...
Tạ Chinh gõ cửa sau một ngôi nhà trong ngõ tối giữa tiếng chửi rủa của đám quan binh.
Người mở cửa là một lão bá, nhìn thấy Tạ Chinh, liền không hỏi thêm nữa, khom người cung kính dẫn bọn họ đi vào.
Phàn Trường Ngọc chú ý tới các gian phòng bên trong khi đi ngang qua hành lang, trên cửa các gian phòng đều có treo bảng hiệu Thiên Địa Huyền Hoàng, thầm nghĩ hẳn đây là một khách điếm.
Sau khi được đưa đến một gian phòng khác biệt rõ ràng với những gian phòng dành cho những vị khách khác, đợi sau khi lão bá lui xuống, Phàn Trường Ngọc mới hỏi: "Hình như đây là một khách điếm, cũng là chỗ của huynh sao?"
Tạ Chinh trả lời: "Là sản nghiệp dưới tên của Triệu gia."
Phàn Trường Ngọc âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ đông gia của cửa hàng sách Triệu gia kia cũng thật quá nhiều sản nghiệp đi.
Tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì, Tạ Chinh nói: "Triệu gia ở Tây Lăng, tổ tiên phát tài nhờ làm về lá trà, vào thời Thành Tổ, Triệu gia còn được phong là hoàng thương, về sau thịnh chuyển suy, tuy là suy tàn, nhưng cũng là lạc đà gầy to hơn ngựa."
Phàn Trường Ngọc gật đầu thụ giáo.
Không biết vì sao, khi nghe Tạ Chinh nói đến Triệu gia, thân hình của nữ nhân vẫn còn đang bị trùm đầu kia không tránh khỏi run lên.
Tạ Chinh khẽ cau mày, đưa tay tháo chiếc bao bố trên đầu nữ nhân kia xuống, một đôi mắt đen đặc biệt lạnh lùng càng nổi bật trong ánh nến mờ ảo: "Ngươi biết Triệu Tuân?"
Trong miệng nữ nhân vẫn còn bị nhét vải bông, nghe đến đó sắc mặt tái nhợt, chỉ biết lắc đầu, nhưng nước mắt như sắp trào ra vì sợ hãi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của một nam nhân trẻ tuổi: "Nghe nói quý nhân đêm khuya tới thăm, có nhiều chỗ không tiếp đón chu đáo, mong quý nhân thứ lỗi. Triệu mỗ có một số việc muốn bẩm với quý nhân, không biết quý nhân có tiện hay không?”
Phàn Trường Ngọc nghe ra được âm thành này, dường như là Triệu Tuân, không khỏi cũng nhìn về phía nữ nhân kia.
"Nghĩ kỹ lại rồi trả lời."
Giọng nói thờ ơ lãnh đạm của Tạ Chinh vang lên trong căn phòng nhỏ này, phảng phất tựa như lăng trì.
Cách âm của gian phòng rất tốt, nếu ở bên trong không lớn tiếng nói chuyện, người bên ngoài cơ hồ không thể nghe được.
Nữ nhân kia nước mắt lưng tròng, e ngại gật đầu.
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh nhìn nhau, đối với kết quả này cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại tựa hồ như hợp lý.
-
Triệu Tuân đứng bên ngoài phòng chưa đến nửa khắc, cửa phòng đã được mở ra.
Hắn ta tiếp quản Triệu gia khi còn trẻ, nhưng cũng đã âm thầm đem việc kinh doanh của Triệu gia trải khắp toàn bộ Đại Dận, tất nhiên là có vẫn mấy phần bản lĩnh, sau khi vào phòng đều không ngẩng đầu lên, chỉ dùng khóe mắt lướt qua, liền cười nhẹ cung kính hành lễ với Tạ Chinh và Phàn Trường Ngọc: "Gặp qua hai vị quý nhân."
Tạ Chinh không thích khách sáo cùng người, liền hỏi thẳng vào vấn đề: "Nữ nhân này, ngươi có thể nhận ra chứ?"
Triệu Tuân khẽ giật mình, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá hai mẫu tử với vẻ mặt chật vật đang ngồi bên cạnh giường, sau đó khóe môi cong lên, nói với Tạ Chinh: "Nhận ra."
Tạ Chinh hơi nhướng mi, ý bảo hắn ta tiếp tục nói.
Triệu Tuân nói: "Khi Triệu mỗ làm việc thay cho Hoàng trưởng tôn, thường xuyên ra vào phủ Trường Tín vương, bề ngoài đương nhiên là cùng với Tùy gia làm một chút việc kinh doanh, cũng không thiếu thiết lập chút quan hệ ân tình với hạ nhân. Triệu mỗ cũng từng uống rượu vài lần với quản gia của phủ Trường Tín vương, trong nhà ông ta đã gặp qua tiểu nữ nhân này. Tiểu nữ nhân này chính là tức phụ của quản gia phủ Trường Tín vương, phu quân nàng ta chính là hạ nhân bên cạnh Tùy Nguyên Thanh."
Phàn Trường Ngọc khẽ nhíu mày nhìn nữ nhân kia: “Hạ nhân ban ngày bị đánh chết là phu quân của ngươi sao?”
Nữ nhân đỏ mắt gật đầu.
Phàn Trường Ngọc vốn nghĩ rằng lão nhân kia đột nhiên hô tô là sợ bọn nàng gây bất lợi cho thiếp thất của Tùy Nguyên Hoài, vì hộ chủ nên mới la to, giờ khắc này mơ hồ đoán được mấy phần ẩn tình, hỏi: "Lão nhân trong ngục gọi quan binh tới chính là ông công* của ngươi?"
*ông công: cha chồng
Nữ nhân quá sợ hãi, vẫn chỉ gật đầu, nước mắt đã ướt đẫm gò má.
Phàn Trường Ngọc cau mày sâu hơn.
Chẳng trách nữ nhân này bị đưa đến làm thế thân của Du Thiển Thiển để đi tìm chết, ngay cả khi nàng ta không làm thế thân, bởi vì mối quan hệ của nhà chồng, tự nàng ta cùng với đứa con cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nàng hỏi: “Chuyện của Tùy gia, ngươi cũng có biết đến chứ?"
Nữ nhân ngước đôi mắt đẫm lệ, rõ ràng cả đoạn đường vào kinh đã chịu không ít khổ sở, so với lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc gặp nàng ta ở trong đại lao Lư thành thì đã gầy hơn, lộ ra một đôi mắt lớn một cách kỳ lạ, rưng rưng nước mắt, càng thêm đau khổ đáng thương.
Nàng ta có lẽ đã nhận ra Phàn Trường Ngọc là người đã mang thức ăn và xiêm y cho nàng ta khi ở trong ngục, nước mắt không ngừng nói: “Cô nương, ta chỉ là một nữ nhân, lúc trước là nô bộc cho Tùy gia, sau khi gả cho phu quân mới không làm việc cho Tùy gia nữa, chuyện nam nhân làm gì, ta sao có thể biết được?"
Từ miệng của nữ nhân này tựa hồ cũng không hỏi ra được cái gì, nhưng lão nhân kia chính là quản gia của phủ Trường Tín vương, đối với Tùy gia sẽ biết không ít.
Giữ lại hai mẫu tử này, sau này chờ cơ hội cướp lão nhân kia ra, có liên hệ với tôn tử mình, ngẫm cũng có thể từ trong miệng của lão nhân kia hỏi ra vài thứ.
Phàn Trường Ngọc nhìn Tạ Chinh, Tạ Chinh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ hỏi Triệu Tuân: “Đêm nay toàn thành giới nghiêm, đưa mẫu tử hai người họ đi không tiện, tạm lưu lại ở chỗ ngươi có tiện hay không?"
Triệu Tuân liền đáp ứng: "Tất nhiên là thuận tiện, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể đón người."
Tạ Chinh hơi gật đầu, Triệu Tuân đi đến cửa khẽ vẫy lòng bàn tay, một lúc sau, lão bá kia lại đến.
Triệu Tuân phân phó: "Trước mang đôi mẫu tử kia an bài vào một phòng, phái thêm nhân thủ tới giám sát chặt chẽ một chút."
Sau khi nữ nhân kia bị dẫn đi, Triệu Tuân mới ôm quyền nói với Tạ Chinh: “Lúc trước ngài đã phân phó tiểu nhân âm thầm theo dõi động tĩnh Ngụy phủ, Ngụy Nghiêm cáo bệnh ở nhà mấy tháng, ưng khuyển do Ngụy phủ nuôi cũng ít khi ra ngoài, ngược lại là kỳ tử Ngụy Tuyên lại chọc ra không ít tai họa, gần đây đã đánh nhau với công tử của nhà Hàn thượng thư tại Kinh Thước lâu.”
Ngụy Tuyên cùng người khác tranh kỹ nữ mà đánh nhau cũng không phải lần một lần hai, vẻ mặt của Tạ Chinh đều nhàn nhạt.
Triệu Tuân cũng phát hiện ra điểm này, mới vội vàng nói câu tiếp theo: "Nghe nói công tử nhà Hàn thượng thư bất kính với Thừa tướng phu nhân."
Nghe nói là chuyện liên quan đến Ngụy phu nhân, Tạ Chinh khẽ ngước đôi mắt đen lên.
Cảm giác tồn tại của Ngụy phu nhân trong toàn bộ Ngụy phủ là cực kỳ thấp, có thể nói nếu không phải có người từ nhỏ đến lớn không ngừng gây chuyện như Ngụy Tuyên, Tạ Chinh đã sớm không nhớ rõ được người cữu mẫu này của mình.
Bà ta cả ngày ăn chay niệm Phật, nửa bước cũng không rời khỏi viện tử, hạ nhân trong phủ cũng hiếm khi nhắc tới Ngụy phu nhân, sao tự nhiên tiểu tử nhà Hàn thượng thư kia lại bất kính đối với bà ta?
Tạ Chinh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngữ khí của Triệu Tuân hơi dừng lại, tựa hồ không biết lời này có thích hợp hay không: “Hiện nay trong triều luận tội Ngụy Nghiêm rất nhiều, trên phố còn có lời đồn đại Ngụy Nghiêm chỉ có thể làm Thừa tướng đến đây, một số công tử bột nói sau khi xét Ngụy phủ, Ngụy Nghiêm lại không nuôi dưỡng mỹ thiếp vũ cơ, bên giáo ti phường không có thêm người mới, cũng chưa từng đi đâu. Liền có người hiểu chuyện đã nhắc tới Ngụy phu nhân, nói Ngụy Nghiêm hai mươi năm chỉ có một thê tử, không nạp mỹ thiếp, nghĩ có lẽ Ngụy phu nhân từ khi còn trẻ đến về già, cũng vẫn là mỹ nhân…”
Sắc mặt Tạ Chinh trở nên khó coi, Triệu Tuân đã đề cập đến chuyện này, đành phải kiên trì nói tiếp: “Công tử nhà Hàn thượng thư kia, say rượu liền nói đùa rằng dung mạo của Ngụy phu nhân không đẹp bằng nha hoàn thô sử trong nhà hắn, năm đó có thể gả cho Ngụy Nghiêm, cũng là do khi còn là cô nương gia đã tự mình đến quân doanh tìm Ngụy Nghiêm, lúc ấy châu thai ám kết* mới có thể trở thành Ngụy phu nhân, có thể trói buộc Ngụy Nghiêm hơn hai mươi năm, những công phu kia nhất định rất cao minh..."
*châu thai ám kết: hạt ngọc trong bụng con trai, ý chỉ đã mang thai
Vừa dứt lời, mồ hôi lạnh trên trán Triệu Tuân liền lăn xuống.
Tạ Chinh hỏi: "Ngụy Tuyên đánh người ra thế nào?"
Giọng hắn bình tĩnh như thể không quan tâm đến vấn đề.
Triệu Tuân trả lời: "Nghe nói đã đánh gãy một xương sườn và một chân, Hàn Thượng thư tuyên bố sẽ tham tấu một bản tấu chương về Ngụy Tuyên."
Môi mỏng Tạ Chinh chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."
Hàn Thượng thư ỷ lại Lý gia, dám nói những lời này với Ngụy Tuyên, đơn giản là nhìn ra được Ngụy Nguyên sẽ không dám đem những lời bất kính với Ngụy phu nhân mang lên triều đình.
Triệu Tuân ngẫm nghĩ hai chữ này, nhất thời không đoán ra được thái độ của Tạ Chinh đối với Ngụy phu nhân, chỉ có thể không nói gì.
Tạ Chinh và Ngụy Tuyên là thủy hỏa bất dung, cho nên hẳn sẽ không có thiện cảm với Ngụy phu nhân, phải không?
Nhưng Tạ Chinh chỉ lạnh giọng nói: "Lui ra đi."
Sau khi Triệu Tuân rời khỏi, Phàn Trường Ngọc nói: "Những công tử phú quý trong kinh thành đều bỉ ổi như vậy sao?"
Tạ Chinh ngước mắt nhìn nàng: "Nàng lại bất bình thay bà ấy?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Ngụy Nghiêm là gian thần làm vô số việc ác, Ngụy Tuyên cũng không phải là người tốt, nhưng coi như Ngụy phu nhân cũng là nữ nhân lòng dạ rắn rết, bà ấy có thể bị thế nhân nói xấu, mắng bà ấy ngoan độc, nhưng cũng không nên dùng loại lời lẽ kia để nhục nhã bà ấy. Tựa như nữ nhân trên thế gian này mặc kệ phạm phải lỗi lầm gì, cũng phải bị nêu tên để giải tỏa cơn giận. Có thể phụ tử Ngụy gia đã làm nhiều chuyện ác như vậy, sao không thấy người khác chửi bới như thế?”
Đôi lông mi thật dài của Tạ Chinh rũ xuống, trầm mặc không nói.
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn: “Ta thấy huynh cũng không vui lắm, Ngụy phu nhân có đối xử tốt với huynh không?”
Tạ Chinh đáp: "Không tốt, cũng không tệ."
Trước đây hắn rất căm hận Ngụy Tuyên, chỉ một lần duy nhất mỗi khi đến ngày tết, người một nhà cùng ngồi vào dùng cơm, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như bồ tát của Ngụy phu nhân, hắn liền cảm giác như giả nhân giả nghĩa đến buồn nôn.
Nhưng sau khi rời khỏi Ngụy phủ nhiều năm như vậy, đi đến đất bắc thỉnh thoảng hắn lại nhận được một hoặc hai bộ xiêm y mùa đông do bà ta may cho, hắn mới biết được, Ngụy phu nhân dường như thật sự không biết những gì Ngụy Tuyên đã làm với hắn.
Nghe được câu trả lời của Tạ Chinh, Phàn Trường Ngọc hơi cau mày, nghĩ rằng hắn thuở nhỏ đã mất mẫu thân, đại khái khi còn nhỏ cũng nhận được mấy phần yêu mến của mẫu thân từ chỗ Ngụy phu nhân.
Nhưng vì những gì Ngụy Nghiêm đã làm với phụ mẫu mình, phần hận thù đó không thể tiêu tan được.
Nàng xắn tay áo nói: "Nếu không nhân lúc trời tối, chúng ta đi đánh công tử cùng Thượng thư gì đó một trận đi?"
Mặc dù nàng chưa bao giờ gặp nữ nhân khi chưa xuất giá dám đi vào trong quân tìm quan gia là Ngụy Nghiêm, nhưng đáy lòng Phàn Trường Ngọc thật rất bội phục.
Đôi mắt đen láy của Tạ Chinh từ từ chuyển hướng nhìn về phía nàng.
Phàn Trường Ngọc chớp chớp mắt, chuẩn bị động thủ: “Con không dạy, chính là do lỗi tại phụ thân, Thượng thư gì kia còn có mặt mũi đi vạch tội, xem ra cũng không phải người tốt, ngày bình thường khẳng định cũng đã dung túng nhi tử làm không ít chuyện khi nam bá nữ kia, dứt khoát đánh cho đến khi không lên triều được!"