Bây giờ toàn bộ hoàng cung nằm dưới sự kiểm soát của Tạ Chinh, hoàng cung đêm đó bức thoái vị tạm thời tuyên cáo với bên ngoài, cũng là Lý Thái phó và Ngụy Nghiêm mưu phản, hoàng đế chấn kinh bệnh nặng, những người liên quan đều đã bị tống vào lao ngục, nhưng tội trạng cụ thể, còn cần đợi hoàng đế ‘Khỏi bệnh’ rồi lại bàn.
Trong lòng triều thần tựa như gương sáng, sau khi rời khỏi bữa cung yến hoang đường đó, ‘bệnh’ của hoàng đế sợ là không lành được, thanh long ỷ kia, nghĩ đã đến lúc đổi chủ.
Tề Mân bị thương nặng, được Công Tôn Ngân sai người tạm thời bố trí một chỗ trong hành cung, bên trong bên ngoài đều có trọng binh trấn giữ.
Lúc trước vì để đoạt pháo đạn của Thần Cơ doanh, hắn ta đã phái không ít tinh nhuệ bên trong ảnh vệ đến Tây Uyển, sau khi ác chiến cùng với Tả dịch doanh của Phàn Trường Ngọc một trận, đám ảnh vệ kia xem như toàn bộ bị diệt, số ảnh vệ ở bên cạnh Tề Mân cũng yểm hộ hắn ta trong trận hỏa lực và loạn tiễn hầu như tử thương không còn, một số ít hiện đang bị giam giữ.
Khi Phàn Trường Ngọc bước vào hành cung, liền nhìn thấy nam nhân sắc mặt tái nhợt đang nửa sống nửa chết nằm ở trên giường ho khan.
Trước đó Phàn Trường Ngọc chưa bao giờ gặp qua Tề Mân, chỉ cảm thấy hắn ta chung quy có lẽ cũng là thúc điệt với tiểu hoàng đế, hai người này nhìn có ba phần giống, giữa đôi lông mày ẩn giấu một tầng uất khí nặng nề.
Đối phương phát hiện được nàng, ho khan xong thì dựa vào trên gối mềm, nói chuyện yếu ớt nhưng vẫn là mang theo giọng điệu mỉa mai: "Vân Huy tướng quân? Thật là khách quý hiếm thấy."
Hắn ta phảng phất không phải là nhất đẳng tù binh, mà là hậu nhân Thái tử Thừa Đức sắp lên ngôi vị cao kia.
Phàn Trường Ngọc khác với bộ dáng khoa trương và tự phụ của hắn ta, nói ngay vào điểm chính: "Huyết án Cẩm châu mười bảy năm trước, Ngụy Nghiêm cùng với Tùy gia rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì?"
Vì sao Tùy gia không điều binh đến chi viện cho Cẩm châu, mặc dù Tùy gia làm loạn nhiều năm như vậy, vì sao Ngụy Nghiêm cũng không đem chuyện Tùy gia năm đó làm chậm trễ chiến cơ đồn ra ngoài?
Tề Mân cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười yếu ớt: "Tất nhiên là. . . Đã làm ra những chuyện không bằng heo không bằng chó."
Phàn Trường Ngọc quát lạnh một tiếng: "Nói!"
Khóe miệng hắn ta nhếch lên độ cong càng sâu hơn, nói ra điều kiện với Phàn Trường Ngọc: "Lấy sự nhạy cảm của Huyết y kỵ chắc cũng đã tìm thấy nơi ở thị thiếp kia của cô, nếu muốn biết Ngụy Nghiêm và Tùy gia đã làm những gì, có thể, để cho cô gặp mặt nàng ấy một lần."
Phàn Trường Ngọc lập tức nói: "Nằm mơ!"
Đôi mắt nàng như nước trong gợn sóng, lạnh lùng như ngưng một tầng sương tuyết trên lưỡi đao.
Lúc trước vì Du Bảo Nhi nằm ở trong tay bọn nàng, người này lại phái sát thủ hạ sát đứa con ruột là Du Bảo Nhi, chuyện này Phàn Trường Ngọc vẫn còn nhớ mồn một như trước mắt.
Thật vất vả lắm Du Thiển Thiển mới thoát khỏi ma chưởng của hắn ta, nàng sẽ không lại để Du Thiển Thiển gặp lại kẻ cặn bã này.
Tề Mân cụp mắt xuống: "Vậy... không thể trả lời."
Phàn Trường Ngọc đột nhiên rút bội kiếm ra, áp vào cổ họng hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng: "Ta không phải tới thương lượng với ngươi."
Những ngày qua nàng đã lăn lộn từ doanh trại đến trên triều đình, đủ để nàng học được phải dùng khuôn mặt hung ác tàn khốc nào để đi uy hiếp một người.
Tề Mân chỉ cười nhẹ: "Nếu cô đã rơi vào tay các ngươi, trước sau gì bất quá chỉ là chết, nếu như Vân Huy tướng quân chỉ muốn cái tính mạng này của cô, cứ việc ra tay là được."
Hắn ta bắt đầu tự xưng vương, dù là trên người đầy chật vật, cũng tràn đầy kiêu ngạo từ tận xương tủy, như thể đang nói với Phàn Trường Ngọc rằng hoàn toàn không có gì để nói nữa.
Phàn Trường Ngọc cầm kiếm giằng co với hắn ta trong hai hơi, lưỡi kiếm cắt qua lớp da mỏng ở bên cổ hắn ta, chảy ra những giọt máu, nhưng trên khuôn mặt hắn ta không có nửa phần sợ hãi.
Phàn Trường Ngọc cau mày dữ dội, cuối cùng thu kiếm, mím môi và rời khỏi hành cung không nói một lời.
-
Chân trước nàng vừa bước ra khỏi cửa cung, liền nhìn thấy ngoài cửa cung có một người đang leo lên bậc thềm cẩm thạch trắng của hành cung, trên áo bào gấm vàng khoác bên ngoài không ít tuyết rơi, mắt tựa như điểm sơn.
Phàn Trường Ngọc hơi sửng sốt: “Sao huynh lại tới đây?"
Nhìn thấy nàng, ý lạnh trong mắt Tạ Chinh đã tiêu tán một chút, thấy nàng chỉ mặc một thân nhuyễn giáp mỏng, hắn trực tiếp kéo áo khoác trên đầu vai xuống khoác lên người nàng: “Vào cung tra một số chuyện, nghe nói nàng đã đến hành cung, cho nên tới xem một chút."
Chiếc áo choàng vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi băng tuyết trên người, Phàn Trường Ngọc không cao bằng hắn, cả người gần như bị ép vào trong, chỉ để lộ ra khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp và mái tóc dài búi cao ở bên ngoài, trông giống như một thiếu niên nho nhỏ trộm mặc xiêm y của huynh trưởng, mặt mày trong sáng, nhưng không mất đi vẻ khí khái hào hùng.
Nàng giơ tay kéo kéo, song vai cùng Tạ Chinh đi xuống bậc thềm, kể ra chuyện Tùy gia giả tạo Hổ phù mà cố ý không xuất binh: “Ta nghĩ Hoàng trưởng tôn có lẽ biết được chuyện gì đó, cho nên tới tra hỏi, hắn đề xuất muốn gặp Thiển Thiển mới bằng lòng nói ra.”
Nghe nói xong chuyện Tùy gia giả tạo Hổ Phù, đáy mắt Tạ Chinh lại nhiễm băng sương một lần nữa: “Cung nữ trong lãnh cung kia cũng đã chết vào ba ngày trước.”
Không thể hỏi ra được gì từ trong miệng của Ngụy Nghiêm, khi ra khỏi thiên lao, hắn liền bắt đầu tra xét chuyện giữa ông ta và Thục phi.
Phàn Trường Ngọc không khỏi kinh ngạc: "Hoàng thượng ra tay?"
Tính toán thời gian, cung nữ kia đã chết sau đêm giao thừa.
Tạ Chinh lắc đầu: "Ta đã thẩm vấn thái giám bên cạnh Tề Thăng, sau vụ hãm hại ở lãnh cung thất bại, trong đêm Tề Thăng đã tìm đến Ngụy Nghiêm xin che chở, cung nữ kia là chính hắn dùng để đánh cược uy hiếp Ngụy Nghiêm che chở cho hắn, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức tự hủy lá bùa cứu mạng này."
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn: "Là Ngụy Nghiêm?"
Tạ Chinh không lên tiếng nữa, hiển nhiên là xác nhận.
Phàn Trường Ngọc vẫn trăm mối không thể giải thích được: “Ngụy Nghiêm đã giết cung nữ trước khi Lý thái phó bức vua thoái vị, là sợ bê bối của ông ta bị Lý thái phó biết? Hay ông ta không muốn bất kỳ tin tức nào rơi vào tay người khác?"
Tạ Chinh nhìn tường cung che chắn xa xa bị tuyết trắng bao phủ, chỉ nói: “Ông ta là người vẫn luôn tâm ngoan thủ lạt, đã ép Lý gia cùng đường mạt lộ chỉ có thể bức vua thoái vị, biết được trong cung có tai họa ngầm, tất nhiên sẽ không giữ lại."
Phàn Trường Ngọc nhớ lại những gì Đào Thái phó đã nói về việc muội muội của Ngụy Nghiêm là bằng hữu với Thục phi khi vẫn còn là khuê trung, Ngụy Nghiêm đã từng ở dưới trướng của Thích lão tướng quân, Ngụy Nghiêm và Thục phi khẳng định đã quen biết nhau trước khi mỗi người đều thành gia. Thêm việc Ngụy Nghiêm chỉ cưới phu nhân hữu danh vô thực, mối quan hệ giữa Ngụy Nghiêm và Thục phi ngày càng trở nên tế nhị.
Nàng do dự nói: “Vậy chuyện Ngụy Nghiêm tư tình với Thục phi chẳng lẽ là thật?”
Nếu là giả, vì cớ gì sau khi Ngụy Nghiêm đã khống chế tiểu hoàng đế, còn muốn diệt khẩu cung nữ kia?
Tạ Chinh vẫn trầm mặc không nói, trong tuyết dày không chút vội vàng đi về phía trước, không có áo choàng chắn gió tuyết, thân ảnh lạnh lùng cứng ngắc của hắn trong thoáng chốc cũng lộ ra một chút gầy yếu, giống như đứa trẻ mất đi chỗ dựa, một hồi lâu, mới lơ đễnh nói: "Có lẽ đúng như lời của Tề Mân đã nói, là do ông ta náo loạn hậu cung, mưu đồ đế vị, cho nên mới thiết kế việc đánh mất Cẩm châu."
Phàn Trường Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?"
Tạ Chinh quay lại nhìn nàng, tuyết mịn rơi trên vai hắn, chiếc áo mãng bào màu đen thêu chỉ vàng nổi bật gương mặt trắng như sương tuyết của hắn.
Phàn Trường Ngọc đột nhiên giơ tay, gắt gao ôm lấy hắn, âm thanh nghẹn ngào mà kiên định: "Về sau ta sẽ cùng huynh đi tiếp một đoạn đường."
Hắn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng vào lúc ấy, Phàn Trường Ngọc vẫn nhận thấy hắn có điều gì đó là lạ.
Đúng vậy, dù Ngụy Nghiêm có tội ác chồng chất, nhưng hắn cũng đã gọi cữu cữu hơn hai mươi năm, là người thân duy nhất của hắn còn trên thế gian này.
Nhưng người thân duy nhất này, cũng chính là hung thủ giết phụ mẫu hắn.
Làm sao hắn có thể không buồn? Hắn chỉ... không biết tại sao hắn buồn?
Tạ Chinh cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô nương trong ngực mình, nàng dùng sức rất nhỏ lao vào trong lòng hắn, nhưng lại khiến trái tim hắn run lên, cảm giác run rẩy lan đến đầu ngón tay.
Hắn cứng đờ một hồi, sau đó giơ tay áp vào trong áo choàng phía sau lưng nàng, đem nàng hoàn toàn ôm vào trong lòng, trên mi dài rũ xuống còn có bọt tuyết mịn, cố chấp mà nghiêm túc nói: "Đương nhiên, nàng không thể chạy thoát."
Tuyết rơi dày đặc, hai người tiếp tục sóng vai trở về.
-
Sau khi nghe ngóng chuyện về Thục phi từ cung nữ kia trở nên vô vọng, Phàn Trường Ngọc đã thay Tạ Chinh đến bái phỏng An thái phi một chuyến.
Phải nói là, ngay từ đầu Tạ Chinh bảo Công Tôn Ngân dẫn dắt Trưởng công chúa đi điều tra chuyện về Thập Lục hoàng tử, nhưng chân chính muôn tiếp xúc, chính là An thái phi.
Cung nhân trong hoàng cung tuy đã đổi qua từng đợt, nhưng An thái phi lại là một vị cung phi từ mười bảy năm trước chỉ tự lo thân mình, đối với chuyện năm đó, bà ta tất nhiên sẽ biết nhiều hơn so với cung nhân bình thường một chút.
Có lẽ hiện tại thế cục trước mắt đã rõ ràng, lần này Phàn Trường Ngọc tới bái phỏng, sau khi nói rõ mục đích tới, ngược lại An thái phi căn bản không có trốn tránh.
"Ai gia và Thục phi cũng coi như đã quen biết nhau từ thuở khuê các, cho đến hôm nay, ai gia vẫn thích gọi bà ấy là Dung Âm hơn."
Cửa điện đóng kín, ánh sáng trong Phật đường nhỏ mờ mờ.
An thái phi mặc bộ thiền phục, sau khi thắp hương, dùng đôi tay thon thả khéo léo giữ lại nắp lò bác sơn chạm khắc rỗng ruột bằng vàng, từng làn khói xanh từ trong lỗ hổng truyền ra ngoài, chậm rãi lơ lửng trên không trung Phật đường.
Bà ta dừng lại một chút, vẻ mặt trong nháy mắt có một nỗi buồn vô cớ: "Bà ấy cũng thích ai gia gọi khuê danh của bà ấy."
Phàn Trường Ngọc ngồi ngay ngắn ở phía bên kia của chiếc bàn thấp, âm thầm nhớ kỹ khuê danh của Thục phi là Thích Dung Âm.
Nghĩ thầm ngược lại là một cái tên cực kỳ êm tai.
Thục phi trở lại chiếc bàn thấp, thản nhiên ngồi xuống, lúc giơ tay nhấc chân đều là vẻ thong dong thanh nhã lắng đọng qua năm tháng: “Ai gia tiến cung cùng lúc với bà ấy, bởi vì có nguyên nhân là Thích Thái hậu, sau khi bà ấy tiến cung liền được phong phi, ai gia chỉ được phong tiệp dư. Lúc ấy Giả quý thái phi được sủng ái vô cùng, phi tần nếu được lọt vào mắt xanh của hoàng đế, đều sẽ bị nếm qua đau khổ ở nơi của Giả quý thái phi, bà ấy đã từng thay ai gia giải vây một lần, một tới hai đi, bởi vì lấy chút tình nghĩa quen biết từ thời khuê các kia, chúng ta cũng trở nên thân quen.”
Tiếng nước réo rắt, An thái phi châm xong một tách trà đẩy tới trước mặt Phàn Trường Ngọc, như lạc vào ký ức nào đó, bà ta khẽ mỉm cười một tiếng.
"Dung Âm là một người có tính cách rất ôn hòa, nhìn bà ấy không giống như là người vì vinh nhục của Thích gia tiến cung để tranh thủ tình cảm. Nhưng cũng vì tính tình không tranh quyền thế kia, cũng khiến cho tiên đế hận không thể đem mọi thứ đều dâng cho bà ấy, đã khiến cho Giả quý thái phi ghen ghét khá lâu.”
An thái phi cười cười, nhưng lại lắc đầu: “Có lẽ không liên quan gì đến tình cảm, dù sao nam nhân trên đời này có người nào không động tâm với một mỹ nhân như bà ấy? Lúc không cười thì lạnh lùng như u đàm, khi cười lên lại xán lạn như hoa sen. Khi đó trong số nam nhân tại kinh thành có Ngụy Nghiêm và Tạ đại tướng quân được xưng là văn võ song toàn, bên trong mỹ nhân thì có Dung Âm và Ngụy Quán.”
Phàn Trường Ngọc biết, Ngụy Quán chính là mẫu thân của Tạ Chinh.
Có thể giọng nói của An thái phi nhẹ nhàng, lại có một loại cảm xúc thăng trầm thẩm thấu theo thời gian, nàng chỉ lo nghe đoạn chuyện xưa này, bưng lấy tách trà nhưng cũng không nhấp một ngụm nào.
"Trong cung, Dung Âm luôn không vui vẻ, bất luận là tiên đế thưởng cái gì, cũng khó khiến bà ấy mỉm cười một tiếng. Bà ấy thích nơi cao, Trích Tinh lâu là nơi mà bà ấy thường đi, có khi ở đó đứng một lần cho tới trưa, về sau không biết vì sao, tiên đế đã sai người phá hủy Trích Tinh lâu, còn lạnh nhạt Dung Âm một đoạn thời gian dài.”
“Ai gia đã hỏi Dung âm đi trên lầu kia để nhìn cái gì, bà ấy nói bà ấy nhớ nhà.”
An thái phi cũng pha cho mình một tách trà, sau khi nhấp một ngụm vẫn là mỉm cười, nhưng lại mang theo buồn bã vì lãng phí năm tháng: “Ai gia không biết lời này của bà ấy là thật hay giả, nhưng năm thứ hai sau khi bà ấy vào cung, Ngụy Nghiêm đã thành thân, cuối năm liền có con. Năm đó cung yến đêm giao thừa, tiên đế vốn muốn dẫn bà ấy đi gặp quần thần, nhưng có lẽ bà ấy bị bệnh, cuối cùng là Giả quý thái phi được đi theo tiên đế. Giả quý thái phi coi đây là Dung Âm bị yếu thế, nhất thời đắc ý, đoạn thời gian kia, ngược lại là trong cung yên bình hơn rất nhiều."
Phàn Trường Ngọc mơ hồ đoán được điều gì đó, bèn hỏi: “Cái chết của Thục phi thật sự có liên quan đến Ngụy Nghiêm sao?”