Khi Đường Bồi Nghĩa dẫn người đuổi đến Tạ phủ, chỉ thấy tiền viện Tạ phủ không biết vì sao đã bị cháy, ngọn lửa bốc cao ngút trời, những viên gạch xanh lát nền trước cửa đã bị máu nhuộm đỏ, màu máu tươi kia vẫn uốn lượn và chảy xa hơn.
Bầu trời tuyết đêm như lông ngỗng rơi xuống mặt đất đỏ tươi, trong khoảnh khắc đều bị hòa tan đi.
Khắp nơi trên đất đều là thây phơi đổ rạp, một tay Tạ Chinh cầm kích đứng ở trong đó, bộ giáp đen trên người đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm, máu chảy ra từ hoa văn khắc thú Cùng Kỳ trên thanh kích đao cũng nhỏ máu hướng xuống, hắn khẽ cúi đầu khiến người nhìn thấy không rõ thần sắc khi này của hắn, chỉ còn lại nửa hàm dưới lạnh lẽo trắng bệch được ánh lửa chiếu rọi, vừa quái dị vừa bất thường.
Đằng sau hắn là hàng trăm cận vệ cũng đã trải qua một trận đồ sát, đều có sát khí nặng nề, bọn họ đứng trong bóng tối đưa mắt đánh giá, phảng phất tựa như quỷ thần.
Ngay cả mấy người Đường Bồi Nghĩa đang ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy cảnh này, cũng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Máu kia từ từ nuốt chửng tuyết đọng, không ngừng lan đến vó ngựa bên ngoài đường phố, con ngựa tựa hồ cũng bị loại sát khí kia trấn áp, nhấc vó ngựa lui về sau một bước.
Lúc này Tạ Chinh mới ngước mắt lên, lạnh lùng quét tới Đường Bồi Nghĩa.
Đường Bồi Nghĩa ở trên lưng ngựa ôm quyền với hắn: "Hầu gia."
Chỉ gọi được một tiếng này, cũng không biết lại nói gì nữa.
Nhìn thi thể trước cửa Tạ phủ, những người bao vây phủ ít nhất cũng là binh lực trung quân của Ngũ quân doanh, cách đó không xa còn có một ống pháo, đúng là ngay cả đạn cũng đã mang đến, nhưng lại đều chết trong tay mấy trăm cận vệ này của Tạ gia.
Không phải nói dưới trướng của Vũ An hầu chỉ có tám trăm Huyết y kỵ thôi sao? Phàn Trường Ngọc đã mang đi bảy, tám trăm người, những người này lại là gì?
Đường Bồi Nghĩa không khỏi chấn kinh đến tột đỉnh.
Ngọn lửa sáng rực phản chiếu những biểu cảm khác nhau của những người trên lưng ngựa.
Tạ Chinh nhấc chân đá bay một thi thể nằm dưới chân, trên khuôn mặt nhuốm máu lộ ra vẻ bình tĩnh gần như lãnh đạm: “Chỉ có hai ngàn nhân mã, dám đem pháo oanh tạc cửa lớn Tạ gia ta.”
Hắn hừ lạnh: "Quả thật là đã chán sống."
Thực lực của mỗi vệ sở binh bên trong bảy mươi hai vệ binh của Ngũ quân doanh là hoàn toàn khác nhau, nhưng riêng trung doanh đã độc chiếm tám ngàn người, Lý gia phân ra một phần tư binh lực đến bao vây Tạ phủ, hiển nhiên là đã kiêng kỵ Tạ Chinh, chỉ sợ là bọn họ vẫn còn đánh giá thấp Tạ Chinh mà thôi.
Từ đầu đường bên kia vọng lại tiếng vó ngựa, bó đuốc đan vào nhau như rồng cuốn.
Quân đội tinh nhuệ Tạ gia cùng Tạ Chinh đánh một trận đẫm máu, với mấy người Đường Bồi Nghĩa mang đến cùng nhau ghé mắt nhìn sang, ở phía đối diện là một vị tướng lạ mặt trên lưng ngựa, nhưng dựa vào phục sức khôi giáp, chính là người của Tam thiên doanh*.
*Tam Thiên doanh: được tổ chức từ 3000 kỵ binh người Mông Cổ (trên thực tế quân số nhiều hơn thế), phân làm năm ty, phụ trách giữ hoàng kỳ, xe cộ, binh khí, đồ ngự dụng. Sau này được đổi tên là Thần Xu doanh. Là lực lượng kỵ binh nòng cốt và cơ động nhất của cấm quân
Tạ Chinh thờ ờ nhìn tới, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kinh người, chỉ đem trường kích trong tay giao cho cận vệ phía sau, lấy một cây cung nỏ khác nhắm vào, thản nhiên nói: “Người muốn ngồi mưu đồ thu lợi bất chính đã đến rồi."
-
Gió tuyết hoành hành, tiền giấy tế tổ không biết từ đâu cuộn lại nhảy múa trên đường vắng trống trải, đêm vào năm mới vốn náo nhiệt này cũng có mấy phần nghiêm túc.
Bên ngoài Ngọ môn đốt đèn sáng trưng, đội quân đen kịt xếp thành hàng trên quan trường gạt ra hai bên lầu cánh nhạn, hàng trước lấy cung thuẫn dày đặc che trên đỉnh đầu ngăn cản mũi tên do cung thủ trên lầu cánh nhạn thả ra, trong cung không có đồ nện đụng cửa công thành, đám quân binh phía dưới đã nâng chiếc đại đỉnh nặng ngàn cân trên quảng trường dùng làm đồ nện vào cửa lớn của hoàng thành.
Quân trận ở phía sau, Lý Thái phó đang mặc một thân quan bào có hoa văn tiên hạc nhìn về phía đội quân đang tiến lên phía trước như thủy triều, nói với nam nhân sắc mặt trắng bệch nhưng u ám và khoác một chiếc áo choàng nhợt nhạt ở bên cạnh: "Bên trong Kim Ngô vệ có người của chúng ta, cửa cung này, qua thêm một nén nhang có thể phá được."
Trên mặt Tề Mân rõ ràng còn mang vẻ bệnh tật, uể oải ngước mắt lên: “Vũ An hầu bên kia không có động tĩnh gì sao?”
Lý Thái phó nhìn hắn ta một cái, câu nói này của hắn ta tựa là đang chất vất việc bố trí của Lý gia, nhưng trên mặt vẫn không hiển sơn không lộ thủy: “Lão phu đã điều đông nhân mã bốn doanh của Ngũ quân doanh, lần này Vũ An hầu vào kinh không mang theo đội quân, bên người chỉ có tám trăm thân kỵ kia, cũng đã bị nữ nhi Mạnh thị mang đi, cho dù Tạ Chinh hắn có dụng binh như thần, nhưng không có binh để dùng, còn có thể gây nên sóng gió gì đây?"
Biểu cảm của Tề Mân dịu đi một chút.
Lý Thái phó cười nhẹ: "Phía Khâm Thiên giám cũng đã thả phong thanh ra, những năm này hạn hán lũ lụt không ngừng, đều là do long mạch hỗn loạn, kế vị bất chính. Bách tính sớm đã có lời oán than dậy đất đối với việc Ngụy Nghiêm nắm giữ triều chính, danh vọng của Thái tử Thừa Đức trong dân gian xưa nay không hề giảm sút, điện hạ chính là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, kế vị là điều mà dân tâm đều hướng tới, quần thần đều mong mỏi."
Tề Mân không nói gì, nhưng đôi mắt hắn ta phản chiếu đèn đuốc sáng trên lâu cánh nhạn.
Đêm dày đặc đến nỗi khiến cho hoàng thành thắp đèn đỏ đón năm mới trở nên nhạt đi, tựa như muốn phủ phục đầu hàng dưới chân của hắn ta.
Sau mười bảy năm, cuối cùng hắn ta cũng trở lại nơi này.
Tề Mân vuốt ve ban chỉ ngọc phỉ thúy trên ngón tay cái của mình, thần sắc vô cùng nhạt nhẽo, nhưng giờ khắc này cảm giác mọi thứ đều nằm trong tay mình, càng khiến dã tâm của hắn ta như đuốc cháy giữa cung điện kia, tùy ý khuếch trương ở nơi có đỉnh cao quyền lực này.
Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang...
Dường như mặt trời mọc và mặt trăng lặn không còn quá quan trọng nữa, hắn ta sắp trở thành hoàng đế của thiên hạ này.
Cửa cung điện không chịu nổi sức nặng, chung quy là dưới sức nặng của chiếc đại đỉnh kia đụng phải, cuối cùng bị phá vỡ, nhân mã Ngũ quân doanh gào thét giết tiến vào hoàng thành, máu tươi bắn tung tóe từ hành lang hẹp dài của tường cung điện.
Khi Tề Mân đi theo Lý Thái phó vào hoàng thành, hắn ta nhìn thấy thi thể của những Kim Ngô vệ nằm trên mặt đất, khẽ cau mày, hỏi với giọng điệu không biết có phải là đang chế nhạo hay không: "Ngụy Nghiêm đã nắm giữ triều chính hơn mười năm, mà lại chỉ có những thủ đoạn như vậy?”
Sau khi tiến vào cung, tên tướng lĩnh dẫn đầu đi đến Quá Càn cung để bắt tiểu hoàng đế đã vội vàng quay trở về: "Thái phó! Quá càn cung không có ai cả!"
Đôi mắt của cả Tề Mân và Lý Thái phó đều biến đổi.
Lý Thái phó nghiêm nghị quát lớn: "Vậy hãy lục soát toàn bộ hoàng cung tìm người ra!"
Mặc dù tên tướng lĩnh nhận mệnh lui xuống, nhưng tim của Lý Thái phó và Tề Mân rốt cuộc cũng không thể trở về chỗ cũ.
Hoàng thành phòng thủ không nghiêm, chính là cố ý dẫn bọn họ vào cuộc sao?
Như để nghiệm chứng cho những suy nghĩ của bọn họ, bên ngoài cửa cung lại truyền đến âm thanh của binh khí, hai người đi lên lầu cánh nhạn để xem xét, liền thấy bên ngoài quảng trường của Ngọ môn có gần hai ngàn kỵ binh, từng người đều mang áo giáp, không phải quân binh Ngũ quân doanh bình thường có thể so sánh được.
Một lão nhân thân thể cao lớn cường tráng chậm rãi từ trong đội kỵ binh đi tới, đôi mắt ưng quét về phía hai người Tề, Lý trên cửa thành: "Lý Tùy có ý đồ mưu phản, loại loạn thần tặc tử như thế, phải tróc nã quy án."
Sắc mặt của Lý Thái phó mặc dù khó coi, nhưng vẫn coi là trầm tĩnh, lúc này lập tức hướng về phía Ngụy Nghiêm quát lớn gọi hàng: "Ngụy lão thất phu kia, chẳng lẽ ngươi cho là dựa vào chút nhân mã Tam thiên doanh của ngươi có thể chế trụ được Ngũ quân doanh sao?"
Ngụy Nghiêm nói: "Tất nhiên không thể chế trụ nổi, chỉ là Lý Thái phó chưa từng chỉ huy binh lực, không biết bên trong binh pháp có một kế gọi là ‘Binh bất yếm trá’'."
Lý Thái phó đang không hiểu ý trong lời nói của ông ta, liền thấy Ngụy Nghiêm bên dưới cung điện làm một động tác, những cung thủ phía trên cửa thành vốn đang nhắm mũi tên phía dưới hoàng cung, trong nháy mắt lại chuyển hướng mũi tên, đồng loạt nhắm vào những người liên quan đến Lý Thái phó và Tề Mân.
Hai người hộ vệ vội vàng rút kiếm giương mắt nhìn những cung thủ kia, nhưng mũi tên không có mắt, tình thế đảo ngược diễn ra quá nhanh, trên mặt hộ vệ cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trong bốn doanh quy thuận ông ta, lại có hai doanh là người của Ngụy Nghiêm! Đội nhân mã của hai doanh còn lại cùng với hộ vệ của Lý gia đều thất thần nhìn nhau.
Lý Thái phó không cam lòng cắn răng nhìn chằm chằm Ngụy Nghiêm: "Hai doanh này đều là người của ngươi? Chuyện này xảy ra khi nào?"
Ngụy Nghiêm chắp tay sau lưng đứng trước đại quân, thân hình rắn chắc thẳng tắp bao bọc trong gió lạnh: “Lý Thái phó cũng không ngại hỏi chính mình một chút, ngay cả đích tôn của mình cũng không giữ được, lại có năng lực gì khiến người ngoài tin phục."
Quai hàm của Lý Thái phó kéo căng, cho dù có mạnh mẽ thế nào, giờ khắc này sắc mặt khó tránh khỏi tái nhợt đi mấy phần.
Tề Mân vẫn một mực không lên tiếng bỗng vỗ tay cười nói: “Nói hay lắm, không biết là khi thê nhi của Thừa tướng bị bắt, còn có thể khiến chúng tướng sĩ tin phục ngươi hay không."
Ngụy Nghiêm ngước mắt lạnh lùng nhìn Tề Mân, Tề Mân bị ngàn mũi tên chĩa vào, trên mặt không lộ ra một tia sợ hãi, ngược lại khóe miệng nhếch lên với vẻ hứng thú.
Đội kỵ binh bên ngoài trận hình truyền đến một trận bạo động, khoái mã Ngụy phủ chạy tới bẩm báo: "Thừa tướng, Ngụy phủ bị tập kích, phu nhân và công tử đều đã bị bắt đi!"
Người đến báo tin trên cánh tay vẫn còn vết máu, hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Ngụy Nghiêm lại nhìn Tề Mân lần nữa, hai người đã sớm giao thủ qua, Ngụy Nghiêm đương nhiên biết trong tay Tề Mân vẫn còn có ảnh vệ hoàng thất do Thái tử Thừa Đức lưu lại, những tử sĩ kia đều là những năm trước từng nhận qua ân huệ của Thái tử Thừa Đức, võ nghệ vô cùng cao, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tề Mân.
Những tử sĩ chữ ‘Thiên’ do ông ta nuôi dưỡng, đã không ít tên đều bị ngã trong tay của những tên ảnh vệ đó.
Bên cạnh Tề Mân không thấy có bao nhiêu người, hóa ra đã sai sử người đi đến Ngụy phủ.
Lý Thái phó nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, lập tức mắng Ngụy Nghiêm: "Ngụy Nghiêm, để xem ngươi có muốn gặp lại thê nhi hay không, nếu như ngươi nhẫn tâm từ bỏ đứa nhi tử độc nhất này, về sau ngươi cũng giống như những tên thái giám lộng quyền kia, trăm năm sau ghi vào sử sách, cũng được xem là cung cấp trò đùa cho các hậu nhân.”
Ngụy Nghiêm còn chưa kịp phát ra âm thanh, một tiếng nói lạnh lùng khác từ trong gió lạnh truyền đến: "Hoàng thành đêm nay, thật sự là... vô cùng náo nhiệt."
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía sau đội hình, kỵ binh của Ngụy Nghiêm ở phía sau cơ hồ là trong nháy mắt thay đổi trận hình, nhắm thẳng ngọn giáo vào một đội nhân mã đang không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Tạ Chinh với một thân giáp đen đầy máu, mang theo mấy trăm quân tinh nhuệ Tạ gia ngày đó hồi kinh cùng với mấy người của Đường Bồi Nghĩa, nhàn nhã như đi dạo bên ngoài quảng trường Ngọ môn.
Lúc Ngụy Nghiêm mang theo Tam thiên doanh xuất hiện ở ngoài cung, sắc mặt của Tề Mân còn tính là khá trấn định, nhưng giờ khắc này nhìn thấy được Tạ Chinh, sắc mặt lại hoàn toàn âm trầm.
Hắn ta nhìn Lý Thái phó: “Không phải nói đã đem người đến bao vây Tạ phủ sao?”
Lý Thái phó chú ý đến Đường Bồi Nghĩa và đội nhân mã Tế châu, tức giận nói: "Nhất định là Đường Bồi Nghĩa đã dẫn người đến giải vây, đã đánh giá thấp những tên vũ phu này!"
Cũng bởi vì bóng đêm quá sâu, ông ta nhìn không rõ chiến giáp trên người Tạ Chinh và mấy trăm tinh nhuệ phía sau hắn, tất cả tựa hồ đã ngâm qua vũng máu tưới, cho nên mới dám đưa ra suy luận phán đoán này.
Thấy sắc mặt Tề Mân quá âm trầm, ông ta vội vàng nói tiếp: “Hoàng trọng tôn đang ở trong tay của Tạ Chinh, ước chừng là hắn muốn thừa dịp hỗn loạn tối nay để học hỏi Ngụy Nghiêm mười bảy năm trước, nâng đỡ đứa trẻ kế vị, nhưng hươu chết vào tay ai, vẫn chưa biết được đâu!"
Hai mắt Tề Mân tối sầm, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên gọi Tạ Chinh: “Vũ An hầu đêm nay cũng tham gia cuộc vui, không bằng cùng cô liên thủ thì như thế nào?”
Tạ Chinh không lập tức trả lời, hắn ta tiếp tục nói: "Mười bảy năm trước, phụ vương của cô và Tạ tướng quân cùng tử trận ở Cẩm châu, thù này, nghĩ đến không chỉ có mình cô muốn báo nhỉ?"
Tạ Chinh nhàn nhạt nhướng mắt: “Hình như điện hạ đã biết được chân tướng đằng sau trận Cẩm châu năm đó?"
Tề Mân cười to: "Làm sao cô không biết được chứ?"
Hắn ta nói và chỉ tay vào Ngụy Nghiêm: "Cẩm châu thất thủ, dân trong thành bị đồ sát, phải cắt mười hai quận Liêu Đông cho ngoại tộc, bất quá đều là do một tay Ngụy Nghiêm ông ta thiết kế, ông ta muốn nhúng chàm toàn bộ giang sơn Đại Dận này đây!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hoàng cung đều yên lặng không một tiếng động.
Hầu hết những người có mặt đều hoàn toàn không biết về chân tướng của Cẩm châu năm đó, giống như Lý Thái phó có kiến thức nửa vời này, bỗng nhiên nghe được ngữ khí chắc chắn của Tề Mân, mí mắt cũng giật một cách dữ dội.
Sau khi Cẩm châu thất thủ đã mang tới sự tiêu điều cho toàn bộ Đại Dận, phải dùng trọn vẹn mười mấy năm mới có thể khôi phục lại, nếu như đây hết thảy đều là do Ngụy Nghiêm thiết kế, vậy thật sự là chết một vạn lần cũng chưa hết tội.
Mối hận chất chứa trong lồng ngực hơn mười năm cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, đuôi mắt Tề Mân nhuốm màu đỏ tươi, hắn ta cười lạnh nhìn Ngụy Nghiêm: “Mười bảy năm trước, ngươi đã từng huyết tẩy hoàng cung một trận, cho rằng sẽ không ai biết được chuyện ngươi dâm loạn cung đình kia hay sao!"
Trên mặt của Ngụy Nghiêm vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lùng, cắt đứt lời nói của Tề Mân, trầm giọng hạ lệnh: "Công thành."