Đường Bồi Nghĩa sắp rách cả mí mắt, gầm lên một tiếng tấn công người kia lần nữa, chỉ là rất nhanh cũng bị thanh giản đánh rơi xuống lưng ngựa.
Người kia ở trên ngựa cao cao nhìn xuống Đường Bồi Nghĩa và Hạ Tu Quân, cười lạnh chế giễu nói: "Báo thù? Báo mối thù gì? Nếu năm đó không phải Thừa tướng nhặt Hạ Kính Nguyên từ trong đám nạn dân trở về, ông ta còn đang ở trong đống tuyết tranh đoạt bát cháo thiu cùng với chó hoang, lấy đâu ra được phong quang ngày nay?"
Hạ Tu Quân ôm chặt cái bụng quặn đau co rút, căm hận trừng mắt nhìn người kia, khó khăn nói: “Kia... Ân tri ngộ, phụ thân ta đã dùng hơn nửa cuộc đời để tận trung với Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm kia... Dựa vào cái gì lại giết phụ thân của ta?"
Người trên lưng ngựa cười lạnh: "Chỉ bằng việc Hạ Kính Nguyên còn sống, Hạ gia các ngươi cũng không được thăng quan tiến tước như bây giờ, mà cả nhà nên bị tống vào trong ngục!"
Người kia không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp vung thanh giản xuống muốn lấy mạng Hạ Tu Quân, trong không trung truyền đến âm thanh trầm đục của trọng binh va chạm vào nhau.
Một thanh trường kích với hoa văn cùng kỳ ngăn chặn thanh kim giản.
Người kia ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi nghiêm nghị cưỡi ngựa một tay cầm trường kích, nhếch miệng nở nụ cười: "Võ nghệ những năm này của tiểu Hầu gia ngược lại đã tiến bộ không ít, cũng không làm mất mặt Tạ đại tướng quân."
Nghe thấy người của Ngụy Nghiêm lại nhắc tới Tạ Lâm Sơn, đáy mắt Tạ Chinh như ẩn giấu một thanh băng đao, nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn người này nhiều hơn, chỉ nói với Đường Bồi Nghĩa: “Mang hắn đi.”
Đường Bồi Nghĩa và Hạ Tu Quân đều bị thương, biết ở lại đây sẽ không giúp được gì nhiều nên tạm thời hỗ trợ nhau rút lui đến nơi an toàn.
Người kia thu lại thanh giản bị Tạ Chinh chặn lại, cử động cổ tay, trong mắt lộ ra sát khí như đao lạnh thấu xương, mỉm cười nói: “Ngụy Thắng bất tài, tốt xấu cũng từng làm sư phó dạy võ cho Hầu gia mấy năm, hôm nay liền xin lĩnh giáo cùng với Hầu gia."
Người này thuộc nhóm tử sĩ lâu đời nhất đi theo Ngụy Nghiêm, đã được ban cho họ Ngụy cách đây rất lâu.
Sau đó, thanh kim giản trong tay không biết ấn vào cơ quan gì, lại biến hóa thành một thanh kim tiên* chín đoạn, xích sắt nối từng đoạn của thanh kim tiên, ném thẳng về phía Tạ Chinh như một con rắn độc.
*kim tiên: kim tiên
Tạ Chinh lạnh lùng nhìn thanh kim tiên giống như mãng xà đang tiến đến, hắn cũng không giơ trường kích lên ngăn cản, chỉ khi sắp đến trước mặt, mới tránh sang một bên, đồng thời ra tay như tia chớp, tóm lấy thanh kim tiên kia.
Ngụy Thắng dùng sức kéo mạnh, phát hiện sức đấu tương đương với Tạ Chinh, cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc gì, ngược lại còn cười nhẹ với Tạ Chinh một tiếng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, rất nhiều ngạnh móc vàng xuất hiện ở chỗ giao nhau của thanh kim tiên, bàn tay đang cầm thanh kim tiên của Tạ Chinh lập tức rỉ máu.
Kim tiên chín đoạn được biết đến như một hung khí âm độc trong các loại vũ khí, được rất nhiều người sử dụng như một ám khí, kim tiên chín đoạn do Ngụy Thắng cải tiến từ thanh kim giản, càng thêm có tác dụng hơn.
Ông ta coi thường nói: "Bài học cuối cùng tại hạ muốn dạy cho Hầu gia, chính là quy củ chỉ dùng trên người có quy củ, đối với người không tuân theo quy củ, giảng giải quy củ cùng với đạo nghĩa, chỉ là một chuyện tiếu lâm mà thôi."
-
Trên cửa thành, có đạn pháo của Kim Ngô vệ trấn áp, đội nhân mã hai doanh trong tay Lý thái phó và Tề Mân nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Thấy Tạ Chinh ở phía dưới không kiếm được chỗ tốt gì từ chỗ Ngụy Nghiêm, tên ảnh vệ Tề Mân lập tức nói: "Điện hạ, thuộc hạ sẽ hộ tống ngài chạy đi! Lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt!"
Nhiều năm mưu đồ, nhưng hôm nay lại bị hủy hoại trong chốc lát, lại muốn Đông Sơn tái khởi, cũng không biết khi nào mới có.
Tề Mân cắn chặt răng, oán hận kéo ra một chữ: "Rút lui!"
Nói là rút lui, nhưng cơ hồ là không có đường rút lui, hai đội Ngũ quân doanh cùng với nhân mã Kim Ngô vệ đang ngăn ở đường hẹp trong cửa cung, bên ngoài cung thành là kỵ binh Tam thiên doanh.
Các hộ vệ bên cạnh Tề Mân lần lượt ngã xuống, ngay cả khi có những tên ảnh vệ với võ công cao cường mở đường, việc tiến lên cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Lý Thái phó bị bỏ lại phía sau, người đã hơn mười năm không biểu lộ hỉ nộ trên triều đình, hiện tại sắc mặt tái nhợt, có chút hoảng sợ gọi hắn ta: "Điện hạ!"
Tề Mân chỉ liếc nhìn lại, sau đó đi theo tên ảnh vệ của mình tiếp tục tiến lên.
Khi một viên hỏa lực bay ra khỏi ống pháo, bay qua cửa cung điện dài, rơi thẳng tắp vào đoàn người của Tề Mân, Tề Mân chỉ cảm thấy toàn bộ thế gian đều là đầy tiếng ồn ào, nhưng hắn ta lại không thể nghe rõ bất cứ điều gì.
Tên ảnh vệ trung thành nhất hét lên điều gì đó kéo hắn ta nhào về một bên, phía sau lưng Tề Mân đập mạnh vào gạch thành cứng rắn nhưng cũng không cảm thấy đau đớn, màng nhĩ cơ hồ bị tiếng nổ hỏa lực phá hỏng, hơn nửa ngày trong tai đều là một mảnh ong ong.
Khi bị kéo lên tiếp tục chạy về phía trước, Tề Mân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hố pháo lớn kia đã cháy đen một mảnh, gạch trên tường thành đều bị nổ tung mấy khối, ảnh vệ bảo vệ hắn ta trước đó đã chết mất vài tên.
Một bên mặt của Lý Thái phó đã bị nổ banh, nửa bên mặt nguyên vẹn vẫn còn mở to mắt nhìn về phía hắn ta.
Vô số mũi tên vẫn dày đặc bay về phía bên này, giống như một tấm lưới lớn.
Không thể thoát được...
Tề Mân tuyệt vọng nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu hắn ta nhớ lại năm đó bốn phía Đông Cung đều là ánh lửa, mẫu phi đã dùng sức ấn mặt hắn ta vào trong chậu than, vừa khóc vừa nói với hắn ta: “Mân nhi, chỉ có như vậy thì con mới có thể sống sót…”
Mười bảy năm trước, hắn ta bị bỏng gần hết khuôn mặt còn có thể sống sót, hôm nay sau mười bảy năm, hắn ta sẽ phải trả giá như thế nào mới có thể sống sót?
Khi mũi tên nhọn xuyên qua lồng ngực, bước chân hắn ta hơi lảo đảo, dưới ánh mắt khiếp sợ của tên ảnh vệ, hắn ta vịn vào tường cung điện lạnh lẽo chậm rãi quỳ xuống, máu tươi phun ra từ miệng, nhưng lúc này ngược lại hắn ta lại rất tỉnh táo.
Hắn ta cười khàn nói: "Cô tự xưng đã tính toán hết tường tận, không nghĩ tới trước mặt Ngụy lão thất phu tâm ngoan thủ lạt này, cô vẫn còn kém hơn một bậc."
Tên thủ lĩnh ảnh vệ chặt đứt mũi tên dài sau lưng hắn ta, nói: "Chỉ cần thuộc hạ vẫn còn một hơi thở, sẽ mang điện hạ đi ra ngoài!"
Tề Mân chỉ khẽ lắc đầu, hắn ta đang ngồi dựa vào tường, lúc này dưới thành truyền đến tiếng đánh nhau vào trong tai dần dần rõ ràng hơn, hắn ta nghiêng đầu nhìn qua lan can đá chạm trổ nhìn xuống, nhìn thấy Tạ Chinh bị Ngụy Thắng cùng với mười mấy tên tử sĩ Ngụy gia bao vây, tự cười giễu: "Phụ vương của cô và Tạ Lâm Sơn cùng chết ở Cẩm châu, không nghĩ tới mười bảy năm sau, cô và Tạ Chinh sẽ cùng chết trong tay lão thất phu Ngụy Nghiêm này."
-
Ngạnh vàng ẩn trong kim tiên của Ngụy Thắng đều có gai ngược, khi dùng sức kéo ra, có thể trực tiếp xé toạc một mảng thịt lớn khỏi thắt lưng.
Tay đứt ruột xót, sắc mặt Tạ Chinh đã tái đi mấy phần, nhưng hắn cũng không rên rỉ một tiếng, trong mắt lạnh lùng cùng sát ý càng thêm sâu, bàn tay còn có xu thế siết chặt kim tiên kia.
Một tia kinh ngạc rốt cuộc cũng xuất hiện trong mắt Ngụy Thắng, nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay, Tạ Chinh đã trở tay quấn thanh kim tiên quanh một vòng, sau đó kéo mạnh một cái, Ngụy Thắng nhất thời không chuẩn bị, đã bị Tạ Chinh kéo từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống.
Nhưng Ngụy Thắng dù sao cũng là một tay lão luyện, nhanh chóng ấn một cơ quan khác trên thanh kim giản, biến giản thành một kim tiên, ném thẳng về phía cổ của Tạ Chinh.
Bị kim tiên chín đoạn giấu gai ngược này cuốn lấy cổ, đó chẳng khác gì là một con đường chết.
Ngay khi Tạ Chinh vừa nhấc kích lên ngăn chặn, một tên tử sĩ khác của Ngụy gia đã cầm đao lao về phía hắn, trường kích của Tạ Chinh vẫn quấn quanh thanh kim tiên của Ngụy Thắng, dùng lực to lớn vung mạnh khiến cho Ngụy Thắng thả tay ra, lại dùng đao kích kẹp lấy lưỡi đao của đối phương cản lại.
Một tay của hắn khiến cho đối phương cầm đao cả hai tay cũng không có cách nào đè xuống được nữa.
Tất cả những điều này xảy ra gần như trong chớp mắt, Ngụy Thắng lại mất thêm một đầu kim tiên nữa, ông ta nhân cơ hội đó chộp lấy đầu kim tiên mà Tạ Chinh vẫn đang cầm, vung về phía hắn như một cái đu, trở tay chụp vào cổ họng của hắn.
Đây cơ hồ đã là tử cục, nhưng không ai ngờ rằng Tạ Chinh sẽ đột nhiên buông lỏng roi trên tay, gai ngược dài nửa tấc đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hắn bỗng nhiên buông tay, gai ngược ở nơi Ngụy Thắng kéo cả lòng bàn tay hắn máu thịt be bét.
Tạ Chinh lại dùng bàn tay máu me đầm đìa kia chuẩn xác bóp chặt cổ họng Ngụy Thắng, một tay nhấc người đưa lên.
Da thịt bị cạo ra quá nhiều, giữa máu tươi dâng trào có thể mơ hồ nhìn thấy xương ngón tay nhuộm đỏ máu, trên mặt hắn vẫn không có chút đau đớn nào, thậm chí trong mắt còn có một tia lạnh lùng: “Đồ không ra gì làm ra thứ đồ chơi không ra gì, cũng chỉ có thế mà thôi."
Cách đó không xa, thân tín bên cạnh Ngụy Nghiêm nhìn thấy một màn này, không khỏi lo lắng trong lòng, nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía ông ta: "Thừa tướng, ngài xem. . .”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Nghiêm dừng trên người Tạ Chinh hồi lâu, mới nói: "Bắn tên."
Thân tín lại nhìn Ngụy Nghiêm một chút, nhưng không dám chấp hành ngay.
Ngụy Nghiêm vẫn không dời mắt, đứng ở nơi đó chắp tay sau lưng, lạnh lẽo cứng rắn như một khối đá, toàn là sắt thép, ông ta lạnh lùng nói: “Giáo dưỡng hắn hơn mười mấy năm, khi trưởng thành chỉ là vũ phu hữu dũng vô mưu, dám mang theo chút nhân mã này đến học cách bức người thoái vị, sớm nên giác ngộ."
Một mũi tên ngắn bắn ra từ trung tâm, hướng thẳng vào phía sau lưng của Tạ Chinh.
"Đinh" một tiếng giòn vang, mũi tên ngắn lại bị một mũi tên khác làm chệch hướng.
Cuối con đường dài, vang lên tiếng vó ngựa như sấm, nữ tướng quân thân bê bết máu cưỡi ngựa đi đầu, một tay cầm cung, một tay cầm tên, thậm chí không nắm dây cương, ánh mắt của nàng hung như mãnh hổ: "Lão tặc hèn hạ!"
Tuyết lớn rơi dày đặc chẳng biết khi nào đã ngừng, có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng đỏ trên sương mù tại chân trời.
Trời, gần sáng rồi.
Mái tóc phất phơ trong gió lạnh của Phàn Trường Ngọc dường như cũng lộ ra vẻ rực rỡ lộng lẫy như ánh ban mai.
Tạ Chinh quay đầu đối mắt với nàng ở phía xa, hai người đều đã trải qua không chỉ một trận huyết chiến, trên mặt đều là vết máu ướt sũng, ánh mắt hung lệ chỉ khi chạm nhau mới dịu đi một chút.
Ngụy Nghiêm nhìn Phàn Trường Ngọc đang cưỡi ngựa chạy nhanh tới, mắt phượng khẽ híp, trầm mặc một lát, tiếp tục ra lệnh: "Bắn tên."
Lần này không phải là một mũi tên, mà là một tổ ong bao gồm các loạn tiễn, Phàn Trường Ngọc ở trên lưng ngựa cơ hồ cắn chặt răng chịu đựng đến khi ra máu.
Quá nhiều! Nàng căn bản không thể cản được hết!
Cũng may lần này Tạ Chinh đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn bỏ Ngụy Thắng lại, vung trường kích của mình quét bay đám tử sĩ kia, đón đỡ mưa tên dày đặc phóng tới.
Ngụy Thắng bị hắn bỏ qua lấy lại một hơi, lần nữa nhặt thanh trường đao từ dưới đất lên đầm vào sau lưng Tạ Chinh, trong lòng Phàn Trường Ngọc nóng như lửa đốt, nàng còn cách xa Tạ Chinh vài trượng, đưa tay về phía sau lấy mũi tên, nhưng trong túi đựng không còn mũi tên nào nữa, chỉ còn biết hô lớn: “Cẩn thận!”
"Phốc--"
Đó là âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, máu tươi lại phun ra ngoài.
Người bị đao đâm không phải Tạ Chinh.
Ngụy Tuyên cúi đầu nhìn thanh đao đầy máu xuyên qua lồng ngực mình, khi ngẩng đầu nhìn lên Tạ Chinh, nhếch nhếch miệng, trên mặt hắn ta là thần sắc phách lối và khinh thường quen thuộc: "Lão tử cùng... cùng ngươi làm mười... huynh đệ mười mấy năm, từ... Cho tới bây giờ chưa từng coi ngươi là... coi ngươi là huynh đệ, hôm nay... cũng không phải, một đao này, là trả lại ngươi... Trả ngươi ân tình cứu mẫu thân của lão tử."
Nói xong, hắn ta cứ như vậy mà khuỵu xuống, phun ra một búng máu, nhưng ánh mắt lại yên ắng dán chặt vào Ngụy Nghiêm, đều là sự không cam lòng cùng ủy khuất của một thân tử.
Ngụy phu nhân vừa được người của Ngụy Nghiêm cởi trói, sững sờ nhìn một màn này, lần này thậm chí cũng không khóc nữa, trực tiếp ngất đi.
Vẻ mặt Ngụy Nghiêm vẫn lạnh lùng cứng rắn như trước, trong mắt dường như không có chút gợn sóng nào.
Khi Ngụy Thắng phát hiện Ngụy Tuyên đã chết trong tay mình, ngược lại run lên một lúc, các cung thủ ở xa đều sững sờ nhìn nhau, mũi tên vẫn còn trên cung, nhưng Ngụy Nghiêm không ra lệnh nữa, vì vậy bọn họ không dám tiếp tục bắn tên.
Tạ Chinh lặng lẽ nhìn Ngụy Tuyên đang quỳ trước mặt hắn, chống đỡ trường kích nửa ngồi xổm xuống, dùng bàn tay máu thịt be bét khép lại hai mắt thay cho hắn ta.
Phàn Trường Ngọc suýt chút nữa lăn lộn xuống ngựa, nàng nhìn thoáng qua Tạ Chinh, lửa giận cùng sợ hãi lúc trước còn chưa nguôi, nàng nâng mạch đao trực tiếp chém về phía Ngụy Thắng, hung hăng quát: "Đồ tiểu nhân hèn hạ đón lấy cái chết đi!"
Nàng sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc, khi khua mạch đao còn cao hơn cả mình, tất cả đều là chiêu thức đại khai đại hợp, bởi vì Ngụy Thắng còn đang bàng hoàng vì cái thết của Ngụy Tuyên, trên tay lại không có binh khí tiện tay, nhất thời mất thế chủ động, khắp nơi lại bị kìm hãm, hết lần này đến lần khác bị bức phải lui về phía sau.