Phàn Trường Ngọc nhớ khi bọn nàng hồi phủ, vẫn là ngày đầu tiên sau khi tuyết rơi, khi bọn họ tỉnh dậy, đẩy cửa sổ ra lại thấy bên ngoài có tuyết rơi.
Có lẽ là ngủ đủ giấc, nàng cảm thấy sảng khoái, ngoại trừ trên người còn có chút đau nhức.
Bụng còn có hơi đói.
Phàn Trường Ngọc quen cửa quen nẻo đi đến bên chiếc rương kia tìm xiêm y của mình để mặc, nhưng khi lật đến tận cuối cùng, tất cả đều là ngoại bào, không có một bộ áo trong.
Tấm màn giường tản mạn được một cánh tay rõ ràng vân da vén lên, từ cánh tay đến vai đều có vết xước màu đỏ nhạt, trên vai có một dấu răng mơ hồ, nam nhân vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn trầm thấp: " Không ngủ nữa à?”
Phàn Trường Ngọc thành thật nói: "Ta đói bụng."
Tạ Chinh tựa hồ thấp giọng cười một tiếng, khoác áo đứng dậy, mặc áo choàng đứng lên, cơ bắp trên bụng đều rất rõ ràng, bả vai cường tráng cùng trên lưng có càng nhiều vết cào màu đỏ nhạt, áo giáp trên người gần như bị nhuộm đỏ máu của người khác, vết thương nặng nhất là lòng bàn tay trái bị cạo một mảng da thịt.
Ký ức hỗn loạn trước đó ùa về, Phàn Trường Ngọc cúi đầu không dám tiếp tục nhìn, chỉ nghe hắn nói: "Ta sai người đem thức ăn qua."
Lúc này Phàn Trường Ngọc mới nói: "Nơi này của huynh có chuẩn bị xiêm y khác cho ta không?"
Tạ Chinh quay đầu lại nhìn nàng.
Phàn Trường Ngọc nói: "Trong chiếc rương kia chỉ có ngoại bào."
Lúc trước xiêm y của nàng rơi vào trong nước còn có thể miễn cưỡng mặc được, nhưng lần này xiêm y đã thấm đẫm máu, Phàn Trường Ngọc dù muốn miễn cưỡng cũng không thể mặc được nữa, trước mắt những thứ mặc trên người đều là mượn của hắn.
Tạ Chinh nói: "Còn chưa có chuẩn bị, trước mặc của ta, sau đó ta sẽ sai người chuẩn bị một bộ tới."
Phàn Trường Ngọc không cảm thấy có gì không ổn, sau khi nghĩ lại, tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy, cho nên đã gật đầu.
Bà tử tay chân lanh lẹ ở bên gian ngoài rất nhanh đã sắp xếp xong thức ăn, Phàn Trường Ngọc sau khi đơn giản rửa mặt một phen, liền ăn đến ba bát mới ngừng lại.
Ngày tuyết trời tối tăm mù mịt, rất khó xác định thời gian, sau bữa ăn, Phàn Trường Ngọc nhìn chiếc đồng hồ cát trong phòng Tạ Chinh, nhíu mày nói: "Sao còn chưa qua buổi trưa?"
Khi bọn nàng từ trong cung trở về đã là giờ Thìn, sau đó hắn lại nháo trời nháo đất một trận, Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình ngủ đã lâu, chẳng lẽ mới qua hai canh giờ thôi à?
Tạ Chinh đang uống trà, nghe thấy nàng nói một câu như vậy, đột nhiên đặt tay lên môi ho khan hai tiếng, trên gương mặt thanh tuyển hiếm thấy lộ ra vẻ mất tự nhiên: "Đây đã là ngày hôm sau."
Phàn Trường Ngọc mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng sửng sốt hai hơi, sau khi kịp phản ứng lại, trong nháy mắt liền đen mặt.
Làm sao mới có hai canh giờ, đây là một ngày một đêm trôi qua!
Lý đảng và Ngụy đảng đều bị xử tử, tiểu hoàng đế không rõ tung tích, trước mắt mọi việc quấn thân, hắn lại có thể ngồi yên!
Tạ Thập Nhất ôm một chồng văn thư đến tìm Tạ Chinh, nhưng chưa đến cửa đã nghe bên trong truyền đến một trận binh binh bang bang rất lớn, hắn ta nhắm mắt nói: "Chủ tử, Công Tôn tiên sinh nói, những tấu chương này cần được ngài xem qua."
"Được rồi, đặt ở cửa đi."
Giọng nói phát ra từ bên trong vẫn rõ ràng như cũ, nhưng hơi thở có vẻ không ổn định.
Tạ Thập Nhất đỏ bừng đôi tai, buông đồ vật xuống rồi rời đi.
Trong phòng, Phàn Trường Ngọc lấy hai chân khóa cổ Tạ Chinh trên mặt đất, nhìn vạt áo của nàng có hơi tản ra, hắn thở hồng hộc nói: “Tổ tông a, nàng có tức giận thì cũng đứng lên đi, nếu như không đứng lên, hôm nay không cần phải đứng lên nữa."
Phàn Trường Ngọc đỏ mặt tới mang tai, càng dùng sức đè hắn lại, trừng mắt nói: "Huynh còn nói bậy!"
Bàn tay không bị thương của Tạ Chinh nắm lấy chân nàng, đột nhiên dùng lực, Phàn Trường Ngọc cảm thấy cả đất trời đều quay cuồng trong một lúc, nàng đã bị đè trở lại.
Một bàn tay từ cổ áo rộng mở của nàng dò xét đi vào, không nặng không nhẹ cầm một chút, trên mặt Phàn Trường Ngọc lúc này nóng như sắp bốc khói, càng giãy giụa, tức giận nói: "Huynh... Hỗn đản!"
Hô hấp của Tạ Chinh cũng không ổn định nữa, hắn hơi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt là một mảnh đen kịt: "Chuyện hỗn đản nhất không phải cũng đã làm rồi sao?"
“Huynh!” Phàn Trường Ngọc tức giận, thật sự đến khi bị người khống chế, nàng cũng họ được chiến lược yếu thế: “Ta. . . Ta còn đau.”
Một đôi mắt to trong veo nhìn thẳng ra ngoài phòng: "Kia. . . Thập Nhất cũng đã đến đây tìm huynh, trong triều nhiều chuyện như vậy, huynh không có mục đích gì hay sao?"
Bộ dáng chột dạ nhưng lại sợ không dám nhận thua, thật sự khiến người rất thương, Tạ Chinh chỉ cảm thấy ngứa ngáy từ chân răng, hắn nắm chặt cằm dưới của nàng gặm từ trong ra ngoài một hồi, mới buông người ra.
Sau khi được tự do, Phàn Trường Ngọc lập tức buộc chặt xiêm y ngồi cách xa, vừa bực mình vừa xấu hổ nói: "Ta không muốn mặc xiêm y của huynh, ta muốn mặc của ta."
Tạ Chinh duỗi dài cánh tay liền đem nàng ôm trở về, vùi đầu vào hõm vai nàng buồn cười nói: "Được, tùy nàng."
Hơi thở của hắn phả vào vai có chút ngứa, vẻ mặt vô cảm của Phàn Trường Ngọc đẩy hắn ra, khóe mắt rũ xuống, khóe môi cũng mím chặt, không hiểu sao cảm thấy có chút ngột ngạt.
Hắn nói gì cũng theo ý nàng, nhưng rõ ràng nàng mới là người bị bắt nạt!
-
Khi Tạ Chinh mang tấu chương Tạ Thập Nhất đặt ở cửa đem vào phòng xem kỹ hơn, Phàn Trường Ngọc đã lấy ra một thanh đại đao từ trong kho binh khí đi vào trong sân luyện võ.
Tuyết mịn rất nhiều, nàng cầm thanh đại đao múa phần phật sinh phong ở trong sân, một chém một bổ với đôi mắt tràn đầy sát khí, không biết là xem tuyết lớn đầy trời kia thành người nào mà chặt chém.
Tạ Chinh chống khuỷu tay nhìn một hồi, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cụp mắt xuống tiếp tục nhìn tấu chương trên tay.
Khi đọc tới một phần trong đó, đuôi mắt hắn hơi nhướng lên: “Tiết độ sứ Lĩnh Nam lại vào kinh trong thời điểm mấu chốt này?"
Phàn Trường Ngọc vừa mới luyện xong một bộ đao pháp, nghe vậy cầm trường đao quay đầu lại hỏi: "Là Ngụy Nghiêm chuẩn bị ở phía sau?"
Tạ Chinh lắc đầu: “Đám mật thám nói chỉ có một người vào kinh.”
Lúc này, Tạ Thập Nhất vội vàng đi vào trong viện bẩm báo: "Chủ tử, Ngụy phu nhân muốn cầu kiến."
Tạ Chinh hơi nhắm mắt lại, chỉ nói: "Mời người vào tiền sảnh trước đi."
-
Một lúc sau, Tạ Chinh mang theo Phàn Trường Ngọc đến tiền sảnh.
Ngụy phu nhân mặc một thân đồ trắng, khi nhìn thấy Tạ Chinh, bà ta không nói lời nào liền quỳ xuống.
Phàn Trường Ngọc không biết tâm tình của Tạ Chinh ra sao, nhưng nàng quả thật đã bị hành động đột ngột của Ngụy phu nhân làm cho giật mình, khi nàng định thần lại, Tạ Chinh đã đưa tay ra đỡ bà ta: “Cữu mẫu đây là làm gì thế?"
Ngụy phu nhân không chịu đứng dậy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, gượng cười nói: “Hầu gia chớ gọi thần phụ như thế, thần phụ đảm đương không nổi.”
Tạ Chinh ngưng sắc mắt: "Mặc kệ Ngụy Nghiêm làm cái gì, cháu đều coi ngài là cữu mẫu."
Ngụy phu nhân lắc đầu, vẻ mặt buồn bã nói: “Thần phụ thật sự không thể đảm đương nổi hai tiếng cữu mẫu này của Hầu gia, thần phụ chỉ là được tướng gia tạm thời che chở, mới được sống tạm bợ ở trong Ngụy phủ hơn hai mươi năm, còn nuôi lớn được Tuyên nhi..."
Phàn Trường Ngọc nghe được có điểm khác thường, Tạ Chinh chậm rãi hỏi: "Lời này là có ý gì?"
Ngụy phu nhân bày tỏ nỗi ẩn tình: “Thần phụ vốn chỉ là thứ nữ của một môn hộ nhỏ, đời này không dám trèo cao được tướng gia. Trong nhà đã an bài cho thần phụ làm kết thất của một quan lão gia lục phẩm, quan lão gia kia, nhi tử đều đã lớn hơn thần phụ vài tuổi... Thần phụ không muốn, đã cùng với một hộ vệ trong nhà tư định chung thân, hắn vì để tích lũy bạc cưới thần phụ, đã đi tòng quân. Khi quan lão gia tới cửa cầu hôn, thần phụ đã mang thai ba tháng, người trong nhà biết được chuyện này, muốn thần phụ bỏ đi cái thai, nhưng thần phụ lại bỏ trốn chạy đến quân doanh tìm phụ thân của Tuyên nhi, nhưng ai ngờ biết được phụ thân của Tuyên nhi đã chết trận..."
Khi Ngụy phu nhân nói đến đây, đôi mắt cơ hồ là chết lặng, nhưng vẫn có nước từ khóe mắt trượt xuống, bà ta cười khổ: “Lúc đó, quả thật mọi ước muốn đều đã tan thành tro, người trong nhà đuổi đến quân doanh, nói muốn bắt thần phụ trở về ngâm lồng heo, cho nhà quan lão gia một cái công đạo. Thần phụ đã quyết định, trước sau gì cũng là một lần chết, không bằng bản thân tự kết liễu xuống dưới bồi với phụ thân của Tuyên nhi cũng tốt. Thần phụ muốn đập đầu vào cột tự vẫn, nhưng bị người ngăn lại, tướng gia đã nhận lấy đứa nhỏ trong bụng của thần phụ, nói ít ngày nữa sẽ tới cửa cầu hôn, ngày đó mọi chuyện được tướng gia trấn áp, đến nay cũng không có mấy người biết được. Tướng gia nói, phụ thân của Tuyên nhi chính là thuộc cấp dưới trướng của ngài ấy, đời này của ngài ấy vốn không muốn cưới thê tử, nhưng trong nhà lại nhiều lần thúc giục, vừa đúng lúc trong bụng của thần phụ đã có đứa nhỏ cũng sẽ không có đường để đi, đây là biện pháp lưỡng toàn.”
“Ngụy Tuyên không phải là nhi tử của Ngụy Nghiêm?” Trong mắt Tạ Chinh tràn ngập cảm xúc phức tạp.
“Không phải.” Ngụy phu nhân lắc đầu: “Tướng gia là người thủ lễ, những năm này, tướng gia cũng vì muốn Tuyên nhi không bị trên dưới người trong phủ xem nhẹ, cho nên vào ngày tết mới đến viện của thần phụ dùng một bữa cơm.”
Bà ta buồn bã nhìn Tạ Chinh: “Hôm nay thần phụ đến đây, chính là muốn cầu xin Hầu gia. Những chuyện tướng gia đã làm, thần phụ chỉ là một phụ đạo nhân gia, không biết rõ ràng lắm, nhưng tướng gia đối với thần phụ cùng với Tuyên nhi là có ân tái tạo, phần đại ân này, thần phụ chỉ có thể dốc hết sức mà đem trả. Còn xin Hầu gia vì Tuyên nhi thay Hầu gia cản một đao kia, xin ngài lưu lại tính mạng của tướng gia.”
Phàn Trường Ngọc rất kinh ngạc không thôi, không ngờ chuyện hôn sự giữa Ngụy phu nhân và Ngụy Nghiêm lại có nhiều ẩn tình đến như vậy.
Bàn tay Tạ Chinh đang đỡ Ngụy phu nhân đứng dậy không khỏi nới lỏng lực đạo, đáy mắt hắn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ hỏi: “Ngụy Nghiêm… không lấy thê tử, chính là vì Thục phi sao?”
Ngụy phu nhân lắc đầu nói: “Việc này thần phụ thật không biết, nhưng với tình tình người như tướng gia, nếu như thật sự làm nên chuyện như thế với Thục phi, thần phụ cũng không tin ngài ấy sẽ thiêu chết Thục phi cùng với đứa con chưa chào đời."
Khi Phàn Trường Ngọc nghe đến đây, mặc dù nàng hận Ngụy Nghiêm đến tận xương tủy, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Tề Mân nói Ngụy Nghiêm đã thiết kế vụ án Cẩm châu là vì Thục phi cùng với đứa nhỏ trong bụng Thục phi, cũng hại chết Thái tử và Thập Lục hoàng tử.
Ngụy Nghiêm không có con, sau đó còn huyết tẩy hoàng cung, đẩy lão hoàng đế xuống hoàng vị, nâng đỡ một đứa trẻ không có chút căn cơ nào lên ngôi, với thủ đoạn bực này, vì sao ông ta còn muốn thiêu chết Thục phi?
Nàng nhìn về phía Tạ Chinh, Tạ Chinh nói với Ngụy phu nhân: "Tội ác của Ngụy Nghiêm, chờ sau khi điều tra rõ sẽ chiêu cáo thiên hạ, đều tự có xử lý, phu nhân hãy về trước đi."
Hắn đã nói đến lời như này, Ngụy phu nhân không thể van xin được nữa, sau khi dập đầu, mới buồn bã lui đi.
Lúc này Phàn Trường Ngọc mới nói: "Ngụy Nghiêm đã đền tội, ta dẫn người đi đến phủ của ông ta lục soát một phen, xem có thể tìm ra được cái gì hay không."
Tạ Chinh nói: "Công Tôn đã dẫn người đi lục soát một lần, Ngụy Nghiêm hành sự thận trọng, đã quyết định bức vua thoái vị, cũng đã chuẩn bị xong sau khi bại binh, thư tín có thể hủy đều đã bị đốt sạch sẽ, không tra ra được thứ gì."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Sau khi lão sư vào kinh thành vẫn luôn bị giam giữ trong phủ của ông ta, hiện đã được đưa trở về Tạ gia, qua chút thời gian nữa nàng có thể đến gặp ngài ấy."
Phàn Trường Ngọc vừa mừng vừa sợ: “Đã tìm được nghĩa phụ rồi?”
Tạ Chinh gật đầu.
Phàn Trường Ngọc nói: “Vậy bây giờ ta sẽ đi gặp nghĩa phụ."
Tạ Chinh triệu người dẫn Phàn Trường Ngọc đến đó, Phàn Trường Ngọc vừa vào viện liền nghe thấy tiếng Trường Ninh vỗ bàn: "Cháu muốn a tỷ!"
“A tỷ của cháu đã đi dẹp loạn rồi.” Là một âm thanh già nua nhưng tràn đầy khí thế: “Cháu đứa nhỏ này đừng có quấy rối nữa, chú tâm vào giúp tiểu tử kia quấy nhiễu thế cờ của lão phu đi!”
Phàn Trường Ngọc bước nhanh ra cửa, gọi: "Ninh Ninh."
Trường Ninh đang đặt cả cằm lên trên toàn bộ bàn cờ, gần như ngay lập tức quay đầu lại, thậm chí còn không thèm xỏ giày, chân chỉ mang một đôi tất lụa, giang rộng hai tay chạy về phía Phàn Trường Ngọc: “A tỷ, ôm!"
Phàn Trường Ngọc một tay đã ôm được Trường Ninh, nhìn Đào Thái phó mặc dù vẫn gầy như cũ nhưng dường như chưa từng chịu một chút đau khổ nào, nỗi buồn chất chứa suốt chặng đường lại bị chặn lại như vậy, cuối cùng chỉ khô khóc gọi một tiếng: "Nghĩa phụ."
Đào Thái phó vẫn đang chấp nhất với quân cờ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, liếc mắt nhìn Phàn Trường Ngọc, nói: "Nghe nói nha đầu con đã đạt đến quan tam phẩm, cũng tiến bộ không ít."
Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình hẳn là nên khiêm tốn, vì vậy trả lời: "Tất cả đều do nghĩa phụ dạy dỗ tốt."
Không ngờ, Đào Thái phó khẽ nhếch mi: “Lão phu không dạy ngươi được bao nhiêu, là tiểu tử kia dạy a?"
Có lẽ là bởi vì ngủ say một ngày một đêm nên chột dạ, Phàn Trường Ngọc sửng sốt từ đỉnh đầu đến vành tai đều đỏ bừng, dưới cổ hẳn là cũng đỏ bừng, nhưng là bởi vì có quá nhiều dấu vết, nàng đã quang chiếc khăn lông thỏ để che đậy.
Đào Thái phó cũng biết nàng là khuê nữ khờ khạo, da mặt lại mỏng, nghĩ tính tình thật thà của nàng, về sau không chừng lại ăn nhiều thiệt thòi từ tên tiểu tử láu cá kia, nhịn không được dựng râu trừng mắt: “Nếu là hắn dạy thì cứ dạy, con có gì mà ngượng ngùng? Không nói sau này hắn phải nhấc kiệu lớn tám người khiêng đến chỗ ta rước con về, bất quá hắn cũng là sư huynh của con, dạy dỗ con cũng là chuyện đương nhiên!"
Phàn Trường Ngọc vừa nghe Đào Thái phó giảng dạy, nàng vô ý thức ngồi ngay ngắn thẳng sống lưng, cao giọng đáp: "Nghĩa phụ dạy rất đúng!"
Đào Thái phó lúc này mới yên tâm hơn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Đến đây, ngồi xuống đánh cờ với nghĩa phụ nào."
Du Bảo Nhi bị bắt phải chơi cờ nửa ngày không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhường chỗ cho Phàn Trường Ngọc: "Mời Trường Ngọc cô cô."
Phàn Trường Ngọc: "..."
Trong lúc nàng đang vắt óc suy nghĩ bước cờ tiếp theo, Đào Thái phó vẫn đang hỏi nàng về tình hình ở trong kinh: “Lý gia sụp đổ, lão già Ngụy gia kia cũng đã đến nước này, về sau tiểu tử kia định làm gì, con có biết chứ?"
Phàn Trường Ngọc gật đầu, vuốt vuốt cờ trắng muốn đặt xuống, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Thái phó, con có thể hỏi ngài một số chuyện liên quan đến Ngụy Nghiêm không?"
Mi mắt nhăn nheo của Đào Thái phó khẽ nhếch lên: "Hỏi thay cho chính mình, hay là thay cho tiểu tử kia?"
Phàn Trường Ngọc nói: “Thay cho chân tướng mười bảy năm trước."
Đào Thái phó lúc này mới nở nụ cười: "Con à con. . ."
Ông ấy đem quân cờ trong tay thả trở lại trong sọt cờ, rót một chén trà được hâm nóng bằng lò nhỏ được làm bằng đất sét đỏ, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ nói: “Tiểu tử thối kia, lúc này sợ là đã vào trong ngục giam gặp Ngụy Nghiêm rồi đi.”
Phàn Trường Ngọc không lên tiếng, lúc trước nàng cảm giác Tạ Chinh muốn gặp riêng Ngụy Nghiêm, cho nên sau khi Tạ Chinh nói Đào Thái phó đang ở trong phủ, nàng mới đề xuất tới gặp Đào Thái phó để bên kia hắn có thời gian gặp riêng Ngụy Nghiêm.
Đào Thái phó chậm rãi nói: “Ngụy Nghiêm không có con cái, tên tiểu tử thối kia được nuôi dưỡng dưới gối của ông ta, thật đúng là bị ông ta nuôi giống như đúc khi ông ta còn trẻ, việc đã quyết định, có mười con trâu cũng không thể kéo lại được ..."