Trong rừng rậm ngoại ô sườn núi huyện Thanh Bình, vài trinh sát giẫm lên cỏ khô còn chưa đọng tuyết, biến mất khỏi tuyết, chạy về phía đội quân ẩn mình trong rừng thông.
"Tướng quân! Có một đội quan binh triều đình hướng về phía huyện Thanh Bình!"
Tiểu tướng Sùng châu túc trực ở đây nghe tiếng thì mừng rỡ: “Là cờ chiến chữ Ngụy sao?”
Trinh sát trả lời: "Không thấy cờ chữ Ngụy, là cờ của Tế châu."
Trên mặt tiểu tướng nhất thời có chút không xác định, lại hỏi: "Ai là người lãnh binh?"
"Một lão tướng và một tướng lĩnh trẻ tuổi."
Vị tiểu tướng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là Ngụy Tuyên và Hạ Kính Nguyên cùng nhau tới?"
Người phía dưới hỏi hắn ta: "Tướng quân, chúng ta còn mai phục những bạo dân ở ngoài huyện Thanh Bình sao?"
Tiểu tướng lắc đầu: “Quan binh phủ Tế châu đã đến, để cho người của chúng ta cầm đầu bạo dân tiếp tục làm loạn, tốt nhất là giết tiến vào huyện thành, cứ như vậy, mặc kệ là ai từ Tế châu đến, quân đội này chỉ có thể giao thủ với bạo dân."
Một khi bạo dân tạo phản tiến vào thành, bách tính trong thành thương vong càng thảm hơn, có thể đẩy tội danh trên đầu của Ngụy đảng càng nhiều.
Kế hoạch ban đầu của thế tử bọn họ là giữ lại quân lương mà huyện Thanh Bình thu, với tính khí của Ngụy Tuyên tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, tự mình dẫn quân tới tự mình chinh lương, khi gặp phải bạo dân tạo phản đạt đến đỉnh điểm, hai pháo nổ vừa vặn đối đầu, không lo không thể đánh nhau.
Triều đình cưỡng chế chinh lương ép bức một huyện thành làm phản, quân đội đồ sát bách tính trong huyện tay không tấc sắc, tin tức này truyền đi tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn.
-
Tình hình hiện tại ở cửa thành thật sự không lạc quan.
Huyện Thanh Bình chỉ là một huyện thành nhỏ, quân bảo hộ thành căn bản không được coi trọng, ngay cả tường thành được đắp bằng đất cũng quá thấp, ngoại trừ một tháp canh trống, trên bức tường thành mã diện không có ủng thành* và lầu quan sát.
*bức tường nhỏ ở ngoài cửa thành
Vương bộ đầu biết trước được tin tức, dẫn theo một đám bộ khoái dưới quyền đóng cửa thành lại, tìm một vài cung tiễn lẻ tẻ đến đặt trên đỉnh cửa thành, nhưng nhìn qua vẫn là ít đến đáng thương, đầu người thậm chí không thể lấp đầy tường thành.
Cử một nhóm bộ khoái đến thủ cửa thành, đích thật đã không hợp với thói thường.
Đó cũng là huyện Thanh Bình không có quân đội, mấy chục năm qua ngoại trừ sơn phỉ, cũng chưa từng trải qua chiến hỏa.
Những người nông dân bị chặn dưới cửa thành kia, trong nháy mắt đều là một mảnh hỗn độn, trên tay mỗi người đều cầm cuốc và cào, sắc mặt không còn chất phác thành thật nữa, từng người đều là hung thần ác sát, như thể bọn họ hận không thể ăn sống những bộ khoái đứng trên cửa thành.
Đừng nói là những bộ khoái trẻ tuổi trên cửa thành, ngay cả Vương bộ đầu nhìn cảnh tượng này trong lòng cũng run sợ, trận này tụ tập mấy ngàn nông dân thật sự muốn tiến vào thành, chỉ một tòa thành nho nhỏ thì có thể ngăn cản cái gì?
Trước mắt Vương bộ đầu chỉ có thể hy vọng phủ Tế châu bên kia nghe được phong thanh, nhanh chóng phái đội quân tới.
Ông ấy nhớ tới những gì Phàn Trường Ngọc đã nói, nhìn những bách tính phía dưới cố gắng thuyết phục bọn họ: "Các hương thân, các người đây là đang làm gì vậy? Chớ nhất thời hồ đồ mà làm nên đại tội tru di cửu tộc!"
Hầu hết những nông dân đi theo đây đều sợ cung tên trên cửa thành, không dám tiến lên trước, tuy nói bọn họ người đông thế mạnh, nhưng ai cũng không muốn là người chết trước.
Ai cũng biết tội tạo phản là tội danh gì, tự trong lòng biết là một chuyện, nghe theo lời khuyên của người khác lại là chuyện khác.
Hầu hết bọn họ cả đời đều trông coi đồng ruộng sống qua ngày, thậm chí còn chưa từng ra khỏi huyện Thanh Bình, bọn họ chỉ biết quan lớn nhất thiên hạ chính là hoàng đế, mà quan lớn nhất huyện Thanh Bình là huyện lệnh.
Nếu đắc tội với huyện lệnh, sẽ bị ăn trượng và tống giam; còn đắc tội hoàng đế, tất cả thân quyến cửu tộc đều bị đưa lên đoạn đầu đài.
Bình thường nhìn thấy những bộ khoái này thì trong lòng kinh hãi cực kỳ, bây giờ lại nghe Vương bộ đầu nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi ưu tư.
Tên cầm đầu thấy thế thì ánh mắt trở nên sắc bén, mắng Vương bộ đầu trên tường thành: "Khi các cẩu quan các ngươi diễu võ giương oai, đám nông dân chúng ta liền bị các ngươi hô tới quát lui gọi dân đen, tất cả mọi người đều bị bức đến không còn đường sống, bây giờ lại gọi là hương thân rồi? Phi! Lão tử không đảm đương nổi một tiếng hương thân từ đám chó săn huyện lệnh của các ngươi! Tru di cửu tộc sao? Chúng ta không có lương thực, không cần đến hoàng đế tru cửu tộc của chúng ta, chúng ta đã chết đói hết trước rồi! Trước sau đều chết, không bằng vào thành cướp chút lộ phí đầu quân vào phản vương Sùng Châu, vậy còn có đường sống sót!"
Những người nông dân ban đầu còn có chút run sợ, sau khi nghe được lời này của hắn ta, ánh mắt trở nên kiên định hơn, đồng loạt hét lên: "Quan phủ không cho chúng ta con đường sống! Tự bản thân chúng ta tìm một con đường sống!"
Tên cầm đầu giơ cao nông cụ trong tay: "Để con chó huyện lệnh ra chịu chết!"
Những người nông dân phía sau cũng hét lên: "Để con chó huyện lệnh ra chịu chết!"
Thấy tình thế không thể khống chế, Vương bộ đầu vội vàng nói: "Các vị hương thân bình tĩnh xin hãy chớ vội, những lương thực này... đều sẽ trả hết lại cho mọi người, tất cả mọi người đem phần của mình đi về nhà, chuyện tạo phản này, quan phủ cũng sẽ không truy cứu."
Tên cầm đầu cười lạnh: "Mọi người có nhìn thấy không, thời điểm chúng ta không làm phản, bọn cẩu quan này không coi tính mạng của chúng ta ra gì, đánh chết người cũng muốn đoạt lương thực. Chúng ta làm phản, bọn họ đều trả lương thực trở về! Những năm này chúng ta chịu khổ chịu tội, chỉ là bởi vì thấy chúng ta dễ bắt nạt mà thôi!"
Những lời này khiến trong lòng đám nông dân càng thêm tức giận.
Tên cầm đầu thừa cơ hội nói: "Chúng ta không thể rút lui! Chỉ cần chúng ta rút lui, sẽ đến lượt bọn cẩu quan này diễu võ giương oai! Nhóm phú hộ trong thành này, ai mà không phải mắt chó coi thường người khác? Ngày xưa chúng ta vào thành nhóm chợ, những người kia nhìn thấy chúng ta như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu! Giết vào thành đi! Giết cẩu quan, đoạt vàng bạc, đem những gì trước đó chúng ta bị uất ức lấy trở về!"
Hắn ta cho vài người phía sau một ánh mắt, những người kia cũng hiểu ý kêu theo: "Đúng vậy! Chúng ta trời sinh không phải rẻ mạt, chúng ta chỉ là đầu thai thua kém với những người trong thành kia mà thôi!"
"Các hương thân chớ bị chó săn huyện lệnh này lừa! Ông ta dỗ dành chúng ta về nhà, điều chờ đợi chúng ta chính là số phận giống như Mã gia thôn mà thôi!"
"Đã đến mức này rồi, còn lui cái gì mà lui! Lão tử có chết cũng muốn làm quỷ phong lưu! Nghe nói nữ nhân trong thành đều non mềm có thể vắt ra nước! Da trắng nõn như bột, các huynh đệ không có nương tử, các ngươi không muốn làm tân lang một đêm với những thiên kim nhà viên ngoại kia sao?”
Có thám án Mã gia thôn phía trước, không ai dám rút lui, vào thành lại có nhiều cám dỗ như vậy, những nông dân phía sau kia mắt gần như đỏ hoe, đứng trên mặt đất thở hổn hển. Lấy khí hô to: "Giết vào thành đi!"
Vương bộ đầu khi đến cửa thành mới nghe nói về nguyên nhân khiến những nông dân này làm phản, một là những quan binh huyện nha kia chinh lương tàn bạo ngang ngược, không đối xử với nông dân như con người, thứ hai là thôn dân Mã gia thôn muốn đi đến phủ Tế châu làm lớn chuyện này, nửa đường lại bị đồ sát toàn thôn.
Hiên tại ngay cả chức vụ bộ đầu ông ấy cũng không có, lúc nói trả lại lương thực cho những người này cũng không đủ tự tin, giờ khắc này nhìn thấy đám nông dân tạo phản bộ mặt hung dữ như dã thú, chỉ biết khẩn thiết khuyên nhủ: "Các hương thân, chớ có hồ đồ chớ có hồ đồ! Huyện Thanh Bình rộng bao nhiêu? Các người ở huyện Thanh Bình làm phản, thật sự có thể còn mạng trốn đến Sùng châu thật sao? Nếu các người có thể trốn được, nhưng thê nhi và lão mẫu có thể trốn được không?"
Những người kêu la dữ tợn nhất, chính là những người không già không trẻ ở nông thôn.
Sau khi lời nói của Vương bộ đầu rơi xuống, khuôn mặt của những nông dân gây chuyện này đều có những biểu cảm khác nhau.
Một số nông dân thuần túy chỉ vì bị dồn vào đường cùng mới muốn tới gây chuyện: “Trước ngươi nói đem lương thực trả lại cho chúng ta, có thể tính được không?”
Vương bộ đầu thật sự không chắc liệu quan phủ có trả lại lương thực hay không, ông ấy chần chờ một lát rồi cắn răng nói: "Đương nhiên!"
Những người có thân thích ở Mã gia thôn thì căm hận nói: “Vậy đem những cẩu quan và quan binh sát hại Mã gia thôn giao ra chịu chết, nếu không chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc!"
Vương bộ đầu vội vàng nói: "Thảm án Mã gia thôn, quan phủ nhất định sẽ nghiêm trị điều tra, sẽ cho các hương thân một lời công đạo."
Tên cầm đầu gây chuyện thấy thế lực tạo phản bị lời nói của Vương bộ đầu làm cho thay đổi, một nhóm người cùng trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
Người trước đó trách móc dữ nhất tiếp tục la ó: "Sẽ nghiêm trị điều tra? Tra như thế nào đều không phải bọn cẩu quan các ngươi định đoạt sao! Các ngươi quay đầu sẽ nói bị sơn tặc giết, khi đó thì chúng ta phải làm sao đây?"
Điều này thật sự không phải là không có khả năng, đám đông đã lắng xuống lại bắt đầu làm ầm ĩ.
"Đúng! Hiện tại đem lũ quan binh chó đẻ kia giao ra đây!"
Một nhóm người vừa nói liền chuẩn bị đến gần cửa thành.
Vương bộ đầu quát: "Đừng tiến lên nữa! Ai tiến lên phía trước sẽ bắn tên!"
Bọn bộ khoái bên cạnh ông ấy đã kéo căng dây cung, nhưng tay cầm mũi tên lại có chút phát run.
Nhóm người dưới mắng càng kịch liệt hơn: "Tên họ Vương này chính là bộ đầu huyện nha, thôn dân Mã gia thôn bị giết không chừng là chết dưới tay người của ông ta, làm sao ông ta lại có thể giao người ra!"
Những người nông dân đi theo tạo phản bị những âm thanh ồn ào này kích động đến tức tối, ánh mắt nhìn Vương bộ đầu càng trở nên thù địch hơn.
Khi Vương bộ đầu đang ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng động lạ, những bộ khoái mới nhậm chức kia âm trầm bước lên trên cửa thành, một tay xua đuổi bọn người của ông ấy, gương mặt tràn đầy dữ tợn nói: “Một đám người bị cách chức cũng xứng mặt bộ trang phục này!”
Khuôn mặt của Vương bộ đầu và đám bộ khoái dưới quyền lúc xanh lúc đỏ.
Tên cầm đầu bên dưới nhìn thấy những đám bộ khoái mới tới kia, trong mắt lộ ra thần sắc như ý, lớn tiếng nói: "Những cẩu quan này lúc nào coi mạng chúng ta như mạng người? Bắn tên thì cứ bắn tên! Bắn chết lão tử, các hương thân đừng quên báo thù cho lão tử là được!"
Sau khi hắn ta gầm lên thì tiến lên phía trước, “bộ khoái” trên cửa thành ra hiệu cho thuộc hạ bắn một đợt tên.
Những người hét to nhất lại không hề bị bắn, mà là những người nông dân bình thường bị kích động tiến lên lại bị mũi tên bắn chết.
Khi có người chết, tiếng ồn ào dưới cửa thành trong lúc nhất thời lại trở nên ồn ào hơn.
Có người quen biết khóc lớn: "Nhị Đản!"
Có người đổ thêm dầu vào lửa tiếp tục nói: "Mọi người đều thấy, bọn chó săn quan phủ này từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới sẽ cho chúng ta con đường sống! Giết đi, liều mạng với bọn chúng!"
Hán tử ôm người nông dân bị bắn chết chính là một đôi huynh đệ, lúc này hung ác hô lớn: "Lão tử sẽ liều mạng với bọn cẩu quan các ngươi!”
Những người nông dân bị lửa giận thêu đến mất cả lý trí, đang muốn phá cửa thành thì bỗng nhiên ‘đông’ một tiếng vang lớn, máu phun ra từ phía dưới cửa thành.
Những người nông dân nhìn nha sai ngã chết dưới cổng thành, hai mặt nhìn nhau, bước chân hướng về phía trước dừng lại, lần nữa giương mắt nhìn lên cửa thành.
Một nam tử đeo mặt nạ quỷ màu xanh đứng trên cửa thành, lạnh lùng nói: "Người nào bắn tên, các ngươi tìm ai tính sổ?"
Chiếc mặt nạ đó trước đây ở lễ hội đèn lồng mồng một tết đâu đâu cũng có thể thấy được, nhưng lúc này đeo trên mặt hắn lại có một toát ra một vẻ lạnh lẽo quỷ dị không thể nói ra được.
Tên cầm đầu gây chuyện không hiểu ra sao bối rối, quát hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Tạ Chinh trả lời: "Người giết tham quan."
Đám bộ khoái thật và giả trên cửa thành giờ khắc này cũng đã lấy lại tinh thần, mấy người Vương bộ đầu hoàn toàn không rõ về tình huống lúc này, đám bộ khoái giả thì rút đao bổ về phía hắn.
Tạ Chinh thậm chí không đánh trả, gió lạnh tràn vào ống tay áo rộng của hắn, hắn đứng trên cửa thành với ống tay áo phấp phới, nghiêng người tránh đi một đao bổ tới, thuận tiện lại nắm cổ áo của tên bộ khoái kia quăng xuống dưới cửa thành ngã chết.
Khi Vương bộ đầu còn đang ngẩn người, Tạ Chinh đã giơ tay thả một bộ khoái giả từ trên cửa thành xuống, nghiêng đầu nói với ông ấy: “Huyện lệnh bị người khống chế, đây đều là những bộ khoái giả, để người của ông yên tâm động thủ đi."
Vương bộ đầu định thần lại, tuy rằng không biết người mang mặt nạ quỷ xanh này là người nào, nhưng nghĩ đến sự bất thường của huyện nha mấy ngày nay, trong nháy mắt hiểu ra, vội vàng ra lệnh cho cả nhóm bộ khoái dưới trướng mình: "Bắt những bộ khoái giả mạo này lại!"
Nhìn thấy bộ đầu của bọn họ xông lên mà không rõ nội tình, nhưng đám bộ khoái cũng không lo được nhiều, cầm theo đao đối phó với bọn bộ khoái giả mạo.
Những người nông dân phía dưới ngẩng đầu lên như đang xem một vở kịch, một mặt mê mang hỏi: "Tại sao những quan sai đó lại đánh nhau với người của bọn họ?"
Người nông dân gần đó trả lời: "Có vẻ như người của Vương bộ đầu đang đánh những bộ khoái đã bắn tên."
"Mặc dù những người của huyện lệnh không phải là người tốt, nhưng Vương bộ đầu là một người tốt, trước đây khi trâu nhà ta chạy đến thôn bên cạnh, cái tên Trần gia bị bệnh chốc đầu ở thôn bên cạnh bắt đi, vẫn là Vương bộ đầu thay ta đi lấy trở về."
Thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát, tên cầm đầu tiếp tục châm ngòi thả gió: "Vương bộ đầu còn có thể lớn hơn huyện lệnh sao? Bọn chó săn này vì tự vệ ngay cả đồng liêu cũ của mình còn phải giết chết, mạng của chúng ta trong mắt của bọn họ không đáng tiền! Muốn báo thù, vẫn là phá cửa thành này đi giết huyện lệnh!"
Nhiều nông dân rõ ràng đang do dự, không biết là nên vào thành, hay là chờ quan phủ đứng ra giải thích.
Một lúc sau, đám bộ khoái giả trên cửa thành đều bị bọn người Tạ Chinh ném xuống cửa thành, những nông dân chưa từng giết người nhìn đống xác chết nằm ngang ở trước cửa thành, trong lòng vẫn còn một chút e ngại.
Tạ Chinh đứng trên cửa thành, chắp tay sau lưng và nói: "Những người nguyện ý cầm lương thực trở về, chuyện hôm nay sẽ bỏ qua như vậy, quan phủ sẽ không truy cứu nữa. Đối với những người ngoan cố, đại quân Tế châu đang trên đường đến huyện Thanh Bình, hôm nay các ngươi phá vỡ cửa thành này, trên tay vướng bất kỳ một mạng người nào, sẽ không có đường lui nữa. Nửa đời sau muốn tiếp tục làm ruộng ở cùng với thê nhi phụ mẫu, hay là muốn kéo cả nhà cùng chết, phải xem các ngươi lựa chọn như thế nào."
Vừa nghe nói đại quân Tế châu kéo tới, những người nông dân cả đời làm ruộng vẫn vô cùng sợ hãi.
Lòng tốt và sức mạnh đồng thời kết hợp vẫn có hiệu nghiệm, dù sao so với việc ổn định cuộc sống trở lại như cũ, cả nhà bị quan binh hành quyết sau khi vào thành cướp phá, rõ ràng là một lựa chọn mà ngay cả một kẻ ngốc sẽ không muốn làm.
Tên cầm đầu mở miệng gây khó dễ: "Nói miệng không bằng không chứng, lương thực đâu?"
Vương bộ đầu đang muốn nói đỡ, chợt nghe bên trong thành truyền đến một giọng nói: "Lương thực tới rồi!"
Chính là đám tiểu nhị Dật Hương lâu đưa lương thực đến cửa thành.
Dưới tình hình hiện tại, cửa thành tuyệt đối không được mở, một phần lương thực được đặt trong giỏ treo từ trên cửa thành đưa xuống.
Sau khi mấy nông dân tiến lên mở bao tải kiểm tra, nhếch miệng cười toe toét, lại không nhịn được dùng tay áo lau nước mắt: "Lương thực, quả nhiên là lương thực của chúng ta!"
Vừa nghe nói lương thực được trả lại, hầu hết những người nông dân đi theo gây chuyện đều thót tim.
Vương bộ đầu bước tới thì thầm với Tạ Chinh: "Vị tráng sĩ này, đa tạ ngươi giải quyết những khó khăn ở huyện Thanh Bình, nhưng cứ đem phần quân lương thu được trả lại cho nông dân, quân gia Tế châu bên kia ... huyện nha không có cách nào bàn giao được!"
Tạ Chinh nói: "Tự có huyện lệnh đi bàn giao."
Lệnh bãi bỏ chinh lương đã sớm được gửi tới phủ Tế châu cùng với quân lệnh hắn để cho Ngụy Tuyên quay trở lại Huy châu để cố thủ, phủ Tế châu bên kia không có khả năng đi chinh lương nữa, nhưng đối với một bộ khoái không biết rõ tình hình, hắn cũng không cần phải giải thích nhiều như vậy.
Ngay từ đầu Vương bộ đầu đang ở trong tình trạng sức đầu mẻ trán, sau khi nghe những lời của Tạ Chinh, trái tim ông ấy cũng lỡ một nhịp.
Đúng vậy, hắn có năng lực trấn an những người tạo phản này, cản trở bọn họ tiến vào huyện thành, hắn đã cố găng hết sức.
Bộ xương già này của ông ấy chỉ có thể gánh vác những trách nhiệm đó, nếu không gánh nổi, tự có huyện lệnh đi gánh.
Ông ấy nói: "Vẫn là tráng sĩ nhanh trí, nghĩ ra việc dùng đại quân Tế châu uy hiếp những phản dân này, cuối cùng cứu được bách tính trong thành thoát khỏi thống khổ."
Tạ Chinh không nói gì, hắn nói đại quân Tế châu đến đây không phải là hù dọa những nông dân tạo phản dưới cửa thành, huyện Thanh Bình xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nào phủ Tế châu không nghe được chút phong thanh nào.
Chỉ cần không phải Ngụy Tuyên tới, đại quân không thể nào đánh nhau với những nông dân bị dắt mũi này.
Thấy những người nông dân đi theo tạo phản đã nguôi ngoai, tên cầm đầu gây sự vừa nghĩ tới mình không được quan to lộc hậu, gương mặt âm trầm tiếp tục gây rối: "Mấy chục tính mạng của Mã gia thôn tính như thế nào?"
Vương bộ đầu nhìn Tạ Chinh để xin được giúp đỡ.
Mặt nạ quỷ màu xanh che kín cả khuôn mặt, để người ta nhìn không ra biểu cảm trên mặt hắn, hắn chỉ nói: "Kéo dài thời gian."
Vương bộ đầu không khỏi có chút sững sờ, sau đó mới phát hiện thật sự không có cách nào tra ra được chút gì về thảm án Mã gia thôn, cũng không thể ngay tại chỗ giải thích cho những người này.
Chỉ có thể chờ quan binh Tế châu đến ổn định đại cục rồi lại nói.
Ông ấy lau mồ hôi trên trán, cố gắng đi xuống dưới cửa thành loại bỏ những kẻ gây rối khiêu khích.
Ánh mắt của Tạ Chinh bình tĩnh rời xuống trên những người liên tục nói lời khiêu khích.
Những tên kia không phải là muốn có công đạo, chỉ là muốn khơi dậy lòng căm thù của tất cả những người nông dân, làm cho sự việc rắc rối càng lớn càng tốt.
Nhưng nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, những tên kia có thể có được thứ gì tốt?
Những người nông dân chân chính bán mặt cho đất bán lưng cho trời kia không giỏi ăn nói, bị đám người này dắt mũi bằng hận thù, châm ngòi thổi gió thúc đẩy những người nông dân này làm điều ác, nông dân không lối thoát, bọn người kia lại không có sợ hãi, chỗ dựa phía sau có chút phải nghiền ngẫm.
Những tên gây sự kia biết quan phủ không thể lập tức đưa ra lời giải thích về thảm án ở Mã gia thôn, tiếp tục gây rắc rối, khơi dậy mối hận thù giữa nông dân và quan phủ, Tạ Chinh đang định âm thầm giải quyết những tên gây sự kia, trên cửa thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng: "Huyện lệnh đến—"
Những người bên dưới cửa thành lần lượt im lặng, gương mặt căm ghét nhìn về phía trên cửa thành.
Tạ Chinh cũng híp mắt, vốn tưởng rằng người đứng sau bức bách huyện lệnh lộ diện, quay đầu thoáng nhìn lại thì thấy huyện lệnh ưỡn bụng phú quý khí thế đi ở phía trước, một đám gia nhân đè ép quan binh bị trói ở phía sau ông ta.
Phàn Trường Ngọc đang mặc bộ đồ nha hoàn không vừa vặn với nàng, trên tay cũng đang áp giữ một người, dùng đao chặt xương áp vào cổ của người kia, bởi vì tay áo quá ngắn, nên lộ ra một nửa cổ tay trắng như sương của nàng.
Trên cổ của người bị nàng áp lấy có vài vết máu nhạt, hiển nhiên là dọc đường đi không được thành thật lắm.
Ánh mắt Tạ Chinh rơi vào trên mặt người kia, đầu tiên là sững sờ, lập tức gương mặt dưới mặt nạ quỷ xanh muốn bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu đặc sắc.