Đại nương lập tức có chút xấu hổ: "Vậy sao..."
Bà ta nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, dù sao cũng là người sống được mấy chục tuổi, nói chuyện vẫn còn miệng lưỡi, cười nói: “Tiểu phu thê hai người, nam tuấn nữ mỹ, ta liếc mắt nhìn qua, còn tưởng rằng là huynh muội a, đây chính là hợp tướng phu thê đây sao? Thật là phúc khí!"
Phàn Trường Ngọc chỉ có thể cong khóe môi dưới đồng cảm.
Đại nương vừa đi, nàng liền không nhịn được quở mắng Tạ Chinh: "Làm ăn thế nào cũng phải tươi cười chào hỏi, huynh làm bộ mặt nghiêm nghị như ai nợ bạc, ai sẽ đến mua thịt của huynh?"
Lúc đang nói chuyện, bên cạnh lại có một cô nương vừa ra ngoài mua thức ăn nhìn Tạ Chinh, đỏ mặt hỏi: "Những miếng sườn này bán thế nào?"
Trên mặt Tạ Chinh vẫn không có một tia biểu tình dư thừa: "Ba mươi chín văn một cân."
Sườn là loại thịt tươi đắt nhất.
Cô nương trẻ tuổi không dám nhìn Tạ Chinh, cúi đầu đỏ mặt lắp bắp nói: "Ta muốn ba cân, giúp ta chặt thành miếng nhỏ."
Tạ Chinh cầm con đao chặt xương, chặt mấy miếng sườn xong rồi gói kỹ đưa tới.
Phàn Trường Ngọc ở một bên nhìn trợn mắt há mồm.
Trong dân gian để thuận tiện cho việc tính toán, một trăm văn tiền có thể dùng dây nhỏ xâu lại, trong lúc mua bán cũng thuận tiện cho nhau.
Tạ Chinh tiếp nhận một trăm mười bảy văn đưa cho Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc vẫn như cũ có chút choáng váng.
Rồi lập tức từ từ tiếp nhận sự thật này, người khác bán thịt lợn dựa vào mồm mép, con tên gia hỏa này bán thịt lợn dựa vào gương mặt.
Nàng một tay nâng trán, nửa đùa nửa thật nói: “Đáng lẽ ta nên sớm để huynh đến cửa hàng hỗ trợ, không chừng buôn bán năm trước còn có thể tốt hơn.”
Tạ Chinh liếc nhìn nàng một cái, cũng không tiếp lời.
Lúc này vẫn còn sớm, trong chợ người mua thức ăn cũng không nhiều, cửa hàng thịt lợn khác cũng vắng tanh, chỉ có cửa hàng thịt lợn Phàn gia bán được hai mối.
Mặc dù những người bán thịt khác cũng rất ghen tị, nhưng Phàn Trường Ngọc sẽ đến cửa hàng của họ để mua đầu lợn và chân lợn để làm thịt kho, thỉnh thoảng cũng mua lòng lợn, xem như chiếu cố việc làm ăn của bọn họ, cho nên cũng không ai ghen tỵ cái gì.
Oán hận giữa Quách đồ tể và nhà của Phàn Trường Ngọc đã chất chứa từ lâu, Phàn Trường Ngọc muốn mua thịt cũng không có khả năng đi đến cửa hàng của ông ta để mua, hai nhà ngày càng trở nên mâu thuẫn với nhau.
Khi ông ta đang dọn tuyết trước cửa hàng của mình, dùng xẻng xúc tuyết đầy trên đường, âm dương quái khí nói: "Bán thịt thì thật bán thịt đi, như thế nào lại tới chỗ này, đi tới câu lan nhà ngói* bán không tốt hơn sao?"
*ý chỉ kỹ viện
Không gì khác hơn là châm chọc Tạ Chinh dựa vào gương mặt để thu hút nhiều người đến cửa hàng của Phàn gia để mua thịt.
Khuôn mặt của Phàn Trường Ngọc tối sầm ngay tại chỗ.
Nàng là người thích bao che nhất, Tạ Chinh đã giả ở rể nhà nàng để bảo vệ gia sản, người ở bên ngoài sau lưng lấy thân phận ở rể của hắn để giễu cợt thì cũng thôi đi, lại ngay trước mặt nàng trực tiếp mồm mép nói lời bỉ ổi! Sao có thể nhịn được!
Huống chi, cữu cữu của ông ta trước đó không lâu còn giúp đỡ Phàn đại có ý đồ chia tài sản của nhà nàng, thù mới thêm với hận cũ, thật sự là đến lúc nên thanh toán rồi!
Phàn Trường Ngọc bước ra khỏi cửa hàng thịt nhà mình, trực tiếp đứng ở giữa phố lớn nhìn Quách đồ tể: "Ông lặp lại những lời vừa mới nói lần nữa."
Với cuống họng của nàng, những người mở cửa hàng trên toàn bộ con phố cùng với vài người đi mua thức ăn đều nhìn lại.
Quách đồ tể đã từng chịu thua dưới tay Phàn Trường Ngọc, nhưng không dám trực tiếp đối cứng với nàng, chỉ mồm mép nói: "Ta vừa rồi nói cài gì? A, mới trên đường có một kỹ nữ cùng với thỏ nhân gia cấu kết làm bậy, ta nói kỹ nữ cùng với thỏ nhân gia kia, như thế nào mà Phàn nương tử ngươi đuổi đến mắng mỏ?"
Ông ta vừa dứt lời, hàm dưới liền bị một côn đánh thật mạnh vào, lực đạo lớn đến mức khiến Quách đồ tử lùi về sau mấy bước, va vào hộc tủ trong cửa hàng mới ổn định được thân hình.
Ông ta dùng một tay che hàm, cảm thấy hai hàm răng như dính vào nhau, trong miệng có mùi máu tanh, hồi lâu không nói được lời nào, dùng ngón tay kia chỉ vào Phàn Trường Ngọc, lại chưa nói lời nào, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Phàn Trường Ngọc.
Nàng chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Xin lỗi."
Quách đồ tể chịu đựng cơn đau từ quai hàm truyền đến, sau khi phun ra một ngụm máu, máu nóng cũng dâng lên, ngang ngược nói: “Ta không phải nói ngươi cùng tướng công tiểu bạch kiểm kia, bản thân ngươi đuổi tới đây nhận, bắt lão tử nói xin lỗi cái gì?"
Phàn Trường Ngọc không thèm phí miệng lưỡi với ông ta, lại đưa trường côn tới trước, Quách đồ tể sợ tới mức vội vàng thấp giọng né tránh, cây trường côn không có đầu mũi tên, nhưng dựa vào lực tay mạnh mẽ mà trực tiếp đâm thủng tấm ván gỗ bên trên cửa tủ.
Người ta không khỏi hoài nghi, nếu là ở trên trán, rất có thể là bị trường côn trong tay nàng đâm thủng một cái lỗ máu.
Quách đồ tể sợ tới mức hai hàm run run, ngoài mạnh trong yếu nói: "Sao ngươi dám đụng vào lão tử? Cữu cữu của lão tử là sư gia bên người của huyện thái gia, nếu ta kiện cáo có thể để ngươi ngồi tù mục xương!"
Phàn Trường Ngọc nói: "Ông có tin hay không, trước khi cữu cữu sư gia kia của ông chạy tới, ta có thể vặt đầu của ông xuống cho chó ăn thay cơm."
Về mặt thủ đoạn, Quách đồ tể thật sự không địch nổi nàng, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ oán hận.
Phàn Trường Ngọc lại hét lên lần nữa: "Xin lỗi!"
Quách đồ tể vô cùng không tình nguyện, nhưng nhìn thấy trường côn kia chỉ thẳng vào mặt mình, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói trước mặt mọi người: “Xin lỗi.”
Phàn Trường Ngọc thu cây trường côn lại, hừ lạnh một tiếng: "Người ta đều nói, hoạn quan mới thích mồm mép, khả năng buôn chuyện của ông còn lợi hại hơn hoạn quan! Ghen tỵ làm ăn bên trong cửa hàng thịt của ta làm gì, nếu ông bản lĩnh như vậy, sao không tiến vào trong cung làm thái giám tổng quản, không thì thật sự có lỗi với đầu lưỡi đổi trắng thay đen của ông!"
Những người xem phá lên cười ha hả.
Những người bán thịt ở các cửa hàng thịt khác trên khuôn mặt cũng cố nén nụ cười.
"Hoạn quan? Cũng đừng nói nha, họ Quách kia chỉ là ỷ ngoài mạnh trong yếu, không chừng thật đúng là không có khả năng ấy!"
"Nghe nói dáng dấp con cái của ông ta rất giống biểu huynh của ông ta, nhi tử có khả năng là mượn giống rồi!"
"Mọi người đều không phải lén lút nói nương tử của ông ta vụng trộm với người sao? Trời có mắt rồi, nương tử của ông ta vụng trộm với người ở sau lưng bị mắng lâu như vậy, nguyên lai không phải nương tử ông ta thủy tính dương hoa*, là do bản thân của ông ta không dùng được!"
*thủy tính dương hoa: nữ tử không chung tình, tác phong thiếu đứng đắn.
"Ông ta trời sinh cao to, cái kia làm sao không được?"
"Nghe nói là do trước kia mổ lợn, thời điểm đó con lợn giãy giụa không đè xuống, con lợn ngã xuống giẫm lên thứ kia!"
Nghe người vây xem ta một câu ngươi một câu, Quách đồ tể sắc mặt đỏ bừng, trên cổ gân xanh nổi lên, "Nói nhảm cái gì? Có tin hay không lão tử một đao chém chết các ngươi!"
Những người vây xem đều tránh xa, nhưng tiếng nghị luận vẫn không dừng lại.
"Nhìn ông ta như vậy, rõ ràng là bị chọc vào chân đau, chẳng lẽ là thật?"
"Ta đã nói ông ta là một đại nam nhân mà lắm mồm như vậy, động một chút lại mắng tiểu sinh tuấn tú nhà người ta là thỏ nhân gia, hóa ra bản thân ông ta mới là một thỏ nhân gia!"
Lời đồn đại càng ngày càng thái quá, Quách đồ tể càng nổi giận về phía người đi đường vây xem, tất cả mọi người ngược lại càng bịa đặt cho ông ta.
Cuối cùng, Quách đồ tể chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Phàn Trường Ngọc cũng không muốn nhìn ông ta nữa, chỉ nói: "Cái miệng của ông khi nói đúng sai của người khác, muốn bao nhiêu bẩn thỉu liền có bao nhiêu bẩn thỉu, đến phiên chính ông bị người khác bịa đặt, liền biết khó chịu rồi?”
Nói xong, liền mang theo trường côn trở về cửa hàng thịt nhà mình.
Quách đồ tể nghe những lời nói nhao nhao của những người kia, hôm nay cũng không có tâm tình tiếp tục buôn bán, dứt khoát đóng cửa trốn ở trong nhà.
Sau khi Phàn Trường Ngọc bước vào cửa hàng, có chút áy náy nói với Tạ Chinh: "Thật xin lỗi, huynh sắp phải đi rồi, còn để huynh bị tên họ Quách kia bịa đặt một trận."
Nàng vừa rồi bảo vệ hắn với người bên ngoài, hắn đều để vào trong mắt, Tạ Chinh chỉ nói: "Không sao."
Màu mắt lại có chút phức tạp.
Phàn Trường Ngọc nói: "Ông ta ỷ vào mình có cữu cữu là sư gia thôi, các huyện lệnh hết nhiệm kỳ đều thuyên chuyển, cữu cữu của ông ta sẽ chẳng là gì cả!"
Mới vừa rồi động võ, dây vải ống tay áo của nàng bị lỏng ra.
Phàn Trường Ngọc nhíu mày, cởi ra rồi lại quấn lại để buộc chặt hơn một chút, trực tiếp dùng răng cắn một đầu của dây vải, một tay khác cầm dây vải có chút vụng về quấn lên tay áo.
Cổ tay áo của xiêm y mùa đông tuy hẹp hơn so với xiêm y mùa hè, nhưng vẫn bất tiện khi làm việc, hơn nữa nàng thường dùng đao chặt xương, vì để bảo vệ cổ tay, liền dùng dây vải cột ống cổ tay.
Tạ Chinh thấy vậy, dùng ngón tay thon dài cầm lấy dây vải trong tay nàng, nói: "Ta giúp nàng."
Hắn tựa hồ chỉ là thông báo cho nàng biết, không phải xin phép nàng, bởi vì Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp trả lời, tay kia của hắn đã nắm lấy mảnh dây vải nàng đang cắn, nói: “Nhả ra.”
Phàn Trường Ngọc trong nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc nới lỏng lực cắn giữa hai hàm răng.
Khi nàng định thần lại, Tạ Chinh không nhanh không chậm xắn tay áo của nàng lên, dùng lực vừa phải đè cổ tay nàng xuống, sau đó dùng dây vải quấn chặt lại, cảm giác xúc giác từ cổ tay truyền đến rất rõ ràng.
Phàn Trường Ngọc vô thức cuộn tròn đầu ngón tay.
Dây vải là màu xanh lá, ngón tay của hắn thon dài mảnh khảnh được bọc trong một miếng vải sẫm màu, tuy nhợt nhạt nhưng đường nét rõ ràng, đẹp không thể tả.
Hắn trông khá tập trung, nhưng vẫn có thể phân tâm hỏi nàng một câu: "Nhiệm kỳ huyện lệnh chỗ các người khi nào đến?"
Phàn Trường Ngọc vốn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng khi hắn nói chuyện, cũng không có vẻ lúng túng như vậy, nói: "Tính ra qua hết năm đã tròn ba năm nhiệm kỳ."
Tạ Chinh nói: "Những ngày tốt lành của người sư gia kia nên kết thúc."
Theo luật quan của Đại Dận, huyện lệnh bên ngoài mỗi ba năm đổi một lần, bình thường là được thuyên chuyển, có công trạng lớn mới được lên chức, nếu bách tính địa phương cùng ký một lá thư muốn lưu, như vậy mới có thể lưu lại nơi đó.
Phàn Trường Ngọc hỏi nguyên nhân, sau khi hắn lấy luật quan giải thích, Phàn Trường Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười nói: "Vậy thì ta càng không sợ cái tên họ Quách kia!"
Sư gia chỉ là phụ tá do huyện lệnh mời, căn bản không ăn bổng lộc. Đã là thay huyện lệnh bày mưu tính kế, tất nhiên cũng biết được nhiều việc ngầm của huyện lệnh, trên cơ bản mỗi một đời huyện lệnh được điều nhiệm hoặc lên chức, hoặc là mang theo sư gia của mình đi địa phương mới nhậm chức, hoặc là cho sư gia một khoản tiền bạc, cưỡng chế sau này được làm mưu sĩ cho bên ngoài.
Dựa trên những việc làm của huyện lệnh mấy năm ở huyện Thanh Bình, muốn bách tính viết sách vạn dân lưu ông ta lại là không thể nào.
Vậy thì bất kể huyện lệnh kia thăng hay giáng, cũng sẽ không ở lại huyện Thanh Bình, cho dù cữu cữu của Quách đồ tể vẫn làm sư gia cho huyện lệnh, tự nhiên cũng không cách nào tiếp tục ở lại huyện Thanh Bình diễu võ giương oai nữa.
Sau khi Tạ Chinh cột chặt dây vải quấn lấy ống tay áo cho nàng, ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ tươi cười tùy ý thoải mái trên mặt nàng.
Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn đi chỗ khác, nói: "Được rồi."
Phàn Trường Ngọc di chuyển cổ tay một chút, nụ cười trên mặt vẫn không giảm: "Quả nhiên buộc chặt hơn ta một chút, đa tạ!"
Cảm giác siết chặt trên cổ tay như thể tay hắn vẫn đang ấn vào nó, sau khi nàng vò vò một chút, cảm giác kỳ dị kia mới hơi giảm đi.
Tạ Chinh nói: "Tiện tay mà thôi."
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Ta phải tranh thủ thời gian đi đưa hàng cho Dật Hương lâu, chuyện bên trong cửa hàng giao cho huynh."
Tạ Chinh nói: "Yên tâm đi."
Phàn Trường Ngọc đi tới cửa, lại quay đầu dặn dò: "Nếu có người tới mua thịt mà bán xong rồi, đối phương còn muốn đặt trước, huynh cũng có thể ghi nhớ giúp ta một chút."
Tạ Chinh gật đầu nói được.
Phàn Trường Ngọc lúc này mới yên tâm rời đi, khi lên xe bò, không nhịn được mà xoa nhẹ cổ tay, nhưng không thể nói là có chỗ nào không được tự nhiên.
-
Ngày tuyết đường trơn trượt, Phàn Trường Ngọc đánh xe nửa canh giờ mới tới Dật Hương lâu ở huyện thành, cách thật xa đã nhìn thấy một vòng người vây quanh trước cửa chính của Dật Hương lâu, còn có tiếng khóc yếu ớt, giống như là có người khóc tang, người đều không thể chen qua chứ đừng nói đến một chiếc xe bò.
Phàn Trường Ngọc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuống xe, đi hỏi những người tụ tập bên ngoài để xem náo nhiệt: "Dật Hương lâu có chuyện gì vậy?"
Đại thẩm xem náo nhiệt quay đầu lườm nàng một chút, nói: “Đồ ăn ở Dật Hương lâu ăn chết người, nhi nữ của nhà đó trực tiếp khiêng quan tài đến cửa Dật Hương lâu đòi công đạo!"