Sau khi Công Tôn Ngân rời đi, Tạ Chinh cầm một quyển binh thư ở trên bàn lên bắt đầu xem qua, tựa hồ không thấy bao đồ lớn kia.
Khi thân binh đến đưa trà, hắn lạnh lùng nói: "Vứt đồ ra sau trướng đi."
Thân binh sửng sốt một lúc mới nhận ra được đồ đạc hắn nói là bao đồ lớn mà Công Tôn Ngân mang đến, vì vậy liền đi gom bao đồ đem ra để ở phía sau trướng.
Bao đồ rõ ràng không ở trước mắt, nhưng lông mày của Tạ Chinh vẫn nhíu lại, đầu ngón tay lật nhanh trang sách, vẫn không cách nào áp chế sự nóng ruột trong lòng.
Một lúc sau, hắn ném binh thư trên tay xuống, thân binh canh giữ ở cửa nghe tiếng động định hỏi hắn có phải là có phân phó gì hay không, vừa đẩy rèm trướng ra một khe nhỏ, chỉ thấy Tạ Chinh đứng dậy đi tới phía sau trướng.
Thân binh vội vàng rút tay đứng trở lại vị trí ban đầu, mắt cũng không chớp tiếp tục đứng canh gác.
Thân phận của Tạ Chinh tại trong quân Yến châu hiện tại chỉ có Công Tôn Ngân và một số thân tín của hắn biết được, quân trướng hắn đang ở là lều trướng của tướng lĩnh bình thường, phía trước trướng là nơi nghị sự, phía sau trướng là nơi sinh hoạt nghỉ ngơi thường ngày.
Bao đồ lúc trước thân binh cầm ra sau trướng đã được đặt trên một chiếc bàn cạnh giường hành quân.
Tạ Chinh nhìn xuống một lúc, sau mới mở nút thắt trên bao đồ.
Bên trong có để hai bộ xiêm y mới, còn có một đôi giày, đều là những thứ ngày đó Phàn Trường Ngọc đã thu thập cho hắn.
Khi hắn nhìn thấy bên trong có thêm hai túi kẹo trần bì, khóe miệng đang mím chặt của hắn giãn ra một chút, trái tim vốn đang ngột ngạt đè nén bỗng chốc như được ngâm trong nước nóng, những bồn chồn khó giải thích kia cũng lắng xuống.
Tạ Chinh dùng đầu ngón tay lướt qua hai bộ xiêm y mới, nhặt chúng lên định đem bỏ vào trong rương, khi cầm lên thì ngân phiếu ở trong xiêm y cùng với giấy hòa ly cũng rơi ra.
Khi hắn nhìn thấy mấy chữ lớn “giấy hòa ly” ngay ngắn lại chói mắt kia, độ cong khóe miệng của hắn lập tức cứng lại.
Nhưng thật sự lại là ... quyết tâm muốn cùng với hắn không ai nợ ai!
Tạ Chinh lạnh lùng nhếch môi mỏng, bản tính kiêu ngạo khiến hắn hận không thể lập tức gọi người vào, đem bao đồ này vứt đi xa.
Hắn nhắm mắt lại hít vài hơi, nhưng cuối cùng cũng cầm đồ bên trong bao đồ, đem tất cả bỏ vào trong rương.
Hắn ngồi sang một bên, nhìn xuống chiếc rương dưới chân, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Hiện tại đem ném đi, kiểu gì sẽ nghĩ tới.
Tạm thời thu giữ lại, giữ những thứ này cũng không thể tạo thêm sóng gió trong lòng, đến thời điểm nào đó thì lại ném đi.
Hắn được một tay Ngụy Nghiêm dạy dỗ, nói về điều này, điều hữu ích nhất mà hắn học được từ Ngụy Nghiêm là đối mặt với ham muốn của bản thân, đồng thời cũng học cách kiểm soát ham muốn của mình.
Đúng là hắn đã động tâm với nàng, nhưng chỉ có vậy thôi.
-
Lại nói về Công Tôn Ngân khi rời khỏi doanh trại Yến châu, trong lòng thật sự không chịu nổi như có móng vuốt mèo cào, cho nên nhanh nhẹn một đường đi đến doanh trại tân binh Tế châu.
Tạ Chinh kín miệng như bưng, hắn ta hỏi rách miệng cũng không thể hỏi được bao nhiêu sự tình việc hắn thành thân, nhưng hắn ta đã nghĩ lại, cô nương kia đã nhờ thúc phụ của mình đưa đồ tới cho Tạ Chinh, trông cũng không có vẻ là vô tình đối với hắn, nhưng tại sao Tạ Chinh lại nói cô nương kia không muốn ở cùng hắn?
Trong lòng giấu một bụng nghi hoặc, Công Tôn Ngân đã đi tới hỏi tướng sĩ quản lý công tượng* Tế châu, ngược lại không mất nhiều thời gian để tìm được Triệu thợ mộc.
*công tượng: thợ thủ công
Cũng vì ông là thợ mộc duy nhất biết làm đại phu, thậm chí còn chữa khỏi bệnh phong thấp cho giáo úy, cho nên dễ tìm cực kỳ.
Bây giờ những tân binh vẫn còn cần phải thao luyện, cũng không tham gia thực chiến, những công tượng này được tuyển chọn từ trong bách tính, đều được phân phối đi chế tạo khí giới phòng thủ thành.
Trước không cần phải xem bệnh cho chiến mã, Triệu thợ mộc bị phân đến doanh công tượng.
Khi thủ lĩnh binh lính phụ trách quản lý công tượng dẫn Công Tôn Ngân đến gặp Triệu thợ mộc, Triệu thợ mộc đang cầm máy bào đầu gỗ.
Thủ lĩnh binh lính kêu lên: "Triệu thợ mộc có ở đây không? Có người đang tìm!"
Triệu thợ mộc đặt chiếc máy bào trong tay xuống, ngước đôi mắt già nua nhìn ra ngoài: "Tiểu lão nhân có ở đây."
Thủ lĩnh binh lính vẫy tay với ông, Triệu thợ mộc tạm thời xin phép đốc công cho phép vắng mặt, sau đó bước ra ngoài.
Bọn họ đều là công tượng, quân doanh cũng không phát quân phục thống nhất, Triệu thợ mộc vẫn mặc bộ xiêm y bụi bẩn của mình, lưng còng xuống, thoạt nhìn gầy gò gân guốc.
Thủ lĩnh binh lính vẫn còn khá khách khí với Triệu thợ mộc: "Có vị đại nhân này tìm ông."
Triệu thợ mộc vào quân doanh chưa được bao lâu, nhưng đã nắm vững một bộ phương pháp sinh tồn, khi nhìn thấy người mặc áo giáp thì gọi là tướng quân, binh sĩ bình thường thì gọi một tiếng quân gia, nếu không có mặc áo giáp tức là người bất phàm, cứ gọi đại nhân là được.
Giờ phút này nhìn thấy Công Tôn Ngân, Triệu thợ mộc vội vàng cúi đầu nói: "Tiểu lão nhân gặp qua đại nhân."
Công Tôn Ngân khoát khoát tay với ông, cười như gió xuân: "Lão nhân gia không cần quá đa lễ, ta nghe nói lão nhân gia có một cháu rễ, tên là Ngôn Chính?"
Mấy ngày này trong quân ngũ, Triệu thợ mộc vẫn luôn dò hỏi tin tức của Ngôn Chính, nhưng có tới mấy vạn tân binh vừa chiêu mộ, nhất thời không tìm được tin tức, cũng là ngẫu nhiên vô tình chữa thương cho một giáo úy, giáo úy kia là người có tình cảm, bảo ông có chuyện khó khăn gì cứ tìm đến, Triệu thợ mộc sợ nói chỉ tìm người hàng xóm sẽ bị người khác không để ý, cho nên nói dối là đi tìm cháu rể, nhờ giáo úy kia hỗ trợ hỏi thăm một chút.
Giáo úy kia quả thật là người giữ chữ tín, đúng là đem chuyện này để trong lòng, tra được Ngôn Chính nằm trong danh sách một ngàn người Yến châu đã mượn, lập tức nói cho Triệu thợ mộc, Triệu thợ mộc cũng giống như hầu hết các công tượng khác, để đề phòng bọn họ bỏ trốn nên đều bị giám sát, không thể tự tiện đi lại trong doanh trại, vì vậy Triệu thợ mộc đã nhờ giáo úy kia đem bao đồ mà Phàn Trường Ngọc đã chuẩn bị chuyển giao cho Tạ Chinh.
Sau khi giáo úy kia đưa đồ xong thì lại trở về cho Triệu thợ mộc hay tin, tim của Triệu thợ mộc lại thả về chỗ cũ, cảm thấy mình cũng có lời để bàn giao với Phàn Trường Ngọc.
Giờ khắc này lại đột nhiên có đại nhân áo gấm đi tới tìm, nhất thời Triệu thợ mộc cũng không đoán được là vì chuyện gì, nghĩ rằng chẳng lẽ vì mình nói dối Ngôn Chính là cháu rể nên sắp bị trị tội?
Đôi môi ông mấp máy vài lần, cuối cùng cũng cất tâm tư bất an mà gật đầu.
Thấy mình đã tìm đúng người, đôi mắt hồ ly của Công Tôn Ngân biến thành cười híp lại, thậm chí còn đường hoàng hỏi thủ lĩnh binh lính tìm một cái quân trướng, mời Triệu thợ mộc vào trong ngồi một lúc.
Triệu thợ mộc chưa từng nhìn thấy qua một việc như vậy, sau khi vào quân trướng thì như ngồi trên bàn gai.
Công Tôn Ngân lại cười đến lễ độ hòa nhã, còn chủ động rót trà cho ông: “Nghe nói lão nhân gia đã chữa khỏi bệnh phong thấp cho Hồ giáo úy, lão nhân gia có một thân y thuật, vì sao không làm quân y, ngược lại phải đến doanh công tượng?"
Triệu thợ mộc có chút quẫn bách nói: "Y thuật của tiểu lão nhân còn nông cạn, trước đây chỉ chữa bệnh cho gia súc, sao dám trở thành quân y."
Biết đối phương là đại phu chữa bệnh cho gia súc, Công Tôn Ngân cười nói: "Vậy Hồ giáo úy lại chính là người đầu tiên lão nhân gia chữa trị cho?"
Triệu thợ mộc thành thật nói: "Cũng không phải, tiểu lão nhân đã làm đại phu chữa cho gia súc hơn vài chục năm, về sau đổi nghề sang làm thợ mộc, người đầu tiên lão nhân chữa chính là người cháu rể kia, khi đó hắn bị trọng thương, y quán trên trấn không dám tiếp nhận chữa trị, lúc ấy tiểu lão nhân mới mạo hiểm dùng thuốc cứu người."
Công Tôn Ngân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó “phốc phốc” cười phá ra tiếng, khi nhìn thấy Triệu thợ mộc hoang mang nhìn mình, hắn ta ho nhẹ vài tiếng, lúc này mới miễn cưỡng nhịn được cười, nói: "Hắn cùng đường mạt lộ lại gặp được lão nhân gia, cũng coi là số phận của hắn."
Triệu thợ mộc còn liên tục nói không phải: "Người là do cháu gái của lão nhân cõng từ trong vùng đất hoang trở về, nếu không phải đứa cháu gái kia đưa hắn về, hắn nếu không chết vì thân thể đầy thương tích kia thì cũng sẽ chết cóng trong băng thiên tuyết địa."
Công Tôn Ngân tự nhủ đây chính là mỹ nhân cứu anh hùng, cũng là một đoạn giai thoại, hắn ta kiềm chế sự hiếu kỳ hỏi: “Sau đó hắn liền thành thân với cháu gái của ngươi?”
Triệu thợ mộc thấy hắn ta truy hỏi ngọn nguồn như vậy, không khỏi nhìn hắn ta nhiều hơn một chút, thầm nhủ người làm quan này sao lại hỏi đến chuyện hôn sự của Ngôn Chính?
Công Tôn Ngân cũng phát hiện ý đồ của mình có chút quá lộ liễu, đành phải tùy tiện tìm một lý do cho xong: “Cháu rể kia của ngươi được tướng quân chúng ta vừa lòng, tướng quân muốn trọng dụng người dưới trướng dù sao cũng phải thăm dò nội tình, lúc này mới lệnh cho ta đến đây bái phỏng một chút."
Triệu thợ mộc mặc dù không đọc nhiều sách, nhưng cũng đã có thể sống đến mấy chục tuổi, loại chuyện gì còn chưa thấy qua. Cuộc chiến này còn chưa bắt đầu đánh, Ngôn Chính trước đã được tướng quân nhìn chúng, Triệu thợ mộc thầm nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ là do bộ dáng Ngôn Chính thường ngày quá anh tuấn, do đó mới khiến cho tướng quân kia coi trọng, muốn chiêu Ngôn Chính làm con rể?
Vậy thì Trường Ngọc phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để chuyện giống như Tống Nghiễn xảy ra nữa được không?
Triệu thợ mộc suy nghĩ rất nhiều, nói: "Bẩm đại nhân, đứa bé kia sau đó là ở rể nhà cháu gái của lão nhân."
Công Tôn Ngân đang uống trà, nghe vậy liền phun ra một miệng trà, người vẫn luôn miệng lưỡi dẻo quẹo, lúc này đầu lưỡi như bị thắt lại, nói không được rõ ràng: "Ở... Ở rể?"